TruyenHHH.com

Am Duong Su Fanfic Thanh Da Da Thanh Co Ven Duong

Ánh dương ló dạng, nhuộm sương mù thành màu hồng nhạt.

Thanh Phường Chủ tỉnh dậy, trước mắt mờ nhoè, thật lâu mới trông rõ lại. Y cựa mình, xương khớp đau nhức, trở người một cái cũng không xong.

Sau đó, Thanh Phường Chủ kinh ngạc nhận ra, nguyên nhân chính khiến y trở người không được, là do bàn tay đang bị giữ chặt.

Dạ Xoa ngồi thu lu ngay bên cạnh, gục mặt lên đầu gối, tư thế quái đản như vậy mà hắn ngủ ngon lành. Bởi vì thói quen lúc nhắm mắt lại thế nào là khi mở mắt ra thế ấy, hắn còn đang nắm chặt bàn tay hoà thượng không buông.

Thanh Phường Chủ nhìn chằm chằm hai bàn tay đan vào nhau, quyết định tiếp tục nằm im bất động.

Chuyện xảy ra đêm qua, đoạn trước khi bất tỉnh y còn nhớ rõ. Sau đó cũng có thể dễ dàng đoán ra, Dạ Xoa đã đưa y ra khỏi căn hầm kia, chạy đến nơi này, bỏ lại thôn nọ đằng sau với muôn vàn câu hỏi.

Nhưng tất cả bí ẩn không lời đáp ấy cũng không quan trọng bằng một cái nắm tay, bây giờ trong đầu Thanh Phường Chủ là đủ loại suy đoán cho hành vi kỳ lạ của Dạ Xoa. Có điều, là một tăng nhân, y lập tức loại ngay các lý do dính líu tới phong tình, bởi vậy mà suy nghĩ đến lúc mặt trời lên cao, chiếu thẳng vào mắt qua lổ hổng rất to trên mái nhà cũng nghĩ chưa thông.

Dạ Xoa bị nắng chiếu chói mắt mới chịu thức dậy, ngửa mặt lên mắng, "Mẹ nó, cái mái nhà chết tiệt này..."

Thanh Phường Chủ từ tốn nói, "Dạ Xoa, đừng nói tục."

Dạ Xoa uể oải "ờ" một tiếng, còn chưa tỉnh hẳn, cúi đầu nhìn Thanh Phường Chủ đã thức giấc từ tám đời, lại nhìn tay mình...

!!!

Dạ Xoa tái mặt, vội vàng thả tay, gượng gạo cười nói, "A Thanh... Chuyện này... Chắc là do tật xấu của ta, khi ngủ hay sờ lung tung ấy mà ha ha ha."

Hắn không biết chuyện tất cả tật xấu khi ngủ của hắn đã bị Thanh Phường Chủ biết hết rồi, nói dối vô ích.

Nhưng Thanh Phường Chủ tất nhiên không vạch mặt hắn, y chủ động nói sang chuyện khác, "Đêm qua cảm ơn ngươi."

Dạ Xoa khó xử nói, "Có gì đâu... Ta còn cần ngươi giải phong ấn cho ta mà, tất nhiên phải giúp ngươi rồi."

Thanh Phường Chủ im lặng một lát, sau đó lên tiếng, "Bây giờ cũng được."

Dạ Xoa ngẩn ra, "Được cái gì?"

Thanh Phường Chủ chống tay ngồi dậy, hơi khó khăn, cũng may có Dạ Xoa đỡ, lại đưa thiền trượng cho y chống mới có thể đứng vững. Y lấy trong tay áo ra một lá bùa, xé làm đôi, ném vào trong đống tàn lửa. Mảnh giấy bắt lửa, bùng lên, cháy sạch sẽ.

"Xong rồi."

Dạ Xoa mờ mịt, "Cái gì xong rồi?"

"Đấy là thứ Tình Minh đại nhân dùng phong ấn ngươi. Đốt đi rồi, phong ấn cũng giải."

Hắn ngờ vực cầm lấy đinh ba, thử vận chuyển yêu lực. Không ngờ lần này lại thành công, Dạ Xoa vui đến không kiềm được, chạy ra khỏi nhà, chạy thật xa thật xa ra mảnh đất trống rộng mênh mông, cắm đinh ba xuống đất, gào lên: "Biển Hoàng Tuyền!"

