TruyenHHH.com

Always

"Ôi thật kinh khủng!"

"Xin lỗi, lần đầu tiên luôn cảm thấy khó chịu như vậy". Severus nói khi ông giữ chặt cánh tay của con trai cho đến khi ông chắc chắn rằng Harry sẽ không bị buồn nôn nữa. "Con có ổn không?"

"Vâng thưa ngài". Harry hít một hơi thật sâu và rồi khuôn mặt cậu tươi tỉnh hẳn lên khi nhìn thấy nơi họ đang đứng. Họ đang ở Hogwarts.

"Chúng ta sẽ đi đến khu nhà của chúng ta, nơi con sẽ nghỉ ngơi và ăn một chút bữa sáng. Và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện". Severus vừa nói vừa dẫn Harry đi vào trong lâu đài.

"Khu nhà của chúng ta?" Harry lặp lại câu nói.

Severus dừng lại và nhìn xuống Harry. "Con là con trai của ta. Con sẽ sống với ta, đúng không?" Đôi mắt đen của tỏ vẻ thích thú.

"Giáo sư, ngài sống ở Hogwarts ngay cả trong mùa hè ạ?" Harry lên tiếng hỏi.

Severus ngập ngừng. "Đúng vậy hầu hết thời gian ta đều sống ở đây. Hogwarts đã là nhà của ta trong nhiều năm. Ta cũng có một ngôi nhà mà lúc còn nhỏ ta đã sống ở đó nhưng ta không thường xuyên đến đó".

Harry định hỏi tại sao nhưng cậu nhìn thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt của Snape và cậu quyết định không hỏi ông thêm về điều đó nữa. Ừm, bây giờ cậu đã nhớ ra. Cậu chợt nhớ đến lá thư mà mẹ đã gửi cho cậu, nhớ rằng trong lá thư mẹ cậu đã nói về việc cha của Snape đã đối xử rất kinh khủng với ông.

"Có một ngôi nhà nhà khác, nơi mà con, mẹ của con và ta đã sống với nhau nhưng rõ ràng là mười năm qua ta đã không sống ở đó". Severus trầm ngâm trong suy nghĩ của chính mình. Ông sẽ phải sớm kiểm tra lại ngôi nhà. Ông và Lily đã đặt một câu thần chú bảo vệ lên ngôi nhà và ông cho rằng câu thần chú chắc vẫn còn hiệu lực. Thật khó để quay trở lại đó, nếu không có Lily. Ông liếc nhìn Harry khi họ tiếp tục đi đến hầm. Ông nghĩ, Harry có lẽ sẽ muốn đến thăm quan ngôi nhà.

Bước vào khu của Snape, Harry ngạc nhiên khi thấy nó được trang trí với màu nâu và xanh lá cây ấm áp và cậu cảm thấy nó thực sự rất lôi cuốn. Cậu luôn nghĩ người đàn ông này rất lạnh lùng và cậu cho rằng bất cứ nơi nào mà ông sống cũng sẽ có cảm giác lạnh lẽo giống như con người ông vậy.

"Đằng kia là nhà bếp, ở đây là phòng khách và phòng của ta ở bên trái hành lang. Cánh cửa đó là phòng thí nghiệm của ta và con không được vào đó nếu không có sự cho phép của ta". Severus dẫn Harry đến căn phòng mà ông đã nhanh chóng dọn dẹp để làm phòng của cậu bé. Bây giờ căn phòng đã được lấp đầy với một chiếc giường, một cái tủ quần áo, bàn và giá sách. "Ta không biết con muốn trang trí căn phòng với màu sắc nào. Ta đoán có lẽ là màu đỏ và vàng?" Ông hỏi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên ôn hòa.

Harry cười một chút rồi lắc đầu. "Thật ra, ừm, con nghĩ nếu con có một căn phòng thực sự là của riêng mình, con đã tưởng tượng sẽ trang trí nó với màu xanh và xám". Cậu lo lắng nhìn Snape.

Severus mỉm cười đáp lại và với vài đợt vẫy đũa phép, những bức tường và ga giường đều biến thành màu xanh đậm và màu xám.

