Allxnegav Khong Ai Ca
#2 - Họ đã không còn ở bên nhau nữa.
Nếu Trần Minh Hiếu ở đây thì Phạm Bảo Khang ở đâu? An đã không đủ can đảm để hỏi Khang hiện giờ như thế nào. Cậu tò mò. Với cậu, Khang là một phần trong cuộc sống của cậu, người yêu đầu, tình yêu đầu. An trong lòng trách Khang nhưng cậu luôn nghĩ về những điều tốt đẹp cả hai dành cho nhau. An đã hi vọng Khang cho cậu một lời giải thích hợp lý nhưng cuối cùng anh chỉ xin lỗi và nói họ nên chia tay. Ngày hôm sau tin tức về việc cậu đá Khang lan khắp trường học, dù rằng cậu trở thành "tội đồ" khi đá một trong hai hotboy lại là đàn anh đáng kính trong trường nhưng ít ra cậu vẫn có mặt mũi. Khang không đáp trả lại tin đồn rằng anh mới là người đá cậu, anh im lặng, An biết người làm tổn thương cậu là Khang và người giữ mặt mũi cho cậu cũng là Khang. Cậu không biết nên trách móc hay cám ơn anh nữa. Điều cậu lo là Khang sẽ bị chê cười, thật lòng thì An không cảm thấy thoải mái nếu điều đó xảy ra. Nhưng An chợt nhận ra là cậu lo thừa, bởi vì không lâu sau đó Khang đã sang Anh cùng Hiếu. Cậu là người cuối cùng biết được, khi anh đi 1 ngày anh gửi mail cho cậu, thông báo, xin lỗi và cáo từ. An nhận ra giá trị của mình hoá ra thật nhỏ bé biết chừng nào. Có lẽ cậu cũng là một kẻ ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, cậu vẫn thấy mình không trách nổi anh. Chấp nhận rằng họ đã không còn ở bên nhau nữa. Nên khi Hiếu trở về, đứng trước mặt cậu, ngàn cơ hội nhưng cậu vẫn không tài nào hỏi thăm về bạn trai cũ. Cậu sợ, cậu sợ họ vẫn hạnh phúc, cậu sợ trái tim mình tan nát.An không nói điều này cho Hùng, dù rằng cậu luôn chia sẻ với anh gần như mọi thứ. Cậu không muốn nhắc về người cũ với anh quá nhiều (nhưng kẻ thù không đội trời chung thì được). Dẫu sao thì nhiều năm trôi qua như vậy, cậu đã không còn yêu Khang nữa, cậu chỉ tò mò. Hùng không biết ghen, hoàn toàn thoái mái với việc cậu khen anh người mẫu này đẹp trai hay cô ca sĩ nọ sexy. Anh chỉ cười và xoa đầu cậu. Nhưng An vẫn cho là "bạn trai cũ" không phải chủ đề để nói với bạn trai hiện tại.Tiếng chuông báo tin nhắn trên điện thoại của Hùng vang lên làm An đang chơi game cũng phải chú ý đến, nhưng anh đang còn lọ mọ trong bếp, nấu món lẩu cay Tứ Xuyên cho cậu. "Anh ơi, có tin nhắn!" - An thông báo, cậu không có thói quen xem điện thoại của bạn trai. Dù yêu đương thì cả hai cũng nên có không gian riêng tư."Em đọc cho anh, anh đang giở tay." - Hùng đáp vọng lại.An chẳng khách sáo mà mở lên, nhưng cậu ngay lập tức xám mặt, nhảy ra khỏi sofa đến chỗ Hùng và dí di động vào mặt anh. - "Ai đây?"Hùng nheo mắt, khoảng cách quá gần làm mọi thứ đều bịo nhoè đi. - "À, khách hàng.""Khách hàng mà nói chuyện đong đưa thế à?""Em xem kỹ đi, anh không có trả lời gì khác ngoài công việc." - Anh phân trần - "Tin nhắn cuối cùng anh trả lời là khi cô ấy kỳ kèo xin bớt phí thiết kế nhưng anh từ chối vì đó là quy định của công ty, anh không được quyết định."An lườm bạn trai, ngón tay cậu lướt lên trên. Hùng không nói dối cậu, tin nhắn cuối cùng của anh với cô ả là như vậy, còn lại tự cô ta độc thoại. Trong lòng cậu nguôi ngoai đi một chút. - "Mau trực tiếp nói với cô ta là anh đã có bạn trai." - An nhấn mạnh từ cuối, cần phải thể hiện ra anh chính là gay, bớt tơ tưởng vớ vẩn."Tuân lệnh." - Hùng nín cười, lập tức làm theo rồi đưa An kiểm tra. - "Em hài lòng chưa ạ?""Tạm được." - An rất kiêu ngạo, trong lòng cậu có vui sướng, thoả mãn cỡ nào cũng tuyệt đối không thể hiện 100% ra đâu. "Vậy, cho anh hôn một cái." Hùng kéo eo cậu lại gần anh nhưng An đẩy anh ra. - "Đừng có hòng!"Cậu bực bội bỏ ra ngoài. Bạn trai ngoan ngoãn chiều lòng như vậy nhưng An vẫn tức giận. Cậu giận vì tại sao Hùng lại đẹp trai đến như vậy? Anh không có vẻ ngoài bắt mắt như những mỹ nam ngoài kia nhưng lại có nét duyên ngầm, ai tiếp xúc sớm muộn cũng sẽ thấy anh đẹp và