Am Hon Luc Nua Dem Mo Hi Ngon
Chương 36: Bị phát hiện
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Đây là một chiếc xe buýt ma quỷ!
Trên xe này, trừ ba người sống chúng tôi ra, người khác đều là quỷ!
Nhưng mà Ninh Ninh không nhìn thấy thì thôi, vì sao Lam Cảnh Nhuận cũng không nhìn ra?
Tôi nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt của hắn cũng trầm trọng, một bàn tay nắm chặt lại, một tay khác đặt ở ba lô, như đang nắm cái gì đó, cả người căng chặt đánh giá xung quanh.
Thấy tôi nhìn về phía hắn, hắn cười ôn hòa với tôi, sắc mặt lại vẫn khẩn trương như cũ.
Tôi ý bảo hắn nhìn hành khách khác ở xung quanh, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên, hắn thấy được những ma quỷ này, chỉ là không muốn làm Ninh Ninh sợ hãi, mới làm bộ mình không nhìn ra.
Tôi và hắn trao đổi một ánh mắt, dò hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ.
Hắn khó xử lắc đầu, dùng khẩu hình không tiếng động nói một chữ: Chờ.
Nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, sớm muộn gì mùi người sống trên người chúng tôi sẽ bị những ma quỷ đó phát hiện.
Ngay ở lúc này, xe thả chậm tốc độ, dừng ở trước một sân ga rách nát.
Trời bên ngoài đã đen kịt, xuyên qua khe hở bức màn, tôi nhìn thấy trước sân ga có không ít quỷ xếp hàng lên xe.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận kéo tôi và Ninh Ninh đứng lên, thấp giọng nói: "Chúng ta xuống xe."
Ninh Ninh tò mò muốn hỏi vì sao, tôi vội che kín miệng của cô ấy: "Cái gì cũng đều đừng hỏi!"
Ninh Ninh cái hiểu cái không gật đầu, xách theo túi đi theo Lam Cảnh Nhuận đi về phía trước. Tôi ở phía sau cùng, lúc muốn đi đến trước cửa xe, trên chân bỗng nhiên bị cái gì bắt được.
Tôi vội quay đầu lại, dưới chỗ ngồi của xe, không biết từ khi nào có một đứa trẻ.
Giờ phút này cánh tay nhỏ xanh tím của đứa trẻ kia cầm thật chặt mắt cá chân của tôi, đang cười nhe răng nanh màu đỏ với tôi.
Da đầu của tôi tê dại, giãy giụa vài lần cũng không giãy ra được, ngược lại đứa trẻ kia linh hoạt như con khỉ bò ở trên người tôi, ba lần đã ôm lấy cổ của tôi, muốn cắn xuống cổ của tôi.
Nơi này nhiều quỷ như vậy, vốn dĩ Lam Cảnh Nhuận không muốn bại lộ thân phận, bây giờ lại bất chấp những điều này, thấy tôi sắp bị linh hồn trẻ con cắn đứt cổ, hắn hét lớn một tiếng: "Nghiệt súc!"
Một lá bùa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dán ở trên đầu anh linh, anh linh kia phát ra một tiếng khóc thảm thống, từ trên cổ tôi bắn ra ngoài.
Anh linh bị đẩy lùi ra xa mới dừng lại, lúc này những quỷ hồn khác trên xe cũng nhìn về phía chúng tôi.
"Là người sống......"
Không biết ai hét một câu như vậy, toàn bộ trên xe lập tức sôi trào, đều sôi nổi xông về phía chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận lập tức lấy kiếm đồng từ trong túi ra, tôi cũng hóa ngọc giản thành trường kiếm, cùng nhau lui địch với hắn.
Nhưng đối phương số lượng quá nhiều, ỷ đông hiếp yếu như vậy chúng tôi căn bản không kiên trì được bao lâu.
Lam Cảnh Nhuận lấy ra một quả Tiền Ngũ Đế, đi về phía cửa sổ bên cạnh, phá vỡ cửa sổ: "Các cô đi trước!"
Bây giờ không phải là lúc làm ra vẻ, tôi vội kéo Ninh Ninh lui đến trước cửa sổ: "Ninh Ninh mau nhảy!"
"Là có quỷ sao!" Ninh Ninh vừa nhảy vừa hỏi.
"Đúng!" Tôi trả lời, đang muốn nhảy xuống, chợt một con quỷ từ trước mặt bay qua chặn đường đi của tôi.
Không nghĩ nhiều, tôi đâm vào con quỷ giương nanh múa vuốt kia một kiếm.
Cơ thể của con quỷ này lập tức trở nên trong suốt.
Tôi vội đón Lam Cảnh Nhuận xoay người xuống xe, lăn hai vòng ở dưới xe, bị chút vết thương nhẹ, Ninh Ninh nâng tôi dậy, chúng tôi không chờ đến Lam Cảnh Nhuận chạy tới, ngược lại nhìn thấy không ít quỷ đều đuổi theo xuống xe.
Những con quỷ này ít nhất đều là cấp bậc lệ quỷ, một mình tôi đối phó không nổi, chỉ có thể đánh cược một phen: "Lãnh Mặc Hàn!"
Chương 37: Gọi tướng công
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Vai trái chợt phát ra ánh sáng xanh mãnh liệt, đẩy lui không ít âm linh sắp đến gần người.
Bóng dáng của Lãnh Mặc Hàn hóa ra ở ngay trong ánh sáng xanh, bảo vệ ở trước người tôi.
"Các ngươi cũng dám động vào nữ nhân của ta?" Hắn lạnh lùng mở miệng, các âm linh bắt đầu lùi về sau, lại thấy hắn giơ tay lên, vài ánh sáng xanh bên người bay về phía những âm linh đó.
Những quỷ hồn đó còn chưa kịp kêu cứu mạng, đã bị Lãnh Mặc Hàn đánh tan thành mây khói.
Tôi khẽ thở ra, lại thấy chiếc xe buýt quỷ kia càng chạy càng xa, vội vàng nói với Lãnh Mặc Hàn: "Lam Cảnh Nhuận còn ở trên xe, anh nhanh đi cứu hắn đi."
"Không cứu." Lãnh Mặc Hàn trực tiếp từ chối ngay.
"Vì sao?"
"Hắn ngấp nghé nàng."
Con quỷ này thật là lòng dạ hẹp hòi!
"Nhưng mà vừa rồi ở trên xe là Lam Cảnh Nhuận đã cứu tôi và Ninh Ninh, trên xe nhiều lệ quỷ như vậy, một mình hắn đối phó được sao!"
