TruyenHHH.com

[Alltan] Coffee shop and my little sun.

Chap 35

TrangV402

Tanjirou kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi, sau khi dặn dò và chào tạm biệt nhân viên trong tiệm cậu cũng lên đường đi về. Ra đến cửa lại gặp ngay một chiếc xe lạ hoắc. Đến khi kính xe hạ xuống cậu mới nhớ ra lời đồng ý lúc sáng. 

"Muichirou - kun!" Tanjirou vui mừng reo lên, chẳng hiểu sao cậu lại khá vui mừng khi thấy anh nữa.

"Ừm, lên xe đi, chúng ta tới căn hộ của tôi luôn." Muichirou mở cửa xe cho cậu chờ sẵn.

"Được." Tanjirou gật đầu rồi leo lên xe ngồi ngay ngắn lúc lên xe còn ngoan ngoãn chào anh quản lí đang ngồi ở ghế lái một câu nữa cơ.

Muichirou ra hiệu cho quản lí lái xe đi sau đó kéo tấm màn che lên ngăn cách giữa ghế lái và phía sau xe.

"Muichirou - kun? Kéo lên làm gì vậy?" Tanjirou chưa kịp hiểu thì Muichirou đã áp sát. 

Đương nhiên là để ôm cho đỡ nhớ rồi, Muichirou nắm lấy 2 bên eo của Tanjirou nhấc bổng cậu lên đặt vào lòng mình sau đó lấy cả khuôn vùi vào hõm cổ người thương dụi dụi.

"A...nhột, đừng...đừng dụi nữa Muichirou..." Tanjirou nhạy cảm muốn tránh đi thì lại bị Muichirou túm lại ôm chặt.

"Một chút thôi, tôi rất mệt." Cũng rất nhớ anh nữa. Đương nhiên vế sau Muichirou không có nói ra.

"À, ừm..." Tanjirou nghe vậy cũng miễn cưỡng để cho anh ôm. 

Cứ như vậy một đường về nhà Tanjirou là gối ôm hình người cho Muichirou ngủ hẳn một giấc. Tanjirou cũng nhân lúc anh ngủ mà quan sát toàn bộ khuôn mặt người này. Lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng tắp, môi mỏng, mày kiếm đúng là rất đẹp trai nha.

Tanjirou đang gật gù đánh giá vội giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu có cái thú vui ngắm nhìn khuôn mặt người khác từ bao giờ vậy mà lại còn ngắm đến chăm chú nữa. Cậu lấy hai tay xoa xoa má hi vọng sẽ giúp hai má bớt đỏ lại, cậu biết giờ khuôn mặt cậu như quả cà chua luôn rồi. 

Đến khi về đến nơi, quản lí gõ gõ cửa kính ý bảo cậu gọi anh dậy. Tanjirou cũng gật đầu ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ. Còn anh quản lí ở bên ngoài thì đang hoài nghi nhân sinh. Muichirou vốn không thích đụng chạm gần gũi, chính anh là quản lí thân cận cùng lắm cũng chỉ vỗ vai là gần nhất rồi vậy mà người kia được Muichirou ôm trong lòng vùi mặt vào mà ngủ. Có phải là cậu Idol nhà mình biết yêu rồi không? Sao mình lại không biết nhỉ? 

Daisuke* đang chìm nghỉm trong dòng suy nghĩ mênh mông thì cửa xe mở ra, Muichirou cùng Tanjirou bước ra ngoài, anh quản lí còn thấy loáng thoáng 2 cái tay đang đan vào nhau dưới 2 cái tay áo khoác rộng cơ. 

"Muichirou, mai chúng ta có lịch ghi hình lúc 7h nên 6h30 chúng ta sẽ xuất phát nhé." Daisuke lấy lại tinh thần nhìn màn hình điện thoại thông báo một câu. 

"Vâng, ngày mai gặp lại." Muichirou quay sang trả lời rồi chào một câu như thường lệ. 

"Ừm, mai gặp lại." Daisuke nhìn thoáng qua Tanjirou rồi thu lại tầm mắt. 

