TruyenHHH.com

Alltakemichi R18 Khong Diem Dung Drop

Giới thiệu sương sương
PLOT: là khi Takemichi và Mitsuya đã 26 tuổi lúc này Mitsuya đang simp chúa Takemichi và đã bắt cóc em ý.
COUPLE : MitsuTake
Hắn: Mitsuya
Em: Takemichi
⚠⚠: độ tuổi, truyện không dành cho đàn ông mang thai, trẻ nhỏ đang cho con bú, ĐÂY LÀ SE, SE, SE điều
quan trọng phải nhắc 3 lần

------------------------------------------------------

Hắn là một kẻ điên cuồng, hắn đã luôn theo dõi em bấy lâu nay, em đi đâu hắn liền có mặt ở đấy. Hắn thậm chí còn đặt camera dấu kín trong nhà của em. Hắn ghét tất cả những ai động vào em, trước mặt em hắn là con người dịu dàng còn sau lưng em hắn lại là...MỘT KẺ CUỒNG THEO DÕI. Cuối cùng sau bao lâu cái ngày hắn hằng mong chờ đã đến ngày biến em thành của riêng mình hắn, em sẽ chỉ yêu mình hắn và sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào hắn. Cái ngày ấy là ngày ấy sẽ không còn xa nữa đâu vì nó chính là hôm nay đây...Mitsuya nhân lúc nửa đêm Takemichi vừa tan làm về đã bắt cóc em, dùng chiếc khăn tay đã tẩm sẵn thuốc mê chạy đến bịt miệng em từ phía sau. Được bế em trên tay hắn tham lam hít lấy mùi hương trên tóc, trên cổ của em, hắn cùng em đi dọc con đường phủ đầy bóng đêm ấy. Đi thêm 1 đoạn thì cũng đã đến nhà của Mitsuya, hắn cẩn thận khóa chân của em lại rồi nhốt em trong nhà. Sau một lúc lâu, Takemichi cũng từ từ tỉnh dậy, nhìn xung quanh mình chợt thấy khung cảnh thật xa lạ và kì quái. Đây rõ ràng không phải nhà của em...sao em lại ở đây ?

- Đây là đâu...!!?? Sao mình lại ở đây !? Phải mau chạy khỏi đây thôi !

Chạy gần đến cửa thì em ngã rầm xuống đất, từ từ ngồi dậy nhìn về phía chân mình. Takemichi hốt hoảng, sợ hãi tột độ chân của em bị xích lại rồi...Sao có thể chứ ? Cổ chân nhỏ đang bị 1 thứ xiềng xích giữ lại. Khuôn mặt với những đường nét thanh tú xinh đẹp nay đã trắng bệch, cơ thể bất giác run lên. Em nhớ rằng mình không hề gây thù chuốc oán với ai mà !? Sao lại rơi vào tình cảnh oái ăm thế này chứ ? Loay hoay cố gắng tìm cách mở chiếc còng chân chết tiệt này ra. Những giọt nước mắt từ từ tuôn ra rơi tí tách trên chiếc còng sắt ấy, em vừa mở vừa khóc, nó như cắn chặt lấy chân em vậy...em phải làm sao bây giờ, đầu cứ ong on cả lên hàng loạt suy nghĩ tràn vào đầu em, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, hơi thở gấp gáp bàn tay run rẩy không ngừng. Em sợ quá ngộ nhỡ tên kia về thì phải làm sao ? Liệu hắn có nắm đầu em rồi giết chết em luôn hay không ? Hay hắn vừa nhìn thấy em liền nã súng vào đầu em luôn ? Suy nghĩ vừa dứt thì cánh cửa đột nhiên mở ra, 1 bóng người thấp thoáng mờ ảo dần hiện rõ ra trước mặt em. Đôi môi nhỏ mấp máy cất lên giọng nói nhẹ tựa lông hồng:

- Mitsuya-kun ?

Em lập tức vui vẻ cũng an tâm được phần nào, em nghĩ rằng chắc hẳn cậu ấy đến để cứu mình.

- Mitsuya-kun giúp tao với, đột nhiên tao bị bắt đến đấy đáng sợ quá...

Chỉ thấy hắn ta nở 1 nụ cười, 1 nụ cười giả nhân giả nghĩa rồi đóng cánh cửa lại, từ từ tiến gần đến chỗ Takemichi rồi ngồi xuống. Nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên gương mặt em rồi bế em tiến về phía giường.