Từ chỗ cắm đinh ba trào ra dòng nước cuộn xoáy thành vòi rồng khổng lồ xông thẳng lên trời, xô về phía trước, cuốn cây cối trên đường đi của nó ngã rạp hết cả. Dạ Xoa đã lâu không được trải nghiệm cảm giác này, vui như nắng hạn lại gặp mưa rào, thiếu điều nhảy lên hò reo.

Thanh Phường Chủ chầm chậm theo ra sau, lẳng lặng đứng nhìn phía xa.

Dạ Xoa chú ý thấy y, cười gọi, "A Thanh! Thấy ta có ngầu không?"

Thanh Phường Chủ nhướng mày, "Nếu quậy phá lung tung, lại phong ấn ngươi."

"Không dám không dám." Dạ Xoa cười lấy lòng, thu hồi chiêu thức, chân chạy chân nhảy đến chỗ Thanh Phường Chủ.

Thấy hắn vui, Thanh Phường Chủ cũng cao hứng, trên khuôn mặt thản nhiên bình lặng gợn lên ý cười, ấm áp như ánh nắng.

Lúc trước mỗi lần nhìn y cảm thấy hợp mắt Dạ Xoa thường tự kiếm cớ "chẳng qua là trông trắng trẻo nho nhã chứ có gì mà đẹp" cho đỡ ngại, còn bây giờ trong đầu toàn là "A Thanh cười lên đẹp thật thích quá đi mất ha ha ha" mà cũng chẳng thấy ngượng ngùng gì, ngoài mặt tỉnh bơ như không.

Thanh Phường Chủ tất nhiên không phát hiện tâm tư Dạ Xoa, cho nên lúc hắn nhào tới khoác vai y than đói bụng rồi tranh thủ ôm ấp này nọ, y cũng chỉ cảm thấy giống đứa trẻ con thích đùa nghịch mà thôi.

Hai người lấy lương khô trong túi ra ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi lại tiếp tục lên đường. Vừa đi vừa bàn luận câu được câu chăng về những chuyện xảy ra ở thôn làng đã qua. Thanh Phường Chủ nghe Dạ Xoa nói thật ra cô bé Tiểu Hoa chỉ giả điên giả dại để không bị cậu dì bán cho đám buôn người, buồn rầu thở dài, niệm "A Di Đà Phật".

Thà rằng thật sự ngây ngô chẳng biết gì, sẽ không đau lòng. Nhưng Tiểu Hoa lại thấu suốt tất thảy, một mình chịu đựng rất nhiều năm.

"Con bé thông minh như vậy, chắc nó sẽ lo liệu ổn thôi. Người của quan phủ cũng đến rồi, bọn thổ phỉ sẽ phải trả giá." Dạ Xoa nói, "Nhưng cái ảo cảnh kia... Không thể do bọn Đại Hùng dàn dựng lên được, phải không?"

"Ta đã hỏi hắn. Đúng là có một yêu quái ở phía sau giúp đỡ họ." Thanh Phường Chủ nhíu mày. Không cần nói lời nào, cả hai đều cùng nghĩ đến kẻ đã gây rắc rối cho bọn họ từ khi bắt đầu chuyến đi.

Kẻ này hành tung bí ẩn, lại còn có vẻ biết rất rõ về họ. Thậm chí, Thanh Phường Chủ nghi ngờ, biết rất nhiều về quá khứ mà ngay cả họ cũng mơ hồ. Nhưng cũng không cách nào lần theo hắn được, Dạ Xoa khoát tay bảo, mặc kệ đi, binh đến tướng chặn.

Sau đó hắn còn ngần ngại bỏ thêm một câu: "Ngươi nhất định không được tin ảo giác do yêu quái đó tạo ra. Rõ ràng hắn năm lần bảy lượt muốn ngươi nghi ngờ ta để chia rẽ nội bộ."

Thanh Phường Chủ gật đầu đồng ý, "Ừ, ngươi cũng không cần để tâm những thứ mình thấy trong ảo giác, ta nghĩ hắn chỉ muốn làm nhiễu loạn tâm trí ngươi mà thôi."