"Hắn không ra tay nàng cũng sẽ không có chuyện gì." Lãnh Mặc Hàn tương đối bình tĩnh, nhìn tôi muốn phát điên.
"Không cứu thì tôi tự mình đi cứu! Quỷ hẹp hòi!" Tôi kéo Ninh Ninh muốn đuổi theo chiếc xe kia, bên cạnh lướt qua một trận gió, Lãnh Mặc Hàn đã không còn ở chỗ cũ, mà trên chiếc xe phía trước kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết của ma quỷ.
Chỉ chốc lát sau, xe buýt quỷ lung lay xoay tròn, một lần nữa chạy xe về tới trước mặt tôi và Ninh Ninh.
Cửa xe mở ra, Lãnh Mặc Hàn đi xuống dưới.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận xanh mét đứng ở cửa không thể động đậy, trên người có không ít vết thương, tôi có chút lo lắng hỏi Lãnh Mặc Hàn: "Anh ta làm sao vậy? Nhiều vết thương như vậy không sao chứ?"
Lãnh Mặc Hàn kiêu ngạo quay đầu đi, không nói chuyện.
Ninh Ninh kéo tôi, nhẹ giọng nói: "Tử Đồng, mình cảm thấy cậu vẫn nên quan tâm bạn trai của cậu trước một chút, lại hỏi tình huống của Cảnh Nhuận học trưởng sau."
Tôi bất đắc dĩ đi tới bên người Lãnh Mặc Hàn: "Anh không sao chứ?"
"Gọi tướng công."
Tôi có thể đánh chết hắn không?
Ninh Ninh tự giác che lỗ tai lại, gật đầu cổ vũ với tôi.
Tôi thu xúc động muốn đánh người lại, đi đến trước mặt hắn, cười với hắn, cắn răng: "Tướng công, anh không sao chứ......"
"Vi phu rất tốt." Lãnh Mặc Hàn thật đúng là vừa lòng.
Tôi lại chỉ chỉ Lam Cảnh Nhuận: "Vậy anh có thể nói cho tôi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng làm sao không?"
"Hắn không biết tự lượng sức mình, muốn động thủ với ta, nể tình nàng, ta chỉ định trụ hắn." Giọng nói của Lãnh Mặc Hàn tràn ngập khinh thường.
"Vậy anh có thể cởi bỏ cho hắn không? Vừa rồi hắn động thủ với anh, hẳn là một hiểu lầm." Tôi nói.
Lãnh Mặc Hàn vung tay lên, trên người Lam Cảnh Nhuận tan đi một lớp ánh sáng xanh, nháy mắt có thể cử động.
Hắn lao tới đứng ở trước mặt tôi trước tiên, cảnh cáo nói với Lãnh Mặc Hàn: "Tôi mặc kệ anh là cái quỷ gì, nhưng người quỷ khác biệt, anh đừng nghĩ có bất kì ý đồ gì với Tử Đồng!"
Thiếu niên, tôi mới cứu anh đấy, vì sao anh tìm đường chết như thế!
Không đợi tôi kéo Lam Cảnh Nhuận ra, cơ thể của Lãnh Mặc Hàn khẽ động, cũng đã bóp lấy cổ của Lam Cảnh Nhuận.
"Chuyện của phu thê chúng ta, không đến được ngươi xen vào?" Lãnh Mặc Hàn tức giận.
Tôi vội vàng tiến lên cầm tay Lãnh Mặc Hàn: "Buông ra buông ra, minh vương đại nhân bớt giận! Hắn không phải cố ý! Đây thật sự là hiểu lầm! Buông tay chúng ta từ từ nói!"
"Nàng gọi là cái gì?" Lãnh Mặc Hàn hỏi.
"...... Tướng công." Tôi cắn răng một cái.
Lãnh Mặc Hàn khẽ nhíu mày: "Vậy nghe nương tử."
Lam Cảnh Nhuận bị hắn ném sang một bên, như là khoe khoang, Lãnh Mặc Hàn tiến lên kéo tôi vào trong lòng.
Thật là một minh vương ấu trĩ.
Lam Cảnh Nhuận ho khan vài tiếng, từ từ hít thở, không thể tin nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: "Anh là minh vương?"
Chương 38: Trở về xã hội loài người
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lãnh Mặc Hàn cao lãnh không để ý đến hắn ta, tôi gật đầu với Lam Cảnh Nhuận.
Đôi mắt của Lam Cảnh Nhuận lập tức tối sầm, hắn trầm mặc trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên lần nữa, đối mặt với Lãnh Mặc Hàn: "Anh đã là minh vương, anh nên hiểu quy củ của Minh Giới, người quỷ..."
Sợ hắn lại làm Lãnh Mặc Hàn tức giận lần nữa, tôi vội chặn ngang hắn: "Lam Cảnh Nhuận!" Lam Cảnh Nhuận nhìn về phía tôi, tôi thuận miệng tìm cớ: "Hành lý của chúng ta đâu?" Đồng thời đưa mắt ra hiệu cho hắn một cái.
Ninh Ninh cũng hiểu ý, hỏi Lam Cảnh Nhuận hành lý của chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận vẻ mặt mờ mịt: "Hành lý ở trong xe." Hắn lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: "Minh vương..."
Lam Cảnh Nhuận không thông suốt, tôi chỉ có thể dời lực chú ý của Lãnh Mặc Hàn đi: "Anh không đi chữa thương sao?"
"Các nàng ở trên đường âm dương, không có ta đi ra ngoài được sao?" Lãnh Mặc Hàn hỏi lại.
Tôi vốn cho rằng con đường này chỉ là có chút hoang vắng đơn thuần mà thôi, lại không nghĩ rằng nơi không có một ngọn cỏ, lại là đường âm dương.
"Chúng tôi phải trở về như thế nào?" Tôi lại hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía xe buýt quỷ: "Đi ra."
Tài xế nghiêng ngả từ bên trong bò ra, bụp quỳ gối trước mặt Lãnh Mặc Hàn: "Đại nhân... Ta thật sự không biết đây là minh hậu đại nhân... Bọn họ có vé xe... Ta để cho bọn họ lên xe... Đó là quy củ ngài định ra..."
"Ta biết." Lãnh Mặc Hàn chặn ngang tài xế dong dài: "Đưa bọn họ trở lại nhân gian, chuyện này hiểu rõ chứ."
"Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!" Tài xế như được đại xá, dập đầu vài cái, mãi cho đến khi Lãnh Mặc Hàn bảo hắn trở về lái xe mới đứng lên.
Chúng tôi trở lại trên xe một lần nữa, tuy bên trong vẫn rất âm u, nhưng không có loại cảm giác khiến lòng người không yên như lúc trước.
