TruyenHHH.com

Alltake Tro Ve 20 Nam Truoc

" Giáng sinh an lành." Mikey bước vào, mái tóc vàng qua vai mềm mại được buột phần mái gọn gàng tung bay phía sau anh ấy, đôi mắt đen láy mang theo vẻ bình yên, anh ấy mang theo một nụ cười nhẹ nhàng và bình tĩnh trên môi. Không khí quanh anh tỏa ra một vẻ gì đó cực kỳ thản nhiên nhưng tốt bụng. Mikey đảo mắt nhìn về phía mọi người đang đứng và dừng lại khi nhìn thấy Takemichi, gương mặt đầy máu và bầm dập trong vòng tay Hakkai.

" Bọn mày làm gì vào ngày như hôm nay thế?" Mikey cười híp mắt, vẻ thánh thiện vừa rồi của anh biến đã biến đâu.
" Hắc Long."

" Mikey, tao xin lỗi. Những chuyện này là lỗi tại tao. Tao tự phá vỡ nó, cuối cùng lại đánh nhau với Hắc Long như thế này." Mitsuya cúi gập người để xin lỗi.

" Taka-chan!?"

" Kisaki đã thông báo cho tụi tao. Nhưng có vẻ như tao vẫn đến trễ nhỉ." Mikey bước về phía Hakkai, người đang sững sờ nhìn cậu trai tóc vàng đứng sừng sững trước mặt. Nhưng Mikey không nhìn Hakkai, anh đưa tay vuốt nhẹ má Takemichi, người đang nhắm nghiền mắt bất tỉnh. Anh nhẹ nhàng lau đi phần máu dính trên da cậu.

" Tại sao mày lại làm cậu ấy thành như vậy?" Mikey đứng lên khỏi chỗ của mình. " Cậu ấy chỉ muốn giúp đỡ mà thôi."

" Mày là Mikey vô địch hả!?" Taiju cười khi hỏi.

Mikey đứng đối diện với Taiju và với một đòn duy nhất. Anh hạ gục Taiju trước sự kinh ngạc của tất cả những người ở đó. Nhưng anh không có dấu hiệu dừng lại, đôi mắt đen láy của anh trở nên vô hồn khi anh liên tục giáng những cú đấm vào mặt Taiju.

" Được rồi, Mikey. Dừng lại đi." Mitsuya vội vàng nói.

" Tại sao phải dừng lại? Anh ta chỉ đang trả lại những gì anh ta đã làm thôi mà." Mikey bình tĩnh nói.

" Được rồi đó, Mikey. Mình đi thôi mọi người cần được chữa trị cả Takemichi nữa." Draken bước vào và ngăn Mikey lại, ánh mắt anh nhìn đến về phía Takemichi.
-----------------------------------
Bên ngoài nhà thờ Udagawa, 100 lính Hắc Long được tập luyện kỹ càng nằm bất động trên mặt đất phủ tuyết trắng xóa, sống chết không rõ. Mucho vô cảm nhìn chúng, trong khi Smiley và Angry ngồi trên bậc thang dẫn vào đền và chờ đợi. Kazutora dùng chân đá đá nhẹ một tên Hắc Long gần anh ấy nhất như để giết thời gian.

" Đây là chiến thắng của Touman." Giọng nói của Mikey vang lên.

Cuối cùng cánh cửa bậc mở, mọi người bước khỏi nhà thờ Udagawa trong sự hân hoan của chiến thắng và tự do. Takemichi được bế cẩn thận trọng vòng tay của Mikey.

" Giáng sinh an lành Takemichi."
--------------------------------------
Takemichi tỉnh dậy trong tiếng gió và tiếng động cơ xe gầm rú.

" Tỉnh rồi đó hả, Takemichi?" Giọng nói Mikey vang lên, cũng là người đang chở cậu.

" Mikey-kun?" Mất vài giây để Takemichi có thể hiểu được tình hình.

" Cám ơn mày đã đến giúp tụi tao đánh bại Taiju." Takemichi nói thực sự nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc. Cậu có thể thở phào được rồi.

" Mà mọi người đâu rồi, Mikey-kun? Họ vẫn ổn chứ?" Cậu hỏi bằng một giọng hào hứng và vui vẻ. Nhưng rồi Takemichi nhận ra có gì đó méo ổn ở đây.

" ...Mikey-kun?" Takemichi dè dặt hỏi lại.

" Hửm?"

" Sao mày không trả lời tao? Bộ tao làm gì sa----!!!!" Mikey đột nhiên rồ ga và phóng xe hết tốc lực. " Clm!!!!!!"

Takemichi vội vàng ôm chặt người đang chở mình sợ bây khỏi xe. Cảm giác déja vu xuất hiện, cậu nhớ tới lần ngồi xe Mucho vô cùng.