- Mày đừng lo, tao chính là người đưa mày đến đây mà. Yên tâm từ giờ trở đi tao sẽ bảo vệ mày, chăm sóc mày, yêu thương mày đến hết cuộc đời này nhé ~

Nói rồi hắn ta cúi xuống hôn lên môi em. Takemichi tối sầm mặt lại, em nghe rõ từng chữ một trong lời Mitsuya vừa nói, em chết lặng một hồi rồi nhanh chóng lấy lại được tinh thần. Đẩy Mitsuya ra, nhảy khỏi vòng tay của hắn em cố gắng chạy ra ngoài lấy được chiếc chìa khóa thành công mở khóa còng chân, lại nhanh chóng chạy về phía cửa. Chỉ còn 1 chút nữa thôi là em đã thành công thoát khỏi hắn rồi, nhưng không...Mitsuya đã nhanh hơn em 1 bước rồi. Hắn thô bạo lôi em lại quăng em xuống đất, lưng Takemichi đập mặt xuống nền nhà lạnh buốt, miệng nhỏ bất chợt kêu lên 1 tiếng đau đớn. Có vẻ hắn thực sự tức giận rồi...

- Tại sao...? Tại sao mày lại muốn chạy trốn hả Takemichi ? Tao yêu mày như vậy mà...Sao mày lại muốn chạy trốn khỏi tao chứ !!!

Nói rồi hắn nâng 1 bên chân của em lên trực tiếp đánh gãy. Takemichi đau đớn tột cùng em hét lên đầy thống khổ.

- AAAAAAAAA-- hức...Đ-đau quá...aaaa

Mitsuya nghe vậy mà hắn lại nở một nụ cười quỷ dị nhìn em, tiếng hét của em nghe thật quyến rũ làm sao, nó khiến con tim hắn rạo rực nó đập mạnh liên hồi khi nghe thấy tiếng hét của em. Bế em lên tay Mitsuya dần dần tiến về phía giường, nhẹ nhàng đặt em nằm xuống. Takemichi bây giờ đang phải hứng chịu cơn đau từ chiếc chân vừa bị Mitsuya đánh gãy, em lườm hắn ta, em tự hỏi mình đã làm gì mà để phải ra nông nỗi này ? Em lại tự hỏi rằng cái tình yêu mà hắn dành cho em rốt cuộc là cái thứ gì ?

Mitsuya liếm môi rồi cúi xuống hôn em, 1 nụ hôn đầy sự kiểm soát và ham muốn thấy Takemichi không chịu mở miệng ra, hắn đưa tay xuống ấn vào chiếc chân vừa gãy của em đúng như hắn đoán Takemichi đau đớn lập tức phải mở miệng ra kêu. Thann công khiến em mở miệng hắn đưa lưỡi vào khám phá bên trong, 2 chiếc lưỡi quấn quýt nhau không rời. Từ khi nào mà Mitsuya lại có thể hôn một cách điêu luyện như thế này ? Hắn tham lam hút hết mật ngọt trong miệng em, Takemichi hôn thực sự rất tệ hoặc là do em đang đau đớn vì chiếc chân gãy nên chẳng còn tâm trí mà hôn hít nữa. Lưỡi em rụt rè chuyển động cứng đơ lại, thỉnh thoảng cơ thể lại giật nhẹ lên đáng yêu hết sức.

Takemichi bắt đầu thấy khó thở rồi, em liên tục đấm vào lưng của Mitsuya. Thấy vậy hắn cũng chỉ đành luyến tiếc rời khỏi nơi ngọt ngào kia kéo theo một sợi chỉ dài Mitsuya thấy rất thỏa mãn với thành quả của mình, hắn cởi áo của mình ra, vén áo của em lên ngắm nhìn 2 điểm hồng nhỏ xinh đang ửng đỏ phía trước mắt. Hắn cười khẩy 1 cái rồi bắt đầu ngậm lấy 1 bên nhũ hoa, 1 bên còn lại thì được tay hắn tận tình chăm sóc. Đối với Takemichi mà nói thì đây là lần đầu tiên em làm loại chuyện này, khoái cảm cứ dồn dập đến Takemichi vô thức rên rỉ trong cổ họng không muốn chúng phát ra ngoài. Chơi đùa với nhũ hoa 1 lúc, hắn ta cắt mạnh 1 phát lên ngực em, Takemichi cong người lên cảm giác tê dại ấy là sao...? Em không thích nó 1 chút nào, dùng tay đẩy nhẹ người Mitsuya ra, đôi mắt rưng rưng nước, mặt cứ đỏ dần lên trông khuôn mặt em bây giờ cực kì gợi tình vậy mà lại muốn hắn dừng lại sao ?

