(Almondprogress) Chịu Trách Nhiệm Với Trà Xanh
Chương 5 - Cậu ấy không dễ tổn thương như tôi tưởng
Tôi không nhớ rõ mình đã ngủ từ lúc nào.Chỉ nhớ là sau cái hôn đó, tôi cứ ngồi ngơ người trên giường cậu ta, để mặc cậu ta vòng tay ôm mình như gối ôm sống, lâu thật lâu.Đêm đó, tôi không dám quay lại giường mình.Sáng hôm sau, tôi thức dậy vì... có gì đó chạm vào má mình.Tôi mở mắt, thấy Almond đang ngồi sát bên cạnh, nghiêng người ngắm tôi.Mắt cậu ta mở to. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa, chiếu lên làn mi cong như vẽ.Một tay cậu ta đỡ đầu, tay còn lại nhẹ nhàng gạt lọn tóc trên trán tôi."Cậu... dậy rồi à?" – Tôi lắp bắp, mặt nóng bừng."Ừ." – Cậu ta cười. "Tôi ngắm cậu ngủ từ sớm.""Biến thái quá vậy?!" – Tôi bật dậy.Cậu ta vẫn cười, nhưng lần này, mắt không còn long lanh đáng thương nữa.
Thay vào đó là một chút gì đó... bình tĩnh đến rợn người."Biến thái á?" – Cậu ta nhướng mày. "Thế đêm qua ai CŨNG níu áo tôi đòi ôm?"Tôi: "..."Chết tiệt.
Giọng điệu đó. Không phải giọng của con nai yếu đuối nữa.Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn.Almond vẫn cười dịu dàng với tôi. Vẫn hay cúi đầu, thỉnh thoảng còn giả vờ vấp té để tôi đỡ.
Nhưng có đôi lúc, chỉ một giây thoáng qua thôi, ánh mắt cậu ta sắc bén như thể nhìn thấu tôi.Lần nọ, tôi đang ngồi trong lớp, cười nói với mấy đứa bạn bàn sau. Một bạn nữ ngồi cạnh cười tươi, đưa tay gắp đồ ăn trong hộp cơm tôi mang.Tôi chưa kịp nói gì, thì điện thoại tôi rung lên:
[Almond: Lần sau đừng ăn chung với người khác? Cậu vờn tôi rồi giờ lại chơi đùa với người khác à. Tôi thấy tổn thương lắm.] Tin nhắn tiếp theo:
[Tôi cảm thấy mình như sắp bị bỏ rơi ấy.]Tôi: "..."Tôi ngước nhìn lên, cậu ta đang ngồi cách ba dãy, gục đầu trên bàn.
Nhưng tôi biết chắc, ánh mắt đó vẫn nhìn tôi. Thẳng. Rất thẳng.Và lần đầu tiên tôi cảm thấy:
Cậu ta không dễ tổn thương như vẻ ngoài cậu ấy hay bày ra cho tôi thấy.
Cậu ta biết rõ mình muốn gì.
Và... tôi là cái "gì" đó....1 tuần sau "cú hôn thứ hai", tôi nhận ra dường như mình không còn quyền riêng tư nữa.Lúc tôi lên thư viện, Almond xuất hiện đúng kệ sách tôi đang đứng.
Khi tôi đi ăn trễ hơn thường lệ 10 phút, Almond đã ngồi sẵn ở bàn trong căn-tin với hai phần ăn, một phần y chang khẩu vị của tôi.Tôi hỏi:"Sao cậu biết tôi thích trứng luộc lòng đào, không ăn hành?"Cậu ta cười, bình thản như thời tiết:"Cậu ăn kiểu đó từ học kỳ 1 rồi. Chỉ là cậu không để ý, tôi luôn ngồi gần cậu thôi."What. The. Hell.
