TruyenHHH.com

Alltake Neu Em O Day Khong Ai Phai Mat

Gió lạnh vừa đủ để đẩy lá rơi xào xạc theo bước chân nhỏ. Takemichi đứng bên vỉa hè, tay cầm lon nước ấm mua từ máy bán hàng tự động gần đó, vai áo còn lấm bụi sau vụ đi đánh nhau vào buổi trưa cùng với Kakuchou.

Không phải đánh nhau dữ dội. Chỉ là... cậu ghét cảm giác để bạn mình bị kéo đi mà không làm gì cả. Tính cách anh hùng của cậu vẫn ở đấy ha?

Khi đi qua một ngã tư vắng, Takemichi bỗng nghe tiếng rầm lớn tiếng xe đổ và tiếng rên đau. Cậu lật đật, vội chạy tới xem tình hình. Dưới lòng đường là một chiếc xe môtô nằm ngã nghiêng, bánh xe còn quay nhẹ. Một thanh niên mặc áo thợ máy. Mặt mày xây xát đang cố nhấc chiếc xe lên.

__________________

Xung quanh chẳng có ai. Takemichi không nghĩ nhiều, cậu chạy tới gỡ balo, giúp giữ chiếc xe lại một bên để người kia thoát ra.

–"Anh có sao không ạ?"

Người thanh niên nhăn mài vì đau đớn nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười thân thiện, tay ôm lấy vai bị trật:

–" Chắc là trật khớp..., chết tiệt, chỉ vì tránh con mèo..."

Từ trong balo Takemichi lấy ra một chai nước, rồi khẩn trương:

–"Anh ngồi xuống đi. Để em giúp gọi người tới"

–"Không cần đâu, anh vẫn tự về được. Tiệm sửa xe của anh ngay gần đây thôi."

Takemichi không yên tâm nhìn lên cái vai bị trật kia rồi nhìn mặt anh.

–"Em dìu anh đi nha"

Cậu thanh niên trố mắt ngạc nhiên, rồi mỉm cười.

Thanh niên đó ngạc nhiên, rồi mím cười. Một nụ cười ấm áp đến kỳ lạ - thứ ánh sáng không rực, nhưng đủ khiến người khác muốn đứng gần hơn.

Vài phút sau, cả hai về đến tiệm S.S. Motors – một cửa hàng nhỏ nhưng đầy tiếng gõ lách cách của kim loại, mùi dầu và ánh đèn vàng ẩm.

Anh thanh niên tên Sano Shinichiro.

Cậu biết cái tên đó. Dù trước đó chưa từng gặp nhưng Takemichi không biết cậu đã nghe qua bao nhiêu lần. Cái tên từng tồn tại trong trí nhớ cũ – đầy máu và mất mát. Nhưng lúc này... Shinichiro vẫn còn sống.

Shinichiro ngồi trên ghế gỗ, để Takemichi giúp rửa vết thương bằng nước muối loãng:

–“Em tên gì?”

–"Takemichi... Hanagaki Takemichi a."

Shinichiro nhướn mày:

–"Takemichi hả? Nghe hay phết đấy, rất hợp với em.”

Khi trời nhá nhem tối, Shinichiro rót trà nóng mời cậu.

–"Sao em lại giúp anh vậy? Người lạ mà."

Takemichi nhìn anh, rồi đáp:

–“Vì em đã... từng thấy người quan trọng bị thương mà em không làm gì được. Em không muốn chuyện đó lặp lại, dù là với người lạ.”

Shinichiro im lặng. Đôi mắt của anh lặng như mặt hồ.

Anh bật cười khẽ.

“Anh cũng giống vậy. Chắc... vì vậy mà anh mở cái tiệm này. Để nếu ai cần sửa chữa điều gì đó – anh có thể giúp."

Takemichi hỏi nhỏ:

“Nếu có một điều trong đời muốn sửa nhất... thì đó là gì ạ?”

Shinichiro ngẩn ra một lát.

Anh nhìn ánh đèn của tiệm, nơi từng chiếc xe được tháo tung ra và ráp lại, nơi từng con ốc nhỏ được giữ gìn cẩn thận.

Rồi anh nói:

–"Là ước mơ anh từng bỏ dở. Và những người anh từng hứa bảo vệ nhưng không làm được.”

–“Nếu có thể quay lại, anh sẽ giữ lại hết – từng người một.”

Takemichi ngẩng lên. Tim cậu thắt lại.

Câu trả lời ấy – không phải lời nói. Là một phần của ký ức cũ của định mệnh.

–"Anh Shinichiro ơi... nếu một ngọn lửa đã tắt, nhưng có người giữ tàn tro lại, anh nghĩ... nó có thể cháy lại không?”

Shinichiro mỉm cười, lấy bật lửa trên bàn, bật một ngọn lửa nhỏ.

–“Cháy lại chứ.”

–"Thật không ạ?"

–“Nếu tàn tro chưa bay mất. Và nếu có ai đó... còn nhớ nó từng ấm.”

Liếc nhìn sang chiếc đồng hồ treo trên tường, thấy đã muộn Takemichi đứng dậy, cúi đầu:

–"Cũng khá trễ rồi em về đây tạm biệt anh"

Shinichiro xoa đầu cậu như một người anh lớn, sau đấy thả tay ra chào tạm biệt cậu nhóc kì lạ, giọng nói đều đều:

–"Khi nào rảnh thì ghé tiệm anh chơi nhé nhóc"

Takemichi rời khỏi tiệm, lòng vẫn đau đáu vì biết điều gì đang chờ Shinichiro ở tương lai. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu không còn thấy mình là kẻ lạc lõng.

Vì có một người... cũng từng giữ lửa như cậu. Và ngọn lửa ấy – vẫn chưa tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com