TruyenHHH.com

Alltakemichi Mot Lu Dien

Tác giả:DreamyWilliam
_____________

"...."

_____(1)_____

Tối tăm, nóng bức, ngột ngạt, chật chội và khó chịu.

Đó là những tính từ để miêu tả nơi mà Sanzu đang ở, anh bị nhốt ở phòng kho dưới cầu thang, tay chân đều bị trói, miệng cũng bị cột lại, gần như không thể động đậy.

Mỗi ngày chỉ được đi vệ sinh 2 lần, đồ ăn thì nhạt nhẽo, tệ đến khủng khiếp. Mấy hôm nay bị nhốt, không dưới mười lần Sanzu tìm cách bỏ trốn, nhưng dù cố thế nào cũng đều bị bắt lại, có hôm do cứng đầu quá mà Sanzu bị bịt mắt, bịt tai, bắt nằm coi biệt đội F4 + V95 nhảy suốt nguyên một đêm 8 tiếng đồng hồ.

Nhưng với bản tính kiên trì, Sanzu nhất quyết không bỏ cuộc trong sự nghiệp chạy trốn. Và hôm nay có vẻ là một ngày may mắn của anh.

Sau khe hở nhỏ bé của cánh cửa, Sanzu có thể nhìn thấy Baji, thằng người quen cũ của anh, dù anh thì không thích gì thằng này lắm, đối với Sanzu, bất kể có là ai, chỉ cần phản bội King thì đều đáng chết như nhau, cho dù lý do có là gì đi chăng nữa.

Chỉ là trong tình thế ngặt nghèo này, cách tốt nhất vẫn là tìm trợ giúp từ phía người quen. Nghĩ như vậy, Sanzu dùng hết sức bình sinh của mình, vùng vẫy như một con dòi trong phòng kho để tạo tiếng động lớn, cố gắng thu hút sự chú ý.

_____(2)_____

Cả một đám ngồi lại với nhau nói chuyện, sau một lúc nói chuyện ẩn ý qua lại với nhau, Piichi cuối cùng cũng ngờ ngợ đoán ra là mình đã xuyên không sang một thế giới khác.

Dù nghe có vẻ hơi khó tin, nhưng trong mắt Piichi, Hanagaki là kiểu người có thể biến điều không thể thành có thể, vì vậy nên anh rất nhanh đã chấp nhận cái hiện thực phi lý này.

Dù sao trong ấn tượng của Piichi, khi trận Thiên Trúc đang diễn ra một cách ác liệt tưởng chừng như sắp mất khống chế mà Hanagaki, bằng một cách nào đó vẫn còn có thể cưỡi voi nhảy vào chiến trường dẹp loạn cả hai băng, thì dăm ba mấy cái xuyên không rồi thế giới khác này chẳng là cái gì to tác hết.

Thường thì quy tắc khi nói chuyện là có người nói thì phải có người nghe, đằng này trên bàn ăn có bốn người, hết hai người là Piichi và Baji cứ tập trung vào nói chuyện với một mình Takemichi, người này nói xong thì người kia tiếp lời, thành ra Takemichi tiếp khách rất mệt, trả lời xong người này còn phải quay qua tiếp chuyện người khác.

Chỉ riêng Umi là thật sự trở thành cái bóng đèn, cô lâu lâu chỉ thêm vào hai ba câu đệm cho vui vui tai thôi, chứ chẳng đóng góp được cái mẹ gì cho chủ đề của cuộc hội thoại. Umi cũng biết điều, cả buổi chỉ ngồi chống cằm, uống trà và hít mùi Gay đang lang tỏa trong không khí như một thú vui khó bỏ.

Bất chợt vài tiếng 'Bộp!' 'Bộp!' 'Bộp!' như vật dụng đổ vỡ phát ra từ phía nhà kho, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Biết là con 'tin' lại đang quấy rối, Umi mỉm cười lấy cớ đi kiểm tra nhà kho để đứng dậy khỏi bàn ăn.

