Alltobi Do Trang Xam Den
Từ 125 mét trời cao tôi lao mình xuống vực thẳm.Bỏ qua lực cản không khí, lấy tròn vạnh gia tốc trọng trường lên thành mười.Năm giây.Mất năm giây để tôi rơi rồi chìm đắm.Năm giây.Mất năm giây để tôi lao mình xuống vực thẳm.Năm giây.Mất năm giây để tôi sà vào lòng người.Giây thứ nhất, tôi vô tình sẩy chân từ đỉnh mây. Trong một tích tắc mơ màng ngẩn ngơ thả hồn sa sầm nơi đáy mắt.Từ nơi cao, rất cao, nơi ở của những vì sao, nơi xa xôi vời vợi treo mình giữa ngàn hoa. Và tôi đứng rìa vực thẳm.Lắng nghe tiếng gió rít, lặng nhìn về bóng ai.Kề bên sát đáy sâu, hướng mình tới mặt trời, tôi đưa tay cố với. Với trăng. Với hoa. Với tình.Một bước.Hai bước.Rồi lại ba.Từ 125 mét trời cao, tôi thả mình xuống vực thẳm.Trăng mất bóng, mây ngừng trôi, gió ngưng thổi, hoa lụi tàn, tình bay biến.Giây thứ hai, thứ ba rồi lại thứ tư.Thời gian như dừng lại, đất trời sa sầm, còn tôi nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu.Giây thứ năm chạm đất, tôi sà vào lòng thầy.Biển xanh kia cuộn sóng, nuốt chửng tôi vào lòng.Tôi chông chênh, chông chênh.Rồi chơi vơi, chới với.Lại không ngừng vùng vẫy.Nước mặn tràn vào phổi, tôi chẳng thốt nên lời.Hơi cay sộc lên não, tôi chẳng thể nghĩ suy.Áp lực chèn rồi ép, tôi chẳng vươn nổi tay. Chẳng thể mãi vung vẩy. Bắt hụt hình bóng ai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com