Takemichi: Mitsuya-kun d-dừng lại...đ-đi mà, cầu...xin mày đấy~

Hắn bắt lấy tay hôn nhẹ lên ngón áp út giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng an ủi em.

Mitsuya: Không sao đâu ! Đừng sợ, tao sẽ nhẹ nhàng mà

Không để Takemichi trả lời hắn liền giải phóng cự vật của mình ra, nhấc bên chân còn lại của em lên vai. Hắn thúc mạnh vào cúc hoa của em, cơn đau từ chiếc chân gãy và cả từ bên dưới lan ra khắp thân thể em, em bật khóc nức nở. Nhận thấy người tình bé nhỏ của mình đang khóc, hắn đau lòng cúi xuống hôn lên môi em, lập tức dừng lại để em làm quen với độ lớn của thằng nhóc, hắn cứ liên tục lau nước mắt cho em, nhẹ nhàng an ủi em. Một lúc sau tình hình có vẻ ổn hơn rồi hắn ta liền bắt đầu di chuyển nhanh hơn, từng đợt thúc đều khiến người em đung đưa theo nhịp độ của nó.

Mitsuya: Bên trong mày nóng quá, có vẻ như mày thực sự rất thích thằng nhỏ của tao đấy nhỉ

Hắn cúi xuống thì thầm vào tai em làm em ngượng chín mặt. Hắn thúc ngày càng mạnh, ngày càng nhanh hơn và còn sâu hơn nữa. Tiếng da thịt va chạm vào nhau khiến ai cũng phải đỏ mặt.

Takemichi: Ah~ không được...ưm...ư~ đừng có đâm...vào chỗ...đấy mà...ha~

Có vẻ như tìm thấy rồi. Điểm G của em Mitsuya cười tà, hắn đâm mạnh hơn, sâu hơn cứ lên tục đâm vào điểm G của em không thương tiếc. Không biết em đã ra bao nhiêu lần rồi...mà hắn vẫn chưa xuất nữa, bây giờ toàn thân em đều đau đớn đến chết đi sống lại. Đầu óc trống rỗng, cơn đau cứ hạnh hạ lên dây thần kinh của em, cuối cùng em cũng ngất đi từ lúc nào không hay.

--------------------------------------------

Ngày hôm sau, Takemichi tỉnh lại, nhìn lại cơ thể mình chi chít những vết tích do cuộc chiến ngày hôm qua rồi lại nhìn xuống chiếc chân đã được bó bột cẩn thận.

Takemichi: Không còn đau nữa rồi...? Thần kì thật...

Bỗng có tiếng bước chân lại gần, Takemichi sợ hãi ngồi dịch vào tường trùm kín chăn lên, 1 giọng nói phát ra từ phía trước em sợ hãi tột độ vùi sâu mặt xuống đầu gối, vẫn là giọng nói ấy nhưng lần này nghe nó nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn chăng.

- Takemichi này...tao xin lỗi...hôm qua là do tao kích động đã khiến mày chịu khổ không ít rồi. Nhưng tao thật sự rất yêu mày Takemichi à ! Tao yêu mày rất nhiều.

Hắn nắm chặt lấy vai cậu hét lên thấp thoáng trong đôi mắt tím ấy con ngươi rung động không ngừng đôi tay cũng vô tình mà siết chặt hơn. Takemichi đau đớn kêu lên 1 tiếng hắn mới tỉnh táo lại mà buông tay ra. Takemichi cũng từ từ kéo chăn xuống nghiêm túc nhìn người con trai trước mặt mình. Mái tóc hơi dài, được cắt khá gọn gàng cùng đôi khuyên tai hình chữ thập, quả thật...Mitsuya nhìn rất đẹp trai, không phải kiểu đẹp xuất sắc như Super Idol mà là kiểu đường nét rõ ràng thanh tú hòa hợp với nhau là 1 nét đẹp dịu dàng. Em nghĩ xong thì xấu hổ đỏ mặt trùm chăn lên, che kín mặt lí nhí nói đủ to cho hắn nghe thấy

- Không sao đâu...nhưng mà mày đừng có xích tao lại được không ?...với cả tao thấy đói...