Ninh Ninh kéo Lam Cảnh Nhuận ngồi ở trên chỗ ngồi phía trước, Lãnh Mặc Hàn ôm lấy tôi đi xuống một dãy phía sau ngồi xuống.
"Sao tôi lại mua được vé xe buýt quỷ này?" Tôi hỏi hắn.
"Đây là đò đưa quỷ hồn ra vào hai giới âm dương, năm đó nơi này là sông, chính là đò, bây giờ biển cả thành ruộng mương, đò thì đổi thành xe. Trên người của nàng có âm khí nặng, lại đi cửa sổ bán vé xe âm phủ, nên ngồi lên xe này." Lãnh Mặc Hàn giải thích nói.
Trên người tôi có âm khí nặng, còn không phải là bởi vì bị anh bám ở trên vai sao.
Trong lòng phun ra một câu, Lãnh Mặc Hàn ôm tôi, nói cho tôi có thể ngủ một giấc, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lại lần nữa, đã ở bến xe tỉnh thành.
Lãnh Mặc Hàn đã không ở đây, Ninh Ninh gọi tôi dậy, Lam Cảnh Nhuận mang theo hành lý ở dưới xe chờ chúng tôi.
Đương nhiên, lúc Lam Cảnh Nhuận không ở đây, Ninh Ninh không ít lần khen Lãnh Mặc Hàn.
Ánh mặt trời ngoài xe rất tốt, tài xế cung kính chờ ở trước cửa xe, lúc này tôi mới phát hiện trước ngực hắn đeo một miếng mộc bài, hẳn là một loại chứng minh thân phận, đồng thời cũng có thể khiến hắn trong thời gian ngắn hoạt động ở dưới ánh mặt trời.
Lam Cảnh Nhuận nhìn thấy tôi muốn nói lại thôi, tôi chủ động mở miệng: "Lúc trước ở trên xe, cảm ơn anh đã cứu tôi và Ninh Ninh."
"Cũng không giúp được gì... Vẫn là anh ta ra tay, chúng ta mới được cứu..." Hắn có chút không tình nguyện thừa nhận chuyện này.
"Anh ta là minh vương mà, lợi hại là tất nhiên, không có gì." Tôi an ủi Lam Cảnh Nhuận một phen.
Lam Cảnh Nhuận suy nghĩ mãi, vẫn nói: "Minh vương là chủ một giới, theo lý mà nói hẳn là ở Minh Giới. Nhưng một mình hắn tới nhân gian tất nhiên có mục đích." Hắn càng thêm kiên định: "Tôi nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ."
Ánh mắt của hắn chân thành, tôi không đành lòng từ chối: "Cảm ơn..."
Ninh Ninh lười biếng ngáp một cái: "Minh vương người ta muốn cái gì thì có cái gì, trên người Tử Đồng có thể có đồ gì hắn muốn chứ? Tử Đồn, vẫn là nói một cuộc tình yêu oanh liệt đi!"
Cô nương này quả nhiên có tư tưởng lớn.
Chương 39: Nhiều người ra ngoài
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ba người chúng tôi lại mua vé xe lửa, ngồi trên xe lửa từ tỉnh thành trở lại thành phố Trạch Vân.
Ba người mua chính là giường nằm, đều ở một gian.
Dù sao ở trên xe cũng không ngủ được, ba chúng tôi nổi hứng chơi đấu địa chủ.
Sau khi Ninh Ninh thua mười bàn, cảm thấy nhất định là bởi vì cô ấy đã đói bụng, nên kéo tôi đến toa ăn.
Chúng tôi cũng không biết lúc này toa ăn có còn mở không, chỉ là nghĩ tới thử vận may. Bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, tôi và Ninh Ninh vào toa ăn, phát hiện vài người ngồi rải rác bên trong.
Có một số người không mua được phiếu ngồi, thì sẽ bo một chút tiền tới toa ăn ngồi trong chốc lát, tôi và Ninh Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chúng tôi muốn Tỏa Cốt (Món này mình tìm rồi mà kb là món gì, tên tiếng trung là 锁骨 ai biết thì cho editor biết nhé) và trà sữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mới ngồi xuống không bao lâu, Lam Cảnh Nhuận cũng tới.
Vì cảm ơn hắn ra tay trượng nghĩa ở trên xe buýt quỷ, tôi cũng mời hắn ăn một phần Tỏa Cốt.
Ninh Ninh ngồi ở đối diện tôi, hắn ngồi ở chỗ bên cạnh tôi, cúi đầu ngửi Tỏa Cốt kia, cười nói: "Mùi thật thơm."
Phía sau chỗ ngồi của chúng tôi có một cặp đôi đang ngồi, nam sinh đang kể chuyện ma cho nữ sinh, dọa tiểu cô nương người ta chỉ rúc vào trong lòng hắn.
Ninh Ninh yên lặng cho hai chữ đánh giá ở bên tai tôi: "Lưu manh!"
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn thấy Lam Cảnh Nhuận ngồi ở bên cạnh tôi nhấp miệng cười.
Nói xong một chuyện ma xưa, tôi cảm nhận được phía sau thổi qua một trận gió lạnh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ đối diên cửa xe, đoán chừng là từ thùng xe khác thổi tới.
Đồng hồ treo ở trên tường gõ mười hai giờ, tôi theo bản năng đếm người trong xe, phát hiện lại có chín người!
Nhưng tôi nhớ rõ ràng vừa rồi trừ ba chúng tôi ra, chỉ có một nhân viên phụ vụ, một chú, một bác gái và đôi yêu nhau kia, cộng lại cũng chỉ có tám người.
Đâu ra chín!
Tôi không tin tà, lại yên lặng đếm một lần, vẫn là chín người. Nhưng rõ ràng người ở đây vẫn chỉ có tám người này.
Nam sinh phía sau còn đang kể chuyện mà xưa cho nữ sinh, tôi lặng lẽ dịch đến chỗ của Lam Cảnh Nhuận, nhẹ giọng hỏi: "Anh có phát hiện hay không..."
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Một con ma trà trộn vào."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tôi vội hỏi.
Ninh Ninh cũng nghe thấy đối thoại của chúng tôi, lo lắng nói: "Trước kia mình nghe nói qua một chuyện xưa như vậy, nếu chúng ta không thể phát hiện là ai bị bám vào người ở trước hừng đông, sau khi hừng đông, hắn sẽ bị quỷ thay thế..."
Đôi mắt của cô ấy rất hoảng loạn đảo qua mọi người ở đây, càng thêm khẩn trương.
Ngay ở lúc này, bác gái kia không vui kéo cửa xe la hét: "Ai đóng cửa lại? Sao lại không mở ra? Nhân viên đâu rồi, lại đây mở cửa!"