Trong lúc cả ba thằng đàn ông nói chuyện với nhau, Umi lẳng lặng tiến ra sau bếp, kéo rèm lại rồi mở cửa nhà kho, dùng dây thừng trói Sanzu thêm hai ba lớp nữa cho khỏi phải động đậy, cô còn nhẹ nhàng cúi đầu, thì thầm bên lỗ tai Sanzu là:"Bé mà không ngoan á, là tối nay anh Takemichi phạt đó nha."

Thừa biết là Sanzu không thích Takemichi nên Umi luôn sử dụng câu này để dọa Sanzu, rất may là nó luôn hữu dụng, mỗi lần nghe xong là Sanzu đứng hình, chết lặng liền ngay lập tức.

Mấy nay Umi cũng cảm thấy Sanzu rất phiền, Kisaki, Takemichi, Kazutora, Hanma và Rintarou thường xuyên không có mặt ở nhà, thành ra người nhận nhiệm vụ giám sát Sanzu luôn là cô và Kaito, mà Sanzu thì không có hiền, nhiều lần khiến cho Umi phải lao đao đến chạy lên chạy xuống vì tưởng để anh trốn được.

Thời gian cũng không còn sớm, có vẻ như là sắp tới giờ Kisaki về đến nơi, thế nên Takemichi nhanh chóng tìm cách đuổi khéo Baji về, cậu và anh trao đổi số điện thoại xong thì ai về nhà nấy.

Sau đó Takemichi quay đầu nhìn Piichi, thật sự không biết nên làm gì với thằng nhóc này.

Dựa theo tiến độ hiện tại, tới tận tối ngày mai lớp màng mới hoàn toàn bình phục, nghĩa là Takemichi phải xoay sở lo liệu chỗ ăn, chỗ ngủ cho tên nhóc này đến ngày mai.

Khác với Takemichi, Piichi lại không để ý quá nhiều đến vấn đề đồ ăn hay nghỉ ngơi, thứ anh để ý chính là sự khác biệt giữa Takemichi và Hanagaki mà anh quen biết.

Dù khí chất trưởng thành, cầu toàn và khó chịu với thế giới vẫn còn đó, nhưng Takemichi lại cởi mở và dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Cả Takemichi và Hanagaki đều không thích ôm ấp, nhưng Takemichi lại chỉ là tỏ thái độ khó chịu chứ vẫn cho ôm, còn mà gặp Hanagaki là xác định bị đánh cho một trận.

Gu ăn uống của hai người cũng khác nhau hoàn toàn, phong cách quần áo cũng vậy, Piichi vẫn không thể tin được, cùng một cái tên Hanagaki Takemichi mà sao hai người bọn họ có thể khác nhau đến như thế.

Nhưng mà, Piichi cũng mừng, mừng vì có thể nhìn thấy nụ cười của Takemichi thêm một lần nữa. Hanagaki của cậu như một đóa hoa hướng dương đã úa tàng, bên ngoài tỏ ra gai góc nhưng thật chất bên trong đã sớm chết lặng, hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối, tách biệt bản thân với thế giới bên ngoài kia, một mình đối mặt với một 'thứ' khủng khiếp gì đó mà Piichi không thể hiểu hay xem thấy được.

Một ngày nào đó mà đến chính bản thân Piichi còn không thể nhớ, Hanagaki của anh đã thay đổi, thay đổi hoàn toàn, trở nên thật xa lạ, cậu đột nhiên trở nên xa cách với tất cả mọi người, đột nhiên lao vào luyện tập như điên, bán sống bán chết để mạnh lên, đột nhiên mở rộng thế lực để rồi trở thành con 'quái vật' đáng sợ trong mắt tất cả mọi người.

Bạn bè thù hận, cấp dưới thì sợ hãi, người xung quanh cũng ghét bỏ, kỳ thị rồi né xa, Hanagaki đột nhiên trở thành một con sói ác độc trong câu truyện của người khác.

