TruyenHHH.com

Amelia Or Eva

Amelia ôm lấy bà Larsson một cái thật chặt nữa trước cổng trường. Nó chợt nhớ đến hai ông bà nhà nó, chẳng bao giờ hai cái con người điên cuồng vì tiền bạc, doanh thu có thể dành thời gian quý báu để đưa Amelia đến trường thế này đâu. Nhưng kệ hai người đó đi, Amelia chẳng quan tâm, bây giờ nó là Eva Larsson. Vẫy tay lần cuối với người mẹ hiện tại, Amelia bước những bước đi đầy hứng khởi vào trường Manchester.

Mọi học sinh đều phải quay lại nhìn Amelia, xì xào bàn tán hết lời. Eva Larsson, kẻ bị bắt nạt đó ư? Cô ta có một cái đầu bob, bộ quần áo không mới nhưng được phá cách rất thời trang đó từ lúc nào vậy? Mọi người đều biết Eva với cái dáng vẻ cúi gằm mặt, luôn cố gắng bước nhanh tránh mọi lời đàm tiếu. Vậy mà bây giờ cô ta đường hoàng đi từ cửa chính vào trường, bước đi rất tự tin với nụ cười nửa miệng đó nữa?

Amelia chẳng quan tâm đến những lời xì xào đó. Bình thường, mỗi lần vào trường cùng lũ Emma, nó cũng luôn là tâm điểm của sự bàn tán nên bây giờ cũng chỉ là chuyện bình thường đối với nó mà thôi. Nhưng mà, cái chuyện có hai thằng con trai mặt mày chẳng tử tế gì chặn ngang đường nó thì quả đây là lần đầu tiên nó gặp.

Amelia cười khẩy, tính trừng mắt với hai thằng con trai đấy để nhắc nhẹ rằng nó là bạn gái của Lance nhưng rồi chợt nhớ ra bây giờ nó đang là Eva Larsson. Đúng rồi, Amelia hất tóc ra đằng sau, con Eva này là trung tâm của sự bắt nạt, có lẽ nó phải xử lý khá nhiều chuyện dưới thân xác này đây.

Hai thằng từ trên trời rơi xuống kia nhìn từ trên xuống dưới người Amelia, à không là của Eva mới đúng, sau đó xuýt xoa vài tiếng với nhau kiểu ngon đấy. Sau đó, nói với Amelia, giọng điệu cợt nhả:

- Em là Eva Larsson đấy à? Oh, không thể tin được là em cũng khá ngon đấy. Trước đây, bọn anh chưa nhìn ra đấy nhé.

Amelia nhìn thẳng vào mắt thằng vừa mới phát ngôn, dần dần tiến lại gần hắn. Amelia luôn biết cách thu hút sự chú ý của bọn khác giới ngu đần bằng ánh mắt và những cử chỉ cơ thể điêu luyện. Sau đó, nó túm lấy cổ áo sơ mi thằng đó, từ từ kéo lại về phía mình. Rồi với chất giọng đầy ma mị xì xào mà nó cũng chẳng biết mình học được từ đâu, Amelia hất mặt bảo :

- Còn non và xanh lắm, nhóc con!

Amelia còn chẳng để tên đó kịp phản ứng trước câu chửi của mình, nó buông áo rồi đi thẳng về phía lớp, để lại đằng sau tiếng chửi lại của thằng kia. Queen Bee thì vẫn cứ là Queen Bee thôi, Amelia nãy chấp cả bọn.

Amelia mỉm cười mãn nguyện với pha xử lý vừa rồi. Không hiểu sao, Dora từ đâu nhảy bổ ra, xoắn xuýt cả lên:

- Eva! Sao giờ cậu mới đến? Trời ơi, lại còn đi cửa chính! Ủa? Cái gì đây? Tóc cậu sao vậy, cậu mới cắt ư? Ủa? Ủa? Cái bộ đồ này nữa, cậu mặc cái kiểu gì thế? Sao sơ mi lại buộc ngang hông thế? Mà thôi, mấy cái đó không quan trọng, quan trọng bây giờ là cậu trốn vào nhà vệ sinh tạm đã. Bọn kia đang bày trò bắt nạt cậu đấy!