Nhân viên đi qua, thử vài lần đều không mở được cửa ra, không khỏi có chút kỳ quái: "Hình như là hỏng rồi... Đừng vội, tôi sẽ liên hệ với trưởng đoàn tàu."
Cô ấy cười với bác gái, trở lại quầy lấy ra bộ đàm muốn báo tình huống ở đây, lại phát hiện không có tín hiệu, bên trong truyền ra vài tiếng người khanh khách, người nghe thấy da đầu tê dại đi.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận đứng lên vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người đều ở trên người hắn: "Mọi người đếm số một chút, trong xe có mấy người."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô gái trong cặp đôi đếm đầu tiên, đếm xong, sợ hãi lên tiếng thét chói tai.
"Sao lại có chín người! Không phải có tám người thôi sao! Tại sao lại như vậy..." Giọng nói của cô gái phát run, chàng trai ôm nàng vào trong lòng, đếm nhân số một lần nữa, mặt lập tức trắng bệch.
"Có... Có quỷ!"
Hắn như bị điên nắm tay cô gái chạy về phía cửa toa xe, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa ra.
Chương 40: Toa ăn kinh hồn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thấy thế, một chú khác vội đi đến chỗ cửa xe kia, phát hiện dù như thế nào cửa cũng không thể mở ra, ông ấy lập tức luống cuống, đập lên cửa sổ xe: "Mở cửa! Người bên ngoài lại đây mở cửa! Bên trong có ma! Mau thả chúng tôi ra ngoài!"
Xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh trong suốt, tôi có thể thấy hành khách toa xe cách vách dương dương tự đắc ngủ và nói chuyện phiếm ở trên chỗ ngồi của mình, nhưng ai cũng không phát hiện ra nơi này của chúng tôi khác thường, thật giống như ai cũng không nhìn thấy chúng tôi trong một toa xe này vậy.
"Chướng Nhãn Pháp." Lam Cảnh Nhuận khẽ phun ra ba chữ.
Mọi người đều bất đồng trình độ kinh hoảng, Ninh Ninh nói lại lời vừa rồi tôi và Lam Cảnh Nhuận nói với bọn họ một lần, hơn nữa an ủi nói: "Mọi người không cần sợ hãi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng này là đạo trưởng của Thanh Hư Quan, có hắn ở đây, nhất định không thành vấn đề!"
Được rồi, có Lam Cảnh Nhuận ở đây, vấn đề cũng không lớn, hơn nữa, bên người tôi còn có Lãnh Mặc Hàn.
Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng cúi đầu nhìn vai trái của tôi, bên trong là một bộ quần áo không có tay áo, buổi tối nhiệt độ xuống thấp, tôi lại mặc một áo khoác mỏng ở bên ngoài.
Nhưng mà, xuyên qua chất áo sơ mi, tôi phát hiện chỗ vai trái của tôi lại là một mảnh tuyết trắng, không còn hình xăm lúc Lãnh Mặc Hàn cúi người kia.
Nói cách khác, lãnh Mặc Hàn không ở đây...
Tôi đột nhiên có chút hoảng loạn.
Lam Cảnh Nhuận lại như nhìn thấu tâm tư của tôi, nhẹ nhàng cầm tay của tôi: "Đừng sợ."
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng lại luôn có chút hụt hẫng, Lãnh Mặc Hàn đi khi nào, vì sao tôi lại không có một chút cảm giác nào?
Nhân viên run rẩy đi tới bên cạnh bàn của chúng tôi, cung kính hỏi Lam Cảnh Nhuận: "Lam đạo trưởng... Xin hỏi... Xin hỏi chúng ta nên làm cái gì bây giờ..."
"Tìm một cây ngọn nến bật lửa, mọi người đi thổi theo thứ tự, người không khiến ánh nến lay động, chính là người bị bám vào." Lam Cảnh Nhuận nói.
Nhân viên vội vàng gật đầu.
Trên bàn ăn trong toa ăn được dùng không ít nến thơm để trang trí, rất nhanh cô ấy đã lấy ra một cái, chú kia lại đốt lửa lên cho nàng.
Lam Cảnh Nhuận đặt ngọn nến ở trên một cái bàn, để mọi người theo thứ tự đều xếp thành hàng.
Nhân viên ở đầu tiên, cô ta với thổi vào nến một cái, ngọn lửa khẽ lắc lư một chút, cô ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng ở bên cạnh.
Chú cho tý lửa là người thứ hai, ngọn lửa cũng bị lay động.
Lam Cảnh Nhuận là người thứ ba, hắn thổi xuống, không biết có phải ảo giác hay không, khi tôi nhìn thấy ngoài ngọn lửa kia như hiện lên một ánh sáng xanh.
Nhưng ngọn lửa bị lay động, đã nói lên hắn không phải là người bị bám vào kia.
Đôi yêu nhau và bác gái cũng theo thứ tự thổi ngọn lửa lung lay, chỉ còn lại tôi và Ninh Ninh, nói cách khác, trong tôi và nàng có một người bị bám vào người...
Hai chúng tôi nhìn nhau một cái, đều có thể thấy khẩn trương trong mắt đối phương.
Tôi tự cảm giác, thân thể không có bất kì dị thường gì, như vậy bị bám vào người, nhất định là Ninh Ninh...
Nắm thật chặt nắm tay của cô ấy, lại thấy Ninh Ninh đi lên trước tôi một bước: "Tử Đồng, mình thổi trước!"
Vẻ mặt của cô ấy rất kiên định, tôi gật đầu, tay phải khẽ cầm vòng ngọc chỗ cổ tay trái.
Ở một khắc cô ấy thổi ngọn nến kia, ngọn lửa không động đậy, màn xiếc con quỷ trà trộn vào kia đã bị vạch trần, sau đó mất đi hiệu lực.
Vô Cực Ngọc Giản có thể hấp thu quỷ hồn, thừa dịp này, tôi có thể dùng ngọc giản hút quỷ hồn vào, như vậy sẽ không tổn thương đến Ninh Ninh.
Quyết định xong, tôi nhìn chằm chằm Ninh Ninh hết sức chăm chú và ngọn nến trước mặt cô ấy.
Nhưng mà Ninh Ninh khẽ thổi một hơi, ngọn lửa lại lay động...
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Đây là một chiếc xe buýt ma quỷ!
Trên xe này, trừ ba người sống chúng tôi ra, người khác đều là quỷ!
Nhưng mà Ninh Ninh không nhìn thấy thì thôi, vì sao Lam Cảnh Nhuận cũng không nhìn ra?