Một Takemichi tươi sống, ấm áp và hòa đồng như này là điều mà Piichi không dám tưởng tượng, phải chăng anh đã quá vô tâm với chính người mình yêu nhất? Phải chăng ở một góc nào đó mà anh không biết, Hanagaki đã từng ôm gối khóc hết cả nước mắt?

Piichi và Hanagaki vẫn luôn giữ đúng cái 'khoảng cách an toàn' mà họ đã đặt ra, không xâm phạm vào nội tâm của đối phương, không động chạm đến vết thương của nhau cũng không được hỏi về nó. Hai người có thể ngồi lại tâm sự với nhau về cuộc sống và trách nhiệm, có thể là những người bạn thân lâu lâu thì gọi hai ba cuộc gọi cho vui, tâm sự lúc nửa đêm về đời tư và drama băng nhóm. Nhưng ai cũng hiểu, tình bạn này nó mỏng manh vô cùng, chỉ cần một trong hai cố tình bước đi quá giới hạn, nó cuối cùng sẽ vỡ nát thành bọt nước, biến mất không còn một giấu vết.

Quá mạo hiểm, Piichi thật sự là không dám bước tiếp, anh chọn đứng từ xa, rất xa, sẵn sàng trở thành hơi ấm cho Hanagaki nếu cậu có ý định quay đầu lại, nhưng đường một khi đã đi, kết quả luôn chỉ có một.

Piichi thật ra rất thông minh, anh hiểu nếu cứ để Hanagaki bước tiếp như thế này, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tự giết chết chính mình, anh tiến tới sẽ mất cậu, không tiến tới cũng sẽ mất cậu, vậy chẳng thà đừng có hy vọng, có khi sẽ ít đau đớn hơn khi mất đi.

Không khí đột nhiên lạnh xuống, u ám lạ thường, Takemichi cũng thấy nhột nhột, cảm giác như ai đó đang nhắc đến cậu, thường thì mấy trường hợp này 100% là do thằng nhóc Kisaki đang nói xấu cậu chứ không có ai hết.

Piichi cũng nhận ra mình đang để tâm trạng ảnh hưởng mọi người, anh nhanh chóng bẻ lái sang chuyện khác, anh quay về phía nhà kho ở góc cầu thang, chỉ vào nó rồi hỏi:"Mọi người, đang nhốt ai trong đó vậy?"

Umi: ..?

"Gì, nhốt...nhốt ai cơ? Cái bạn này nói gì kỳ vậy?" Umi khoanh tay giả khờ như mình không biết, chỉ có Piichi là chắc chắn có người bị nhốt ở đó, thường thì mấy tiếng động rơi rớt kiểu kia chỉ có thể là do con người làm ra mà thôi.

Biết là có giấu nữa cũng không có tác dụng, Takemichi chỉ đành nói:"Không cần phải giấu nữa đâu, Umi. Tao cũng nghĩ chúng ta nên thả nó ra thì hơn, cho nó ở nhờ hoài tao cũng nản."

Thế là Sanzu bị nắm cái đầu lôi ra ngoài, cứ tưởng là Piichi sẽ lo lắng hay gì đó, nhưng không, thấy người bị bắt là Sanzu, Piichi còn cười rất là hả hê.

Piichi không có ưa cái mẹ gì Sanzu hết, thằng này là trưởng câu lạc bộ Anti Hanagaki, tất cả chỉ bởi vì Hanagaki đáng yêu đẹp trai của anh giỏi hơn Mikey của hắn, vì vậy nên Sanzu là chuyên gia ném đá giấu tay, kích động thù hận trong nội bộ những người ủng hộ Hanagaki. Piichi cay không? Cay chứ, nhiều lúc muốn chặng đầu đánh hội đồng lắm rồi đó mà Hanagaki không cho nên không dám làm.

