TruyenHHH.com

(Almondprogress) Chịu Trách Nhiệm Với Trà Xanh

Chương 13: Đêm sói hú

rosemarycherry

Tôi mím môi, mắt vẫn nhìn xuống đất.

"...Anh hôn em đi." – tôi thốt ra trong tiếng thì thào gần như không nghe rõ, nhưng Almond thì nghe.

Và cậu ta cười.

Nụ cười chiến thắng, nhẹ như gió, mà lại như xiết chặt lấy tôi.

Cậu ta đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.

"Em nói rồi đấy nhé," cậu ta thủ thỉ. "Giờ thì đừng hối hận."

Rồi môi cậu ta áp xuống. Tôi không còn nghe rõ gì nữa ngoài nhịp tim đập loạn, và hơi thở dồn dập bị cậu ta rút cạn.

Nụ hôn ấy không còn đơn thuần là chạm khẽ nữa. Mà là cắn, nhẹ thôi, nhưng rõ ràng là cố ý. Cắn rồi lại mút. Mút đến mức tôi nghe thấy cả tiếng "chụt" giữa bầu không khí im lặng nặng nề.

Cổ tôi nghiêng sang một bên theo bản năng, mở đường cho môi cậu ta trượt xuống hôn lấy phần da non mềm.

"Ư..." – tôi rên khẽ, rồi lập tức cắn chặt môi để không phát ra tiếng.

Nhưng Almond không cho tôi được yên. Cậu ta lần theo xương quai xanh, đặt lên từng dấu hôn sâu sắc như đóng dấu. Chỗ thì mút nhẹ, chỗ thì cắn một phát rồi liếm qua, để lại cảm giác tê rần khiến tôi toàn thân run rẩy.

Cổ tôi...

Đầy rẫy những vết hôn, vết cắn.

Nóng ran. Nhức nhối. Nhưng chẳng hiểu sao... tôi lại muốn có thêm nữa.

Môi tôi cũng bị cậu ta hôn đến mức sưng mọng lên. Như thể mới ăn phải một quả ớt hiểm, bỏng rát nhưng không thể dừng lại.

Tôi thở gấp. Nhưng giờ đây, tôi cũng chẳng thiết tha chống cự gì nữa.

Chẳng thèm nghĩ đến ai sẽ thấy, ai sẽ hỏi.

Tôi chỉ muốn quấn lấy cậu ta.
Muốn chạm vào cậu ấy.
Muốn bị cậu ấy chạm vào.

Tôi luồn tay ra sau gáy Almond, kéo cậu ta xuống, môi chạm môi lần nữa, lần này là tôi chủ động.

Tôi rướn người lên, thì thầm trong hơi thở lạc nhịp: "Almond... đừng dừng lại..."

Hơi thở chúng tôi quện vào nhau. Nóng hừng hực. Rối rắm. Mê mị.

Tôi chẳng thể hình dung nổi hình bóng con thỏ non nớt, mắt ngập nước, mới khóc lóc nức nở đòi tôi chịu trách nhiệm lúc ban chiều đâu rồi. Người đang áp tôi xuống giường lúc này, mạnh mẽ, chắc chắn, và ngập tràn dục vọng, không phải là thỏ.

Là sói.

Một con sói đã hiện nguyên hình.

Cậu ta dùng ánh mắt ấy, ánh mắt sâu thẳm, sáng như có lửa bên trong, nhìn tôi không chớp, cứ như đang ngắm con mồi lần cuối cùng trước khi xé toạc nó ra bằng răng nanh.

"Almond..." – tôi thở gấp, không kịp nói hết câu thì môi đã lại bị nuốt lấy.

Tay tôi chống lên ngực cậu ta, không phải để đẩy ra, mà để... níu lại.

Bàn tay ấy trượt dọc eo tôi, luồn vào trong lớp áo. Mỗi lần đầu ngón tay lướt qua da tôi, tôi lại như giật mình vì tê rần, như thể bị điện chạm phải.

Hơi thở tôi đứt quãng. Lý trí rã rời.

Almond vừa hôn vừa cười khẽ bên môi tôi. "Em cứng rồi này..."