Dora nói một lèo hoàn toàn không cho Amelia xỏ miệng vào một giây nào. Khi Dora chuẩn bị kéo tay Amelia chạy thì nó giật lại. Bây giờ mà giải thích cho con béo này hiểu tình huống thì mệt lắm đây.

- Mắc đ*o gì tao phải trốn? Và mày cũng chả có quyền gì nói với tao đâu? Tao chống mắt lên xem bọn nó có trò gì.

Nói xong, nó khoanh hai tay lại hiên ngang đi thẳng vào lớp, bỏ lại một Dora ngơ ngác nhìn.

"Ùm."

Một xô nước xối thẳng vào đầu Amelia khi nó vừa mới lấy tay đẩy cửa bước vào. Chưa hết, cái xô còn rơi trúng đầu nó nữa.

Amelia, dưới bộ dạng của Eva, hiện tại đang ướt nhẹp từ đầu đến chân, đầu ong lên vì chiếc xô chết tiệt. Dora ở đằng sau bịt miệng hoảng hốt, nó không kịp ngăn cản Eva rồi. Cả lớp thì cười rộ lên trước bộ dạng đó của con bé Eva. Tin đồn Eva muốn thay đổi phong cách của mình đã rộ lên khắp trường, thân là bạn cùng lớp dĩ nhiên bọn nó muốn kiểm tra bằng vài trò.

Amelia vuốt lại tóc của mình, kiềm chế lòng giận dữ của mình để không đập từng đứa trong lớp ấy một trận ra trò. Được rồi, Amelia, Queen Bee thì phải ứng xử sao cho giống một Queen Bee chứ. Nó tự nhủ mình như thế, sau đó từ tốn nhặt chiếc xô lên.

- Là ai làm?

Một thằng ngồi bàn đầu ngả ngớn chọc ghẹo lên tiếng với khuôn mặt nhếch lên đầy thách thức:

- Là tao làm đấy.

Cả lớp cười ồ lên. Thằng đấy vẫn tin tưởng một mực rằng Eva nhút nhát ngày nào sẽ chẳng làm gì đâu. Nhưng mà tiếc thay cho hắn, đây là Amelia, Queen Bee họ Graham chứ không phải một Eva nhu nhược. Nghĩ ra cũng thật đáng thương, vì con Ong Chúa và loài Muỗi - một con côn trùng bé nhỏ lại là hai kẻ khác nhau.

Amelia tiến lại phía tên đã lên tiếng, tay vân vê chiếc xô:

- Mày làm à? Chắc chứ?

- Ừ.

Amelia không nói nữa, vừa gật đầu vài cái vừa mỉm cười quay lưng bước đi.

Ánh mắt của cả lớp dần quay đi cùng với những cái bĩu môi tưởng được xem trò mới, thằng đầu têu cười phá lên, với những tiếng hùa theo đầy sỉ nhục nó. Chẳng ai ngờ được, Amelia quay sang và phang ngay cái xô vào đầu thằng kia. Cái xô bằng nhựa vỡ nát trước tiếng kêu kinh hoàng của học sinh cả lớp.

Thằng đó kêu lên những tiếng như lợn chọc tiết ra sức lấy tay sờ vào chỗ vừa mới bị phang. Máu rỉ ra trên tay hắn khiến hắn như muốn điên lên. "Cái con Eva mọi rợ ấy! Nó dám đánh tao, khốn kiếp, con đ* ấy, tao nhất định phải tẩn cho con đó một trận." Nghĩ vậy, hắn lập tức vùng đứng dậy, nắm đấm lăm lăm trên tay.