"A Di Đà Phật, chỉ cần ngươi biết mình ngay thẳng... Đừng bao giờ nghi ngờ bản thân, ngay cả khi không một ai tin tưởng ngươi, hoặc là sự thật trái ngược bày ra ngay trước mắt ngươi."

Dạ Xoa cho rằng lời Thanh Phường Chủ còn một tầng ý nghĩa sâu xa nào đó phía sau nữa, nhưng hắn không hiểu mấy.

Cùng nhau trải qua một cơn hoạn nạn, hai người sóng bước bên nhau hoà thuận hơn hẳn, ít nhất lúc bị Dạ Xoa trêu đùa gì đó, Thanh Phường Chủ chỉ thở dài lắc đầu, niệm "A Di Đà Phật" để tịnh tâm, chứ không cầm thiền trượng đánh hắn nữa.

Dạ Xoa không ăn đòn lại thấy nhớ, bắt đầu kiếm chuyện, "A Thanh, bây giờ ta lấy lại yêu lực rồi ngươi không dám đánh ta nữa phải không?"

Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Thanh Phường Chủ khẽ cong khoé môi, thiền trượng trên tay tỏa ra hào quang, "Đoán xem?"

Dạ Xoa hớn hở, vội vàng chụp lấy thời cơ, "Được lắm A Thanh, nơi này dù sao cũng trống trải không người qua lại, chúng ta tỉ thí một trận đi."

Thanh Phường Chủ nói được thôi, Dạ Xoa cao hứng xắn tay áo, vô cùng tự tin vênh mặt bảo "Đến!"

...

Chỉ vài phút sau, Dạ Xoa ủ rũ lê lết đi theo sau Thanh Phường Chủ, vừa xoa lưng vừa than thở, "A Thanh, vì sao một hoà thượng như ngươi lại có thể ra chiêu vừa nhanh vừa hiểm như thế? Có phải bình thường tu hành không nghiêm túc, thường hay lén đi đánh nhau không?"

"A Di Đà Phật, không phải ta nhanh, mà do ngươi còn chậm. Cũng không phải ta hiểm, mà do ngươi thiếu đề phòng."

(Đều nghe anh hết, để e về build cho Dạ Xoa bộ ngự full tốc + thủ ạ, hihi)

Nghe Thanh Phường Chủ nói nghiêm túc như thế, Dạ Xoa đành nhận sai, "Ờ... Lúc trước ta toàn bắt nạt bọn tiểu yêu thôi, chưa gặp ai mạnh hơn, nên mới..."

"Còn nữa." Thanh Phường Chủ nói, "Lúc giao chiến, dù đối thủ có là ai đi nữa, thì cũng đừng có nhìn chằm chằm vào mặt người ta. Đọc ánh mắt là cần thiết, nhưng cũng phải chú ý hướng chuyển động nữa chứ."

"Có... Có chuyện đó nữa hả? Ta không để ý nữa ha ha." Dạ Xoa cười trừ, thầm nghĩ, chết rồi, lộ liễu vậy sao?

Cũng may là Thanh Phường Chủ không nghĩ nhiều, chỉ chậm rãi liệt kê thêm vài lỗi sai của Dạ Xoa, khiến hắn phải há hốc mồm: kẻ bị đồn thành "ác quỷ giết người như ngoé" là hắn, vậy mà kinh nghiệm đánh nhau còn chẳng bằng một hoà thượng.

Tất nhiên cũng phải nói, y có phải hoà thượng bình thường đâu.

Tuy đánh thua lại còn bị giáo huấn một trận, nhưng Dạ Xoa không những không khó chịu mà còn thấy phơi phới trong lòng, ngoài mặt mỉm cười tủm tỉm, Thanh Phường Chủ trông thấy phải nghi ngờ, "Lại nghĩ ra trò gì đó?"

Dạ Xoa lắc đầu, "Làm gì có, chỉ là thấy hôm nay trời đẹp."

Thanh Phường Chủ nheo mắt nhìn mặt trời ban trưa gay gắt như đổ lửa trên đầu...

