TruyenHHH.com

Am Huong

Ngay sau câu nói kết thúc, Trạch Lam bị buộc phải theo chân Giang Triết Hàn đi đến một nơi mà cô chẳng biết hắn đưa cô đi đâu. Hơn nữa, hôm nay cô lại ngồi cùng xe với hắn và còn ngồi ngay bên cạnh hắn ở hàng ghế sau.

Bánh xe chậm rãi lăn nhẹ trên mặt đường, mỗi khoảnh khắc lướt qua mắt Trạch Lam đều để lại trong đáy mắt cô một sự thèm khát vô vọng. Cô muốn được tự do như những con người ngoài kia, tự do đi lại thong thả trên phố, tự do mua những gì mình cần và ăn uống những thứ mình thích.

Tựa đầu vào ô cửa kính, trên mặt Trạch Lam lộ rõ sự chán nản. Giang Triết Hàn đưa mắt dõi theo cô qua kính chiếu hậu, đôi mắt ẩn đầy sự u uất của cô nhanh chóng đập vào tâm trí hắn.

Hắn thôi không để tâm vào cô, ít nhất là giây phút này. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rối trí như bây giờ. Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại đi quan tâm đến cảm xúc của một cô gái nào đó. Cảm giác của hắn ngay lúc này chính là không biết phải làm gì hay nói thế nào với cô. Vì hắn biết mỗi điều xuất phát từ hắn, cô đều không muốn đón nhận.

Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nằm ngay giữa một nơi sầm uất nhất nhì Bắc Kinh. Trạch Lam quan sát xung quanh, khó hiểu hỏi hắn: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"

Giang Triết Hàn không đáp, hắn bước xuống xe dưới hàng trăm ánh nhìn từ mọi người. Ngay giây phút trông thấy đôi chân của một cô gái chạm xuống đất, tất cả ai nấy đều được một phen ngỡ ngàng khi nam thần Giang thị hôm nay lại xuất hiện cùng phái nữ.

Trạch Lam bước xuống, cô đứng đó đảo mắt một vòng. Phát hiện dân chúng đang đổ dồn ánh mắt về mình, cô chỉ thấy thật khó chịu. Bàn tay thoáng cấu nhẹ vào vạt áo, nuốt xuống một hơi thât điềm tĩnh.

Ngay giây phút cô phó mặc đứng như trời trồng thì chợt một bàn tay chạm nhẹ lên vai cô. Giọng của Giang Triết Hàn ngắn gọn cất lên: "Theo tôi!"

Sau đó, còn không đợi Trạch Lam phản ứng lại, Giang Triết Hàn đã đặt tay lên eo cô , chậm rãi đưa cô vào trong. Sự dịu dàng này của hắn, Trạch Lam chưa thể thích ứng được, ánh mắt sinh ra tia bài trừ nhìn hắn.

Giang Triết Hàn im lặng một lúc, rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì ngoan ngoãn một chút. Làm theo những gì mà tôi nói!"

Hơi thở của hắn khẽ lướt qua vành tai Trạch Lam, mang theo loại áp lưc nhất định. Cô không muốn xảy ra chuyện gì với hắn ở chỗ đông người như thế này, đành thuận theo ý hắn. Cô bị hắn kéo đến trước một cửa hàng thời trang rất lớn, hơn nữa lại là một thương hiệu rất nổi tiếng. Ngay khi thấy ai đang bước vào cửa hàng, hết thẩy nhân viên nữ đều tự giác cùng nhau đứng nép ra một góc cách xa đáng kể.

Quản lý cửa hàng là một nam nhân viên trạc ba mươi. Cậu ta bước đến, cúi đầu cẩn trọng.

Giang Triết Hàn đảo mắt một vòng, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Mang hết tất cả những mẫu mới nhất ra đây cho tôi!"

"Vâng! Ngài vui lòng ngồi phía bên này đợi một chút!" cậu nhân viên đáp rồi nhanh chân quay đi căn dặn với hai nhân viên nữ gần đó.

"Rốt cuộc anh đưa tôi đến mẫy chỗ này để làm gì?"