Vậy mà khi lại gần rồi, hắn nhìn thấy một mảnh vỡ của cái xô vừa nãy vẫn còn trên tay con Eva đó. Hắn hơi chần chừ. Con bé bị bắt nạt hôm nay nó chẳng có một chút do dự hay ngần ngại trong ánh mắt khi đánh hắn. Nó hoàn toàn không nghĩ đến việc bị kỷ luật hay bồi thường. Liệu Eva có cái gì đó chống lưng mà hắn không có không? Nếu nó đã lỡ lọt vào mắt xanh của tên Lance Johnson kia thì nó chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt tiếp theo, chắc chắn không thể nào sống yên ổn ở trường này. Nghĩ đoạn, hắn thu nắm đấm lại, bỏ về chỗ ngồi trước ánh mắt kinh hãi của bọn cùng lớp. Một tên con trai cường tráng đầy sức khỏe như vầy - một trong những tên thường xuyên bắt nạt Eva chỉ sau đám Queen Bee và Emma - lại bỏ cuộc trước nó ngày hôm nay mà quay về chỗ ngồi một cách nhục nhã, thì bằng cách nào mà bọn nó dám đụng tới Eva nữa?

Amelia quan sát thằng đó. Hắn ta có vẻ không bị thương nhiều lắm, lại còn lập tức vùng dậy được sau khi bị đánh. Chắc cũng không đến nỗi quá nghiêm trọng đâu. Amelia nghĩ vậy, mỉm cười một nụ cười thật tự tin. Sau đó, nó - với dáng vẻ của một Queen Bee, bước từng bước thật chậm rãi về phía thằng đang lăm lăm chuẩn bị lao vào đánh nó ấy. Amelia luôn thành công trong việc gây chú ý, tất cả học sinh trong lớp dường như đang nín thở theo dõi từng cử chỉ của nó.

- Này, nhắc nhở nhẹ nhé, đừng có chọc vào tao.

Vế cuối được Amelia rít cả kẽ răng kèm theo cái liếc quanh lớp. Tất cả mọi người chứng kiến việc này dĩ nhiên phải hiểu rằng : Eva Larsson lạ lùng kia đang cảnh cáo cả lớp chứ không phải mỗi thằng vừa nhục nhã chịu thua trước nó.

- Cứ thống kê tiền viện phí đi, tao sẽ trả.

Sau khi quẳng câu đầy khinh bỉ ấy vào mặt thằng bị đánh hồi nãy, Amelia mới hất tóc đi ra ngoài.

Khốn khiếp, khốn khiếp!! Nó quên mất, nhà mẹ làm gì có tiền viện phí mà trả...

Dù sao đi nữa, nếu bọn Emma dám động vào nó, thì chắc chắn sẽ không yên với Queen Bee trường Manchester này.

Dora theo dõi tình huống từ đầu đến cuối và không thể thốt lên lời nào. Eva đấy ư? Eva không muốn dính vào rắc rối đó ư? Dora quá ngạc nhiên và kinh hãi đến nỗi lúc Eva đi ngang qua người nó, nó chẳng thể thốt nên câu gì và cũng chả dám đi theo Eva nữa.

Dora còn đang bàng hoàng về cô bạn thân của mình thì tiếng ồn ào bàn tán giữa các học sinh nữ với nhau lan đến. Còn có chuyện gì có thể làm nữ sinh trường Manchester phấn khích đến thế? Chắc là Queen Bee lại có gu thời trang nào đó mới mẻ chăng?

Dora chắc có mơ cũng không ngờ rằng, người bạn chí cốt Eva Larsson thật sự của mình đang vật lộn trong thân xác và danh nghĩa Queen Bee của trường Manchester.

[...]

Vừa mới thò chân xuống khỏi chiếc xe taxi, Eva đã bị tụi Emma lao ập tới hỏi han.

- Này, Amelia, bọn em đến gọi chị mà không thấy chị ở nhà.

- Có phải lại vui vẻ bên nhà Lance không?

Dĩ nhiên, Eva không rảnh mà trả lời những câu hỏi nhảm toẹt đó. Eva chỉ nhếch mép lên cho có lệ với tụi đó rồi ba chân bốn cẳng cố gắng đi vào trường trên đôi giày cao gót chết dẫm. Nhưng tụi đó không tha, cứ đi theo Eva. Chưa hết là toàn bộ ánh nhìn của trường Manchester đổ dồn vào Eva nữa. Kể ra cũng buồn cười, tình cảnh này khá giống lúc Eva bị bắt nạt, cả trường sẽ quay ra nhìn, một số hô hào hưởng ứng, một số thì ái ngại nhưng ngoài nhìn ra thì cũng chẳng làm gì.