"Ngồi gần thôi"?! Thì ra tôi bị "theo dõi mềm" mấy tháng nay mà không biết?!Tối hôm đó, tôi đang chat trong group lớp, giỡn vài câu với Mee – bạn học chung – thì có tin nhắn riêng từ Almond.[Tôi không thích cách cậu ấy gọi cậu là 'bánh bao nhỏ'.]Tôi trả lời:[Cậu bị gì vậy? Tên gọi thôi mà?!]Phút sau, Mee nhắn công khai trong nhóm:"Aww Progress dễ thương quá nhưng tôi không gọi bánh bao nhỏ nữa đâu ~ Ai đó ghen dữ quá =))))"Tôi muốn đào lỗ chui xuống.
Almond đã nhắn riêng cho Mee trước cả khi tôi kịp phản ứng.Tôi quay sang nhìn cậu ta – cậu ta đang nằm trên giường, giả vờ gác tay lên trán ngủ.
Miệng thì nhếch nhẹ. Rất nhẹ.Cậu ta biết tôi đang nhìn.Thêm một lần nữa, tôi đi học về trễ. Vừa mở cửa ký túc, đã thấy đèn tắt hết, nhưng có một ngọn nến nhỏ trên bàn học.
Là bánh chuối tôi thích. Và mảnh giấy:"Sao về muộn quá. Mấy ngày nay học nhiều, nhớ ăn gì trước khi ngủ.
Nếu mai mệt thì cứ ngủ nướng, tôi xin giùm cậu tiết đầu."Tôi đọc xong, đứng chết lặng.
Là ai từng nói mình bị "tổn thương sâu sắc"? Là ai từng khóc nước mắt ròng ròng?Giờ là ai đang... điều khiển tôi bằng từng chi tiết nhỏ đến ngột ngạt thế này?Sau đó, vào một sáng cuối tuần, khi tôi chuẩn bị đi sinh hoạt CLB, cậu ta bước đến từ phía sau, chỉnh lại cổ áo đồng phục cho tôi.Bàn tay cậu ta mát lạnh, nhưng cái cách cậu nói..."Hôm nay ở CLB có người mới đúng không? Là nam hả?"Tôi: "Ờ, thì... chắc là vậy.""Cậu đừng cười kiểu đó với người khác, được không?"Tôi: "Cười kiểu gì?"Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Không né tránh. Không ngập ngừng."Cười kiểu mà tôi muốn hôn ấy."**Lần này, tôi không nói lại được gì.Tôi chỉ biết: Almond đang "chơi chiêu".
Không khóc nữa. Không mè nheo.
Chỉ kiểm soát tôi bằng ánh mắt, bằng hành động, bằng những câu nói khiến tim tôi muốn ngừng đập.
Thay vào đó là một chút gì đó... bình tĩnh đến rợn người."Biến thái á?" – Cậu ta nhướng mày. "Thế đêm qua ai CŨNG níu áo tôi đòi ôm?"Tôi: "..."Chết tiệt.
Giọng điệu đó. Không phải giọng của con nai yếu đuối nữa.Từ hôm đó, tôi bắt đầu để ý nhiều hơn.Almond vẫn cười dịu dàng với tôi. Vẫn hay cúi đầu, thỉnh thoảng còn giả vờ vấp té để tôi đỡ.
Nhưng có đôi lúc, chỉ một giây thoáng qua thôi, ánh mắt cậu ta sắc bén như thể nhìn thấu tôi.Lần nọ, tôi đang ngồi trong lớp, cười nói với mấy đứa bạn bàn sau. Một bạn nữ ngồi cạnh cười tươi, đưa tay gắp đồ ăn trong hộp cơm tôi mang.Tôi chưa kịp nói gì, thì điện thoại tôi rung lên:
[Almond: Lần sau đừng ăn chung với người khác? Cậu vờn tôi rồi giờ lại chơi đùa với người khác à. Tôi thấy tổn thương lắm.] Tin nhắn tiếp theo:
[Tôi cảm thấy mình như sắp bị bỏ rơi ấy.]Tôi: "..."Tôi ngước nhìn lên, cậu ta đang ngồi cách ba dãy, gục đầu trên bàn.
