TruyenHHH.com

Am Duc

Philip Sherwin đã làm việc trong lĩnh vực pháp y một thời gian dài. Anh đặc biệt thích công việc của mình, nhưng không bằng vị thám tử thường xuyên có mặt ở đây để kiểm tra thi thể.

" Anh Lawrence. Anh đến sớm." Anh ấy bình luận, mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê.

Mặc dù giọng điệu có vẻ thờ ơ nhưng anh ấy thực sự thích thú khi thám tử xuất hiện ở đây. Đó là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi anh có thể thu hút sự chú ý của người đàn ông đó về mình.

Thám tử Louis Lawrence bước vào phòng khám nghiệm, ánh mắt sắc bén như thường lệ, quét một lượt quanh căn phòng lạnh lẽo. Chiếc áo khoác dài của anh còn đọng lại vài giọt mưa ngoài trời, gợi lên vẻ mệt mỏi nhưng đầy quyết đoán.

"Sherwin" anh gật đầu đáp lại, giọng trầm thấp nhưng lịch sự. "Lại một đêm dài nữa rồi."

Anh bước đến bàn khám nghiệm, đặt tập hồ sơ xuống với một vẻ khẩn trương khó che giấu.

"Thi thể vừa được đưa đến. Nạn nhân thứ năm trong chuỗi án mạng... cách thức tương tự như những vụ trước. Tôi cần kết quả khám nghiệm càng sớm càng tốt."

Philip mỉm cười khẽ, đôi mắt lóe lên tia sáng tinh quái nhưng nhanh chóng biến mất sau lớp kính mắt.

"Đương nhiên rồi, thám tử. Anh biết tôi luôn làm việc hiệu quả mà."

Anh nhấn mạnh từ "hiệu quả" như thể đó là một lời hứa ngầm, rồi bắt đầu đeo găng tay, sẵn sàng cho công việc. Trong khi đó, ánh mắt anh thoáng lướt qua Louis một lần nữa, vừa tò mò vừa thầm thích thú, như thể nhìn thấy một con mồi thú vị trong màn đêm tĩnh lặng.

Philip bắt đầu công việc của mình với sự điềm tĩnh đầy chuyên nghiệp, nhưng mỗi động tác của anh đều có một sự chú ý tỉ mỉ, như thể anh đang tìm kiếm điều gì đó mà không phải chỉ đơn thuần là một cái chết.

Nạn nhân là một phụ nữ khoảng 28 tuổi, tóc đen dài, mặc chiếc váy trắng nhuốm máu. Cô nằm gục trên chiếc sofa lớn, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt mở trừng trừng với biểu cảm kinh hoàng. Cơ thể bị rạch từ ngực xuống bụng, các cơ quan nội tạng như gan và thận đã bị lấy đi một cách chính xác, chuyên nghiệp.

Louis đứng quan sát một lúc, thỉnh thoảng ghi chú vào sổ tay. Anh ta biết Philip là một bác sĩ pháp y xuất sắc, nhưng có điều gì đó không bình thường trong cách anh ta hành động. Ánh mắt của Philip thỉnh thoảng ánh lên một sự mê mẩn lạ kỳ khi anh tiếp xúc với những thi thể, như thể anh không chỉ đơn giản là nghiên cứu mà đang tận hưởng chính những khoảnh khắc ấy. Louis cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể rời mắt khỏi công việc của Philip. Dù sao, mỗi giây phút đều quan trọng trong vụ án này.

"Anh có thấy gì mới không?" Louis hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt bắt đầu dò xét hơn.

Philip không trả lời ngay lập tức. Anh ta lướt qua lại các vết thương trên thi thể, nhấc lên một chiếc dao mổ, rồi nở một nụ cười mơ hồ.

"Đây là một vụ án thú vị, đúng không?" Philip nói, giọng nói như lướt qua làn gió nhẹ, đầy mê hoặc nhưng cũng chứa đựng một nỗi buồn khó tả.

Louis nhìn anh ta chằm chằm. Câu nói của Philip không chỉ đơn giản là một nhận xét về vụ án. Nó có một thứ gì đó... bất thường. Lạ lùng thay, anh ta cảm thấy một sự thúc giục kỳ lạ trong lòng. Nhưng vẫn không có đủ bằng chứng để nghi ngờ anh ta. Tất cả những gì Louis có thể làm là chờ đợi và quan sát.

"Mỗi vụ án là một câu chuyện," Philip tiếp tục, nhẹ nhàng đặt con dao xuống và quay về phía Louis với ánh mắt sắc lạnh như thể thách thức. "Chỉ cần tìm ra nhân vật chính, thám tử à."

Louis không trả lời ngay, nhưng trong lòng anh đã dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Cái cách mà Philip nói... như thể anh ta đang gián tiếp nói về chính mình.

Và trong giây phút đó, một tia chớp lóe lên trong đầu Louis.

"Anh nói đúng," Louis lên tiếng, khẽ cười một mình. "Và tôi nghĩ tôi sẽ tìm ra 'nhân vật chính' trong câu chuyện này, Sherwin."

Philip không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười đó mang một ý nghĩa sâu xa mà Louis không thể nào giải mã nổi.

Louis đã quá quen với thái độ lạ lùng của Philip. Dù sao, họ đã làm việc với nhau trong nhiều vụ án, và sự chuyên nghiệp của Philip luôn khiến Louis không thể nghi ngờ quá nhiều. Những lúc rảnh rỗi, bác sĩ pháp y ấy luôn giữ thái độ lạnh lùng, đôi khi mỉm cười khó hiểu, nhưng chẳng bao giờ làm gì vượt quá giới hạn. Louis đã học cách chấp nhận điều đó và không để tâm quá nhiều vào những chi tiết nhỏ ấy.