Emma bỗng dưng thốt lên:

- Này, này, không phải chứ, Amelia? Sáng nay chị không trang điểm đấy à?

Eva bất giác đưa tay lên mặt. Nó biết ngay mà, đến trường kiểu gì cũng không yên cho xem.

- Còn cả cái đầu tóc bù xù này là sao? Hôm nay chị không dùng tinh dầu dưỡng à?

"Tôi còn không kịp gội đầu nữa, bọn lắm mồm" - Eva thầm nghĩ rồi che đầu không cho mấy bàn tay tò mò sờ vào.

- Khoan đã, bộ váy này... Hôm qua chị mặc rồi phải không?

Ôi lạy Chúa! Eva quên béng mất. Queen Bee thì mọi thứ của Queen Bee luôn dẫn đầu xu hướng. Amelia Graham dĩ nhiên không bao giờ mặc lại một bộ quần áo nào.

Emma nheo mắt nhìn Amelia vẻ dò xét:

- Chị sao vậy, Amelia?

Eva đầu tiên định gắt lên cho bọn kia cút hết đi nhưng rồi nhìn qua Emma lại cảm thấy nên kiềm chế. Emma là đứa nắm bắt tình huống rất tốt, nếu cô ta thấy sự kỳ lạ và tìm hiểu sau đó làm khó Eva thì quả là không nên chút nào. Giống như trước đây, Emma nhìn ra được Amelia ghét cay ghét đằng Eva mặc dù Amelia không bao giờ nói ra điều đó. Thế nên Emma mới ra sức bày trò bắt nạt Eva để thỏa lòng Amelia, sau đó nghiễm nhiên làm chức đội trưởng cho cái bầy nhắng nhít theo đuôi Queen Bee.

Nhưng hiện tại Eva thực sự không nghĩ ra gì có thể làm mình ứng xử như Amelia, một Queen Bee thực sự. Nó chỉ có thể vỗ hai tay vào nhau cho bọn kia câm miệng và nói vài câu:

- Bây giờ, tôi có vài vấn đề phải giải quyết gấp. Đừng theo tôi!

Để lại đằng sau bọn Emma ngơ ngác, Eva lập tức nhanh chóng đi về phía lớp. Nó phải tìm thân xác của mình, để hiểu được cái quái gì đang diễn ra. Thấy Dora đang đứng ngơ ngác trước cửa lớp, Eva lập tức chộp lấy hỏi:

- Này, Eva Larsson ở đâu?

Dora không thể tin nổi vào mắt mình, Queen Bee đang nói chuyện với nó ư? Thế giới này đảo lộn mất rồi! Nhưng Dora cũng cố gắng lắp bắp, nó không thể bỏ rơi Eva được.

- Cậu... cậu tìm Eva làm gì?

Đây không phải lúc để nghi ngờ! Eva sắp phát tức với Dora mất thôi nhưng rồi nó kiềm chế lại, gằn từng chữ:

- Tôi không có thời gian, nói mau đi!

Dora suýt phát khóc, tại sao nó tự dưng lại bị Queen Bee bắt nạt thế này cơ chứ? Dora run run chỉ tay về phía khi nãy nó thấy Eva đi mất.

- Tớ chỉ biết cậu ấy... cậu ấy đi về hướng này chứ cậu ấy đi đâu tớ không... không biết...

Thôi rồi, vậy là Dora đã bị xem như phản bội Eva.

Nhưng mà... nó sợ quá, sợ lắm...

Về phía Eva, cô nàng chạy về phía lớp học. Vừa liếc mắt xuống sàn nhà, nước từ đâu lênh láng ra đầy cửa lớp. Có lẽ Eva giả đã bị bọn trong lớp chơi xỏ. Đi về hướng này thì có lẽ là vào nhà vệ sinh để rửa. Eva nghĩ xong liền lập tức chạy về phía nhà vệ sinh, dù cho lòng có phần hả hê vì những kẻ thích bắt nạt người khác như Amelia, không ngờ cũng có ngày lại bị bắt nạt như vậy. Dù sao đi nữa, việc đó không quan trọng bây giờ. Nó cần tìm Amelia, nhất định phải tìm được.