Bảo sao cái tủ lạnh kia lại thích, cả người cứ như tiểu thái dương toả nắng, khuôn mặt ưa nhìn hơn khối người ở trong showbiz, tính cách lại rất lễ phép. Đến anh còn thích cơ mà. 

Muichirou nhanh chóng quay người dắt Tanjirou đi vào khu chung cư, riêng Tanjirou lại thấy khu chung cư này có chút quen mắt. Trong đầu lập tức rà soát một lượt liền hiện lên một khuôn mặt, thảo nào thấy quen, khu chung cư này chính là chỗ Uzui cũng ở. Chỉ khác là khu của Uzui là toà nhà A còn Muichirou là toà nhà C.

Tanjirou cứ ngơ ngác để Muichirou dắt đi vào thang máy lên đến nhà rồi vẫn chưa nhận ra. Đến khi anh gọi một tiếng mới túm hồn đang lơ lửng đâu đâu về.

"Sao vậy?" Muichirou quay qua lo lắng hỏi. 

"Không, không có gì đâu. Chỉ là suy nghĩ chút chuyện thôi." Tanjirou xua tay quay qua nhìn căn hộ một lượt.

Căn nhà mang tông màu lạnh, màu chủ đạo là màu xanh sẫm và trắng nếu là mùa hè thì rất mát mắt còn trong mùa đông thì nó cứ mang cảm giác...lạnh lẽo.

"Tôi vào bếp nấu ăn, cậu hãy đi tắm trước đi nhé." Tanjirou chỉ về phía nhà bếp nói. 

"Được." Muichirou buông bàn tay nhỏ kia ra rồi chầm chậm trở về phòng thầm nghĩ cục bông này ngốc thật, mình nắm tay lâu tới vậy vẫn không biết. 

Tanjirou ngó vào tủ lạnh một hồi rồi mang vài nguyên liệu ra, đã muộn rồi nên ăn mấy món dầu mỡ hay cay và mặn thì không tốt, ăn vài món thanh đạm là được. Thực đơn bữa ăn đêm hôm nay gồm có : canh miso nấm, trứng hấp chawanmushi, sashimi cá hồi và cơm.

Nồi súp miso sôi sùng sục cùng mùi thơm của trứng hấp kích thích vị giác khiến người ta vô thức thèm ăn. Những lát sashimi cá hồi được cắt đều nhau bày biện gọn gàng trên đĩa trông rất đẹp mắt. Muichirou dựa người ở lối vào nhà bếp chăm chú nhìn bóng dáng bận rộn chuẩn bị đồ ăn cho mình tâm tình vui vẻ không thôi. Mãi mới được ăn đồ của crush nấu, ước gì ngày nào anh cũng được cậu nấu cho ăn như vậy a. 

"Muichirou, giúp tôi bưng cái này ra bàn với." Tanjirou chỉ vào chỗ đồ ăn đã hoàn thành nói. 

"Được." Muichirou chậm rãi đi đến rồi bưng ra bàn để gọn gàng trên đó. 

Tanjirou cũng cho cơm vào bát rồi lấy thìa và đũa rồi mang ra bàn, một cho mình một cho Muichirou. Cả 2 đều theo thói quen dưỡng từ nhỏ hô "itadakimasu" rồi mới ăn cơm. 

Muichirou ăn khá chậm làm Tanjirou tưởng mấy món ăn mình làm không hợp khẩu vị của nên mới hỏi. 

"Món ăn không hợp khẩu vị sao Muichirou?" Tanjirou tròn xoe mắt nghiêng đầu hỏi. 

"Không có, ngon mà." Muichirou lập tức thao tác nhanh hơn xử lí gọn gàng bữa ăn. 

Lâu rồi anh mới được ăn ngon như vậy nha. Cục bông nhà anh ngày càng ra dáng một bà xã đảm đang rồi a.

"Anh ra phòng khách nghỉ chút rồi đi tắm đi, chỗ bát này tôi rửa cho." Muichirou tự giác thu dọn bát đũa rồi đẩy Tanjirou ra sofa ngồi chờ.