Giọng cậu ta trầm thấp, như có thể nhỏ giọt vào tim tôi. Tôi cắn môi, cảm thấy mình sắp phát điên.

Tôi thật sự đang bị ăn. Không phải chỉ là môi.

Là từng chút một của tôi, bị cậu ta nuốt chửng, cả da thịt lẫn trái tim.

...Tôi không biết từ khi nào áo mình đã bị cởi ra.

Chỉ nhớ rõ bàn tay ấy trượt qua lưng tôi, mơn man như lửa, đốt cháy từng tấc da thịt.

Chúng tôi quấn lấy nhau như thể không còn khoảng trống nào giữa hai người.
Mồ hôi, tiếng thở dốc và những lần gọi tên nhau đầy gấp gáp quện thành một thứ cuồng nhiệt say đắm đến mức mê muội.

"Em không... chịu nổi nữa..." – Tôi khẽ nức nở, giọng không còn ra hơi, như đang tan ra trong tay cậu ta.

Cậu ta thì thầm bên tai tôi, giọng ngắt quãng bởi những nhịp hôn vội vã: "Anh sẽ dịu dàng. Em chịu được mà..."

Không còn ranh giới nào giữa đúng sai hay do dự. Chỉ còn nhiệt độ da, nhịp tim, và tiếng cọt kẹt khẽ khàng vang vọng trong không gian khép kín.

Rồi... tất cả chìm vào một màn đêm êm ái, chỉ còn tiếng thở hòa quyện và những cái ôm siết chặt như không muốn rời xa.

...

Khi tôi tỉnh lại, ánh nắng mờ mờ lọt qua rèm cửa, rơi lấm tấm lên tấm lưng trần của người đang nằm cạnh.
Tấm chăn đã tuột xuống hông, để lộ bờ vai rộng cùng những dấu vết do chính tôi để lại đêm qua.

Tôi cũng đầy dấu vết.

Đùi trong bầm nhẹ, xương quai xanh là một chuỗi vết hôn lấp lánh như vệt rượu đỏ chưa kịp khô.
Cổ tôi đau rát vì bị cắn, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy muốn bị cắn thêm lần nữa, nhức nhối nhưng lại ngọt ngào đến khó tả.

...Tôi không biết chính xác mọi thứ bắt đầu từ khi nào.
Chỉ nhớ trong khoảnh khắc đó, cậu ta vừa thì thầm vừa hôn lên trán tôi: "Anh muốn tất cả của em."

Và tôi đã trao hết.

Đêm qua là một cơn lốc.
Cuồng nhiệt. Khát khao. Mê dại.

Mỗi lần tôi tưởng cậu ta sẽ dừng lại, thì Almond lại đẩy tôi vào một tầng sâu hơn của ham muốn.
Mỗi lần tôi bật khóc vì cảm giác quá lạ lẫm, quá run rẩy... cậu ta lại ôm tôi chặt, hôn lên mắt tôi rồi dỗ dành: "Không sao... cứ để anh làm."

Tôi không nhớ mình gọi tên cậu ta bao nhiêu lần.
Không nhớ mình đã ghì tay vào vai cậu ta đến mức để lại dấu vết.
Chỉ nhớ tiếng thở gấp gáp, tiếng rên rỉ vỡ vụn, tiếng chăn đệm nhàu nhĩ, và thứ cảm giác bị chiếm hữu hoàn toàn.

Cả căn phòng chìm trong tiếng mưa rào bên ngoài cửa sổ và tiếng chúng tôi bên trong.

Tôi quay qua nhìn Almond, cũng vừa lúc cậu ta xoay người, vòng tay quàng lên eo tôi, kéo sát vào lòng.
Cằm cậu ta cọ lên gáy tôi, khẽ khàng nói bằng giọng khàn đặc vì thiếu ngủ: "Anh vẫn chưa xong đâu."

Tôi rùng mình.
Kiếp này coi như bỏ thật rồi.

(Tui hông viết H được như người ta đâu nhen, 2 ẻm còn nhỏ tui hông muốn ảnh hưởng đến hình tượng á)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com