TruyenHHH.com

Allxaether Chuyen Nha Lu Hanh

Cậu ta đang nói chuyện với ai kia?

Cậu ta đang nói thứ gì?

Tại sao có thể cười vui vẻ như vậy?

Scaramouche bấu chặt áo. Hắn đứng từ xa, quan sát Nhà Lữ Hành. Tại sao hắn ta lại làm vậy ư? Chính hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân như vậy từ bao giờ.

Aether cười vui vẻ với người khác như vậy tại sao một cái cười mỉm lại chẳng bao giờ nở ra trước mặt hắn? Tại sao đối mặt với hắn ta lại là khuôn mặt muốn giết chết hắn?

Tức tới đỏ cả mắt, Scaramouche giật cái nón trên đầu mình, quăng mạnh xuống đất. Tay bấu lấy tóc như muốn giựt đứt chúng ra khỏi đầu mình. Sự đau đớn khiến Scaramouche bình tĩnh lại được một chút.

Quyết định rồi. Không thể có được chi bằng giết chết rồi giữ mãi bên mình, như thế sẽ chẳng thể cười với ai khác ngoài hắn ta nữa.

Scaramouche đưa bàn tay ra trước mặt, trong kẽ tay còn dính vài sợi tóc của hắn. Cong tay lại làm thành hình một cái ống nhòm, xoay về phía Aether, nhìn trọn được cậu ấy trong chiếc ống nhòm bằng tay, Scaramouche mỉm cười, mắt cong cong nhưng người khác nhìn vào chỉ biết ớn lạnh, nụ cười quá kinh khủng.





- Ưm! Ưm!

Scaramouche ngồi xổm trước mặt Aether, khuôn mặt hiền hoà tới lạ.

Aether nhìn sang Paimon đang bất tỉnh bên cạnh, cũng bị trói lại như cậu. Nhìn vào đôi mắt tím hiền hoà trước mặt, Aether không giấu nổi sự giận dữ, không thể kêu thành tiếng nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả.

Scaramouche hụt hứng, không thể cười với hắn ta dù chỉ một cái sao? Tại sao cứ phải thù ghét hắn như vậy? Suy cho cùng thì hắn ta cũng đã làm cái gì đâu?

Aether cố gắng đẩy cái khăn đang bịt miệng mình ra, Scaramouche chỉ chống tay ngồi ngắm nhìn Aether, nhìn tới nỗi Aether muốn phát ớn, da gà da vịt cứ thi nhau nổi rần rần.

Paimon chẳng hiểu sao cứ nằm im bất động, không hề nhúc nhích nhưng Aether lại khá yên tâm, cậu biết con bé đang giả vờ. Nhìn mấy giọt mồ hôi đầm đìa vì căng thẳng trên trán con bé là biết. Con bé đang tìm cơ hội để trốn vào không gian của mình. Aether hiểu được nên cố gắng chỉ để Scaramouche chú ý vào cậu.

Scaramouche đưa tay chạm lên mái tóc Aether, chậm rãi lướt qua từng lọn tóc, để đuôi tóc tết vàng óng trong lòng bàn tay mà ngắm nhìn. Hắn ta suy nghĩ một chút rồi cầm khăn bịt miệng rút ra.

Aether khởi động cơ hàm một chút cho đỡ mỏi rồi từ từ hỏi:

- Anh muốn gì từ tôi?

Scaramouche nhướn mày, hắn ta thực sự không biết mình muốn gì từ người đối diện, và hắn cũng bắt đầu nghi hoặc bản thân mình. Cậu ta... có giá trị gì mà bản thân hắn lại khao khát đến vậy ?

Scaramouche nhìn vào đôi mắt nâu sáng ngời kia, hắn giật mình vì thấy gương mặt méo mó của mình phản chiếu trong đôi mắt ấy. Trong một giây phút ngắn ngủi nào đó, hắn ta giật mình và sợ hãi chính mình qua đôi mắt nâu kia.

Scaramouche đứng dậy, chỉnh lại mũ. Ý định đầu tiên của hắn ta là giết Nhà Lữ Hành nhưng kỹ lại thì hắn ta quả thực đã suy nghĩ cực kỳ ngu dốt. Sự giận dữ đã khiến cái đầu hắn ngu si tới vậy sao ?

Trong lúc Scaramouche đứng suy nghĩ, Paimon đã thành công bay lại vào không gian của mình, khi bay đi còn không quên nháy mắt với Aether với gương mặt tràn ngập lo lắng. Aether cũng thở phào một hơi, ít ra khi Paimon trốn được, cậu sẽ còn một con đường sống khác ngoài con đường không khả thi: thuyết phục Scaramouche thả mình ra.

Suy nghĩ cũng khá lâu, Aether cũng có thêm thời gian để kéo dài cho Paimon gọi cứu trợ mà không phải mỏi lưỡi mệt óc. Dù vậy, thần kinh của Aether vẫn căng như dây đàn, Scaramouche quá khó hiểu để tìm chủ đề kéo dài thời gian và mọi hành động sau đó của hắn cũng khó hiểu không kém.

Scaramouche lại ngồi thụp xuống trước mặt Aether, gương mặt hắn bây giờ đã bớt đáng sợ hơn rất nhiều.

Scaramouche ngồi im, chống cằm, một lần nữa nhìn chằm chằm Aether. Nghĩ kỹ thì tên này cũng khá đáng thương, luôn luôn cô độc, nhưng tại cái tính hắn như vậy thì phải công nhận là chẳng mà nào dám thân thiết với hắn... cho tiền thì nghĩ lại.