Có chút bát đũa thôi mà, nhanh chán, ai lại đi để khách (vợ) rửa bát bao giờ. Muichirou ra ngoài đưa Tanjirou vào phòng mình rồi lục lọi một lúc mới tìm được một bộ quần áo có vẻ vừa người Tanjirou. Dáng hai người không chênh lệch quá nhiều, chủ yếu là chiều cao thôi. 

Sau khi tắm xong Tanjirou bước ra ngoài với mái tóc còn hơi nước hỏi Muichirou máy sấy ở đâu, Muichirou khi đó chỉ có thể máy móc chỉ cho cậu rồi ngồi đơ như tượng nhìn Tanjirou. Đồ ngủ của Muichirou so với Tanjirou có vẻ vẫn hơi rộng một chút vì một bên vai hơi lộ ra rồi kìa, dài thì không thành vấn đề vì xắn lên được. 

"Muichirou - kun, tôi ngủ ở đâu vậy?" Tanjirou cất máy sấy tóc đi rồi hỏi. 

"À...ngủ cùng tôi, phòng ngủ cho khách tôi dùng làm phòng đựng quần áo và độ đạc rồi nên..." Muichirou một vẻ ngượng nghịu gãi má nói. 

"Được, không sao. Vậy ta đi ngủ thôi." Tanjirou gật gật đầu không chút nghi ngờ đồng ý mà không biết mình đang dâng thân lên miệng sói. 

Cậu chỉ nghĩ đơn giản là cùng là con trai với nhau có gì đâu mà phải ngại hoàn toàn quên béng mất lời tỏ tình ở bệnh viện khi đó của Muichirou. 

Cho đến khi Tanjirou lâm vào giấc ngủ say rồi con người tưởng chừng đang ngủ kia lại mắt mở thao náo nhìn lên trần nhà. Muichirou chầm chậm quay người sang ôm lấy Tanjirou, bàn tay không an phận bắt đầu lần mò vào trong áo. Anh chầm rãi xoa nắn vòng eo nhỏ kia chơi tới vui vẻ mà Tanjirou lại chỉ có thể ngọ nguậy ưm a vài tiếng chứ không có tỉnh thậm chí chơi chán eo rồi anh còn lần mò lên xoa nắn hai nhũ hoa nữa cơ. Ai bảo cậu ngủ là ngủ tới không biết trời trăng mây đất gì, bị ăn đậu hủ cũng không biết. 

Vậy là sáng hôm sau Tanjirou tỉnh dậy với cơ thể khác lạ, đầu tiên ở eo cậu có một vết đỏ đỏ giống muỗi cắn, ở trên cổ cũng có nữa, 2 bên ngực hơi sưng lên chẳng biết tại sao. Tanjirou một bụng đầy dấu chấm hỏi nhìn Muichirou đang sửa soạn lại quần áo chỉnh tề sau đó lại còn tốt bụng nói với "con muỗi" to đùng kia nhớ mua thuốc diệt nếu không bị đốt thì sẽ ngứa lắm.

Muichirou khi nghe câu đó cũng bị sặc một lúc rồi mới quay ra nhìn cậu, cục cưng của tôi ơi, anh cứ thế này có ngày bị bắt cóc còn giúp người ta đếm tiền nữa đó. 

________________________________

Hết chap 35.

*Daisuke : sự trợ giúp lớn lao, tuyệt vời.

Fan MuiTan đâu nào, vào nhận hàng bà con ơi! Chap này ưu tiên cho Mui sau bao ngày vắng bóng, chap sau là hàng thập cẩm nhen. Hè này mọi người có đi chơi ở đâu khum? Mà tui thấy tui ngộ thiệt, hè sang rồi mà giờ tui vẫn đang viết trời đông các bác ạ. Tự nhiên thấy mình đi ngược thời đại ghê gớm.

Hẹn gặp lại mọi người ở chap sau! Bái bai 👋👋👋

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com