TruyenHHH.com

AllTrừng: HỘ TÂM

5

thunga_010

Đã từng nghĩ, bản thân tường đồng vách sắt, bất khả xâm phạm.

Nhìn lại mới biết, bởi vì không còn ai để dựa vào

______________________________

Trời thu, gió mang theo chút se lạnh, Giang Trừng thở dài thả lỏng. Hôm nay Giang Trừng dậy sớm, nên làm đã làm, chỉ đợi Ngụy Vô Tiện tỉnh, xuất phát đến Lan Thất làm lễ bái sư. Hắn đã nói cho Giang Yếm Ly, nàng sẽ kêu Ngụy Vô Tiện dậy. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy giới tính Địa Khôn đem lại lợi ích cho hắn. Được ở một phòng riêng biệt, thật tốt.

Giang Trừng lùi về phía sau Ngụy Vô Tiện, Giang Yếm Ly cùng hành lễ bái sư, Kì Sơn Ôn Thị xen ngang giữa đường. Thầm thở dài, Ôn Nhược Hàn một thế hệ kiêu hùng lại có một nhi tử thế này. Nhìn tình hình giương cung bạt kiếm, với tính cách của Ngụy Vô Tiện động kiếm là tất nhiên, lặng lẽ nắm tay Giang Yếm Ly đem nàng kéo đến phía sau hắn. Giang Yếm Ly đứng ở phía sau lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện, muốn bước ra nhưng bị hắn cản.

Hảo sư tỷ, tình hình này, người bước ra chính là gánh nặng.

Kim Tử Hiên nhìn rõ hành động của Giang Trừng, kinh ngạc. Nghe bảo Giang công tử tính cách kém cỏi, rất nặng lợi danh, vô tâm. Hành động này, người vô tâm có thể làm được sao, đa số người gặp phải trường hợp này, tức giận, động kiếm như Ngụy Vô Tiện có rất nhiều, ít người có thể phân tích tình hình làm ra biện pháp bảo vệ những người yếu kém như Giang Trừng. Nếu không phải tinh tế, thì chính là bản năng. Mặc kệ thế nào, vị Giang công tử này, xem ra không phải trong lời đồn bất kham. Lời đồn ngăn với trí giả, Kim Tử Hiên hắn chỉ sợ cũng bị lời đồn lầm đạo.

Lam Hi Thần nhìn tình hình kiếm đối kiếm, lên tiếng hòa giải. Ôn Tình từ phía sau cung kính tiến lên hành lễ, thay Ôn Triều nhận lỗi. Lam Khải Nhân sắc mặt không tốt nhưng cũng không nói gì, coi như chấp nhận Ôn Triều vào học. Ôn Triều kiêu căng bước tới gần Giang Trừng

"Ngươi chính là Giang Trừng đi, cái khác không được dung mạo nhưng thật ra khá tốt xem. Bổn thiếu gia vừa lúc thiếu một con cẩu, người làm cẩu cho bổn thiếu gia thế nào."

Kim Tử Huân bên cạnh Kim Lăng hít sâu một hơi, không phải vì Giang Trừng mà vì Ôn Triều, từ sau khi biết người bất kham trong lời đồn là Giang Trừng, Kim Tử Huân đã tự đánh miệng mấy trăm cái. Đụng đến tổ tông này, Ôn Nhược Hàn không tới nhận lỗi thay, Ôn Triều chỉ sợ sống không bằng chết.

Công tử thế gia khác vui vẻ hóng chuyện, bọn họ khinh thường Giang Trừng nên gặp Giang Trừng bị khó dễ, rất vui vẻ. Ngụy Vô Tiện tức giận đang muốn tiến lên, Lam Khải Nhân lên tiếng ngăn lại lời nói khiếm nhã của Ôn Triều. Ai cũng tỏ thái độ, Giang Trừng vẫn gắt gao che Giang Yếm Ly, không nói gì.

Thái độ của Giang Trừng làm Ôn Triều tức giận, tay tụ linh lực đánh tới cổ Giang Trừng, mọi người bị biến cố làm bất ngờ, nghĩ thầm Giang Trừng chết chắc rồi, Giang Trừng đưa tay che cổ, nhẹ nhàng nâng một ngón tay. Ôn Triều sắp đụng tới ngón tay Giang Trừng liền ngừng lại, Ôn Triều mở to hai mắt kinh hoảng, rõ ràng linh lực chưa tan nhưng hắn không động đậy được. Nâng mắt nhìn Giang Trừng, rơi vào đôi hạnh mục u tối, như phụ thân hắn nhìn một kẻ sắp chết. Nhớ lại trước lúc đi, phụ thân từng dặn

"Triều nhi, đến Vân Thâm Bất Tri Xứ chọc ai cũng không được chọc Giang gia công tử."

