Chap 23
Đến nhà lão già này chút.
Hngk. Tkmch:
Đến làm gì vậy?
Nrt. Yks:
Cô nhi viện, trung tâm cứu trợ động vật.
Hngk. Tkmch:
À. Vậy đợi tôi.
Cô nhi viện, trung tâm cứu trợ động vật... Xây xong rồi hả? Sao lại nhanh thế? Mới có hai ngày thôi mà.
Đứng dậy vươn vai, em lấy chiếc áo măng tô ở ngay thành ghế khoác lên, quàng thêm chiếc khăn len ấm.
Được rồi đi thôi.
Vừa mở cửa nhà, gió lạnh ùa vào rét run lẩy bẩy, mùa đông khắc nghiệt thật đấy!!
Hngk. Tkmch:
Lạnh quá! Cho xe qua đón tôi.
Nrt. Yks:
Vâng, xin thiếu gia đợi 10 phút.
Gì đây hả lão Yakisi này? Vâng là sao? Thiếu gia gì ở đây cơ? Tự nhiên nhắn cung kính thế không biết nữa.
Đêm không sao, tiết trời rét buốt đứng ngoài cửa làm gì cho đóng băng người, em quay gót bước vô nhà xem tivi.
Hướng mắt về phía bàn gỗ, thấy đống len chưa động đến, em bèn nghĩ có lẽ tuần sau sẽ bắt đầu đan.
Chẳng biết Luna với Mana có thích không nhỉ? Thật sự em muốn đan cho hai cô bé dễ thương nhà Mitsuya lắm.
Nghiêng đầu suy nghĩ, chắc mai em sẽ ghé qua cửa hàng len hôm nọ để mua thêm mấy cuộn len màu khác.
Cảm thấy đan một đống khăn len màu hồng phấn cũng hơi kì thật. Nhưng màu hồng phấn đáng yêu mà ta, kì sao được. À khoan đã, hình như em quên chưa mua kim đan... Ừ chính xác, em quên mua nó rồi. Mua len mà không mua kim đan thì lấy gì mà đan len, não em thiệt tình... Mai đành đi mua vậy.Em ngây người nhìn trần nhà, hai mắt lờ mờ sắp chìm vào giấc ngủ bất chợt tiếng chuông cửa ngân lên tiếng "ding dong" khiến em bừng tỉnh. Chân bình bịch chạy ra mở, hóa ra là xe đến đón em. Nom anh vệ sĩ trước mặt cao kinh khủng, phải chi em được như anh ta. "Cậu Hanagaki, mời lên xe"Cái đầu cúi thấp, tay giữ cửa xe, vệ sĩ thận trọng mời em bước lên con xế hộp sang trọng ấy. Vào xe cảm giác đỡ lạnh hẳn. Chẳng biết con chuột mập kia có nhớ em không? Chắc khi em đến chơi với nó thì nó đang lăn quay ra ngủ. Mấy đôi giày của lão Yakisi còn ổn hay nát tươm rồi? Mấy đôi giày mà nát thì ông ta xé xác em mất. "Boru, làm ơn đừng cắn giày của lão ta" Không chỉ xé xác em, lão ta sẽ không mua khoai tây chiên cho em nữa, em thích khoai tây chiên lắm đó. ......May mắn làm sao khi con chuột mập nhà em không gặm nát giày lão ta. Em vui vẻ lon ton tiến gần chỗ lồng của nó cất giọng chào buổi tối. Đáp lại em là tiếng chít duy nhất sau đó con chuột nhỏ cắm đầu ăn thức ăn của nó. "Mày không nhớ tao hả?"Em tỏ vẻ buồn buồn thất vọng, em nhớ nó nhiều vậy mà cớ sao nó không nhớ em. Tổn thương trầm trọng! Tâm hồn mong manh đã bị con chuột mập nhẫn tâm làm tổn thương đau đớn. Thôi mặc kệ nó, em ra nói chuyện cùng lão Yakisi. Em ngây ngô hỏi lão ta xây xong rồi à lập tức bị lão cốc đầu bảo chưa, mới hai ngày sao xây xong được. Em phụng phịu, đâu cần phải cốc đầu em thế đâu. Thế lão nhắn cô nhi viện, trung tâm cứu trợ động vật nghĩa là gì? "À, việc đặt tên cho nó" Em gật gù hiểu ra, làm tưởng xây xong cơ. Việc đặt tên này cũng dễ thôi, em tính trước cả rồi. Sẽ là cô nhi viện Hana và trung tâm cứu trợ động vật Boru. "Được đúng không?"Em cười rạng rỡ, mắt xanh long lanh nhìn thẳng người đối diện, quá được chứ bộ, đều lấy từ tên em và tên con chuột mập đấy. Con chuột mập đằng kia phải biết rằng em yêu nó nhiều mức nào mới lấy tên nó đặt cho trung tâm cứu trợ động vật quý báu của em đó. "Được được, sao cũng được" Thấy người đối diện phất phất tay không ý kiến, em mãn nguyện vung vẩy đôi chân, nhờ lão việc nào lão cũng không chần chừ, đáp ứng cho ngay, thích thật. Từ bao giờ em và lão ta lại thân thiết như vậy? Tưởng chừng như cha con ấy nhỉ...Nhớ ngày đầu gặp nhau, em bước vào ngầu cực kì còn lão ta thì tàn tạ, sống trong một căn nhà hoang tàn, xung quanh toàn rác bốc lên hôi thối. Em có biết lão Yakisi là ai đâu, nghe hệ thống tự nhiên hiện ra cung cấp thông tin của lão xong nói đây là cách làm giàu, em khó hiểu luôn. Khó hiểu nốt là vì sao lão ta giàu lại trong vòng một ngày, kế hoạch của em bày ra cho lão cùng lắm giúp lão không bị phá sản thôi chứ đâu giúp lão giàu lại? Em cảm thấy thần kì và phi logic. "Ảo vậy sao... Ảo vậy sao..."Nhưng bỏ qua đi, giúp lão xong thì lão cho em hẳn số tiền rất lớn cơ mà. Nhắc đến tiền em lại thơ thẩn nghĩ về đống tiền chưa tiêu hết ở bên kia. Tiền, tiền, tiền, tiền,... Lão Yakisi chưa trả tiền lương cho em. Lão Yakisi chau mày, ánh mắt kì dị hướng về phía cậu thiếu niên tóc vàng, sao cứ lầm bầm tiền tiền thế? Hay lão chưa trả lương nên mới vậy... À thôi, đừng quan tâm, đừng quan tâm, hãy quên nó đi. "Haizz, tôi phải đến nhà bạn đây, tạm biệt nhé"Sắp gặp nhóc thối Naoto rồi. Nhớ quá đi! Nhớ quá đi! Tạm biệt con chuột mập, em đi đây. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Takemichi rất nhớ Naoto.Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com