Nón của y ngày hôm trước còn để trong nhà Tiểu Hoa, lúc đi vội vàng Dạ Xoa quên phéng mất, bây giờ không có gì che chắn, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng lên hai vệt hồng, bên thái dương lấm tấm mồ hôi. Dạ Xoa tuy là đen sẵn không sợ nắng, nhưng phơi mãi cũng bắt đầu nổi nóng, làu bàu: "Sao chỗ này chẳng có lấy một bóng cây nhỉ?"

Lúc trước nghe nói quanh vùng này toàn là rừng rậm thôi, vậy mà hai người đi mãi đi mãi cũng chỉ thấy toàn đồng cỏ mênh mông.

Bỗng nhiên Thanh Phường Chủ dừng bước chân, ngồi xổm xuống, đưa tay chỉ vào trong lùm cỏ, nói, "Dạ Xoa, nhìn này."

Dạ Xoa cũng ngồi xuống bên cạnh, nhìn thấy lẫn trong đám cỏ, một đám hòn đá hòn cuội bé xíu đang lăn lông lốc.

"..."

Hai người nhìn nhau, rồi lại nhìn đám đá. Chúng nối đuôi nhau, chạy bao quanh bọn họ, dẫn về tận phía xa.

"Cái gì đây? Nhìn giống..." Giống bích yêu. Nhưng Dạ Xoa không nói hết, vì bích yêu đâu có bé xíu thế này?

Hắn đưa ngón tay định chạm vào một viên đá, bỗng nhiên cả bọn đá như phát hoảng lên, vội vàng chạy thật nhanh, tung lên một đám bụi mù.

Đám bụi càng ngày càng to ra, bao quanh Dạ Xoa và Thanh Phường Chủ, khi tan đi để lộ một khung cảnh hoàn toàn khác ban nãy.

Họ thấy mình đang đi giữa một con đường bằng phẳng rộng rãi, cờ phướng rợp trời. Trên đường ngựa xe như nước, người đi kẻ lại tấp nập nhộn nhịp.

Mà đặc biệt ở chỗ: tất cả đều là yêu quái.

Giống như con người, yêu ma quỷ quái cũng thích họp chợ, Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa nghĩ họ vô tình lạc vào một trong những chợ yêu rồi. Nhưng sau đó lại có một ông lão thấp bé nhảy nhót đến trước mặt bọn họ, hai tay chìa ra một tấm thiệp đỏ xinh xắn. Xem thiệp mới biết: thì ra đây là đám cưới của một nhà thố tinh giàu có.

Nghe ông lão nói, tân lang và tân nương vừa môn đăng hộ đối, vừa thật lòng yêu nhau. Hai nhà đều rất hài lòng, thành ra tổ chức hôn lễ vô cùng hoành tráng, bất cứ yêu quái nào đi ngang qua cũng được mời. Thậm chí là nhân loại, nếu như vô tình tìm được chỗ này cũng có thể tham dự luôn.

Con đường này băng ngang khu rừng, được nhà thố tinh dùng kết giới ẩn đi. Dọc đường vừa có bàn tiệc, vừa có dàn nhạc, trò chơi, sòng bạc... Đám cưới của yêu quái cũng có nghi thức quy củ nhưng không rườm rà bó buộc như con người, bây giờ đôi vợ chồng trẻ đã làm lễ xong, đang dắt tay nhau đi thử đủ thứ trò chơi bên ngoài.

Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa lần đầu thấy chuyện lạ thế này, tuy là phải lên đường gấp gáp, nhưng cũng không kiềm được muốn đi xem thử một chút. Hơn nữa nếu như con đường thật sự băng ngang rừng như lời ông lão, vậy thì có lợi cho họ rồi. Dù sao ở nơi đông đúc, lại có kết giới bảo vệ, yêu quái lúc trước bám theo bọn họ cũng khó mà ra tay được. Vậy nên hai người cũng hoà vào đám đông, theo dòng người lắc lư, chầm chậm tiến về phía trước.

Lúc đi có thấy cả tân lang tân nương, đó là một cặp bạch thố, vì là thố tinh nên thể hình tương đối nhỏ nhắn, cả hai chỉ đứng tới vai những yêu quái khác thôi. Tân nương đội rất nhiều trang sức bằng vàng nặng nề, nên cứ nghiêng nghiêng ngả ngả. Tân lang vừa đỡ nàng, vừa gắp thức ăn cho nàng, lại thay nàng tiếp rượu, chơi trò chơi. Tân nương cười híp đôi mắt hồng hồng, có vẻ rất hạnh phúc.

