Alltakemichi Tro Lai
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn mờ chớp tắt, len lỏi hình bóng nhỏ bé của cậu thiếu niên. Nhan sắc của cậu không gì có thể sánh bằng, có thể được ví như thiên thần giáng thế cũng không sai. Nhưng đáng thương thay, thiên thần nhỏ lại bị kìm hãm bởi sợi xích bạc, cướp mất tự do.Cậu mệt nhoài, ngả lưng vào tường, ở đây chẳng có gì vui ngoài vài cuốn sách tẻ nhạt mà cậu đã đọc đi đọc lại hàng chục lần. Dù đã cố giật bao nhiêu lần, sợi xích ấy vẫn không xi nhê, tạo thành vết hằn lớn ở chân. Cậu bất lực thật rồi, chỉ biết ngồi yên đợi người đến cứu. "Chắc giờ Thiên Trúc và Touman đang đối đầu với nhau, tiếc là mình không được đến xem. Tên khốn Kisaki đó định làm gì không biết!"Tiếng thở dài mệt mỏi, nhớ lại khi nãy Koko có đến tạm biệt mình lần cuối trước khi đi cùng bọn kia đến điểm hẹn. "Tạm biệt... Cuốn sách này có lẽ sẽ giúp ích được cho mày."Sách?Cậu ngồi bật dậy khi nhớ đến chi tiết kỳ lạ. Koko đúng là có để lại cho cậu một cuốn sách, nhưng nó thì có ích gì? Bàn tay tò mò lật mở quyển sách, không ngoài sự đoán, bên trong thật sự có một món đồ. Là điện thoại, mà còn là điện thoại của cậu!"Mày cũng gan thật đấy Koko!"Chắc Koko đã lén lấy lại điện thoại của cậu từ tay Izana đây mà. Không để công sức của anh thành công cốc, cậu nhanh chóng lấy nó ra; may thật điện thoại vẫn còn hoạt động. Ngón tay lanh lẹ, bấm vào danh bạ gọi cho ai đó. "Là tao, Takemichi đây...!"...........Takemichi cứ chờ đợi, không biết đã qua bao lâu từ cuộc điện thoại khi nãy. Không ngoài sự kỳ vọng của cậu, chẳng bao lâu, những tiếng động lớn nhỏ rầm rộ bên ngoài vang vọng bên tai. Bọn Izana đã quá chủ quan rằng sẽ không ai có thể tìm thấy nơi này và sẽ không ngờ Koko sẽ phản bội chúng.*Rầm*Cánh cửa khoá chặt bị đá tung ra, một bóng người cao lớn, quen thuộc nhào vào trong phòng. Vừa lo lắng vừa tức giận chạy về phía cậu. Không ai khác, là Shiba Taiju - phó tổng trưởng Hắc Long, người đang thay cậu quản lý bang trong khoảng thời gian cậu bị bắt cóc."Mày không sao chứ, Takemichi?!"
