Allv Vi Em La Nguoi Ta Yeu
Taehyung là thủy thủ trên một con thuyền đánh cá, ngày ngày được đứng trên thuyền, ngắm nhìn biển cả trong xanh là cả niềm đam mê của cậuMột hôm, khi cậu đang say mê ngắm nhìn từng đàn cá bơi thì một cái đuôi xinh đẹp lướt qua. Taehyung vội dụi mắt, nhìn thật kĩ dưới dòng nước thì thấy một gương mặt hiền hòa nhìn cậu"..Tiên cá..?Cậu ngỡ ngàng thốt lên, người dưới nước vội đưa tay lên môi, ra hiệu im lặng"Tôi có thể trò chuyện cùng em không?Taehyung gật đầu, nhưng người kia chưa kịp nói gì đã vội lặn mất tăm. Trước khi biến mất, tiên cá nói"Khi thuyền cập bến, hãy ra bờ biển phía Đông, tôi chờ em"Taehyung ngẩn ngơ suy nghĩ, cho đến khi có tiếng giục đi làm việc thì không thể dứt khỏi dòng suy nghĩKhi thuyền cập bến, sau khi phụ giúp mọi người dỡ hàng thì cậu đã đến bờ biển như lời đã dặn. Lập tức, chiếc đuôi cá màu ngọc kia liền xuất hiện, bơi đến gần Taehyung"Cậu...thật sự là tiên cá phải không?"Giọng Taehyung có chút run run, người kia mỉm cười gật đầuChúa ơi, thật xinh đẹp.."Tôi là Jeon Jungkook, còn em?""Kim Taehyung.."Jungkook mỉm cười, sau đó đưa bàn tay mềm mại lên, chạm vào đôi gò má của Taehyung"Tôi thật sự rất thích em, tôi đã quan sát em từ lâu rồi..."Tim Taehyung như lệch nhịp, gương mặt bỗng chốc nóng ran lên"Nhưng tôi nghe nói...khi tiên cá và con người yêu nhau...sẽ mắc phải một lời nguyền""Vì em, tôi nguyện chịu lời nguyền đó"Taehyung run rẩy vì cảm động, đôi mắt ngấn lệ. Jungkook giật mình, dịu dàng hôn lên đôi mắt anh"Đừng khóc, tôi đau""Tôi không muốn tôi và cậu phải đau khổ vì lời nguyền đó...tôi không muốn"Taehyung bật khóc, run run nhìn Jungkook đang đau đớn nhìn mình"Đừng khóc em ơi...""Tôi yêu em..bằng cả trái tim này, em nỡ từ chối sao?"Taehyung ngơ người nhìn Jungkook, định gật đầu nhưng trái tim nhất quyết bắt cậu lắc đầu. Cậu mồ côi, cậu không còn ai cả..Taehyung mỉm cười thay cho câu trả lời, vòng tay ôm lấy thân người của Jungkook. "Ah, mặt trời lặn mất rồi, tạm biệt nhé, ngày mai chúng ta gặp lại được không?"Taehyung gật đầu, hôn nhẹ lên má của Jungkook. Hắn mỉm cười, rồi vẫy đuôi lặn đi mấtThế là ngày ngày, Taehyung và Jungkook đều gặp gỡ nhau, trao cho nhau những yêu thương và sự ấm áp"Này, hát cho tôi nghe đi"Taehyung mỉm cười nhìn Jungkook, đôi tay vân vê mái tóc đỏ rượu của hắn"Hm....được thôi bé cưng"Jungkook cười, hôn chụt lên đôi môi của Taehyung rồi cất tiếng hát"Tuyết trắng cứ rơi rơiRồi từng chút cuốn bay xaTôi nhớ em, nhớ em rất nhiềuBiết chờ đến bao lâuCòn phải qua bao đêm thức trắngMới được thấy em, mới được tương ngộBước qua ranh giới của mùa đông giá lạnh Đến với những ngày tháng xuân sangĐến với tháng ngày muôn hoa nở rộXin hãy lưu lại nơi kia thêm đôi chút nữa.."Taehyung nhìn Jungkook, lòng thoáng rung động. Giọng hát rất ấm, như ru cậu vào cơn mơ dịu dàng vậy"Ơ...sao lại khóc?"Jungkook vội vàng lau đi những giọt nước mắt kia, lòng đau đớn"Bài hát buồn quá..""Haha, chứ không phải vì giọng hát của tôi sao?"Taehyung bật cười, ôm chầm lấy Jungkook. Cả hai người cứ ôm nhau cho đến khi mặt trời lặnCứ ngỡ sẽ mãi ngọt ngào hạnh phúc như