Americaxj E Ussrxnaz Yeu Trong Rang Buoc
Hôm nay bác Weimar éo có nhà, và nhiệm vụ chăm con rơi vào tay con ắk Wỷ hiện hình Nazi-Oa oa oaaaa-Ôi con đói hả~? Cha cho con uống sữa nghen?Vừa pha sữa xong nhìn lại thấy sai sai...-Ủa sao nhìn cái hộp sữa này giống... bột giặt vậy?Bàn tay đang lắc sữa bỗng chậm lại nhưng tinh thần nhanh chóng Ná lại phấn chấn trở lại-Uống tạm đi con, lỡ có sao thì....-Tao với bố mày làm đứa khác......-Hoi cha, con phải về chạy Deadline đây -Cút đi con -Ame-Về nhớ ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ đấy, dạo này con gầy lắm -Cha có ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ không?-Sao? Đương nhiên là có rồi?-Vậy sao cha vẫn lùn? Lùn hơn cả con?-.....-Quản gia!!! Đóng cửa thả chó!!! -Đùa không vui, J.E đã tổn thương -Ame cười khúc khích-Tổn thương sâu sắc lòng tự trọng.... -J.ESau khi tiễn con báo con kia rời đi...-Đi, vào nhà thôi -Ame-....Hắn định đưa kéo cậu đi nhưng chợt cảm thấy cứng, như kéo một pho tượng vậy-Tôi tự vào được-Thôi được rồiCó chút thất vọng...Tối đó nằm ngủ, Ame suy nghĩ rất nhiều. Nhìn sang con người đang yên giấc bên cạnh, sao mà xa cách quá. Hắn không hiểu cậu đang nghĩ gì, càng không hiểu bản thân muốn gì. Nghĩ mãi rồi cũng tự trấn an bản thân, dù sao J.E cũng đang ở đây, cậu cũng chẳng thể rời đi đâu được nữa. Mình ngủ được rồiNhưng hắn nào có ngủ được, trằn trọc mãi, dịch qua dịch lại rồi xích lại gần thân ảnh đang quay lưng về phía mình. Định vòng tay qua eo đối phương nhưng chợt thấy lạ-Này ngươi chưa ngủ hả?-Ngủ rồi-....Ame nghe được hồi đáp thì giở khóc giở cười. Là ngủ rồi dữ chưa?-Sao thế~ trằn trọc cái gì mà đến giờ vẫn chưa ngủ~?Hắn vòng tay qua véo mũi J.E-Vậy sao người chưa ngủ? -Gạt tay Ame-Hưmmm~ chắc buổi chiều ngủ hơi lố nên giờ mới thức. Thế còn ngươi?-Ta thắc mắc...-Nói đi?-Vì sao lại không giết ta? Tại sao ta phải ở lại? Để giằn vặt à?-....Đối diện với câu hỏi này, Ame tạm thời không có hồi đáp. Hắn chỉ lẳng lặng lật người cậu lại nằm đối mặt với hắn, để đầu cậu gối lên tay hắn, hắn kẹp một chân của cậu ở giữa, ôm eo cậu. Cậu thấy không thoải mái-Ngủ đi Mấy ngày hôm sau vẫn phải như vậy thậm chí còn quá hơn nữa, J.E cảm thấy mình đã thắc mắc cái không nênAme nói hôm nay là một ngày đặc biệc, dặn cậu phải mặc bộ đồ hắn chuẩn bị. Không hằn là bắt ép gì đâu, chỉ là cậu éo thích-Ồ, có vẻ từ khi rời khỏi Phát Xít mày có vẻ sống vương giả hơn nhỉ. Ăn mặc cũng thoải mái ít nhiềuNazi khó chịu nhìn cậu từ trên xuống dưới-....I.E nhìn thấy vậy cũng thật khó sử, anh muốn bênh cậu nhưng mà chẳng biết nói thế nào. Xem ra Boss giận thật rồi, ngài xưa nay ghét nhất là việc người bên cạnh có liên quan đến phe đối địch. Như vậy chẳng khác nào phản bội rồi tát thẳng vào mặt ngài cả. Boss như vậy là đương nhiên, nhưng nếu nói rằng I.E không khó chịu cũng sẽ là một lời nói dối tráo trợn-Ôi chao~ quốc trưởng đây cũng hơi lạc hậu rồi đấy. Thời đại mới rồi, gượng ép bó buộc quá cũng không nên. Chỉ là cái áo sơ mi và cái quần Jean thôi mà -nhún vai-Vẫn rất lịch sự, những gì cần che đã che rồi còn gì?