Trạch Lam nhỏ giọng hỏi hắn, đột nhiên bàn tay đặt trên eo cô hơi siết lại, sức lực không mạnh nhưng vẫn đủ làm cô giật mình.

"Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, cho nên đừng làm tôi mất hứng!"

Giang Triết Hàn lần nữa áp sát, nói xong còn thuận tiện hôn nhẹ lên vành tai Trạch Lam, khiến chỗ nhạy cảm này liền đỏ đến gay gắt.

Lúc này, Giang Cầm vừa xem được vài hình ảnh đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng. Hình ảnh Giang Triết Hàn ôm eo Trạch Lam xuất hiện ở trung tâm thương mại đã trở thành chủ đề nóng nhất. Việc này thực sự làm ông cực kỳ khó chịu, sắc mặt xấu hẳn đi.

"Bố...đây chắc chắn chỉ là tin vịt..." giọng Giang Triết Mỹ ấp úng.

Giang Cầm ném mạnh điện thoại lên bàn, ông cố nén giận mà mắng: "Nó lại muốn làm ta tức chết mới hài lòng hay sao?"

"Anh hai không có ý đó đâu bố! Nhất định là có sư nhầm lẫn..."

Giang Triết Mỹ cố nói đỡ vào. Lập tức cơn thịnh nộ của Giang Cầm bị bùng nổ, ông đập bàn rầm rầm: "Nhầm lẫn? Con còn nói là nhầm lẫn hay sao Mỹ Mỹ? Con nhìn đi."

Giang Cầm đưa bản tin ấy vào mặt Giang Triết Mỹ, hình ảnh một nam một nữ thân mât bên nhau bước trong trung tâm thương mại trải đầy mặt báo cùng những lời viết đầy phỏng đoán của cánh báo chí làm cô nhíu mày suy nghĩ.

Lần nữa, Giang Cầm lại to tiếng: "Thân mật thế này còn nói là nhầm lẫn sao chứ? Triết Hàn...nó công khai ôm ấp cô ta trước thiên hạ, chính là cố ý muốn những hình ảnh này lọt đến mắt của ta. Nó thực sự muốn ta tức chết mà!"

Giang Cầm ho lên vài tiếng đầy khó nhọc, Giang Triết Mỹ hốt hoảng đỡ lấy ông, tay vuốt vuốt lên lưng ông, giọng nghẹn lại: "Bố..."

Bàn tay già nua siết chặt lấy đầu gậy ba tong, Giang Cầm nheo mắt đau lòng, ông run giọng trách móc: "Rõ ràng nó biết cô ta là con gái của Lưu Đình mà nó vẫn mang chuyện này đi công khai ra kia chứ? Ta chỉ nghĩ nó mang cô ta ra để thoả mãn thù hận với Lưu Đình, nhưng...nhưng tại sao nó lại đem cô ta để đối phó với cả chính bố ruột của nó?"

...
Không biết đã trôi qua bao lâu, mới đó mà mặt trời đã dần khuất sau những toà cao ốc chập chùng như núi. Trạch Lam đưa mắt nhìn lấy ánh tịch dương cuối cùng còn sót lại  trên ô cửa kính. Màu nắng chiều nhàn nhạt vụng về bao phủ lấy thân người cô, trông càng thêm khắc khổ và buồn tẻ.

Tâm trạng của cô ngày hôm nay đặc biệt trở nên rối tung khi Giang Triết Hàn liên tục đem đến những hành động khó hiểu lẫn kì quặc. Hắn bắt cô thử tất cả những bộ cánh đắt đỏ nhất, lại ép buộc cô phải diễn một màn thân mật với hắn trước mặt bàn dân thiên hạ.

Giang Triết Hàn lại muốn giở trò gì nữa đây?

Trạch Lam thầm nghĩ đến cả đôi lông mày cũng thoáng cau lại với nhau. Cô thợ trang điểm buộc phải dừng lại thao tác của mình, bèn nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cô Lưu, tôi không thể vẽ được nếu cô cứ cau mày như thế. Mong cô thông cảm, sẽ nhanh thôi!"

Trạch Lam chợt tỉnh táo, cô cười gượng: "Thật ngại quá, tôi xin lỗi..."