"Thật tuyệt vời!" Harry kêu lên. "Cảm ơn ngài!"

Severus cau mày khi nghe Harry gọi ông là ngài. Từ đó là từ mà ông đã gọi cha mình một kẻ chỉ biết uống rồi rồi đánh đập chửi bới vợ con. Tobias Snape thậm chí hiếm khi cho phép Severus gọi ông ta là "cha", nhưng dù sao Severus cũng không muốn gọi ông ta là "cha". "Harry hoan nghênh con đã về nhà". Ông lấy tất cả đồ đạc đã được thu nhỏ ra và biến chúng trở về kích cỡ ban đầu. "Con có thể mở hành lý ra và sắp xếp trong khi ta đi gọi bữa sáng cho con".

"Gọi món?" Harry tò mò hỏi.

"Ở Hogwarts thức ăn đều là do gia tinh làm". Severus mất tập trung khi nói bởi vì ông đang nhìn chằm chằm vào bộ quần áo mà Harry rút ra khỏi túi.

"Gia tinh?" Harry lập tức nghĩ đến Dobby. cậu có nên nói về chuyện có một gia tinh đã đến gặp cậu không?

"Đây là cái gì?" Severus cầm lên bộ quần áo đã cũ rách và có kích cỡ quá lớn so với Harry.

Mặt Harry lập tức đỏ bừng, Harry từ cảm giác bối rối dần dần chuyển sang giận dữ. "Ngài nghĩ đây là cái gì? Đây chính là quần áo của tôi!"

Severus nhẹ nhàng trừng mắt nhìn con trai mình. "Chàng trai trẻ hãy xem lại giọng điệu của con, ta chỉ hỏi một câu hỏi thôi".

Harry cúi đầu xuống. "Con xin lỗi. Con chỉ cảm thấy xấu hổ". Cậu cẩn thận nhìn lên và cảm thấy nhẹ nhõm vì Snape mặc dù trông vẫn nghiêm nghị, nhưng ông không hề tức giận.

"Hãy tin ta, ta hiểu điều đó nhưng con vẫn cần xem lại cách con nói chuyện với ta". Severus nói. Rồi ông mỉm cười. "Và ta tin rằng tính khí đó của con được di truyền từ ta".

Harry mỉm cười và sau đó lễ phép trả lời câu hỏi. "Dì và dượng không bao giờ mua quần áo cho con. Con luôn mặc những bộ quần áo cũ của Dudley".

Severus khó chịu lườm bộ quần áo trước mắt ông trước khi ông nhanh chóng làm tất cả biến mất.

"Ơ!" Harry lên tiếng phản đối.

"Con muốn giữ chúng lại? Hay là con muốn đi đến Hẻm Xéo và mua một số quần áo phù hợp hơn?" Severus nhướng mày nói.

"Thật không? Ngài sẽ đưa con đi?" Harry mỉm cười rạng rỡ khi Severus gật đầu.

"Chúng ta cũng sẽ có một chuyến đi ngắn đến London vào thế giới Muggle để mua thêm một số quần áo". Severus nói với một nụ cười khinh bỉ trên khuôn mặt. Mặc dù ông có thể hòa nhập khá dễ dàng với thế giới Muggle, nhưng đó không phải là điều mà ông thích làm.

"Điều đó thật tuyệt! Con chỉ cần ghé qua Gringotts-" Harry lập tức nhìn chằm chằm vào cha mình khi thấy Snape lắc đầu. "Nhưng con cần rút tiền ra".

Severus kìm nén tiếng thở dài. "Harry trẻ con không cần phải tự trả tiền cho những thứ như quần áo và đồ dùng học tập. Cha mẹ hoặc người giám hộ sẽ chịu trách nhiệm về việc đó. Ta là cha của con và bây giờ ta sẽ là người chăm sóc con. Và số tiền trong kho tiền của con vẫn sẽ giữ nguyên như vậy cho đến khi con tốt nghiệp Hogwarts. Con có hiểu rõ không?