~-....Nazi nghe câu trả lời hết sức trơ trẽn của Ame thì hít thở không thông. Nhức nhức cái đầu rồi choáng váng cảm tưởng như sắp lên máu tới nơi rồi. Còn I.E vẫn rất sượng trân, chỉ có đứng bên cạnh dùng hành động để trấn an Nazi. Cảm tưởng như không có anh bên cạnh chắc Boss tăng xông đột quỵ rồi chuyển sinh luôn ấy-B-J.E muốn lên tiếng gọi nhưng chưa kịp nói ra thành lời thì đã nuốt lại vào họng. Trong câu truyện này người khó sử nhất vẫn là cậu. Bên tình bên tiền nên ứng sao cho vẹn cả đôi đường?Có vẻ mâu thuẫn đang lên đỉnh điểm nhưng Ame nào có tha cho dễ vậy? Mới ra chiêu đầu tiên thôi mà đã làm ngài Nazi đây lên máu rồi. Trò vui còn ở phía sau, phải tận hưởng cho trót chứ? Phải không?-Vốn đến đây là để bàn về chiến phí và tổn thất sau chiến tranh, thế nên mình vào vấn đề luôn nhỉ Ame mỉm cười như không có chuyện gì, giương mắt nhìn I.E với vẻ đắc ý. Có vẻ lần này hắn nhắm vào anh rồi-Người duy nhất đang lạc đề ở đây là ngươi, Ame Nazi nhìn cả 2 kẻ đang muốn xé xác nhau như hiểu dụng ý của Ame, dĩ nhiên sẽ bảo vệ cho cánh tay của mình rồi-Không sao cả, như mọi người biết đấy. Sau chiến tranh ai cũng đều có tổn thất cả, từ xưa đến nay chúng ta luôn phân tích điều đó để đưa ra mức giá hợp lý nhất mà?-Nếu nói như vậy chắc tôi cũng phải nhìn vào cái tổn thất ấy để "khoan nhượng" cho I.E mà đúng không? Dạo này việc nước người bạn này còn ổn không nhỉ?~-...-Ồ xin lỗi nhưng người chịu tổn thất lớn nhất ở đây e là không phải I.E Nazi dùng ánh mắt sắc lạnh chỉa thẳng vào người đang đứng cạnh Ame-Cái đấy thì ngài "Quốc trưởng" đây yên tâm. J.E bên tôi chăm vẫn rất tốtGrắc grắc grắc...-"Boss à, em nói với Boss là nếu nóng máu có thể nắm tay em, em sẵn sàng ở bên cạnh chứ em có bảo Boss hãy bẻ khớp em khi tăng xông đâu????" -I.E nghĩAme nào có tha dễ vậy, đã xong đâu?-Nói chung là I.E dạo này sống có tốt không? -Ame-Đ-Nazi định đáp lại (chửi thề) nhưng bị I.E kéo tay áo rồi chặn họng. Em liền hiểu ý là mình nên câm mồm cho nó tự xử lí. Rồi ok tao xem mày làm gì, thể hiện đi con zai của ta!!!-Cảm ơn vì đã quan tâm, tôi ổn. Nhờ ơn của ngài hết ạ...Lời nói rất khách sáo nhưng thực ra ruột gan đang nóng hết cả lên. Bàn tay nắm chặt đến nỗi từng khớp ngón đã kêu răng rắc. Mắt đã phải mở hé đi, đầu phải cúi xuống để không bắt gặp vẻ mặt hãm tài của đối phương. Nếu không anh sẽ điên lên và có án mạng mất. Anh đã tự niệm từ nãy tới giờ rồi-Anh biết đấy, chúng tôi xưa nay vẫn luôn sống theo khẩu hiệu công bằng, bình đẳng, bác ái thế nên tôi cũng chẳng tiếc gì để ủng hộ anh vực dậy cả Ame vừa nói, tay vừa mở ví lấy ra mấy đồng tiền đô la đưa ra trước mặt I.EHít hà~ tiếng thở hắt đầy