Hắn ta ngạc nhiên một lúc rồi nở một nụ cười tươi ôm lấy em đưa mũi lại gần chiếc cổ trắng ngần tham lam hít hà mùi hương mà hắn đã thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay, bây giờ trông khuôn mặt hắn thỏa mãn chưa kìa hẳn là hắn đang hạnh phúc lắm.

- Được được tất cả liền theo ý mày, đói rồi thì để tao lấy đồ ăn cho mày nha ♡.

Em nhìn theo bóng lưng của hắn mà đỏ mặt...trời ơi sao một người dịu dàng như thế lại thích mình chứ, Takemichi ngại ngùng ôm mặt mình. Em cũng chẳng hiểu tại sao bản thân lại đi thích 1 người mà tối qua vừa đánh gãy chân của mình xong ? Có lẽ do em nghĩ thoáng quá chăng ? Vì bị bỏ rơi từ nhỏ nên em luôn thiếu thốn tình cảm, đột nhiên 1 anh chàng đẹp trai nói yêu mình rồi thề non hẹ biển với mình như vâyh khiến Takemichi khá bối rối.

Một lát sau Mitsuya đi vào trên tay cầm 1 bát cháo sườn thơm phức, hắn ta ngồi đối diện em, cẩn thận đút từng thìa cháo cho em, ăn xong còn nhẹ nhàng lau miệng cho em rồi hắn lại chạy đi lấy đồ tráng miệng cũng vẫn đút từng miếng cho em. Bây giờ Takemichi chỉ việc ngồi im hưởng thụ mà thôi, đột nhiên em cảm thấy hạnh phúc quá trời luôn. Giật mình tỉnh lại em quên mất Mitsuya là người đã bắt cóc em mà, sao em lại thấy hạnh phúc được cơ chứ...chần chừ nhìn từng biểu hiện của hắn, sau cùng em lấy hết dũng khí để hỏi:

- Mitsuya-kun...tại sao mày lại bắt cóc tao vậy ?

Em sợ hãi nhìn hắn, hắn thì đơ mất một lúc rồi mỉm cười nhẹ tiếp tục dọn dẹp, xong xuôi thì ngồi xuống trước mặt em tiếp tục may thêm quần áo cho em.

- Vì tao yêu mày...tao muốn giữ mày ở bên cạnh tao mãi mãi không xa rời...vậy nên Takemichi mày có đồng ý trờ thành bạn đời của tao không ?

Nghe được câu đó mặt Takemichi đỏ dựng hết cả lên yêu cái gì chứ !!?? Bạn đời cái gì chứ !!!??? Sến súa vch !!! Sao hắn không chọn những cô gái xinh đẹp ngoài kia để yêu đương mà lại là em ? Em lăn lộn trên giường rồi rơi bẹp xuống đất, lại phải phiền Mitsuya bế em lên rồi.

-------------------------------------

Chuyển cảnh:

2 tháng đã trôi qua chân của em bây giờ đã lành lại rồi, em cũng đã chấp nhận lời tỏ tình của Mitsuya, bây giờ bọn em chính là 1 cặp đôi yêu nhau say đắm đấy. Bọn em cũng đã làm tình nhiều hơn từ khi chân của em khỏi, Mitsuya còn nói rằng bộ dạng em khi say thực sự rất đáng yêu, hay là khi em bị anh "tấn công" 1 cách bất ngờ vậy: "cơ thể em giật thót rồi đỏ bừng hết lên đáng yêu cực kì" anh nói. Nghe vậy Takemichi ngay lập tức bịt miệng anh người yêu lại, sợ ảnh lại nói năng linh tinh làm em xấu hổ chết mất. Xem ra bây giờ bọn họ thực sự rất hạnh phúc rồi nhỉ...mọi chuyện vẫn sẽ rất tốt đẹp cho đến 1 ngày...

- Mitsuya-kun nhớ phải mua pudding cho em đấy...không được quên đâu nhé

Em nói chuyện với hắn qua điện thoại, giọng nói hí hửng pha cùng chút tinh nghịch nhưng không kém phần đáng yêu của em khiến người phía bên kia phải bật cười nhẹ nói với em.

- Anh biết rồi mà...à chút nữa anh về có bất ngờ cho em đấy ~

- Hả !? Là cái gì vậy ?

Em háo hức hỏi hắn.