Tôi nhìn về phía hắn, thấy sắc mặt của hắn cũng trầm trọng, một bàn tay nắm chặt lại, một tay khác đặt ở ba lô, như đang nắm cái gì đó, cả người căng chặt đánh giá xung quanh.
Thấy tôi nhìn về phía hắn, hắn cười ôn hòa với tôi, sắc mặt lại vẫn khẩn trương như cũ.
Tôi ý bảo hắn nhìn hành khách khác ở xung quanh, trên mặt hắn lộ ra một vẻ kinh ngạc.
Quả nhiên, hắn thấy được những ma quỷ này, chỉ là không muốn làm Ninh Ninh sợ hãi, mới làm bộ mình không nhìn ra.
Tôi và hắn trao đổi một ánh mắt, dò hỏi hắn nên làm cái gì bây giờ.
Hắn khó xử lắc đầu, dùng khẩu hình không tiếng động nói một chữ: Chờ.
Nhưng cứ chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, sớm muộn gì mùi người sống trên người chúng tôi sẽ bị những ma quỷ đó phát hiện.
Ngay ở lúc này, xe thả chậm tốc độ, dừng ở trước một sân ga rách nát.
Trời bên ngoài đã đen kịt, xuyên qua khe hở bức màn, tôi nhìn thấy trước sân ga có không ít quỷ xếp hàng lên xe.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận kéo tôi và Ninh Ninh đứng lên, thấp giọng nói: "Chúng ta xuống xe."
Ninh Ninh tò mò muốn hỏi vì sao, tôi vội che kín miệng của cô ấy: "Cái gì cũng đều đừng hỏi!"
Ninh Ninh cái hiểu cái không gật đầu, xách theo túi đi theo Lam Cảnh Nhuận đi về phía trước. Tôi ở phía sau cùng, lúc muốn đi đến trước cửa xe, trên chân bỗng nhiên bị cái gì bắt được.
Tôi vội quay đầu lại, dưới chỗ ngồi của xe, không biết từ khi nào có một đứa trẻ.
Giờ phút này cánh tay nhỏ xanh tím của đứa trẻ kia cầm thật chặt mắt cá chân của tôi, đang cười nhe răng nanh màu đỏ với tôi.
Da đầu của tôi tê dại, giãy giụa vài lần cũng không giãy ra được, ngược lại đứa trẻ kia linh hoạt như con khỉ bò ở trên người tôi, ba lần đã ôm lấy cổ của tôi, muốn cắn xuống cổ của tôi.
Nơi này nhiều quỷ như vậy, vốn dĩ Lam Cảnh Nhuận không muốn bại lộ thân phận, bây giờ lại bất chấp những điều này, thấy tôi sắp bị linh hồn trẻ con cắn đứt cổ, hắn hét lớn một tiếng: "Nghiệt súc!"
Một lá bùa lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dán ở trên đầu anh linh, anh linh kia phát ra một tiếng khóc thảm thống, từ trên cổ tôi bắn ra ngoài.
Anh linh bị đẩy lùi ra xa mới dừng lại, lúc này những quỷ hồn khác trên xe cũng nhìn về phía chúng tôi.
"Là người sống......"
Không biết ai hét một câu như vậy, toàn bộ trên xe lập tức sôi trào, đều sôi nổi xông về phía chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận lập tức lấy kiếm đồng từ trong túi ra, tôi cũng hóa ngọc giản thành trường kiếm, cùng nhau lui địch với hắn.
Nhưng đối phương số lượng quá nhiều, ỷ đông hiếp yếu như vậy chúng tôi căn bản không kiên trì được bao lâu.
Lam Cảnh Nhuận lấy ra một quả Tiền Ngũ Đế, đi về phía cửa sổ bên cạnh, phá vỡ cửa sổ: "Các cô đi trước!"
Bây giờ không phải là lúc làm ra vẻ, tôi vội kéo Ninh Ninh lui đến trước cửa sổ: "Ninh Ninh mau nhảy!"
"Là có quỷ sao!" Ninh Ninh vừa nhảy vừa hỏi.
"Đúng!" Tôi trả lời, đang muốn nhảy xuống, chợt một con quỷ từ trước mặt bay qua chặn đường đi của tôi.
Không nghĩ nhiều, tôi đâm vào con quỷ giương nanh múa vuốt kia một kiếm.
Cơ thể của con quỷ này lập tức trở nên trong suốt.
Tôi vội đón Lam Cảnh Nhuận xoay người xuống xe, lăn hai vòng ở dưới xe, bị chút vết thương nhẹ, Ninh Ninh nâng tôi dậy, chúng tôi không chờ đến Lam Cảnh Nhuận chạy tới, ngược lại nhìn thấy không ít quỷ đều đuổi theo xuống xe.
Những con quỷ này ít nhất đều là cấp bậc lệ quỷ, một mình tôi đối phó không nổi, chỉ có thể đánh cược một phen: "Lãnh Mặc Hàn!"
Chương 37: Gọi tướng công
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Vai trái chợt phát ra ánh sáng xanh mãnh liệt, đẩy lui không ít âm linh sắp đến gần người.
Bóng dáng của Lãnh Mặc Hàn hóa ra ở ngay trong ánh sáng xanh, bảo vệ ở trước người tôi.
"Các ngươi cũng dám động vào nữ nhân của ta?" Hắn lạnh lùng mở miệng, các âm linh bắt đầu lùi về sau, lại thấy hắn giơ tay lên, vài ánh sáng xanh bên người bay về phía những âm linh đó.
Những quỷ hồn đó còn chưa kịp kêu cứu mạng, đã bị Lãnh Mặc Hàn đánh tan thành mây khói.
Tôi khẽ thở ra, lại thấy chiếc xe buýt quỷ kia càng chạy càng xa, vội vàng nói với Lãnh Mặc Hàn: "Lam Cảnh Nhuận còn ở trên xe, anh nhanh đi cứu hắn đi."
"Không cứu." Lãnh Mặc Hàn trực tiếp từ chối ngay.
"Vì sao?"
"Hắn ngấp nghé nàng."
Con quỷ này thật là lòng dạ hẹp hòi!
"Nhưng mà vừa rồi ở trên xe là Lam Cảnh Nhuận đã cứu tôi và Ninh Ninh, trên xe nhiều lệ quỷ như vậy, một mình hắn đối phó được sao!"
"Hắn không ra tay nàng cũng sẽ không có chuyện gì." Lãnh Mặc Hàn tương đối bình tĩnh, nhìn tôi muốn phát điên.