Trong khi Philip tiếp tục công việc, Louis quay lại với đống hồ sơ trên bàn, lặng lẽ ghi chép thêm một vài nhận xét. Vụ án này có nhiều điểm giống với những vụ trước—một phương thức tấn công cực kỳ tàn bạo, vết cắt sâu vào cơ thể, và một vài dấu hiệu kỳ lạ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Mọi nghi ngờ của anh đều đổ dồn vào một tên sát nhân chưa từng để lại dấu vết rõ ràng. Nhưng rồi, trong đêm tĩnh lặng này, anh lại phải đối mặt với cảm giác lo lắng rằng có thể chính Philip đang là người mà anh đang truy lùng...

"Anh có phát hiện gì mới không?" Louis cuối cùng phá vỡ sự im lặng, nhìn về phía Philip. Mặc dù giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có một tia nghi ngờ không thể giấu được trong mắt.

Philip ngẩng lên, đôi mắt sau lớp kính lóe lên tia sáng không rõ ràng. Anh chậm rãi cất lời, giọng điệu như thể không có gì quan trọng:

"Chưa có gì chắc chắn. Nhưng... tôi sẽ xem xét kỹ hơn một số điểm đặc biệt." Anh lướt nhẹ tay trên các vết thương của nạn nhân, dừng lại một lúc lâu ở vùng cổ. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài.

"Anh không thấy gì kỳ lạ sao, Lawrence?" Philip bỗng nhiên hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng như đang thăm dò.

Louis bỗng cảm thấy một sự không thoải mái thoáng qua. Anh biết Philip đang cố tình đặt câu hỏi để làm anh phải suy nghĩ lại. Nhưng Louis đã quá quen với những trò chơi của bác sĩ này, nên chỉ gật đầu lạnh lùng.

"Vẫn chưa, nhưng tôi sẽ để ý thêm."

Philip không đáp lại, chỉ tiếp tục làm việc, nhưng trong ánh mắt anh lại ánh lên một tia gì đó, như thể anh đang thử thách Louis mà không nói ra. Louis cảm thấy một chút căng thẳng trong không khí, nhưng anh cũng biết rằng trong cái nghề này, mọi thứ đều có thể trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.

Một nỗi nghi ngờ âm thầm bắt đầu nảy sinh trong lòng Louis. Có lẽ đã đến lúc anh phải suy nghĩ lại về người bạn đồng nghiệp mà mình luôn coi là vô hại.

Trong ánh sáng lạnh lẽo của phòng khám nghiệm, Philip tiếp tục công việc của mình với sự chính xác đáng sợ. Anh làm việc như một nghệ sĩ điêu luyện, cẩn thận và tỉ mỉ, mỗi đường cắt đều hoàn hảo đến mức không ai có thể nghi ngờ. Trong mắt đồng nghiệp, anh là một bác sĩ pháp y xuất sắc—người có thể đọc vị cơ thể người chết như một cuốn sách mở.

Nhưng điều họ không biết là Philip không chỉ phân tích những thi thể ấy vì công việc. Đó là nguồn cảm hứng bệnh hoạn, một cơn đói khát không thể kìm nén, một bản năng nguyên thủy mà anh đã chôn giấu sau vẻ ngoài hoàn hảo của mình.

Những nạn nhân trong chuỗi án mạng gần đây đều biến mất những phần cơ thể quan trọng: tim, gan, phổi... Cảnh sát tin rằng họ đang săn lùng một kẻ sát nhân tàn bạo có sở thích bệnh hoạn. Nhưng không ai ngờ rằng kẻ đó lại đang đứng ngay giữa họ, là người mà họ tin tưởng để tìm ra chân tướng sự việc.

Louis vẫn đứng bên cạnh, chăm chú ghi chép, không nhận ra rằng ánh mắt của Philip thoáng lướt qua anh trong tích tắc, chứa đựng một thứ gì đó vừa nguy hiểm vừa khát khao.

"Thám tử Lawrence," Philip lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng lẫn chút chế nhạo khéo léo. "Anh đã bao giờ tự hỏi tại sao tên sát nhân lại lấy đi những phần cơ thể đó chưa?"

Louis ngẩng lên, cau mày vì câu hỏi lạ lùng.

"Tôi cho rằng đó là một phần nghi thức bệnh hoạn nào đó... hoặc có thể để che giấu điều gì đó."

Philip mỉm cười nhẹ, nụ cười khiến người ta vừa cảm thấy thoải mái vừa có gì đó bất an.

"Phải... nhưng đôi khi động cơ đơn giản hơn nhiều... Con người luôn đói khát những thứ mà họ khao khát nhất..."

Louis thoáng im lặng, cảm giác bất an càng lớn dần. Anh không thể lý giải được tại sao, nhưng có thứ gì đó trong cách Philip nói khiến anh cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ một chi tiết quan trọng trong vụ án... và có lẽ là cả trong chính người đàn ông này.

Louis không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh thoáng tối lại khi suy nghĩ về lời nói của Philip. "Đói khát những thứ họ khao khát nhất" — câu nói ấy vang vọng trong đầu anh như một lời cảnh báo đầy ẩn ý. Nhưng anh không có thời gian để đắm chìm trong suy nghĩ, bởi công việc của một thám tử không cho phép điều đó.

Philip, trong khi đó, quay lại với thi thể trước mặt, tiếp tục công việc một cách tỉ mỉ đến rợn người. Ánh sáng từ đèn phẫu thuật hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật nụ cười mơ hồ nhưng đầy toan tính.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com