vậy đến cuối đời, nhưng cả hai đã quên mất lời nguyền, lời nguyền của sự chia lyTaehyung gặp cơn bạo bệnh, người yếu ớt đến nỗi có thể vì một cơn cảm sốt thông thường cũng đủ để giết cậu. Cả làng không tìm ra thuốc để chữa trị cho cậu, nên ai cũng buồn bã cảMùa đông sang, khí trời trở lạnh, Taehyung ngắm nhìn từng hoa tuyết rơi li ti, nỗi nhớ về người thương ngày càng dâng trào"Jungkook..."Taehyung rơi lệ, đã một tháng rồi, Taehyung không còn ra bờ biển ấy, không còn được ôm ấp, không còn những nụ hôn ngọt ngào từ người kia"Em nhớ anh.."Taehyung mỉm cười, gắng gượng sức hơi tàn còn lại đi ra bờ biển, mặc kệ hơi lạnh dần xâm chiếm lấy thân thể cậu"Jungkook!"Taehyung hét lớn, co ro trong tiết trời lạnh lẽo. Chiếc đuôi cá quen thuộc xuất hiện bơi lại gần Taehyung"Taehyung...Tôi nhớ em"Jungkook ôm chầm lấy Taehyung, dùng cả thân thể bao bọc lấy cậu"Xin lỗi...""Nhìn em ốm quá..."Jungkook đau lòng nhìn người ốm yếu xanh xao trong lòng mình, hận không thể ép cậu ăn hết đống hải sản dưới biểnTaehyung chỉ mỉm cười, dựa vào thân người Jungkook. Jungkook dùng hơi ấm của bản thân ôm lấy Taehyung"Tôi xin lỗi...không thể đến thăm em..""Không sao, em hiểu.."Cả hai chìm trong im lặng, đôi bàn tay kia mãi nắm chặtTaehyung ho khẽ, nhưng lại có dòng chất lỏng âm ấm rơi xuống bàn tay to lớn của Jungkook"Taehyung...đây là..."Jungkook ngỡ ngàng nhìn Taehyung, cậu chỉ mỉm cười nhìn, sau đó quệt đi vệt máu, nhướn người hôn lên đôi môi của hắn. Cả hai dây dưa một hồi thì buông ra, Taehyung ôm lấy Jungkook, thủ thỉ"Tôi yêu anh...yêu bằng cả tấm lòng..."Jungkook nén nước mắt, nhẹ giọng nhắc nhở"Đừng nói nữa, giữ sức để hết bệnh....""Này...có thể hát cho tôi nghe không?"Jungkook nhìn con người nhỏ bé trong lòng mình, định từ chối nhưng khi nhìn vào đôi mắt đượm buồn kia, thì mủi lòng"Được rồi"Hắn cắn môi, cố gắng nuốt ngược toàn bộ đau đớn vào sâu trong tim, cất tiếng hát"Tuyết trắng cứ rơi rơiRồi từng chút cuốn bay xaTôi nhớ em, nhớ em rất nhiềuBiết chờ đến bao lâuCòn phải qua bao đêm thức trắngMới được thấy em, mới được tương ngộ Bước qua ranh giới của mùa đông lạnh giáĐến với những ngày tháng xuân sangĐến với những ngày tháng muôn hoa nở rộXin người hãy lưu lại nơi đây thêm đôi chút nữa.."Giọng Jungkook nghẹn ngào, sau đó từng giọt lệ rơi xuống. Tay hắn cứ gắt gao ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của Taehyung, hắn gào khóc"Taehyung...làm ơn...tỉnh dậy đi.."Jungkook bất lực lay lay thân người bất động của cậu, vùi đầu vào bàn tay để lưu giữ một chút hơi ấm còn sót lại"Taehyung...anh yêu em.."Jungkook nghẹn ngào bế Taehyung lên, nhìn ngắm bầu trời cho đến khi mặt trời lặn đi" Taehyung, anh đến với em đây.."Vừa dứt lời, Jungkook cầm lấy cây dao chặt đứt đi đuôi cá của mình. Hắn cắn răng chịu đựng cơn đau thấu tim, mỉm cười dịu dàng rồi ôm chặt lấy Taehyung trước khi cả hai hóa thành cát bụiĐâu đó trong không gian, có tiếng hát văng vẳng"Tôi nhớ em, nhớ em rất nhiều Biết chờ đến bao lâu Còn phải qua bao đêm thức trắngMới được thấy em, mới được tương ngộ.."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com