Gã đứng bên cạnh, kiểm tra xem bọn khốn đó có làm gì bé yêu của gã hay không. Ánh mắt Taiju va vào sợi xích bạc giam cầm cậu, mí mắt giật liên hồi. Sao bọn chúng dám!? Gã cầm chật sợi xích, nghiến răng."Đừng làm vậy, Takemichi sẽ bị đau đấy!"Taiju định giật đứt xích thì một giọng nói vang lên, ngăn gã lại. Là Inui Seishu!"Tao có nhặt được chìa khoá ngoài sảnh nè, xem xem có mở được không?"Inui bước vào, nhẹ nhàng cúi xuống, mở khoá còng chân. May mắn làm sao, cái còng đã được mở. Thiên thần xinh đẹp đã được thả khỏi cái lồng sắt, một lần nữa hiên ngang tiếp tục bước đi.Takemichi xoa xoa cổ chân, vươn người sau nhiều ngày không vận động, miệng thầm chửi bọn quỷ kia vài câu. Cậu ngước lên, đập vào mắt là hai bàn tay đang giơ ra trước mặt cậu. Taiju và Inui cùng lúc đưa tay muốn đỡ cậu dậy. Cậu im lặng suy nghĩ. Thấy cậu không nói gì, hai người họ hồi hợp quan sát, Takemichi sẽ chọn ai đây?"Tao chưa yếu đến mức đó đâu."Takemichi gạt đi, tự mình đứng lên, mệt mỏi đi ra phía cửa. Cả hai bị cậu từ chối thì xụ mặt thất vọng, lúc cậu bị bắt cóc, họ đã rất nhớ cậu đấy; vậy mà lúc gặp lại, lại bị Takemichi đối xử phũ phàng như vậy. Trông hai người bây giờ không khác gì hai chú chó lớn bị chủ ngó lơ."..."Nhìn hai khuôn mặt ấm ức đó, Takemichi bật cười thành tiếng, tuy nhỏ nhưng đủ để cả ba nghe thấy. Cái gì? Takemichi vừa cười á?!Họ tròn mắt nhìn, nét mặt dịu dàng cùng nụ cười nhẹ đó, thật đẹp!Chính cậu cũng không tin vào chính mình, 'cười' là thứ cảm xúc xa xỉ đối với cậu, mà giờ đây lại có thể làm nó trong vô thức. Rốt cuộc là tại sao chứ? Có lẽ Takemichi cũng không biết rằng, đã có một thứ tình cảm thuần khiết nhất đang len lỏi vào trái tim sắt bên trong, chầm chậm chữa lành những tổn thương ở quá khứ. "Khụ! Còn đứng đó làm gì, nhanh lên! Ta còn phải ngăn Thiên Trúc và Touman lại"Trong khi Taiju và Inui còn đang suy tư, thì Takemichi cất tiếng nói, kéo họ về lại thực tại. Cả hai nhanh chân tiến tới, cùng cậu ra khỏi nơi này. Cậu sẽ không biết được, hai người đi theo cậu nãy giờ, đang mở cờ trong bùng, vui tới mức sắp bật khóc. Họ chính là người đầu tiên được nhìn Takemichi cười sau chừng ấy năm, khoảng khắc thiên liêng đã được khắc sâu vào tim hai kẻ suy tình."MỪNG TỔNG TRƯỞNG QUAY VỀ!!!"Vừa ra khỏi cửa, trước mắt cậu là hai hàng người mặc bang phục trắng của Hắc Long, phấn khởi cúi đầu chào, xung quanh là hàng chục tên bên Thiên Trúc nằm la liệt, bị họ giậm đạp không thương tiếc. Taiju cười khì, nhìn bọn đàn em tuân theo lời dạy dỗ của mình thì tự hào. Inui ở bên cầm bang phục đã chuẩn bị sẵn, khoác lên người Takemichi. Cậu gật đầu, chỉnh trang lại trang phục, từ trên cao nhìn xuống các thành viên của Hắc Long vẫn còn đang cúi chào mình."Được rồi, đi thôi!"Takemichi xua tay, từng bước tiến tới chiếc mô tô mà bang đã chuẩn bị. Cậu lên xe, gồ ga phóng đi; mọi người cũng ngay lập tức đuổi theo. Nhiệm vụ bây giờ chính là ngăn chặn cuộc chiến của Thiên Trúc và Touman!
