TruyenHHH.com

Always Harmione

Giây sau, hoặc đối với Harry thì là vậy, cậu đã bị đánh thức bởi những âm thanh như tiếng súng nổ khi cánh cửa bật mở. Màng nhĩ bị xé toạc và cậu ấy đã thức dậy.

"Cái dì đang xảy ga dậy?" cậu lười biếng nói.

"Bọn tớ không biết bồ đã về đây!" Ron thực sự đã hét lên với cậu.

Cậu ấy chộp lấy cặp kính và che mắt mình khỏi luồng ánh sáng chói mắt.

"Này Hermione!" anh vẫy cô ấy.

"Chào Harry," cô mỉm cười với cậu ấy, và ngả đầu về phía Ron.

"Mấy giờ rồi? Mình đã bỏ qua bữa sáng rồi à?" cậu nói.

"Đừng lo về điều đó, Mẹ mình đang mang lên cho bồ một khay đồ ăn; bà ấy nghĩ rằng bồ trong xuống sắc quá," Ron nói, đảo mắt. "Thế, cái gì đang diễn ra vậy?"

"Không có gì, mình đã bị mắc kẹt với dì và chú của tớ đúng chứ?" Harry trả lời với một cái nhún vai.

"Quên nó đi!" Ron nói. "Bồ đã ở cùng với thầy Dumbledore!"

"Nó chẳng thú vị lắm. Ông ấy chỉ muốn mình thuyết phục một giáo viên ngưng nghỉ hưu. Horage Slughorn."

"Ồ. Well, ye, giờ thì mụ Umbridge đã rời đi rồi, chắc chắn chúng mình cần một giáo viên D.A.D.A mới, đứng chứ? Và, ờ, ông ấy như thế nào?" Cậu nói, giọng có hiểu thất vọng.

"Ông ấy trông khá giống một con hà mã, và ông ấy đã từng là chủ nhiệm nhà Slytherin," Harry nói. "Có gì sai à, Hermione?"

Cô nhìn cậu với ánh mắt tựa như trêu chọc, như bị thôi miên. Cô sắp xếp lại các câu chữ một cách vội vàng bằng một nụ cười không thuyết phục. "Không, đương nhiên là không rồi! - Bồ ấy đang nhận ra họ đang cố gắng lấy lại bản thân - Và, ừ, ông ấy có giống một giáo viên giỏi không?" Cô nói nhanh. {chữ nghiêng là suy nghĩ không thể nói ra của cô ấy.}

"Hông biếc," Harry nói, "không thể tệ hơn mụ Umbridge, phải không?"

"Em biết một người tệ hơn cả mụ Umbridge đấy," một giọng nói phát ra từ hướng cửa ra vào. Em gái của Ron bước vào phòng, trông khá bực bội. "Chào, anh Harry."

"Có chuyện gì với mày thế?" Ron hỏi.

"Là bà ấy," Ginny nói, thả mình xuống giường Harry. "Bà ấy làm em phát điên."

"Bà ấy đang làm gì?" Hermione hỏi một cách thông cảm.

"Theo cách bà ấy nói chuyện với em - chị sẽ nghĩ em là người thứ ba!"

"Chị biết," Hermione nói, hạ giọng. "Bà ta lấp đầy tâm trí con bé rồi!"

Harry kinh ngạc khi nghe Hermione nói về bà Weasley như thế này và không thể đổ lỗi cho Ron vì đã nói một cách giận dữ, "hai bồ không thể xoa dịu bà ấy trong năm giây à?"

"Ồ, đúng đấy, với bà ấy!" Ginny vỗ tay. "Ai cũng biết anh có thể đáp ứng bà ấy."

Đây có vẻ là một lời nhận xét kỳ lạ về mẹ của Ron; cậu ấy bắt đầu cảm thấy thiếu một cái gì đó, Harry nói "Em là ai-?" Nhưng câu hỏi này thậm chí đã được trả lời trước khi cậu ấy có thể hoàn thành nó. Cánh cửa phòng ngủ mở ra một lần nữa và Harry theo bản năng kéo mạnh tấm chăn phủ lên cằm của cậu đến nỗi Hermione và Ginny trượt khỏi giường và ngã xuống sàn nhà.

Một người phụ nữ trẻ đứng ngay cửa ra vào, cao và thanh lịch với mái tóc vàng dài và lúc cô xuất hiện phát ra một ánh sáng mờ nhạt, màu bạc. Để hoàn thiện hình ảnh hoàn hảo này, cô ấy mang một khay nặng nề chứa bữa sáng.

" ' Arry," cô ấy nói bằng giọng khàn khàn. "Ló 'ã quá lâu rồi!" Khi cô lướt về phía cậu, Bà Weasley vừa được đề cập
đến, lắc lư dọc theo sau lưng cô ấy, trông khá lặng lẽ.

"Con không cần phải mang khay lên, tôi đã định tự làm." Bà ấy nói một cách nóng nảy.

"Ló chả có vấn đề gì cả," Fleur Delacour nói, đặt cái khay ngang qua đầu gối Harry và sau đó vuốt lên rồi hôn cậu trên mỗi má. "Nó có nghĩa là con có thể nói cho cậu ta nhữn tin vui mới!" cô nói, vỗ tay một cách hào hứng. "Bill và chị đang chuẩn bị để kết hôn!" cô ấy tuyên bố với một hồi kèn.

"Ồ," Harry nói một cách trống rỗng. Cậu không thể không chú ý đến việc bà Weasley, Hermione và Ginny, đang tránh né ánh mắt của nhau như thế nào. "Oa, Ờ - chúc mừng!"

Cô ấy cúi xuống và hôn cậu lần nữa. "Tí lữa Bill sẽ rất bận, làm rất nhì'u việc, và chị chỉ làm việc bán thời gian ở Gringotts với vốn Tiếng Anh của mình, nên anh ấy đưa chị đến 'ây bài ngày để biết về gia đình anh 'í nhiều hơn. Chị đã rất hào hứng khi 'ghe em sẽ đến - 'hông có nhiều thứ để làm ở 'ây, trừ khi em thích nấu ăn và gà. Well, tận hưởng buổi sáng nhé 'Ary!" và sau câu chuyện, cô quay người và chạy ra khỏi phòng, đóng cửa cách lặng lẽ.

"Mẹ ghét chị ấy," Ginny nói nhỏ

"Mẹ không có!" Bà Weasley thì thầm. "Mẹ chỉ nghĩ rằng tụi nó đã vội vã quá, đó là tất cả! Thằng nhóc thấy gì trong con bé? Bill là một người siêng năng, thực tế trong khi con bé-"

"Một con bò" Ginny nói, gật đầu. "Nhưng Bill không phải là cả thế giới, anh ấy là một kẻ nguyền rủa, đúng chứ, anh ấy thích một chút phiêu lưu, một chút mê hoặc - có lẽ đó là lý do tại sao anh ta lại đi tìm bạn trong tâm trí."

"Ngưng gọi con bé nhé thế đi, Ginny!" Bà Weasley ngắt lời, Harry và Hermione cười lớn. "À, ta nên tiếp tục làm việc... ăn sáng đi trong khi nó còn nóng, Harry."

Sau khi nhìn mọi thứ chăm chú, bà rời khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com