Nhìn cảnh hài hoà ấm áp, lòng ai nấy cũng vui lây. Rất nhiều khách được mời đến đột ngột như Dạ Xoa và Thanh Phường Chủ, không kịp chuẩn bị quà cáp gì, nhưng ai có cái gì bên người cũng có thể lấy ra tặng, vòng tay, nhẫn, thậm chí là sừng của chính mình,... Trong chốc lát quà tặng xung quanh tân lang tân nương đã chất thành một đống lớn. Dạ Xoa kiểm tra từ đầu đến chân, chán nản nhận ra trên người chỉ có áo quần và đôi dép rách, ngay cả sừng cũng chả có giá trị thẩm mỹ hay y dược gì luôn. Bèn quay sang thì thầm hỏi Thanh Phường Chủ, "A Thanh, chúng ta đi tay không thế này có ổn không?"

Thanh Phường Chủ hơi suy nghĩ, đoạn cúi đầu khẽ niệm chú, Phật quang sáng ngời, chiếu rọi khắp một vùng rộng lớn. Hành động này nổi bật quá, thành ra ai cũng quay lại nhìn bọn họ. Đến khi Thanh Phường Chủ niệm xong, quầng sáng đã kết tinh lại thành dải hào quang mờ ảo quanh đôi vợ chồng trẻ.

Có kẻ hiểu biết nhận ra ngay, kêu lên, "Vị đại sư này ban phúc cho tân lang và tân nương đấy! Trong vòng năm năm sẽ tránh được rất nhiều tai ương, không bị những loài tà ma quấy phá, trong nhà yên ấm hoà thuận."

Đám đông ồ lên, vỗ tay chúc mừng. Tân lang vui vẻ đáp lễ, rót cho Thanh Phường Chủ một chung rượu. Rượu trong suốt, thả vài cánh hoa đào, vừa đẹp mắt vừa thơm nức mũi.

Y không uống rượu, nhưng cũng không từ chối. Dạ Xoa cũng biết ý, cười cười bảo, "Y không thể uống, ta tiếp thay nhé."

Đoạn, hai tay đón lấy chung rượu, một hơi cạn sạch. Rượu nồng mát lạnh, khi nuốt xuống lại có vị ngòn ngọt. Là thứ do yêu quái ủ ra, nên cũng có vài tác dụng kỳ lạ, như là uống xong thấy trước mắt tràn ngập hoa đào, trong tai nghe tiếng chim hót. Dạ Xoa uống có một chung mà váng hết cả đầu, thất thần vài giây mới lẩm bẩm nói được một câu "Rượu ngon..."

Người nhà thố tinh rất tự hào, nói rượu này chính là đặc sản nhà bọn họ, rất nổi tiếng trong yêu giới, nếu thích sẽ tặng thêm. Rồi cho người lấy ra tận năm, sáu vò biếu tặng, nhưng dù sao cũng không cách nào mang hết, nên Dạ Xoa chỉ nhận có một.

Người tụ tập quanh tân lang và tân nương rất đông, Thanh Phường Chủ và Dạ Xoa cũng không nghĩ đứng lại lâu, bèn cáo từ, tiếp tục lên đường.

Con đường rất dài, phồn hoa dần phai. Đến đoạn cuối chỉ còn mấy bàn dưới gốc cây, vài ông bà lão ngồi ăn bánh uống trà, đánh cờ, nói chuyện xưa. Mặt trời cũng dần khuất sau những áng mây lững lờ, bầu trời chiều nhuốm màu vàng cam rực rỡ. Ẩn trong tàng cây ven đường, yêu hỏa bừng lên sáng ngời, bập bùng nhảy múa.

Cảnh đẹp, ý vui, mà quan trọng nhất là chân mỏi, Dạ Xoa nói muốn nghỉ ngơi một tí, bèn lôi kéo Thanh Phường Chủ tấp vào một bàn trà. Vò rượu ban nãy được tặng, xách theo thì nặng, vả lại dễ vỡ quá, Dạ Xoa quyết định uống luôn. Tất nhiên hắn có dụ dỗ Thanh Phường Chủ uống cùng nhưng y từ chối.