Nhưng không cần đến nhà vệ sinh, Eva đã thấy "mình". Cái cảm giác nhìn chính mình ngoài đời thật quái dị. Mọi thứ càng kì quái hơn nữa khi Eva  kia đó cắt tóc bob, mặc một bộ đồ mà nó không bao giờ nghĩ sẽ mặc. Eva chỉ biết đứng như trời trồng nhìn bản thân mình đang hất hất tóc, đi lại vô cùng ngang nhiên giữa ánh nhìn đầy tò mò của mọi người xung quanh. Cái dáng đi đó, cái điệu bộ đầy khinh bỉ mọi người đó. Đúng như nó nghĩ người đó khả năng cao chính là... Amelia?

Amelia vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh, thầm chửi rủa banh nhà cái bọn chết tiệt đã nghĩ ra trò này. Cô nàng trố mắt lên khi nhìn thấy "mình". Đặc biệt hơn nữa, một Amelia giả mạo đó lại đang nhìn chằm chằm vào Amelia. Cái quái gì đang diễn ra thế này? Amelia nhìn từ đầu đến đuôi Amelia từ trên trời rơi xuống đó, không, không, nó mới là Amelia Graham chứ. Thế cái con điên kia là ai? Tại sao lại giống nó như vậy? Nhưng nhìn xem, khuôn mặt đó, mái tóc đó, bộ quần áo đó, hình dáng đó!Hay là nó lại có chị em sinh đôi thất lạc? Hoang đường, bà già kia suốt ngày chỉ có tiền, sinh nó ra còn không lo nổi, lại là một chính trị gia, vứt con cho kẻ khác nhất định sẽ bị paparazzi phát hiển, sau đó có mà không được phiếu nào. Trùng hợp thay nó lại đang trong thân thể Eva. Vậy thì, ai đang ở trong thân xác của nó vậy chứ? Chuyện quỷ gì đã xảy ra thế? Amelia cứ tưởng nó chết rồi nhập vào xác con Eva chứ? Hóa ra nó chưa chết à? Nó có tận hai linh hồn ư? Chúa ơi, đống hỗn độn này là gì vậy? 

Nhưng rồi Amelia nhận ra một chuyện còn quan trọng hơn. Trời, hãy nhìn kìa. Amelia Graham giả mạo ấy không hề trang điểm. Nhìn cái đầu tóc bù xù ấy kìa, nó không gội đầu buổi sáng luôn đó à? Còn cả bộ đồ đó, sao nó có thể mặc lại bộ đó cơ chứ? Không phải bộ đầm đó chính Amelia thật đã mặc hôm qua và cả trường đều biết sao? Cả điệu bộ ngu đần đó nữa, nhìn như một con nhóc lơ mơ nào đó đầy quê mùa sống ở dưới nông thôn cả trăm năm rồi mới lên thành phố, chứ không phải một Queen Bee thật thụ trường Manchester.

Được rồi, Amelia đếch thèm quan tâm con Amelia đấy là ai? Nhưng bôi nhọ thanh danh Queen Bee của nó là điều không thể chấp nhận nổi. Nó lập tức hùng hổ tiến lại gần cái con Amelia đấy, tính xổ cho nó một tràng. Tát thẳng mặt cũng được. Nhưng Amelia chưa nói được gì thì cái con bé đó đã lên tiếng trước.

- Amelia Graham? Phải không?

Amelia giật thót. Nó giơ hai tay mình lên và nhớ ra nó đang ở trong thân xác của Eva. Vậy mà cái con kia nhận ra nó?

Vậy thì, có lẽ nào... ?

- Eva Larsson?

Eva và Amelia cùng nhìn nhau chằm chằm rồi sau đó khẽ khàng gật đầu với nhau.

Ôi lạy Chúa! Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com