Không biết lần này âm mưu của Scaramouche là gì.Cứ ngồi giáp mặt nhau như này khiến Aether không chịu nổi đành hỏi lại lần nữa:

- Anh, muốn gì từ tôi ?

- Ngươi thì có cái giá trị gì chứ ?

Aether thực sự rất cáu, cậu đã không có thiện cảm gì với hắn từ lần trước rồi, bây giờ cậu chỉ muốn xách kiếm lên và đâm hắn vài nhát nhưng tình trạng bị trói như này thì không thể, không những thế, thực lực của hắn cậu cũng không rõ... Hắn ta bắt cậu không vì âm mưu gì... vậy rốt cục điều hắn cần là gì? Giúp đỡ sao? Chắc chắn là không có chuyện đó... mà... cũng có thể nhỉ, loại người có thể tự tay làm tất cả và cực kỳ kiêu ngạo như vậy, gặp chuyện khó khăn không xử lý được muốn nhờ giúp nhưng cái tôi lại cao quá... cũng có thể như thế thật...

- Thế ờ... anh cần tôi giúp gì sao?

Scaramouche phì cười

- Cần ngươi giúp ư? Haha... Đúng rồi, ta cần ngươi giúp.

Bực thật, nhìn ghét mà không làm gì được, lại còn phải giúp đỡ.

- ... Việc gì? Nếu có thể tôi sẽ... giúp.

Scaramouche xoa xoa cằm, hắn từ bỏ ý định giết Aether nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thật cậu đi dễ dàng...

Scaramouche tiến sát mặt Aether, cười cười. Bỗng hai mắt bị che lại khiến Aether hoảng hốt. Đồng thời ở dưới hông cũng cảm nhận được sự lành lạnh của bàn tay.

- Làm cái gì vậy?! Này!

- Thế ngươi nghĩ ta cần giúp gì? Không gì trên đời này ta không thể không đạt được cả.

Không phải cái mà cậu đang nghĩ chứ??? Thằng này điên rồi, hắn ta lại có hứng thú với đàn ông ư? Nhưng hắn có rất nhiều tay sai mà, tại sao lại là cậu?!

Hai tay bị trói, mắt bị bịt khiến Aether chẳng thể làm gì, chân cũng bị giữ lại. Bàn tay ở dưới hông cũng trượt dần lên trên.

- Hôm qua ngươi nói gì với tên kia?

- Ai vào ai chứ tự nhiên hỏi bị điên à!

- Tại sao ngươi lại cười với hắn ta?

- Cười thì làm sao chứ??

Khoan đã sao hắn ta biết hôm qua cậu nói cười với ai? Chẳng lẽ hắn theo dõi cậu ?

Áo tự nhiên bị vén lên, ngực có cảm giác bị sờ khiến Aether không khỏi nổi da gà. Cố gắng dãy dụa nhưng chẳng thể, hắn đã dùng thứ gì đó lên người khiến cậu như bị bóng đè, khó cử động.

Môi cũng cùng lúc cũng có cảm giác lành lạnh. Hắn ta hôn cậu! Aether giật đầu mình lại thì bị giữ gáy, lưỡi của Scaramouche cũng luồn vào bên trong. Chẳng thể làm gì, cơ thể như bị yểm bùa, cứ im bất động, mặc cho lưỡi Scaramouche luồn lách. Bỗng cảm giác đau nhói dưới chân khiến Aether lấy lại được cảm giác và có thể cử động. Cậu cắn mạnh xuống khiến Scaramouche đau đớn mà lùi lại. Người cậu cũng cử động lại được bình thường, cậu lấy đà đạp mạnh Scaramouche ra khỏi người mình. May mắn, Paimon cũng cùng lúc xuất hiện với Childe. Childe sửng sốt khi thấy áo Aether đã bị vén lên tới cổ, hai tay bị trói chặt, bên môi dính một ít máu nhưng không phải máu của cậu mà là của tên đang ngồi bệt đối diện.

- Mày đã làm gì !

- Aether không sao chứ! Paimon tới rồi đây!

Childe đen mặt, cầm sẵn cung trên tay. Paimon nay lại gần Aether, cởi trói và cởi băng mắt cho Aether.

Aether vội vàng kéo áo mình xuống, nhìn phía dưới chân rỉ máu vì cọ phải đinh trên sàn nhà, cậu thở phào nhẹ nhõm. May mắn Paimon đến kịp, chống lại được hắn một lúc nhưng lúc sau cậu vẫn chưa nghĩ ra phải làm sao.

Scaramouche bị cắn vào lưỡi tới chảy máu nhưng hắn vẫn đứng dậy, nhướn mày khích tướng:

- Sao? Ngươi nghĩ ta đã làm gì?

- Mày...

- Ta làm sao? Chỉ là một số nhu cầu của con người thôi mà?

Childe tức tới đỏ mắt. Anh lao tới,chỉ muốn xé nát cái tên trước mặt.

Scaramouche né được, hắn ta tặc lưỡi, lùi lại.

- Ta không rảnh để chơi mèo vờn chuột với ngươi, Tartaglia. Hẹn gặp lại sau, Nhà Lữ Hành.

Scaramouche biến mất dần trong bóng tối, Childe tức giận nhưng không thể làm gì, anh chạy nhanh tới bên Aether, xem xét cậu một hồi, hỏi han đủ thứ. Aether thực sự không muốn nói ra chuyện xấu hổ lúc nãy nên cười trừ. Childe bế xốc Aether lên theo kiểu công chúa, mau chóng rời đi.

Trong bóng tối, đôi mắt màu tím kia vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Childe. Một ngày nào đó, hắn sẽ trả thù việc tên kia phá hỏng buổi tối nay của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com