Allxngokienhuy Bap Tuoi
lưu ý: bạn thanh hơn tuổi anh dương nhé.
-----sài gòn, ngày 29 tháng 6 năm 20xx."trời lại mưa rồi..."phan lê vy thanh đứng trước cửa sổ, đưa tay rơi hứng từng giọt mưa đang thi nhau rơi xuống.không biết từ bao giờ mà bây giờ hắn mới để ý, cứ vào ngày này là trời lại mưa. có lẽ rằng, ông trời cũng biết, hôm nay là ngày hắn vui nhất, cũng là ngày hắn buồn nhất.người ngoài nhìn vào thường thấy hắn vô cùng lạnh lùng, nói rằng trái tim hắn làm bằng sắc đá, bởi gần như nó không thể rung động trước bất kì ai. chắc là do họ thấy hắn đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn độc thân.nhưng người ta nào biết, con tim ấy không phải tự nhiên làm từ đá sắc, mà do thời gian khiến nó như thế, bằng chứng là nó đã từng rung động trước một người.năm vy thanh hai mươi tuổi, lúc ấy hắn đang học đại học, trong lúc rong chơi cùng đám bạn, hắn thấy một cậu nhóc bị ức hiếp bởi đám to con. lúc đấy hắn cũng định ngó lơ, nhưng không hiểu vì sao mà hắn lại đi ra đấy, mắng bọn kia vài ba câu, bọn nó sợ quá mới trừng nhóc kia rồi bỏ chạy."em có sao không? sao lại để người ta ức hiếp thế?""em không sao ạ. cảm ơn anh." nhóc đó đứng dậy, cuối đầu nhẹ cảm ơn, miệng cười để lộ ra răng khểnh xinh xinh.giây phút mà cậu bé đó ngẩng đầu lên, vy thanh mới biết được, thế nào gọi là tiếng sét ái tình, thế nào gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.thiên thần. đó là hai từ mà vy thanh dùng để miêu tả em. một thiên thần giáng trần."à... ờ, không có gì đâu. em tên gì? bao tuổi rồi?_ hắn hoảng hồn, miệng vô thức hỏi cậu.""em là dương, lê thành dương ạ. em mười bảy. mà có gì không ạ?""không gì đâu. anh là thanh, phan lê vy thanh. không biết em có số liên lạc hay gì không? à, em cũng đừng hiểu lầm, chỉ là anh muốn làm quen với em thôi."sau khi cho nhau số liên lạc làm quen, kể từ hôm định mệnh ấy, vy thanh lần đầu yêu thật lòng và thành dương cũng là lần đầu có một người bạn đúng nghĩa.vy thanh lúc mới quen thường cố rủ em đi chơi, điều đó khiến thành dương không quen. tại sao à? vì em chưa từng có bạn, vả lại cũng mới quen, em thấy lạ là đúng.thỉnh thoảng hắn còn đến trường đón em, vì thế hắn mới biết em sống một mình. vy thanh đầu tiên khá ngạc nhiên, em mới mười bảy đã ra ở riêng rồi? hỏi thì thành dương bảo là muốn tự lập, nên ra ở thôi. thành dương rất hay cười, kể cả lúc buồn hay vui. cho nên là khi buồn, hắn đều tìm thành dương mà ôm em vào lòng, ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp ấy.nhưng hắn lại không biết, một người hay cười như thành dương lại mắc chứng overthinking và bệnh trầm cảm nặng. chỉ là, em dùng nụ cười để che đậy nó.lúc cả hai yêu nhau được một năm, hắn đến nhà cậu như thường lệ. định bấm chuông thì phát hiện cửa không khóa. dự cảm không lành, hắn mở cửa, thấy nhà cửa toang hoang bị ai đó đập phá. và người hắn yêu đang cầm con dao kề sát tay cùng hai dòng nước mắt dài.hắn hoảng hốt, chạy lại phía thành dương, vội bỏ con dao ra chỗ khác, ôm em vào lòng. thành dương được ôm khóc nấc lên trong vòng tay của hắn.vy thanh đưa em vào bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện ra cậu có bệnh. nghe em vừa khóc vừa kể chuyện của mình, lòng hắn đau như cắt.lúc đấy, hắn mới biết rằng, mỗi đêm gần như em đều khóc trong bóng tối.mới biết rằng, em ra ở riêng không phải vì thích, mà là vì bố mẹ.mới biết rằng, em bị bố mẹ bất công, bỏ mặc.bác sĩ khuyên rằng hãy ở lại viện theo dõi. mặc cho em cười bảo mình không sao, hắn bắt em ở viện theo dõi.hôm sinh nhật em, hắn mua hoa, mua món em thích ăn nhất vào viện cho em.nhưng khi đến viện, hắn như chết lặng.em tự tử.cái khoảng khắc mà chính hắn thấy em nằm trên giường với cái tay đầy máu, tim hắn như tan vỡ. em rời bỏ thế giới này, em không chịu được sự khắc nghiệt của thế giới ngoài kia nữa.hắn vội chạy đi gọi bác sĩ, nhưng em đã ngừng thở rồi. mười tám tuổi. độ tuổi đẹp nhất của con người.hắn thất thần ngã khuỵu xuống. không thể nào, hôm qua rõ ràng em ấy còn tươi cười dắt hắn đi dạo, nói rằng muốn cùng hắn đón sinh nhật thứ mười tám cơ mà? bây giờ, em lại nằm lạnh ngắt trên giường bệnh.anh còn chưa chúc mừng sinh em, cũng chưa cầu hôn em mà?em ra đi quá đột ngột, không chào cũng chẳng tạm biệt.ngày em chào đời bằng tiếng khóc hồn nhiên, cũng là ngày em rời đi bằng nụ cười thuần khiết.trong đám tang của em do vy thanh tổ chức, tiếng khóc lóc có, tiếng cười khinh cũng có. bố mẹ em cũng đến, cười khinh bỉ nhẹ, miệng không ngừng nói ra những lời cay độc."cuối cùng cũng chết, nhẹ người."vy thanh thực sự không tin, đó có thật là bố mẹ của em không vậy?em ơi, thực sự em đã khổ đến mức nào? đã bao nhiêu lần em cầm con dao trên tay rồi lại đặt xuống hả em ơi?hắn yêu em, thương em rất nhiều.một cuộc tình không lâu nhưng đủ khiến hắn day dứt, đến nỗi bây giờ không thể rung động trước bất cứ ai.vy thanh nhìn tấm ảnh thành dương cười tươi, nói khẽ:"mừng sinh nhật nhé, bắp nhỏ của anh."------
happy birthday
anh bắp kiến qui ✨
290623
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com