Tuy ngoài mặt cố tỏ ra rất tươi tắn rạng ngời, nhưng quả thực trong lòng không tài nào có tí khởi sắc. Mười ngón tay cứ thoáng chốc co lại, nắm chặt chiếc váy trên người.

Trong lúc này, tại một cửa hàng trang sức cao cấp nằm trong trung tâm thương mại. Giang Triết Hàn cầm trên tay một chiếc hộp đỏ nhung vô cùng sang trọng. Bên trong hộp là một đôi nhẫn bằng vàng trắng, thân giữa của nhẫn được đính một viên kim cương xanh làm điểm nhấn. Xung quanh được khảm những viên kim cương trắng nhỏ hơn. Xét về mẫu mã hay kiểu dáng cũng đều rất tinh xảo và mang tính thẩm mỹ vô cùng cao.

Nam quản lý của cửa hàng đứng ra trước, vì biết Giang Triết Hàn không hề thích tiếp xúc với nữ giới. Bởi thế nên toàn bộ dàn nhân viên nữ đều bị đuổi vào một góc cách xa vị trí mà họ đứng. Cậu ta cười rạng rỡ: "Tứ thiếu, đây là mẫu mới nhất và là duy nhất trên toàn thế giới...."

"Gói lại cho tôi!"

Giang Triết Hàn lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt nhìn chiếc nhẫn kia rộ lên tia hài lòng. Khi nó được đeo lên tay Trạch Lam, chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Trong phòng trang điểm, dung mạo của Trạch Lam thêm phần khác lạ hơn qua bàn tay của thợ trang điểm. Mái tóc dài được uốn lọn rồi búi thấp. Một vài lọn tóc nhỏ tuỳ tiện rủ xuống sau chiếc cổ thon, trông cực kỳ gợi cảm.

Chiếc đầm cô đang mặc trên người cũng thuộc mẫu mã độc quyền có một không hai. Dáng đầm suông mềm bên dưới được may bằng voan mỏng đắp thành nhiều lớp. Bề mặt còn được thêu bằng chỉ bạc lấp lánh, nổi lên giữa nền vải màu đen. Tạo nên một bầu trời huyền bí đang ẩn hiện hàng vạn tinh tú, thực sự đẹp đến nao lòng.

Phần ngực cúp vào ôm gọn cơ thể, hai dây áo mỏng manh nối dài ra sau phần lưng được khoét khá sâu. Trạch Lam đưa tay ra sau cố chạm vào mảnh lưng cong, vẻ mặt không hề thoải mái khi phải diện bộ cánh thế này. Dù là không quá hở hang hay phản cảm, nhưng đối với cô cũng đã là có phần hơi quá.

Nhìn biểu hiện trên mặt cô, nữ nhân viên giúp cô thay trang phục liền nói: "Cô Lưu, trang phục này là do chính tay Tứ thiếu chọn. Mẫu này thực sự rất hợp với cô, cô nhìn xem..."

Nói đến đây, nữ nhân viên đó liền xoay nhẹ người của Trạch Lam đối diện với tấm gương to phía trước rồi tiếp: "...tôi suýt chút còn ngỡ cô Lưu của lúc đầu và bây giờ là hai người khác nhau cơ đấy!"

"Tôi...hai người khác nhau!?" giọng Trạch Lam đột ngột thấp xuống. Cô đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt mỹ miều của mình, vô thức nở nụ cười: "Đúng thật! Là hai người hoàn toàn khác nhau."

Giọng Trạch Lam chợt rung lên những mạch thương tâm tột cùng. Khoé mắt cô đỏ hoe, nóng rát khó chịu. Cô của trước đây và của thời điểm hiện tại hệt như hai người tách biệt. Cô của những ngày chưa biết đến sự u ám của Giang gia vô cùng nhiệt huyết.

Còn cô của bây giờ...lại vô cùng đau thương và bất hạnh.

Khoác lên người cô thứ xa xỉ thế này, Giang TRiết Hàn nghĩ sẽ che giấu được những gì mà hắn đã gây ra với cô hay sao?