"Không cứu thì tôi tự mình đi cứu! Quỷ hẹp hòi!" Tôi kéo Ninh Ninh muốn đuổi theo chiếc xe kia, bên cạnh lướt qua một trận gió, Lãnh Mặc Hàn đã không còn ở chỗ cũ, mà trên chiếc xe phía trước kia truyền đến tiếng kêu thảm thiết của ma quỷ.
Chỉ chốc lát sau, xe buýt quỷ lung lay xoay tròn, một lần nữa chạy xe về tới trước mặt tôi và Ninh Ninh.
Cửa xe mở ra, Lãnh Mặc Hàn đi xuống dưới.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nhuận xanh mét đứng ở cửa không thể động đậy, trên người có không ít vết thương, tôi có chút lo lắng hỏi Lãnh Mặc Hàn: "Anh ta làm sao vậy? Nhiều vết thương như vậy không sao chứ?"
Lãnh Mặc Hàn kiêu ngạo quay đầu đi, không nói chuyện.
Ninh Ninh kéo tôi, nhẹ giọng nói: "Tử Đồng, mình cảm thấy cậu vẫn nên quan tâm bạn trai của cậu trước một chút, lại hỏi tình huống của Cảnh Nhuận học trưởng sau."
Tôi bất đắc dĩ đi tới bên người Lãnh Mặc Hàn: "Anh không sao chứ?"
"Gọi tướng công."
Tôi có thể đánh chết hắn không?
Ninh Ninh tự giác che lỗ tai lại, gật đầu cổ vũ với tôi.
Tôi thu xúc động muốn đánh người lại, đi đến trước mặt hắn, cười với hắn, cắn răng: "Tướng công, anh không sao chứ......"
"Vi phu rất tốt." Lãnh Mặc Hàn thật đúng là vừa lòng.
Tôi lại chỉ chỉ Lam Cảnh Nhuận: "Vậy anh có thể nói cho tôi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng làm sao không?"
"Hắn không biết tự lượng sức mình, muốn động thủ với ta, nể tình nàng, ta chỉ định trụ hắn." Giọng nói của Lãnh Mặc Hàn tràn ngập khinh thường.
"Vậy anh có thể cởi bỏ cho hắn không? Vừa rồi hắn động thủ với anh, hẳn là một hiểu lầm." Tôi nói.
Lãnh Mặc Hàn vung tay lên, trên người Lam Cảnh Nhuận tan đi một lớp ánh sáng xanh, nháy mắt có thể cử động.
Hắn lao tới đứng ở trước mặt tôi trước tiên, cảnh cáo nói với Lãnh Mặc Hàn: "Tôi mặc kệ anh là cái quỷ gì, nhưng người quỷ khác biệt, anh đừng nghĩ có bất kì ý đồ gì với Tử Đồng!"
Thiếu niên, tôi mới cứu anh đấy, vì sao anh tìm đường chết như thế!
Không đợi tôi kéo Lam Cảnh Nhuận ra, cơ thể của Lãnh Mặc Hàn khẽ động, cũng đã bóp lấy cổ của Lam Cảnh Nhuận.
"Chuyện của phu thê chúng ta, không đến được ngươi xen vào?" Lãnh Mặc Hàn tức giận.
Tôi vội vàng tiến lên cầm tay Lãnh Mặc Hàn: "Buông ra buông ra, minh vương đại nhân bớt giận! Hắn không phải cố ý! Đây thật sự là hiểu lầm! Buông tay chúng ta từ từ nói!"
"Nàng gọi là cái gì?" Lãnh Mặc Hàn hỏi.
"...... Tướng công." Tôi cắn răng một cái.
Lãnh Mặc Hàn khẽ nhíu mày: "Vậy nghe nương tử."
Lam Cảnh Nhuận bị hắn ném sang một bên, như là khoe khoang, Lãnh Mặc Hàn tiến lên kéo tôi vào trong lòng.
Thật là một minh vương ấu trĩ.
Lam Cảnh Nhuận ho khan vài tiếng, từ từ hít thở, không thể tin nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: "Anh là minh vương?"
Chương 38: Trở về xã hội loài người
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lãnh Mặc Hàn cao lãnh không để ý đến hắn ta, tôi gật đầu với Lam Cảnh Nhuận.
Đôi mắt của Lam Cảnh Nhuận lập tức tối sầm, hắn trầm mặc trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên lần nữa, đối mặt với Lãnh Mặc Hàn: "Anh đã là minh vương, anh nên hiểu quy củ của Minh Giới, người quỷ..."
Sợ hắn lại làm Lãnh Mặc Hàn tức giận lần nữa, tôi vội chặn ngang hắn: "Lam Cảnh Nhuận!" Lam Cảnh Nhuận nhìn về phía tôi, tôi thuận miệng tìm cớ: "Hành lý của chúng ta đâu?" Đồng thời đưa mắt ra hiệu cho hắn một cái.
Ninh Ninh cũng hiểu ý, hỏi Lam Cảnh Nhuận hành lý của chúng tôi.
Lam Cảnh Nhuận vẻ mặt mờ mịt: "Hành lý ở trong xe." Hắn lại nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: "Minh vương..."
Lam Cảnh Nhuận không thông suốt, tôi chỉ có thể dời lực chú ý của Lãnh Mặc Hàn đi: "Anh không đi chữa thương sao?"
"Các nàng ở trên đường âm dương, không có ta đi ra ngoài được sao?" Lãnh Mặc Hàn hỏi lại.
Tôi vốn cho rằng con đường này chỉ là có chút hoang vắng đơn thuần mà thôi, lại không nghĩ rằng nơi không có một ngọn cỏ, lại là đường âm dương.
"Chúng tôi phải trở về như thế nào?" Tôi lại hỏi.
Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía xe buýt quỷ: "Đi ra."
Tài xế nghiêng ngả từ bên trong bò ra, bụp quỳ gối trước mặt Lãnh Mặc Hàn: "Đại nhân... Ta thật sự không biết đây là minh hậu đại nhân... Bọn họ có vé xe... Ta để cho bọn họ lên xe... Đó là quy củ ngài định ra..."
"Ta biết." Lãnh Mặc Hàn chặn ngang tài xế dong dài: "Đưa bọn họ trở lại nhân gian, chuyện này hiểu rõ chứ."
"Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!" Tài xế như được đại xá, dập đầu vài cái, mãi cho đến khi Lãnh Mặc Hàn bảo hắn trở về lái xe mới đứng lên.
Chúng tôi trở lại trên xe một lần nữa, tuy bên trong vẫn rất âm u, nhưng không có loại cảm giác khiến lòng người không yên như lúc trước.