Harry chậm rãi gật đầu, mặc dù với suy nghĩ là có một người lớn mua đồ cho cậu là một khái niệm rất mới mẻ đối với cậu. Hagrid đã mua Hedwig cho cậu và bà Weasley đã đan cho cậu một cái áo len và giáo sư McGonagall đã đưa cho cậu cây chổi Nimbus 2000, nhưng đây thì khác đây sẽ toàn bộ quần áo mới của cậu? Cậu không thể ngăn cản cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người cậu. Thật tuyệt khi có một người lớn chăm sóc và bảo vệ cậu. Tuy vậy cậu vẫn có một điều mà cậu cần phải hỏi rõ ràng. "Thưa ngài? Con biết con là con trai của ngài nhưng ngài vẫn không ghét con à? Năm học trước ngài đã luôn không thích con". Harry hỏi với giọng điệu nhỏ nhẹ.

Đôi mắt Severus đau đớn khi ông cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt của con trai. "Harry những hành động của ta đối với con thật là đáng trách và ta rất xin lỗi vì cách mà ta đã đối xử với con. Với những ký ức bị thay đổi, ta chỉ nhìn thấy con như phiên bản thu nhỏ của James Potter và lúc còn đi học ta và James Potter không hòa hợp với nhau. Ta chỉ nhớ cách mà James đối xử với ta lúc còn ở trường và ta đã luôn đối xử không công bằng với con. Đó là sự nhỏ nhen ích kỷ của ta và đó cũng là một điều sai lầm và ta luôn cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Thậm chí nếu con không phải là con trai của ta, thì ta cũng không nên có những hành động như vậy với con. Ta chỉ mãi nhìn thấy con là James và ta không bao giờ nhìn thấy được con người thật sự của con".

"Oh". Harry nói, cắn môi dưới. "Điều gì sẽ xảy ra nếu ngài biết rõ con người của con và vẫn cảm thấy không thích con?"

Bậc thầy độc dược bình thường rất lạnh lùng đột nhiên ôm Harry vào lòng, và cảm thấy an ủi khi Harry ngập ngừng ôm lại ông. "Ta đã nhìn thấy rõ con là ai. Con là một đứa trẻ tốt bụng, thông minh và dũng cảm. Ta không bao giờ có thể ghét con hay cảm thấy không thích con. Ta tin rằng một ngày nào đó con sẽ tin tưởng vào những lời nói của ta. Ta yêu con và mẹ con hơn tất cả mọi thứ và ta vẫn luôn yêu Lily, giống như ta vẫn luôn yêu con. Harry ta luôn luôn yêu con, ta chỉ không nhớ ra được rằng ta yêu con". Severus không hy vọng rằng Harry sẽ hiểu hết những lời ông nói lúc này, nhưng ông biết sẽ mất một thời gian để ông chứng minh cho Harry thấy những lời ông nói đều là sự thật. Harry chỉ mới mười hai tuổi và ông còn rất nhiều thời gian ở bên cạnh chăm sóc và bảo vệ cậu bé. "Hmm, bây giờ chúng ta hãy đi ăn sáng trước và sau đó chúng ta sẽ đi mua sắm?"

Harry gật đầu, cố gắng ngăn những giọt nước mắt sắp rơi ra khi cha cậu cho cậu một cái ôm thật nhanh trước khi để cho cậu đi. Cậu tự nhủ với bản thân là mười hai tuổi không khóc và không cần những cái ôm. Nhưng sự thật là, cậu rất khao khát điều đó. Trước đây cậu chưa bao giờ có được tình yêu thương của cha mẹ, cũng không hẳn là trước đây cậu chưa từng được cha mẹ yêu thương, chính xác thì từ khi cậu hai tuổi cậu luôn khao khát tình yêu của cha mẹ. Tất nhiên, cậu sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với bất cứ ai!

"Con có muốn ăn gì không? Sau tất cả mọi chuyện thì hôm nay là sinh nhật của con". Severus vừa nói vừa đứng yên tại chỗ để chuẩn bị ra lệnh cho gia tinh. Ông thường không ra lệnh cho gia tinh nhất là vào mùa hè nhưng ông biết gia tinh rất thích phục vụ cho những pháp sư. Gia tinh thường cảm thấy buồn phiền vào mùa hè vì chỉ có một vài giáo sư ở trong lâu đài nên họ đã rất hào hứng khi ông ra lệnh cho họ dọn dẹp căn phòng cho Harry.

