TruyenHHH.com

Am Duong Su Fanfic Thanh Da Da Thanh Co Ven Duong

Thế là cả đoàn diễu hành kỳ lạ kéo đến tận nhà trưởng thôn, lúc này dân làng mới chịu buông tha cho bọn Đại Hùng. Trưởng thôn là một người đàn ông tầm sáu mươi tuổi nhưng khỏe mạnh quắc thước, lão có cái cằm vuông, chùm râu đen xen lẫn vài sợi bạc, mặt mày u ám, nhìn không có mấy thiện cảm. Thấy cả đám người tụ tập trước nhà mình cũng không lấy gì làm vui vẻ, miễn cưỡng khách sáo vài lời, đuổi hết dân làng đi rồi mới mời khách vào trong.

Trưởng thôn có vẻ là người từng trải, thấy Dạ Xoa cũng chả ngạc nhiên gì. Lão nghe nói có người muốn giúp bắt yêu quái thái độ cũng không nhiệt tình, hơn nữa còn hơi lạnh lùng. Dạ Xoa thầm đoán có lẽ từng có nhiều người hứa hẹn với lão rằng sẽ giải quyết được yêu quái, sau lại xách dép chạy dài, thành ra lão cũng chẳng muốn hi vọng nữa.

Tuy vậy, trưởng thôn vẫn rất kiên nhẫn kể lại từ đầu chí cuối về nạn yêu quái ở vùng này. Tất cả bắt đầu khi ban đêm trong thôn xuất hiện âm thanh lạ, lúc thì "u u", khi lại "rầm rập". Sau đó có người đêm khuya ra sau nhà nhìn thấy mấy cái bóng thấp thoáng. Hắn ta cho là có trộm bèn bám theo, nhưng bóng đen chạy nhanh lắm, tư thế chạy quái dị như là bị thương nhưng lại không cách nào bắt kịp, vừa thấy chúng nó dưới đất, thoắt cái đã ở trên mái nhà. Đến đầu thôn thì mất dấu. Đám người đó biến mất trước mặt hắn, trông giống như là tan ra thành một đám nước, rồi ngấm xuống đất vậy, rất kỳ quái. Thời gian sau, trong thôn thường hay mất trộm gà vịt linh tinh, sau nữa là tiền bạc, trang sức... Lần nào bắt được quả tang cũng chỉ thấy loáng thoáng mấy cái bóng đen lờ mờ, mà cứ hễ chạy đến đầu thôn là tan ra... Quá đáng nhất là người sống sờ sờ mà cũng bị yêu quái bắt đi!

Nói đến đây, trưởng thôn chừng như cũng không kiềm được xúc động, mặt mày đỏ lên. Lão nói: những yêu quái này thích bắt đàn bà con gái, trong gần chục năm nay, số nạn nhân của chúng đã lên tới năm người. Có những người đang ngủ trong nhà đột nhiên mất tích, có người vào rừng nhặt củi, có người ra giếng lấy nước... Đoạn, trưởng thôn nhìn sang Tiểu Hoa đang ngồi trong lòng A Trà, ngậm ngùi nói, mẹ con bé này cũng là một trong số đó.

Tiểu Hoa vừa nghe, mắt liền ngấn lệ, thút thít gọi, "Mẹ... Tiểu Hoa... Nhớ... nhớ mẹ..."

Sau đó nàng bắt đầu oà lên khóc nức nở, cậu dì dỗ thế nào cũng không xong, đành đưa nàng ra ngoài.

Trưởng thôn trông theo, thở dài một hơi.

"Yêu quái quấy phá đến mức độ này thật sự quá nghiêm trọng, vì sao thí chủ chưa mời âm dương sư đến?" Thanh Phường Chủ hỏi.

"Đã mời rồi, nhưng tất cả đều khẳng định nơi này không khí quá trong sạch, không thể nào có yêu quái." Trưởng thôn lắc đầu.

"Ngu ngốc." Dạ Xoa hừ một tiếng, "Những yêu quái đạo hạnh trên trăm năm, có ngồi cạnh bên ngươi cũng chẳng nhận ra."

Trưởng thôn nghe thấy liền tái mặt, không nói thêm lời nào.

