Am Huong
Ngay sau câu nói kết thúc, Trạch Lam bị buộc phải theo chân Giang Triết Hàn đi đến một nơi mà cô chẳng biết hắn đưa cô đi đâu. Hơn nữa, hôm nay cô lại ngồi cùng xe với hắn và còn ngồi ngay bên cạnh hắn ở hàng ghế sau.Bánh xe chậm rãi lăn nhẹ trên mặt đường, mỗi khoảnh khắc lướt qua mắt Trạch Lam đều để lại trong đáy mắt cô một sự thèm khát vô vọng. Cô muốn được tự do như những con người ngoài kia, tự do đi lại thong thả trên phố, tự do mua những gì mình cần và ăn uống những thứ mình thích.Tựa đầu vào ô cửa kính, trên mặt Trạch Lam lộ rõ sự chán nản. Giang Triết Hàn đưa mắt dõi theo cô qua kính chiếu hậu, đôi mắt ẩn đầy sự u uất của cô nhanh chóng đập vào tâm trí hắn.Hắn thôi không để tâm vào cô, ít nhất là giây phút này. Hắn chưa bao giờ cảm thấy rối trí như bây giờ. Hắn thậm chí còn chưa từng nghĩ có ngày hắn lại đi quan tâm đến cảm xúc của một cô gái nào đó. Cảm giác của hắn ngay lúc này chính là không biết phải làm gì hay nói thế nào với cô. Vì hắn biết mỗi điều xuất phát từ hắn, cô đều không muốn đón nhận.Chiếc xe dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, nằm ngay giữa một nơi sầm uất nhất nhì Bắc Kinh. Trạch Lam quan sát xung quanh, khó hiểu hỏi hắn: "Anh đưa tôi đến đây làm gì?"Giang Triết Hàn không đáp, hắn bước xuống xe dưới hàng trăm ánh nhìn từ mọi người. Ngay giây phút trông thấy đôi chân của một cô gái chạm xuống đất, tất cả ai nấy đều được một phen ngỡ ngàng khi nam thần Giang thị hôm nay lại xuất hiện cùng phái nữ.Trạch Lam bước xuống, cô đứng đó đảo mắt một vòng. Phát hiện dân chúng đang đổ dồn ánh mắt về mình, cô chỉ thấy thật khó chịu. Bàn tay thoáng cấu nhẹ vào vạt áo, nuốt xuống một hơi thât điềm tĩnh.Ngay giây phút cô phó mặc đứng như trời trồng thì chợt một bàn tay chạm nhẹ lên vai cô. Giọng của Giang Triết Hàn ngắn gọn cất lên: "Theo tôi!"Sau đó, còn không đợi Trạch Lam phản ứng lại, Giang Triết Hàn đã đặt tay lên eo cô , chậm rãi đưa cô vào trong. Sự dịu dàng này của hắn, Trạch Lam chưa thể thích ứng được, ánh mắt sinh ra tia bài trừ nhìn hắn.Giang Triết Hàn im lặng một lúc, rồi ghé sát vào tai cô thì thầm: "Muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì ngoan ngoãn một chút. Làm theo những gì mà tôi nói!"Hơi thở của hắn khẽ lướt qua vành tai Trạch Lam, mang theo loại áp lưc nhất định. Cô không muốn xảy ra chuyện gì với hắn ở chỗ đông người như thế này, đành thuận theo ý hắn. Cô bị hắn kéo đến trước một cửa hàng thời trang rất lớn, hơn nữa lại là một thương hiệu rất nổi tiếng. Ngay khi thấy ai đang bước vào cửa hàng, hết thẩy nhân viên nữ đều tự giác cùng nhau đứng nép ra một góc cách xa đáng kể.Quản lý cửa hàng là một nam nhân viên trạc ba mươi. Cậu ta bước đến, cúi đầu cẩn trọng. Giang Triết Hàn đảo mắt một vòng, chỉ lạnh lùng ra lệnh: "Mang hết tất cả những mẫu mới nhất ra đây cho tôi!""Vâng! Ngài vui lòng ngồi phía bên này đợi một chút!" cậu nhân viên đáp rồi nhanh chân quay đi căn dặn với hai nhân viên nữ gần đó."Rốt cuộc anh đưa tôi đến mẫy chỗ này để làm gì?"Trạch Lam nhỏ giọng hỏi hắn, đột nhiên bàn tay đặt trên eo cô hơi siết lại, sức lực không mạnh nhưng vẫn đủ làm cô giật mình."Hôm nay tâm trạng của tôi khá tốt, cho nên đừng làm tôi mất hứng!"Giang Triết Hàn lần nữa áp sát, nói xong còn thuận tiện hôn nhẹ lên vành tai Trạch Lam, khiến chỗ nhạy cảm này liền đỏ đến gay gắt. Lúc này, Giang Cầm vừa xem được vài hình ảnh đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng. Hình ảnh Giang Triết Hàn ôm eo Trạch Lam xuất hiện ở trung tâm thương mại đã trở thành chủ đề nóng nhất. Việc này thực sự làm ông cực kỳ khó chịu, sắc mặt xấu hẳn đi."Bố...đây chắc chắn chỉ là tin vịt..." giọng Giang Triết Mỹ ấp úng.Giang Cầm ném mạnh điện thoại lên bàn, ông cố nén giận mà mắng: "Nó lại muốn làm ta tức chết mới hài lòng hay sao?""Anh hai không có ý đó đâu bố! Nhất định là có sư nhầm lẫn..." Giang Triết Mỹ cố nói đỡ vào. Lập tức cơn thịnh nộ của Giang Cầm bị bùng nổ, ông đập bàn rầm rầm: "Nhầm lẫn? Con còn nói là nhầm lẫn hay sao Mỹ Mỹ? Con nhìn đi."Giang Cầm đưa bản tin ấy vào mặt Giang Triết Mỹ, hình ảnh một nam một nữ thân mât bên nhau bước trong trung tâm thương mại trải đầy mặt báo cùng những lời viết đầy phỏng đoán của cánh báo chí làm cô nhíu mày suy nghĩ.Lần nữa, Giang Cầm lại to tiếng: "Thân mật thế này còn nói là nhầm lẫn sao chứ? Triết Hàn...nó công khai ôm ấp cô ta trước thiên hạ, chính là cố ý muốn những hình ảnh này lọt đến mắt của ta. Nó thực sự muốn ta tức chết mà!"Giang Cầm ho lên vài tiếng đầy khó nhọc, Giang Triết Mỹ hốt hoảng đỡ lấy ông, tay vuốt vuốt lên lưng ông, giọng nghẹn lại: "Bố..."Bàn tay già nua siết chặt lấy đầu gậy ba tong, Giang Cầm nheo mắt đau lòng, ông run giọng trách móc: "Rõ ràng nó biết cô ta là con gái của Lưu Đình mà nó vẫn mang chuyện này đi công khai ra kia chứ? Ta chỉ nghĩ nó mang cô ta ra để thoả mãn thù hận với Lưu Đình, nhưng...nhưng tại sao nó lại đem cô ta để đối phó với cả chính bố ruột của nó?"
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, mới đó mà mặt trời đã dần khuất sau những toà cao ốc chập chùng như núi. Trạch Lam đưa mắt nhìn lấy ánh tịch dương cuối cùng còn sót lại trên ô cửa kính. Màu nắng chiều nhàn nhạt vụng về bao phủ lấy thân người cô, trông càng thêm khắc khổ và buồn tẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com