"Thưa ngài món nào con cũng ăn được hết". Harry trả lời tự động.

Severus chỉ nhìn cậu chằm chằm.

"Được rồi, um bánh quế?" Harry đã ăn bánh quế lần đầu tiên ở Hogwarts và cậu rất thích ăn món đó.

Severus gật đầu và bắt đầu gọi món với bánh quế, trứng, trái cây, và nước bí ngô. Một lát sau thức ăn của họ đã được bày ra trên bàn.

"Wow!" Harry nhìn chằm chằm vào tất cả thức ăn. "Gia tinh đã làm tất cả những thứ này?"

Severus gật đầu. "Đúng vậy, tất cả thức ăn mà con đã ăn trong năm học vừa qua đều là do họ làm cũng như họ đã dọn dẹp các phòng sinh hoạt chung và ký túc xá".

Harry từ từ cắt bánh quế của cậu. "Một gia tinh đã đến gặp con vài ngày ngày trước trong phòng của con ở Dursley". Cậu nhanh chóng buột miệng nói ra.

Severus có vẻ ngạc nhiên. "Gì?"

Harry gật đầu. "Nó nói nó tên là Dobby và nó nói con không nên quay trở lại Hogwarts vì những điều tồi tệ sắp xảy ra ở Hogwarts. Khi con nói rằng con sẽ quay trở lại trường học, nó đã sử dụng phép thuật và khiến con gặp rắc rối với dì Petunia và dượng Vernon. Đó là lý do tại sao họ nhốt con lại và đặt các thanh chắn trên cửa sổ".

Severus gạt bỏ cơn tức giận của ông đối với Dursley sang một bên, lúc này ông nheo mắt lại suy nghĩ. "Đó là một hành động vô cùng kỳ lạ đối với một gia tinh. Con nói tên của nó là Dobby? Cái tên nghe có vẻ rất quen". Ông trầm ngâm trong suy nghĩ của chính mình. "Ta sẽ tìm hiểu thêm về chuyện đó".

"Con nên làm gì với gia tinh đó?" Harry hỏi, cậu cũng muốn giúp đỡ.

Severus nhướn mày. "Harry con sẽ không làm gì cả. Trừ khi, con lại gặp gia tinh đó nữa và sau đó con sẽ ngay lập tức nói cho ta biết. Tất nhiên là ta sẽ tự mình tìm hiểu ý nghĩa của tất cả những chuyện này?"

"Dạ vâng". Harry đồng ý và đẩy vấn đề đó đi để cậu có thể thưởng thức bữa sáng của mình. Bữa sáng rất ngon và cậu đã ăn hết mọi thứ trên đĩa của mình. Cậu vừa uống xong nước bí ngô thì lò sưởi bùng lên và Dumbledore bước qua.

"Ah, xin chào các chàng trai của tôi". Albus vui vẻ nói.

Severus cau mày khi nhìn người đàn ông vĩ đại đã sử dụng bùa nhớ và bị phản tác dụng một cách ngoạn mục. Người đàn ông đã bỏ Harry lại cùng với những kẻ muggle khủng khiếp đó. "Albus". Ông đè thấp giọng nói.

"Chúc mừng sinh nhật Harry! Chắc là tâm trí của con phải quay cuồng rất nhiều với tất cả những sự thay đổi này. và hãy nhìn con xem! Ngoại hình thật sự của con rất phù hợp với con chàng trai của tôi! Con cảm thấy thế nào?" Albus lấy ra một cái hộp nhỏ từ áo choàng của cụ và nhét một viên kẹo chanh vào miệng. Cụ đưa chiếc hộp về phía Harry, người đang lắc đầu từ chối.

"Con cảm thấy rất tốt thưa giáo sư". Harry trả lời.