Nay qua đây có cơ hội bổ mắt, Piichi chỉ hận chưa móc điện thoại ra chụp 7749 kiểu này với 7749 góc độ rồi đem ra in thành poster siu to khổng lồ treo ở trung tâm Shibuya cho toàn dân thấy.

Takemichi kêu Umi thả lỏng dây trói cho Sanzu, còn cởi đồ bịt miệng ra, hai bên bắt đầu thương lượng.

Thỏa thuận đầu là Takemichi sẽ thả Sanzu đi, nhưng điều kiện là Sanzu không được báo cảnh sát cũng không được kéo quân đến làm phiền gia đình Takemichi, coi như giữa hai bên không có quen biết gì nhau hết, nhưng Sanzu vùng vẫy không chịu.

Thỏa thuận thứ hai cũng như cái đầu, nhưng Takemichi tặng thêm 5 ngàn yên để Sanzu im miệng, thế mà Sanzu vẫn cứng, nhất quyết nói không là không.

Đang lúc Takemichi bực mình muốn thủ tiêu luôn Sanzu thì Piichi giơ tay phát biểu ý kiến.

"Tại sao hai người không ra ngoài kia đánh một trận đi, ai thắng thì người đó có quyền quyết định!" Piichi tự tin đề nghị, anh tin là Takemichi nhất định sẽ không thua, cũng như biết được tính cách thích thi đua đến mức trở nên quá khích của Sanzu, Piichi tin rằng kiểu gì Sanzu cũng sẽ đồng ý nếu như bị Takemichi đánh bại như một người đàn ông thực thụ.

Suốt mấy ngày nay bị nhốt, thể lực của Sanzu đã bị mai một đi không ít, người bình thường ở trong tình cảnh này sẽ không một ai đồng ý với đề xuất của Piichi, nhưng Sanzu làm méo gì phải người bình thường, anh không chút do dự mà đồng ý, lòng thầm thề nhất định phải đánh cho Takemichi một trận ra trò.

Đánh nhau bình thường thì không có được công bằng lắm, nhất là khi tay trái của Takemichi có vết thương đang trong quá trình hồi phục.

Nhưng bọn họ không phải lo, bởi vì đã có Piichi, hậu duệ năm đời của một gia tộc Samurai có tiếng, gia đình cũng có truyền thống về kiếm thuật. Với kinh nghiệm và kiến thức được giảng dạy từ bé, Piichi nhanh chóng chạy ra phía sau vườn, bẻ đại hai ba thanh tre mà Kisaki trồng xuống, qua vài thao tác đơn giản như cắt gọn thân tre, mài nhẵn, cuốn vải và cố định tay cầm. Piichi đã cho ra đời hai cây kiếm tạm bợ coi như là dùng được một lần.

Sanzu đối với bộ môn này rất là tự tin, dù chỉ mới học qua vài khóa cơ bản nhưng tay cầm kiếm của Sanzu rất tốt, đảm bảo là vung phát nào là lực phát đó, chém phát nào là ăn tiền phát đó liền.

Takemichi cầm thanh kiếm gỗ trên tay, thử làm hai ba động tác kiểm tra chất lượng kiếm và ước lượng lực tay của mình, cũng đã vài ngàn năm rồi cậu không đụng đến loại vũ khí này, không biết kỹ năng có bị mai một hay không.

Umi thì nhanh tay làm liền hai bịch snack cùng một chai sting chuẩn bị hóng liền tại chỗ, hoàn toàn quên mất là mình còn phải ăn kiên.

Liệu Sanzu sẽ có cơ hội trước một bật thầy đã luyện kiếm vài trăm năm như Takemichi? Câu trả lời sẽ ở chương sau.

__________
Góc tác giả:

Sanzu: Nah i'd win, 🫸🏻🔴🔵🫷🏻🤌🏻🫴🏻🟣

Takemichi: Nah i'd win, 🙏🏻⛩️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com