Thanh Phường Chủ cũng thôi không hỏi thêm nữa, đứng dậy cáo từ. Dạ Xoa đuổi theo y ra ngoài, thấy chỉ còn Đại Hùng đứng chờ, còn A Trà chắc đã dẫn Tiểu Hoa về trước.

Thanh Phường Chủ hỏi, "Có thể đưa bần tăng đi gặp người nhà nạn nhân không?"

Đại Hùng có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn rất nhiệt tình đồng ý.

Đàn ông ra đồng cả, nhà nào cũng chỉ còn người già, phụ nữ, trẻ con. Thanh Phường Chủ đến hỏi cũng không thêm được thông tin gì hữu ích, toàn là những thứ trưởng thôn kể rồi. Dân làng có cho biết thêm chuyện nhiều người sợ quá lập miếu thờ nhưng cũng vô dụng, rồi lại đâm ra mê tín, cúng bái, hiến tế linh tinh nhưng yêu quái có thèm động lòng mà tha cho đâu. Giữa những hộ bị mất cắp cũng không có liên hệ gì, chỉ biết đều là những gia đình tương đối khá giả, có của ăn của để, đồ bị mất đều là đồ có giá trị, tỉ như trâm vàng, cài ngọc. Còn giữa những phụ nữ bị mất tích chỉ có một điểm chung duy nhất là rất xinh đẹp, còn về độ tuổi, xuất thân... đều có vẻ ngẫu nhiên.

Rất nhanh, mặt trời đã dần khuất sau những rặng núi xa xa. Đại Hùng mời Dạ Xoa và Thanh Phường Chủ về nhà mình dùng cơm chiều, song hai người từ chối, nói là muốn xem xung quanh thôn một lúc. Đại Hùng cũng không miễn cưỡng, bảo là khi nào họ về ông sẽ gọi vợ làm thêm vài món, còn dặn tới dặn lui là đừng nên ở bên ngoài quá lâu, ban đêm không an toàn.

Dạ Xoa cười bảo, nguy hiểm nhất ở đây là ta nè, ta còn phải sợ ai.

Thanh Phường Chủ thở dài, hết biết nói gì.

Hai người lang thang không mục đích, quay trở ra chỗ giếng nước, rồi lại tới nhà trưởng thôn. Lão trưởng thôn nói đúng, không khí ở đây quá trong sạch, nếu như có yêu quái, thì hoặc là đại yêu quái pháp lực vô cùng cao thâm, hoặc là tiểu yêu gì đó mà thôi.

Dạ Xoa nói, "A Thanh, ta thấy chắc không phải yêu quái đâu."

Thanh Phường Chủ gật đầu.

"Có ai thấy rõ bọn chúng đâu mà một mực 'yêu quái' luôn mồm. Trộm đồ giá trị, bắt phụ nữ đẹp, nghe càng giống bọn thổ phỉ."

Thôn này tuy nhỏ thật, nhưng không phải không có người giàu. Lại thêm nằm ngay trên tuyến đường từ bờ biển đến Kinh Đô, chắc sẽ không thiếu những đội xe vận chuyển hàng qua lại, như đội của Đại Hùng chẳng hạn. Bọn thổ phỉ có thể đã mai phục ở những khu rừng xung quanh để cướp bóc.

"Thường chỉ có con người mới tham tiền của. Còn nếu là yêu quái, như ta chẳng hạn, ..."

Dạ Xoa bỗng ngưng lại, Thanh Phường Chủ hơi hơi nhướng mày, ý bảo hắn cứ tiếp tục.

Dạ Xoa cười nhăn nhở, "Ta muốn bắt hoà thượng về ăn thịt."

Thanh Phường Chủ không nói, dạo này y thấy đánh có hiệu quả hơn.

Dạ Xoa ôm đầu gào lên, "Phật dạy không được đánh người vô cớ!"

Thanh Phường Chủ vung thiền trượng, nghiến răng, "Ngươi không phải người."

Dạ Xoa trốn tuốt lên cây, ôm bụng cười.

Một người đuổi, một kẻ chạy, chẳng mấy chốc về đến nhà Đại Hùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com