Albus gật đầu. "Tuyệt vời. Ta chắc chắn con sẽ có một ngày tuyệt vời với cha của con trước khi con quay trở lại Dursley. Tất nhiên, chúng ta cần phải sử dụng bùa mê hoặc cho con".

"Cái gì?!" Harry đứng bật dậy, đụng ngã cái ghế xuống sàn.

"Tuyệt đối không! Harry là con trai của tôi và kể từ bây giờ nó sẽ sống với tôi". Severus bảo vệ đứng trước mặt Harry.

"Severus, thầy phải duy trì mặt nạ của mình, nhớ chứ? Và Harry vẫn an toàn bên người thân của mình". Albus lên tiếng phản đối. Mặc dù thực tế cụ là một phù thủy mạnh mẽ, nhưng cụ không thể không lùi lại một bước khi nhìn thấy khuôn mặt của Severus.

"An toàn?" Severus rít lên. "Từ những gì mà sáng nay tôi đã chứng kiến ở đó, Harry chắc chắn không bao giờ an toàn trong ngôi nhà đó. Đáng lẽ ngay từ đầu đứa trẻ không nên được đặt ở đó. Cụ chưa bao giờ kiểm tra đứa trẻ sống như thế nào à?"

"Ý thầy là gì? Chuyện gì đã xảy ra?" Albus lo lắng nhìn Harry.

"Harry, đi đánh răng và rửa mặt. Chúng ta sẽ đi mua sắm sớm thôi". Severus bình tĩnh nói.

"Nhưng-" Harry muốn được ở lại, cậu biết rõ là họ sẽ nói về cậu.

Severus nhìn về phía con trai mình với ánh mắt nghiêm nghị cùng thấu hiểu. "Harry đi ngay bây giờ. Chúng ta sẽ nói chuyện trong chuyến đi chơi của chúng ta".

Harry chậm rãi gật đầu và rời đi nhưng cậu do dự nói. "Nếu con phải quay trở lại...", giọng cậu nhỏ dần, cậu nghĩ rằng cậu sẽ không cần quần áo mới nếu cậu phải quay trở về nhà của Dursley.

Severus nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Harry và nâng nó lên để nhìn thẳng vào mắt của con trai. "Bây giờ đây là nhà của con. Con là gia đình của ta và ta là cha của con? Con là con trai của ta và tất cả mọi thứ của ta đều là của con".

Đôi mắt của Harry sáng lên và cậu không thể ngăn bản thân cậu vòng tay ôm eo người đàn ông. Cậu cảm thấy một cánh tay của cha cậu quàng qua vai cậu trong khi một tay kia đang vuốt tóc cậu. "Hãy đi ngay bây giờ". Severus nói, nhẹ nhàng đẩy Harry đi về phía phòng vệ sinh.

Sau khi Harry rời khỏi phòng, Severus ném câu thần chú im lặng xung quanh ông và hiệu trưởng để Harry không thể nghe thấy họ nói gì. "Tôi sẽ không bỏ rơi con trai tôi khi một lần nữa tôi đã tìm thấy nó. Tôi sẽ không bao giờ xa cách nó lâu như vậy nữa. Nó sẽ ở với tôi. hiểu chưa ông già?"

Albus im lặng một lúc. "Vậy vị trí gián điệp của thầy thì sao? Voldemort cuối cùng cũng sẽ trở lại, ta chắc chắn về điều đó".

"Tốt nhất hãy bắt đầu tìm kiếm một gián điệp khác. Bây giờ công việc của tôi là làm cha của Harry, dạy dỗ và bảo vệ con trai tôi". Severus kiên quyết nói. Ông trừng mắt nhìn thầy hiệu trưởng. "Đối với những kẻ muggle khủng khiếp kia, Albus bọn họ đã ngược đãi Harry! Họ đối xử với con trai tôi như một gia tinh và khi họ không muốn nhìn thấy Harry thì họ sẽ nhốt đứa trẻ lại và bỏ đói nó! Sáng nay lúc tôi đến đó, người đàn ông muggle đó đang giơ tay bóp cổ con trai tôi!"