oán niệm của ai đó vang vảng đâu đây. Nazi nhìn biểu hiện của 3 đứa kia từ nãy tới giờ mà muốn xả súng giết người luôn cơ. Ai đó gọi xe cứu thương trước đi, phòng Quốc Trưởng có mệnh hệ gì thì còn cứu kịpI.E cúi đầu xuống đưa tay nhận nhưng Ame lại thả xuống. Bộ 3 Phát Xít lúc này đồng lòng vang lên 2 chữ "Đ*t mẹ" ở trong đầu. J.E không nhịn được muốn xông lên nhưng bị hắn giữ lại, I.E thì thật khó xử, Nazi thì đang sôi sùng sục nãy giờ, bây giờ có khi rán trứng trên đầu em còn chín được nữa làĐúng với những gì đã dự liệu, I.E vẫn cúi xuống và nhặt tiền lên. Vừa ý ngươi rồi chứ Ame? Có vẻ như chưa hả dạ, hắn còn nhấc một chân để giẫm lên tay I.E. Mặt Nazi lúc này đúng kiểu....-Cảm ơn, tôi sẽ xử dụng thật tốt -cúi đầuNazi thì bỏ ngay ra ngoài ngay sau khi I.E đứng dậy. Thật là mất mặt, em từ chối nhận đệ tử!!!! Phản rồi!!! Phản cả lũ rồi!!! Bây giờ tự nhiên cảm thấy Ussr cũng dễ huông, bao nhiêu sóng gió ở nhà cũng trở nên thật êm ả-Boss!!!! I.E lúc này chạy theo sợ Boss trong lúc nóng giận sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, cái Châu Âu này đủ loạn rồi. J.E cũng muốn đuổi theo nhưng bị giữ lại, khác với sự chịu đựng nãy tới giờ thì cậu bắt đầu phản kháng kịch liệt. Con người chứ có phải sucvat đâu mà muốn làm gì thì làm, cái gì cũng phải có giới hạn của nó-Ngươi muốn đi đâu!!!-BỎ RA!!! TA KHÔNG MUỐN ĐÔI CO VỚI NGƯƠI -giãy dụaKhi gỡ tay hắn ra được rồi cậu liền đuổi theo theo ra ngoài-BOSS!!! -I.E-MÀY BỎ RA!!!Lúc này J.E cũng vừa tới-Bây giờ mày định giải thích thế nào??? Mày để người khác đạp vào mặt mày, đạp vào mặt tao, đạp vào mặt cả cái phe này rồi đúng không!!!-Boss...-Đã bán mình cho tư bản rồi thì làm ơn đừng gọi tao bằng cái từ đấy nữa. Thật kinh tởm- I.E chút nữa về rửa tay sạch sẽ đi -nhìn quaĐứng trước người mình luôn luôn tôn kính, J.E hoàn toàn đuối lí chẳng biết nói gì nữa. Bởi vì Nazi nói chẳng sai chút nào, chính J.E cũng tự cảm thấy kinh tởm bản thân cơ mà?-Mày thay đổi nhanh thật, chẳng mấy đã chở nên nhu nhược như thế này rồiNazi thở hắt một hơi rồi hậm hực rời đi. Trong sự bất lực của cậu, I.E vẫn nán lại để nghe J.E giải thích-Mày có muốn giải thích gì nữa không?-Tao...tao không biết nữa. Tao nghĩ B...à không ngài ấy nói đúng-Hừm...-Boss tức giận vì bị sỉ nhục một thì đau tim vì mày thay đổi 10. Thực sự đấy, từ trước tới nay Boss tự hào về mày nhất. Tự hào về tính kiên định của mày, nhưng bây giờ ngài lại thấy mày thay đổi tất cả những tính chất vốn có của mày...vì những thứ không đáng. Tao thấy Boss thương hơn là giận mày đấy-Tao xin lỗi-Xin lỗi cũng chẳng giải quyết được cái gì cả, tao cũng không biết nữa. Trong hoàn cảnh của mày thì tao cũng thật sự khó sử...I.E thở dài một hơi rồi cũng rời đi bỏ lại cậu với những cảm xúc tuyệt vọng cứ mãi quẩn quanh. Bất lực đến cùng cực
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com