Tâm trí Trạch Lam mơ hồ, túng quẫn giữa thực tại quá khốc liệt, cô không thể một mình ích kỷ xoay đầu bỏ chạy, mặc kệ sự sống của Phù Dung và Tố Dĩ Dĩ. Cơ hội ra ngoài là hiếm có, dù không biết có trốn thoát được hay không nhưng cô nghĩ ít nhất cũng phải thử. Nhưng mà giả sử cô có thể thuận lợi bỏ trốn, vậy hai người còn lại sẽ sống ra sao trong sự tự do bất chấp của cô?

Càng nghĩ đầu óc Trạch Lam càng co lại thành một mảng màu xám xịt đen tối. Hình ảnh hào nhoáng trước mắt cô không phải là sự thât. Đằng sau một lớp trang điểm hoàn hảo, qua một chiếc đầm sang trọng bậc nhất. Ít ai biết được là hiện thực thối nát, mục rửa đến mức nào.

Ngón tay Trạch Lam chạm nhẹ lên mặt gương, ánh mắt vô tri vô cảm ngắm nhìn thân ảnh sa hoa lộng lẫy. Cô thực sự muốn biết,  rốt cuộc mối liên hệ giữa bố của mình  và Giang Triết Hàn là gì?

"Cạch" một tiếng - âm thanh mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Trạch Lam. Cô quay mặt về phía cửa, đã thấy Giang Triết Hàn tiến về phía cô, dáng vẻ ung dung mà chậm rãi, cao quý đến mức khiến người khác nhìn vào đã thấy xa cách, không dám đến gần.

Giang Triết Hàn đứng cách Trạch Lam độ khoảng hai bước chân ngắn.. Hắn chợt mỉm cười, tia mắt mang theo một chút ẩn ý càn rỡ lướt dọc theo người cô.

Hắn im lặng nhìn cô một lúc rồi bất ngờ cầm lấy tay trái của cô, nâng cao ngang tầm mắt, rãnh môi lần nữa cong lên, mang theo loại mờ ám lạnh người: "Vẫn còn thiếu một thứ!"

Bỏ qua sự kinh ngạc của Trạch Lam. Thật nhanh, Giang Triết Hàn đã đeo ngay chiếc nhẫn kim cương đắt giá vào ngón áp út của cô, khiến cô gần như bị sốc, hai mắt cũng mở to hơn.

"Anh...anh giở trò này là có dụng ý gì? Tôi sẽ không đeo nó, nhất định là không..."

Trạch Lam vừa cao giọng vừa cố gắng muốn tháo lấy món đồ kia ra khỏi tay, còn chưa kịp phản đối thì câu nói ấy đã bị Giang Triết Hàn cắt đứt. Hắn hôn cô, nụ hôn chậm rãi mà nóng bỏng, khiến toàn thân cô nhất thời như đông cứng, không thể làm gì khác ngoài việc ngửa mặt lên để đón nhận hơi thở nam tính của hắn từng chút tràn vào trong miệng mình.

Trạch Lam không thở được, cánh môi đã bị Giang Triết Hàn tách ra, hơi thở của cô càng lúc càng mỏng dần. Đến khi thấy mặt cô đỏ lên, hắn mới chịu buông cô ra.

Đẩy lên ngực Giang Triết Hàn, Trạch Lam khó khăn thở từng hơi một, nén giận nói: "Rốt cuộc anh đang muốn diễn vở kịch này đến khi nào đây Giang Triết Hàn? Tôi thực sự ghê sợ con người của anh, tôi thậm chí còn không biết anh đang muốn làm gì. Hôm nay đã là quá đủ rồi!"

Trạch Lam vừa muốn quay đi, cổ tay đã bị giữ lại. Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Giang TRiết Hàn kéo lại, ôm chặt vào lòng. Hắn nhìn cô, ánh mắt sâu đen mà trầm ổn: "Vẫn chưa đủ!"

"Hôm nay, tôi muốn công bố với tất cả mọi người. Người phụ nữ duy nhất ở trên đời này đang chiếm giữ vị trí Tứ thiếu phu nhân của Giang thị... chính là cô, Lưu Trạch Lam!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com