Khuôn mặt Albus trắng bệch. Cụ biết rằng Harry luôn ốm yếu và nhỏ hơn các bạn cùng tuổi và cụ đã nghi ngờ rằng cậu bé đã không được Petunia chăm sóc theo cách mà cụ đã hy vọng Petunia sẽ làm, nhưng cụ chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Arabella chỉ luôn nói rằng Harry rất trầm lặng và luôn làm rất nhiều công việc trong sân. "Severus, thành thực mà nói ta không biết những điều đó".

Severus thở dài. Ông tức giận, giận giữ với Albus vì câu bùa chú ký kia và việc cụ đã không suy nghĩ cẩn thận khi để Harry sống với những người thân căm ghép phép thuật kia, nhưng ông cũng tức giận với chính bản thân mình vì ngay từ đầu ông đã đồng ý làm theo kế hoạch đó. Ông cũng chán ghét bản thân vì đã đối xử không công bằng với Harry. Ông có quá nhiều cần phải bù đắp lại cho Harry.

"Tất nhiên Harry sẽ ở lại với thầy. Thậm chí ta sẽ ngay lập tức bắt đầu thủ tục thay đổi giấy khai sinh của Harry để cậu bé có thể có họ tên thật sự của mình". Albus đề nghị nói. Sự thật là cụ chưa bao giờ có ý định đưa Harry ra khỏi Severus và để cậu bé quay trở lại nhà Dursley, cụ nghĩ rằng nếu cụ nói như thế thì Harry sẽ thấy Severus thực sự muốn cậu bé đến mức nào. Hmm, có lẽ thật sự là một lão già hỗn đản, Albus buồn bã nghĩ. Cụ luôn biết rõ các giáo sư khác gọi cụ như thế nào. "James vẫn sẽ là tên đệm của Harry chứ?" Albus hỏi.

"Tên đó chưa bao giờ được đặt như vậy. Khi Harry chào đời Lily và tôi đã đặt tên cho con trai của chúng tôi là Harry Severus Snape". Ông thở dài, nghĩ về kẻ thù thời thơ ấu của mình. Người đàn ông đó cuối cùng cũng đã giúp đỡ họ và đã hy sinh mạng sống của mình khi cố gắng bảo vệ Lily và Harry. "Mặt khác sau những gì mà Potter đã làm, chúng ta nên tôn vinh anh ấy".

Albus gật đầu đồng ý. "Ta có thể đưa ra một lời đề nghị không? Hãy lấy tên là Harry Severus James Snape? Ta biết cái tên nó dài nhưng chủ yếu cậu bé sẽ được gọi là Harry Snape".

"Vâng, đó là một ý tưởng tốt. Cảm ơn Albus". Severus nghiêng đầu nói.

"Severus ta xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. Ta rõ ràng đã quá tin tưởng kế hoạch của chúng ta mười năm trước sẽ thành công, nhưng không ngờ là mọi chuyện lại diễn ra như thế này". Albus buồn bã nói, nghĩ về người đàn ông đã phản bội họ khi nói vị trí của James và Lily cho Voldemort biết. "Ta ước ta đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa tốt hơn. Và ta biết ơn vì Lily đã làm thay cho ta".

Severus mỉm cười một chút, nghĩ về người vợ xinh đẹp và thông minh của mình. "Đúng vậy, Lily luôn luôn thông minh như vậy. Cô ấy luôn đề phòng chuẩn bị mọi thứ phòng khi có chuyện gì xảy ra".

Albus mỉm cười với Severus và sau đó tiến về phía lò sưởi. "Severus chúc thầy có một ngày vui vẻ với con trai. Ta sẽ bắt đầu sắp xếp lại giấy khai sinh của Harry. Ta phải cảnh báo thầy rằng sẽ có khá nhiều ý kiến phản hồi từ công chúng khi thông tin được tiết lộ".

Severus đảo mắt. "Tôi chắc chắn mọi người sẽ bàn tán về chuyện đó. Tôi phải chắc chắn rằng Harry đã sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều đó. Khi đến lúc, tôi sẽ đưa ra bản tuyên bố".

Albus gật đầu và biến mất trong lò sưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com