- Là-

**RẦM**

Một tiếng động lớn từ phía đầu dây của người bên kia Takemichi đột nhiên có linh cảm xấu em lo lắng cứ gọi tên hắn liên tục

- Mitsuya-kun...Mitsuya-kunnn

Em hoảng loạn lao thẳng ra khỏi nhà chạy đến trước cửa hàng tiện lợi, nơi duy nhất bán loại pudding mà em yêu thích, em thấy rồi...em thấy hắn rồi. Hắn đang nằm trong vũng máu dưới đất kìa, Takemichi nhanh chóng chạy đến chỗ hắn, đỡ hắn dậy hoảng loạn lắp bắp nói không thành tiếng, nước mắt em trào ra

- M-Mitsuya-kun cố gắng lên, em sẽ gọi xe cứu thương đến ngay đây.

Mitsuya nhìn em, hắn lại làm em khóc rồi...dùng hết sức lực lấy từ trong túi áo ra 1 chiếc hộp, hắn mở chiếc hộp ra...là nhẫn...là nhẫn cưới hắn đặt làm riêng cho em và hắn kìa.

- Anh...đã...đeo 1 cái rồi, vậy nên...Take-michi...em sẽ...đồng ý lấy anh chứ...?

Em gật đầu lia lịa ôm chặt hắn vào lòng nước mắt không ngừng rơi.

- Em đồng ý...em đồng ý mà, Mitsuya-kun đừng nói chuyện nữa...

Hắn ta nở nụ cười mãn nguyện, đeo chiếc nhẫn vào tay em rồi nở 1 nụ cười mãn nguyện mà ra đi. Khuôn mặt em tối sầm lại đôi mắt xanh sa

- Mitsuya...? Này...Mitsuya-kun...sao anh lại im lặng vậy ? Mau tỉnh lại nói chuyện với em đi mà...sao người anh lạnh quá...Michi sợ phải ở một mình lắm...đừng bỏ Michi lại mà...

Em khóc òa lên, đau đớn quá...em tưởng rằng bản thân đã tìm ra nơi mình thuộc về rồi chứ...sao bây giờ nó lại bỏ em mà đi thế này...ngồi ôm chặt lấy nửa kia Takemichi khóc nấc lên từng hồi. Cho đến khi xe cứu thương đến thì chỉ còn lại người con trai cùng đôi mắt vô hồn trống rỗng đang ôm chặt lấy 1 thân ảnh đã sớm trút hơi thở cuối cùng. Họ nhanh chóng chạy đến đưa cả em và hắn rời khỏi nơi ấy.

Sau khi làm xong tang lễ cho Mitsuya...em ngồi đọc bức thư mà Mitsuya để lại trước khi mất.

"Gửi Mitsuya Takemichi
Khi mà em đọc được bức thư này thì có lẽ anh đã không còn trên đời này nữa rồi, trước đây anh giống như là 1 kẻ điên vậy. Nhưng từ khi gặp và yêu em, anh nghĩ rằng anh đã thay đổi...em còn không hề ghét bỏ anh, em đã cho anh biết thế nào là tình yêu, thế nào là cần phải bảo vệ. Anh thực sự yêu em rất nhiều Michi à, em thích được anh gọi là Michi mà đúng không ? Anh...vẫn luôn mong rằng sẽ được cưới em, cùng em bước vào lễ đường, Luna và Mana sẽ vui lắm đấy. Anh cũng đã may xong đồ cưới cho chúng ta rồi, em mặc lên sẽ đẹp lắm đấy, anh thực sự muốn nhìn em mặc lên bộ đồ chính do tay của anh làm ra. Một lần nữa cảm ơn em đã đến với anh, cảm ơn em đã bước vào cuộc sống và thay đổi con người anh."

Chồng của em
Mitsuya Takashi

Đọc xong bức thư, Takemichi bần thần, lặng lẽ bước đến chiếc bàn làm việc của hắn, mở chiếc ngăn kéo ra...là đồ cưới.

Takemichi: Takashi...đợi em...rồi chúng ta sẽ cùng kết hôn nhé~

Em buộc sợi dây thừng lên trần nhà, đứng lên ghế rồi cho đầu qua. Đôi mắt trống rỗng chết chóc bỗng chốc lại sáng lên, nó như sợi dây cứu mạng em vậy từ sau khi Mitsuya chết cuộc đời của em chỉ toàn là đau khổ, nỗi cô đơn đều gặm nhấm em hằng đêm. Cuối cùng Takemichi quyết định tự vẫn, dù thế trên môi em vẫn nở nụ cười trông rất hạnh phúc...Trước khi chết em đã nói...

"Em yêu Takashi nhiều lắm, yêu anh rất nhiều..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com