quyến rũ. Và tại sao Hùng lại không biết ghen cơ chứ? Lần nào cũng chỉ có mình cậu ghen, không công bằng.Hùng vốn đã quen với tính cách của An, anh chỉ bật cười lắc đầu sau đó thả điện thoại vào túi trước khi quay lại làm thêm mấy món ăn vặt cho cậu. An lúc nào cũng dễ thương như vậy.Kể ra thì Hiếu đã đến công ty được một tuần rồi, cậu duy trì sự lạnh nhạt với anh, Hiếu có vẻ không thấy phiền, thỉnh thoảng cố bắt chuyện nhưng An chỉ thờ ơ qua loa, cậu không muốn người khác nghĩ cả hai có quen biết. Nhưng việc đó khó giữ hơn cậu tưởng."Anh An, sao anh không nói anh quen tổng biên?" – Phụng, cậu bé làm Editor hỏi khiến cả phòng nhốn nháo quay sang nhìn cậu."Sao cậu biết?""Hai người học cùng trường mà, em chỉ vừa nghĩ là tuổi hai người cách nhau chắc là năm nhất-năm cuối rồi. Em còn tra thử profile của Tổng biên, má ơi, đỉnh vãi luôn. Nhân vật lớn, không thể không biết." An tự hỏi dạo này có phải cậu ta thiếu việc để làm không? - "Biết thì có biết, nhưng không quen.""Anh khiêm tốn thôi, anh năm ấy là thủ khoa đầu vào, ít nhiều quen biết chứ nhỉ? Vật họp theo loài mà."An trừng mắt, cái kiểu so sánh gì thế này?"Vậy Aniuoi." - Người chị thân thiết còn độc thân trong phòng xen vào. - "Tổng biên thích người như thế nào? Yêu cầu của anh ấy chắc phải cao lắm nhỉ?"An chau mày. Sau đó các cô gái xung quanh cũng nhao nhao lên hỏi cậu mấy câu tương tự. "Anh ta có người yêu rồi." - An đáp. - "Đã lâu quá em không có thông tin thêm nữa. Nhưng người đó là bạn nối khố, cả hai rất thân thiết, còn đi du học cùng nhau.""Vậy ư? Không biết bây giờ thế nào nhỉ?"An cảm thấy khoé mắt cậu cay xè. Cậu ghét chủ đề này. Cậu ghét việc phải tưởng tượng và thừa nhận họ yêu nhau như thế nào. Cậu ghét mọi người gây sức ép khiến cậu nhớ về việc họ đã lén lút sau lưng cậu, rồi lại bỏ rơi cậu. Đầu giờ chiều An mang tài liệu lên phòng cho Hiếu, cậu vẫn giữ thái độ nguội lạnh như cũ, chẳng thèm nhìn vào mắt tội đồ của của đời cậu. "Cám ơn em." - Hiếu đáp. - "Anh sẽ phản hồi lại sau."Hiếu đứng dậy đi đến tủ tài liệu, tìm kiếm gì đó rồi đưa cho An. - "Có một số tài liệu anh cần ở đây, em có thể đem danh sách này xuống cho Hương và nhờ cô ấy tìm giúp anh trước 2h chiều mai không?""Được." - An thờ ơ nhận danh sách. - "Xin phép.""Hôm nay mọi người nói gì về anh à?""Ý anh sao?" - An nhíu mày, có phải muốn dò la cậu?"Tò mò thôi, anh đi qua nhưng không nghe rõ lắm. Em không trả lời cũng không sao.""Chỉ là mọi người tò mò mẫu người lý tưởng của anh." - An quay người đi. - "Nhưng tôi nói với họ là anh có người yêu rồi.""Anh và Khang, đã không còn ở bên nhau nữa."Lời nói của Hiếu rất khó nghe, dù giọng của anh rất rõ ràng nhưng lại mang cảm giác nặng nề. Trái tim An nhói lên, bàn tay cuộn lại, móng tay cái bấu sâu vào da thịt, nhưng cậu không cảm thấy đau. - "Anh nói với tôi làm gì, tôi không quan tâm."An bỏ đi rồi, Hiếu thở dài rồi nhìn xuống nền nhà. Vừa nãy anh cũng có chút xúc động.Cửa phòng Tổng biên tập một lần nữa mở toang ra, An sập cửa rồi tiến thẳng đến chỗ anh, mang theo một nguồn năng lượng tức giận như một quả bom hẹn giờ sắp phát nổ."Anh bỏ rơi anh ấy à? Tại sao? Anh đã có được anh ấy vậy sao anh lại bỏ rơi anh ấy?""An, anh...""Sao anh dám?" - An gằn lên, cậu vung tay đấm thùm thụp, liên tiếp từng cú giáng vào ngực và vai Hiếu, cứ thế cậu bật khóc. - "Anh đã giành của tôi cho bằng được, tại sao lại không biết trân trọng anh ấy?"Hiếu không phản kháng. Anh để mặc An coi anh là bao cát mà trút giận, trút giận cho 5 năm có lẻ ấy, cho đến khi cậu mệt ngồi khuỵ xuống nền nhà, mếu máo như một đứa trẻ con.Suốt thời gian qua An đã mộng tưởng cảnh Khang và Hiếu chia tay, Khang nhận ra Hiếu là một sự lựa chọn sai lầm. Cậu đã nghĩ mình sẽ rất sung sướng khi điều đó là sự thật. Nhưng sao lúc này cậu lại thấy khó chịu đến vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com