Ninh Ninh kéo Lam Cảnh Nhuận ngồi ở trên chỗ ngồi phía trước, Lãnh Mặc Hàn ôm lấy tôi đi xuống một dãy phía sau ngồi xuống.
"Sao tôi lại mua được vé xe buýt quỷ này?" Tôi hỏi hắn.
"Đây là đò đưa quỷ hồn ra vào hai giới âm dương, năm đó nơi này là sông, chính là đò, bây giờ biển cả thành ruộng mương, đò thì đổi thành xe. Trên người của nàng có âm khí nặng, lại đi cửa sổ bán vé xe âm phủ, nên ngồi lên xe này." Lãnh Mặc Hàn giải thích nói.
Trên người tôi có âm khí nặng, còn không phải là bởi vì bị anh bám ở trên vai sao.
Trong lòng phun ra một câu, Lãnh Mặc Hàn ôm tôi, nói cho tôi có thể ngủ một giấc, tôi mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lại lần nữa, đã ở bến xe tỉnh thành.
Lãnh Mặc Hàn đã không ở đây, Ninh Ninh gọi tôi dậy, Lam Cảnh Nhuận mang theo hành lý ở dưới xe chờ chúng tôi.
Đương nhiên, lúc Lam Cảnh Nhuận không ở đây, Ninh Ninh không ít lần khen Lãnh Mặc Hàn.
Ánh mặt trời ngoài xe rất tốt, tài xế cung kính chờ ở trước cửa xe, lúc này tôi mới phát hiện trước ngực hắn đeo một miếng mộc bài, hẳn là một loại chứng minh thân phận, đồng thời cũng có thể khiến hắn trong thời gian ngắn hoạt động ở dưới ánh mặt trời.
Lam Cảnh Nhuận nhìn thấy tôi muốn nói lại thôi, tôi chủ động mở miệng: "Lúc trước ở trên xe, cảm ơn anh đã cứu tôi và Ninh Ninh."
"Cũng không giúp được gì... Vẫn là anh ta ra tay, chúng ta mới được cứu..." Hắn có chút không tình nguyện thừa nhận chuyện này.
"Anh ta là minh vương mà, lợi hại là tất nhiên, không có gì." Tôi an ủi Lam Cảnh Nhuận một phen.
Lam Cảnh Nhuận suy nghĩ mãi, vẫn nói: "Minh vương là chủ một giới, theo lý mà nói hẳn là ở Minh Giới. Nhưng một mình hắn tới nhân gian tất nhiên có mục đích." Hắn càng thêm kiên định: "Tôi nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ."
Ánh mắt của hắn chân thành, tôi không đành lòng từ chối: "Cảm ơn..."
Ninh Ninh lười biếng ngáp một cái: "Minh vương người ta muốn cái gì thì có cái gì, trên người Tử Đồng có thể có đồ gì hắn muốn chứ? Tử Đồn, vẫn là nói một cuộc tình yêu oanh liệt đi!"
Cô nương này quả nhiên có tư tưởng lớn.
Chương 39: Nhiều người ra ngoài
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ba người chúng tôi lại mua vé xe lửa, ngồi trên xe lửa từ tỉnh thành trở lại thành phố Trạch Vân.
Ba người mua chính là giường nằm, đều ở một gian.
Dù sao ở trên xe cũng không ngủ được, ba chúng tôi nổi hứng chơi đấu địa chủ.
Sau khi Ninh Ninh thua mười bàn, cảm thấy nhất định là bởi vì cô ấy đã đói bụng, nên kéo tôi đến toa ăn.
Chúng tôi cũng không biết lúc này toa ăn có còn mở không, chỉ là nghĩ tới thử vận may. Bây giờ đã là hơn mười một giờ tối, tôi và Ninh Ninh vào toa ăn, phát hiện vài người ngồi rải rác bên trong.
Có một số người không mua được phiếu ngồi, thì sẽ bo một chút tiền tới toa ăn ngồi trong chốc lát, tôi và Ninh Ninh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chúng tôi muốn Tỏa Cốt (Món này mình tìm rồi mà kb là món gì, tên tiếng trung là 锁骨 ai biết thì cho editor biết nhé) và trà sữa, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mới ngồi xuống không bao lâu, Lam Cảnh Nhuận cũng tới.
Vì cảm ơn hắn ra tay trượng nghĩa ở trên xe buýt quỷ, tôi cũng mời hắn ăn một phần Tỏa Cốt.
Ninh Ninh ngồi ở đối diện tôi, hắn ngồi ở chỗ bên cạnh tôi, cúi đầu ngửi Tỏa Cốt kia, cười nói: "Mùi thật thơm."
Phía sau chỗ ngồi của chúng tôi có một cặp đôi đang ngồi, nam sinh đang kể chuyện ma cho nữ sinh, dọa tiểu cô nương người ta chỉ rúc vào trong lòng hắn.
Ninh Ninh yên lặng cho hai chữ đánh giá ở bên tai tôi: "Lưu manh!"
Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhìn thấy Lam Cảnh Nhuận ngồi ở bên cạnh tôi nhấp miệng cười.
Nói xong một chuyện ma xưa, tôi cảm nhận được phía sau thổi qua một trận gió lạnh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ đối diên cửa xe, đoán chừng là từ thùng xe khác thổi tới.
Đồng hồ treo ở trên tường gõ mười hai giờ, tôi theo bản năng đếm người trong xe, phát hiện lại có chín người!
Nhưng tôi nhớ rõ ràng vừa rồi trừ ba chúng tôi ra, chỉ có một nhân viên phụ vụ, một chú, một bác gái và đôi yêu nhau kia, cộng lại cũng chỉ có tám người.
Đâu ra chín!
Tôi không tin tà, lại yên lặng đếm một lần, vẫn là chín người. Nhưng rõ ràng người ở đây vẫn chỉ có tám người này.
Nam sinh phía sau còn đang kể chuyện mà xưa cho nữ sinh, tôi lặng lẽ dịch đến chỗ của Lam Cảnh Nhuận, nhẹ giọng hỏi: "Anh có phát hiện hay không..."
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Một con ma trà trộn vào."
"Vậy làm sao bây giờ?" Tôi vội hỏi.
Ninh Ninh cũng nghe thấy đối thoại của chúng tôi, lo lắng nói: "Trước kia mình nghe nói qua một chuyện xưa như vậy, nếu chúng ta không thể phát hiện là ai bị bám vào người ở trước hừng đông, sau khi hừng đông, hắn sẽ bị quỷ thay thế..."
Đôi mắt của cô ấy rất hoảng loạn đảo qua mọi người ở đây, càng thêm khẩn trương.
Ngay ở lúc này, bác gái kia không vui kéo cửa xe la hét: "Ai đóng cửa lại? Sao lại không mở ra? Nhân viên đâu rồi, lại đây mở cửa!"