Nhưng tôi biết chắc, ánh mắt đó vẫn nhìn tôi. Thẳng. Rất thẳng.Và lần đầu tiên tôi cảm thấy:
Cậu ta không dễ tổn thương như vẻ ngoài cậu ấy hay bày ra cho tôi thấy.
Cậu ta biết rõ mình muốn gì.
Và... tôi là cái "gì" đó....1 tuần sau "cú hôn thứ hai", tôi nhận ra dường như mình không còn quyền riêng tư nữa.Lúc tôi lên thư viện, Almond xuất hiện đúng kệ sách tôi đang đứng.
Khi tôi đi ăn trễ hơn thường lệ 10 phút, Almond đã ngồi sẵn ở bàn trong căn-tin với hai phần ăn, một phần y chang khẩu vị của tôi.Tôi hỏi:"Sao cậu biết tôi thích trứng luộc lòng đào, không ăn hành?"Cậu ta cười, bình thản như thời tiết:"Cậu ăn kiểu đó từ học kỳ 1 rồi. Chỉ là cậu không để ý, tôi luôn ngồi gần cậu thôi."What. The. Hell.
"Ngồi gần thôi"?! Thì ra tôi bị "theo dõi mềm" mấy tháng nay mà không biết?!Tối hôm đó, tôi đang chat trong group lớp, giỡn vài câu với Mee – bạn học chung – thì có tin nhắn riêng từ Almond.[Tôi không thích cách cậu ấy gọi cậu là 'bánh bao nhỏ'.]Tôi trả lời:[Cậu bị gì vậy? Tên gọi thôi mà?!]Phút sau, Mee nhắn công khai trong nhóm:"Aww Progress dễ thương quá nhưng tôi không gọi bánh bao nhỏ nữa đâu ~ Ai đó ghen dữ quá =))))"Tôi muốn đào lỗ chui xuống.
Almond đã nhắn riêng cho Mee trước cả khi tôi kịp phản ứng.Tôi quay sang nhìn cậu ta – cậu ta đang nằm trên giường, giả vờ gác tay lên trán ngủ.
Miệng thì nhếch nhẹ. Rất nhẹ.Cậu ta biết tôi đang nhìn.Thêm một lần nữa, tôi đi học về trễ. Vừa mở cửa ký túc, đã thấy đèn tắt hết, nhưng có một ngọn nến nhỏ trên bàn học.
Là bánh chuối tôi thích. Và mảnh giấy:"Sao về muộn quá. Mấy ngày nay học nhiều, nhớ ăn gì trước khi ngủ.
Nếu mai mệt thì cứ ngủ nướng, tôi xin giùm cậu tiết đầu."Tôi đọc xong, đứng chết lặng.
Là ai từng nói mình bị "tổn thương sâu sắc"? Là ai từng khóc nước mắt ròng ròng?Giờ là ai đang... điều khiển tôi bằng từng chi tiết nhỏ đến ngột ngạt thế này?Sau đó, vào một sáng cuối tuần, khi tôi chuẩn bị đi sinh hoạt CLB, cậu ta bước đến từ phía sau, chỉnh lại cổ áo đồng phục cho tôi.Bàn tay cậu ta mát lạnh, nhưng cái cách cậu nói..."Hôm nay ở CLB có người mới đúng không? Là nam hả?"Tôi: "Ờ, thì... chắc là vậy.""Cậu đừng cười kiểu đó với người khác, được không?"Tôi: "Cười kiểu gì?"Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Không né tránh. Không ngập ngừng."Cười kiểu mà tôi muốn hôn ấy."**Lần này, tôi không nói lại được gì.Tôi chỉ biết: Almond đang "chơi chiêu".
Không khóc nữa. Không mè nheo.
Chỉ kiểm soát tôi bằng ánh mắt, bằng hành động, bằng những câu nói khiến tim tôi muốn ngừng đập.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com