Mồ hôi chảy ướt áo, ban đầu hắn tưởng phụ thân nói Ngụy Vô Tiện, hiện tại chắc hẳn là Giang Trừng. Nói thì chậm, xảy ra nhanh. Mọi người bất ngờ nhìn Ôn Triều đột nhiên dừng tấn công, nhìn chằm chằm Giang Trừng. Giang Trừng mở miệng

"Ôn công tử, người xong chưa"

"A Triều, con xong chưa"

Ôn Triều nghe câu nói này, khẽ run. Mỗi lần phụ thân hắn nhẹ nhàng nói câu này, đồng nghĩa, hắn sẽ ăn rất nhiều đau khổ. Không thể làm Ôn gia mất mặt, không thể đụng vào kẻ nguy hiểm, nhìn Giang Trừng hàm ý cười trong mắt, Ôn Triều sâu sắc nhận thức điều này. Phát hiện bản thân động đậy được, thu tay lại, kiêu ngạo phất tay lướt qua Giang Trừng, ngồi vào chỗ mới thở phào một hơi.

Một trận trò cười lấy chính chủ ngừng tay kết thúc. Không ai nói gì, Giang Trừng cũng hiểu, sau hôm nay, phong bình hắn lại bị hại. Tất nhiên, Ngụy Vô Tiện danh tiếng sẽ nâng cao một bậc.

Giang Yếm Ly lo lắng nhìn Giang Trừng lại hàm vui mừng, tự hào nhìn về phía Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng cúi đầu suy tư, khi nãy hắn dùng linh lực nhưng Lam Khải Nhân lại không coi làm điều bất thường, linh lực mạnh nhất của Ngụy Vô Tiện cũng không bằng một phần hắn, không lí nào Lam Khải Nhân lại không bất ngờ, trừ khi.....

Nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Giang Trừng nheo lại, nhìn chằm chằm bàn tay quá phận trắng nõn của mình. Kim Tử Huân lén nhìn Giang Trừng, thấy hai mắt hắn nheo lại, nuốt một ngụm nước miếng, xong rồi, Kì Sơn Ôn Thị xong rồi.

Ngẩng đầu chú tâm lắng nghe Lam tiên sinh giảng giải một số điều cần lưu ý. Lan thất trở nên yên tĩnh, hương thơm giấy mặc lướt qua mũi Giang Trừng, hai mắt dần mơ hồ, phân không rõ đây là Vân Thâm Lan Thất hay Thiên Tứ Đường

"Tử viết: Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ? Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc lạc hồ? Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ?"

"A Trừng, nói cái nhìn của con xem"

"Giang Trừng, Giang Trừng, tan học rồi, người vẫn còn thất thần sao"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc bả vai Giang Trừng, kéo hắn từ hồi ức quay về. Nhìn Lan Thất người đi một nửa, không nói gì, lắc đầu.

"Ngụy Vô Tiện người muốn làm gì thì làm đi, ta về nghỉ ngơi"

Nói rồi không để Ngụy Vô Tiện phản đối, cất bước rời đi. Kim sắc ánh dương bao phủ cả người Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện lần nữa cảm thấy, Giang Trừng quá chói mắt, hắn không thể nào với tới được.

Trên đời này, không phải mọi sự xuất hiện đều là tốt, cho dù đó là thân sinh phụ mẫu. Mười năm không có Giang Trừng, nhớ vẫn nhớ nhưng phu thê Giang gia đều sống rất tốt, nhận Ngụy Vô Tiện làm con nuôi, Giang Trừng vẫn luôn là tiếc nuối của bọn họ. Nhận lại Giang Trừng, bọn họ không còn tiếc nuối, lại làm Giang Trừng mất đi nhà của bản thân.

Giang Phong Miên không điều tra kĩ, hấp tấp nói ra thân phận Giang Trừng. Ngu Hoan tin tưởng lời Giang Phong Miên vô điều kiện. Chung quy là khiến hắn, cửa nát nhà tan.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com