Nhân viên đi qua, thử vài lần đều không mở được cửa ra, không khỏi có chút kỳ quái: "Hình như là hỏng rồi... Đừng vội, tôi sẽ liên hệ với trưởng đoàn tàu."
Cô ấy cười với bác gái, trở lại quầy lấy ra bộ đàm muốn báo tình huống ở đây, lại phát hiện không có tín hiệu, bên trong truyền ra vài tiếng người khanh khách, người nghe thấy da đầu tê dại đi.
Lúc này Lam Cảnh Nhuận đứng lên vỗ tay, tập trung lực chú ý của mọi người đều ở trên người hắn: "Mọi người đếm số một chút, trong xe có mấy người."
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cô gái trong cặp đôi đếm đầu tiên, đếm xong, sợ hãi lên tiếng thét chói tai.
"Sao lại có chín người! Không phải có tám người thôi sao! Tại sao lại như vậy..." Giọng nói của cô gái phát run, chàng trai ôm nàng vào trong lòng, đếm nhân số một lần nữa, mặt lập tức trắng bệch.
"Có... Có quỷ!"
Hắn như bị điên nắm tay cô gái chạy về phía cửa toa xe, nhưng dù thế nào cũng không mở được cửa ra.
Chương 40: Toa ăn kinh hồn
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Thấy thế, một chú khác vội đi đến chỗ cửa xe kia, phát hiện dù như thế nào cửa cũng không thể mở ra, ông ấy lập tức luống cuống, đập lên cửa sổ xe: "Mở cửa! Người bên ngoài lại đây mở cửa! Bên trong có ma! Mau thả chúng tôi ra ngoài!"
Xuyên qua cửa sổ xe thủy tinh trong suốt, tôi có thể thấy hành khách toa xe cách vách dương dương tự đắc ngủ và nói chuyện phiếm ở trên chỗ ngồi của mình, nhưng ai cũng không phát hiện ra nơi này của chúng tôi khác thường, thật giống như ai cũng không nhìn thấy chúng tôi trong một toa xe này vậy.
"Chướng Nhãn Pháp." Lam Cảnh Nhuận khẽ phun ra ba chữ.
Mọi người đều bất đồng trình độ kinh hoảng, Ninh Ninh nói lại lời vừa rồi tôi và Lam Cảnh Nhuận nói với bọn họ một lần, hơn nữa an ủi nói: "Mọi người không cần sợ hãi, Lam Cảnh Nhuận đạo trưởng này là đạo trưởng của Thanh Hư Quan, có hắn ở đây, nhất định không thành vấn đề!"
Được rồi, có Lam Cảnh Nhuận ở đây, vấn đề cũng không lớn, hơn nữa, bên người tôi còn có Lãnh Mặc Hàn.
Nghĩ đến đây, tôi theo bản năng cúi đầu nhìn vai trái của tôi, bên trong là một bộ quần áo không có tay áo, buổi tối nhiệt độ xuống thấp, tôi lại mặc một áo khoác mỏng ở bên ngoài.
Nhưng mà, xuyên qua chất áo sơ mi, tôi phát hiện chỗ vai trái của tôi lại là một mảnh tuyết trắng, không còn hình xăm lúc Lãnh Mặc Hàn cúi người kia.
Nói cách khác, lãnh Mặc Hàn không ở đây...
Tôi đột nhiên có chút hoảng loạn.
Lam Cảnh Nhuận lại như nhìn thấu tâm tư của tôi, nhẹ nhàng cầm tay của tôi: "Đừng sợ."
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng lại luôn có chút hụt hẫng, Lãnh Mặc Hàn đi khi nào, vì sao tôi lại không có một chút cảm giác nào?
Nhân viên run rẩy đi tới bên cạnh bàn của chúng tôi, cung kính hỏi Lam Cảnh Nhuận: "Lam đạo trưởng... Xin hỏi... Xin hỏi chúng ta nên làm cái gì bây giờ..."
"Tìm một cây ngọn nến bật lửa, mọi người đi thổi theo thứ tự, người không khiến ánh nến lay động, chính là người bị bám vào." Lam Cảnh Nhuận nói.
Nhân viên vội vàng gật đầu.
Trên bàn ăn trong toa ăn được dùng không ít nến thơm để trang trí, rất nhanh cô ấy đã lấy ra một cái, chú kia lại đốt lửa lên cho nàng.
Lam Cảnh Nhuận đặt ngọn nến ở trên một cái bàn, để mọi người theo thứ tự đều xếp thành hàng.
Nhân viên ở đầu tiên, cô ta với thổi vào nến một cái, ngọn lửa khẽ lắc lư một chút, cô ấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, đứng ở bên cạnh.
Chú cho tý lửa là người thứ hai, ngọn lửa cũng bị lay động.
Lam Cảnh Nhuận là người thứ ba, hắn thổi xuống, không biết có phải ảo giác hay không, khi tôi nhìn thấy ngoài ngọn lửa kia như hiện lên một ánh sáng xanh.
Nhưng ngọn lửa bị lay động, đã nói lên hắn không phải là người bị bám vào kia.
Đôi yêu nhau và bác gái cũng theo thứ tự thổi ngọn lửa lung lay, chỉ còn lại tôi và Ninh Ninh, nói cách khác, trong tôi và nàng có một người bị bám vào người...
Hai chúng tôi nhìn nhau một cái, đều có thể thấy khẩn trương trong mắt đối phương.
Tôi tự cảm giác, thân thể không có bất kì dị thường gì, như vậy bị bám vào người, nhất định là Ninh Ninh...
Nắm thật chặt nắm tay của cô ấy, lại thấy Ninh Ninh đi lên trước tôi một bước: "Tử Đồng, mình thổi trước!"
Vẻ mặt của cô ấy rất kiên định, tôi gật đầu, tay phải khẽ cầm vòng ngọc chỗ cổ tay trái.
Ở một khắc cô ấy thổi ngọn nến kia, ngọn lửa không động đậy, màn xiếc con quỷ trà trộn vào kia đã bị vạch trần, sau đó mất đi hiệu lực.
Vô Cực Ngọc Giản có thể hấp thu quỷ hồn, thừa dịp này, tôi có thể dùng ngọc giản hút quỷ hồn vào, như vậy sẽ không tổn thương đến Ninh Ninh.
Quyết định xong, tôi nhìn chằm chằm Ninh Ninh hết sức chăm chú và ngọn nến trước mặt cô ấy.
Nhưng mà Ninh Ninh khẽ thổi một hơi, ngọn lửa lại lay động...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com