" MIKEY-KUNNNN!!!!!" Takemichi gào lên, ứa cả nước mắt. Cậu không hề nhớ mình đã làm gì đắc tội Mikey cả.

" Mày chỉ định hỏi tao nhiêu đó thôi sao?" Mikey khi này mới lên tiếng. " Họ vẫn ổn. Mọi người hoàn toàn an toàn nên mày đừng lo. Giờ tới lượt tao hỏi mày này Takemichi."

" Ah!?"

" Sao mày không liên lạc với tao trước. Tao đã nói mày có thể làm theo ý mày mà. Tao không đáng tin sao?" Mikey hỏi cũng giảm ga nhè nhẹ trở về với tốc độ bình thường, giọng của anh ấy vương một chút tổn thương. Điều đó làm Takemichi giật mình.

" Không phải như vậy đâu, chỉ là tao...tao chỉ...." Takemichi ấp úng nửa ngày vẫn không sao giải thích được với Mikey. Có thể vì trời lạnh hoặc thế lực siêu nhiên nào đó của thế giới tác động, cậu ôm chặt hơn eo của Mikey, vùi mặt vào lưng áo của anh ấy. Takemichi thì thầm một cách chân thành.

" Tao tin tưởng mày mà, Manjirou."

Gương mặt Mikey giãn ra một cách dịu dàng, đôi mắt đen láy sáng lên và nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi anh ấy sự hạnh phúc và ấm áp bao trùm lên anh. Khi Takemichi lại một lần nữa mất đi ý thức và cả người cậu thả lỏng ra, tay Mikey giữ lấy tay Takemichi đang ôm lấy eo anh, cố định lại vị trí của cậu một lần nữa.

" Vậy sao, Takemichi." Bóng chiếc moto C250 khuất dần sau làn tuyết, dòng người nối đuôi nhau trên đường và những ánh đèn lấp lánh trang trí Giáng sinh.
-------------------------------
Vào những ngày tiết trời lạnh lẽo như thế này, việc được vùi mình trong chăn đệm mềm mại có thể gọi là số dách rồi, nếu có thêm người cùng nằm bên cạnh thì phải gọi là hết nước chấm. Nhưng vẫn có một người không hề thích thú hay thoải mái gì kể cả khi đạt được cả hai yếu tố trên. Cậu ấy chính là Takemichi Hanagaki và đại khái khi vừa mở mắt tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là một trần phòng mình hay đang ở bệnh viện như cậu tưởng mà là một căn phòng vừa lạ vừa quen -phòng Mikey. Mà người vừa được nhắc đến đang ôm chặt Takemichi vào lòng, nằm ngủ ngon lành. Đồ cậu đang mặc không phải của bang phục của cậu, nó là một bộ quần áo ngủ rộng rãi có màu xám nhạt. Takemichi cũng nhận ra các vết thương trên người mình do trận đấu ngày hôm qua cũng đã được băng bó cẩn thận rồi. 'Được rồi, vậy là Mikey đã đến đúng lúc, đánh bại Taiju và chở mình về nhà, trị thương cho mình và giờ mình cùng cậu ấy NGỦ CÙNG nhau? Không được rồi! méo ổn! phải dậy đi thôi.' Takemichi nghĩ.

" M-Mikey-kun?" Takemichi lắp bắp nói.

" Hửmmm..." Mikey chỉ trả lời bằng giọng mũi, trước khi quay lại giấc ngủ của mình.

Ngủ cùng một thiếu niên đang tuổi lớn, Take-bên trong hơn 30-michi :.....

" Oi, Mikey dậy đi, sáng bảnh cả mắt rồi." Giọng anh Shinichiro đột ngột vang lên, tiếp theo đó cánh cửa phòng bật mở.

" Dậy đi tên nhóc này... Ô, nhóc tỉnh rồi đó hả, Takemichi? Anh nghe kể rồi, nhóc cừ lắm nhé. Vậy kêu thằng em anh dậy luôn nhá. Rồi ra ăn sáng này." Anh Shinichiro nói một lèo rồi cứ thế mỉm cười và quay mông rời đi.

"....." Sao anh hành xử như đây là chuyện hiển nhiên vậy anh Shinichiro? Em vừa góp phần phá banh bang Hắc Long mà anh đã tạo ra đó. Mikey là em trai anh mà, anh phải gọi cậu ấy dậy mới đúng chứ? Sao anh lại bỏ đi như vại?

" Mikey-kun, dậy thôi nào." Takem ngồi dậy trên giường, nhận mệnh đánh thức Mikey dậy.
----------------------------------
P/s: thấy hint Mikey x Takemichi ít quá nên toi điều chỉnh lại một chút.

P/s: một chiếc giáng sinh không an lành với Taiju.

P/s: Trong một trận chiến.
Taiju: *đấm Takemichi*

Takemichi:.....

Mikey: *xoắn tay áo lên* Á à ra mày chọn cái chết----!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com