Nhấp một ngụm, hoa đào nở. Nhấp hai ngụm, hoa đào tàn. Thu qua đông về, xuân đến hạ sang, bốn mùa xoay vần tụ hội hết trong một vò rượu hoa của thố tinh. Dạ Xoa càng uống càng thấy thích, vả lại hình như không say, ngược lại càng thanh tỉnh.

Trong trí óc thanh tỉnh, nhưng ngoài mặt lại thất thần. Tay cứ rót, một chung lại một chung, hắn uống đến chẳng biết trời trăng mây đất gì nữa. Thanh Phường Chủ gọi mấy tiếng chẳng thấy hắn trả lời, đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt cũng không phản ứng. Y khẽ thở dài, ngẩng nhìn bầu trời đang sụp tối, ánh tà dương cuối ngày đọng lại trong đáy mắt.

Hai người ngồi đối diện nhau, Dạ Xoa im lặng uống, Thanh Phường Chủ im lặng nhìn. Tiệc còn chưa tàn, bàn nhỏ dưới gốc cây này lại yên tĩnh như thế, giống như tách rời khỏi thế gian.

"A... Nhiều hoa đào quá, trên trời toàn là hoa, dưới đất cũng toàn là hoa." Dạ Xoa lẩm bẩm, bỗng dưng mỉm cười bảo, "A Thanh, trên tóc ngươi có... đóa hoa kìa."

Hắn đưa tay ra, giống như muốn lấy hoa trên tóc Thanh Phường Chủ xuống, nhưng đầu ngón tay chỉ khẽ lướt qua gò má y, người đã gục đầu xuống bàn, ngủ say như chết.

Thanh Phường Chủ biết Dạ Xoa say rượu thấy ảo giác mà thôi, nhưng vẫn bất giác đưa tay sờ lên tóc. Không có hoa, y hạ tay, trầm tư nhìn vò rượu trên bàn.

Dạ Xoa uống gần hết, nhưng vẫn còn lại một ít. Thanh Phường Chủ ngẩn người, suy nghĩ lạc tới phương trời xa xôi nào, sau đó quyết định cầm vò rượu lên, rót ra chung nhỏ.

Rượu trong vắt, thơm ngào ngạt. Thanh Phường Chủ đưa chung rượu lên môi, nhấp thử một ít, không cay như y tưởng tượng. Lại một ngụm, còn hơi ngọt. Bên tai văng vẳng tiếng chuông, lúc xa lúc gần. Y không nghe tiếng chim, cũng không nhìn thấy hoa đào như Dạ Xoa nói, chỉ thấy một quầng sáng ngũ sắc bao trùm lên cảnh vật.

Hơi rượu tan đi, trước mắt lại rõ ràng, Thanh Phường Chủ thấy một đóa hoa đào trên tóc Dạ Xoa.

Y ngẩn ra hồi lâu, rồi quyết định vươn tay chạm lên mái tóc đỏ rực của hắn. Không có đóa hoa nào ở đấy. Y lắc đầu, nhắm mắt, tựa hồ hiểu ra điều gì.

Phản chiếu trong bóng rượu, Thanh Phường Chủ nhìn thấy một đôi mắt màu hổ phách, yêu văn đỏ nhạt trên gò má, một yêu quái bình thường không hơn. Y nhớ lại khi trước soi mình xuống giếng, thứ mà y không nhìn thấy, được Tiểu Hoa nhắc nhở, là bóng của chính mình.

...

Nếu như thật sự có thể coi vạn vật là hư, sẽ thanh thản chăng?

Thật ra ta thấy như bây giờ cũng rất tốt.

Nếu như không bao giờ biết đến cái khổ, làm sao cứu giúp được người khổ? Lại làm sao biết thế nào là an nhiên?

Vạn vật là không, ngươi cũng là không.

Ngươi không phủ nhận được bản thân, thì cũng không phủ nhận được vạn vật.

Chấp nhận hiện thực, nhìn vào chính mình, mới tìm được ý nghĩa chân chính của tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com