Gã đứng bên cạnh, kiểm tra xem bọn khốn đó có làm gì bé yêu của gã hay không. Ánh mắt Taiju va vào sợi xích bạc giam cầm cậu, mí mắt giật liên hồi. Sao bọn chúng dám!? Gã cầm chật sợi xích, nghiến răng."Đừng làm vậy, Takemichi sẽ bị đau đấy!"Taiju định giật đứt xích thì một giọng nói vang lên, ngăn gã lại. Là Inui Seishu!"Tao có nhặt được chìa khoá ngoài sảnh nè, xem xem có mở được không?"Inui bước vào, nhẹ nhàng cúi xuống, mở khoá còng chân. May mắn làm sao, cái còng đã được mở. Thiên thần xinh đẹp đã được thả khỏi cái lồng sắt, một lần nữa hiên ngang tiếp tục bước đi.Takemichi xoa xoa cổ chân, vươn người sau nhiều ngày không vận động, miệng thầm chửi bọn quỷ kia vài câu. Cậu ngước lên, đập vào mắt là hai bàn tay đang giơ ra trước mặt cậu. Taiju và Inui cùng lúc đưa tay muốn đỡ cậu dậy. Cậu im lặng suy nghĩ. Thấy cậu không nói gì, hai người họ hồi hợp quan sát, Takemichi sẽ chọn ai đây?"Tao chưa yếu đến mức đó đâu."Takemichi gạt đi, tự mình đứng lên, mệt mỏi đi ra phía cửa. Cả hai bị cậu từ chối thì xụ mặt thất vọng, lúc cậu bị bắt cóc, họ đã rất nhớ cậu đấy; vậy mà lúc gặp lại, lại bị Takemichi đối xử phũ phàng như vậy. Trông hai người bây giờ không khác gì hai chú chó lớn bị chủ ngó lơ."..."Nhìn hai khuôn mặt ấm ức đó, Takemichi bật cười thành tiếng, tuy nhỏ nhưng đủ để cả ba nghe thấy. Cái gì? Takemichi vừa cười á?!Họ tròn mắt nhìn, nét mặt dịu dàng cùng nụ cười nhẹ đó, thật đẹp!Chính cậu cũng không tin vào chính mình, 'cười' là thứ cảm xúc xa xỉ đối với cậu, mà giờ đây lại có thể làm nó trong vô thức. Rốt cuộc là tại sao chứ? Có lẽ Takemichi cũng không biết rằng, đã có một thứ tình cảm thuần khiết nhất đang len lỏi vào trái tim sắt bên trong, chầm chậm chữa lành những tổn thương ở quá khứ. "Khụ! Còn đứng đó làm gì, nhanh lên! Ta còn phải ngăn Thiên Trúc và Touman lại"Trong khi Taiju và Inui còn đang suy tư, thì Takemichi cất tiếng nói, kéo họ về lại thực tại. Cả hai nhanh chân tiến tới, cùng cậu ra khỏi nơi này. Cậu sẽ không biết được, hai người đi theo cậu nãy giờ, đang mở cờ trong bùng, vui tới mức sắp bật khóc. Họ chính là người đầu tiên được nhìn Takemichi cười sau chừng ấy năm, khoảng khắc thiên liêng đã được khắc sâu vào tim hai kẻ suy tình."MỪNG TỔNG TRƯỞNG QUAY VỀ!!!"Vừa ra khỏi cửa, trước mắt cậu là hai hàng người mặc bang phục trắng của Hắc Long, phấn khởi cúi đầu chào, xung quanh là hàng chục tên bên Thiên Trúc nằm la liệt, bị họ giậm đạp không thương tiếc. Taiju cười khì, nhìn bọn đàn em tuân theo lời dạy dỗ của mình thì tự hào. Inui ở bên cầm bang phục đã chuẩn bị sẵn, khoác lên người Takemichi. Cậu gật đầu, chỉnh trang lại trang phục, từ trên cao nhìn xuống các thành viên của Hắc Long vẫn còn đang cúi chào mình."Được rồi, đi thôi!"Takemichi xua tay, từng bước tiến tới chiếc mô tô mà bang đã chuẩn bị. Cậu lên xe, gồ ga phóng đi; mọi người cũng ngay lập tức đuổi theo. Nhiệm vụ bây giờ chính là ngăn chặn cuộc chiến của Thiên Trúc và Touman!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com