Allsuou Seg Suou Hayato A Trien Luon Di
" Đôi khi thời gian sẽ là thứ đau đớn như khi bạn ngậm một họng thủy tinh vậy...."
.
.
.
Day 12Lần nào cũng vậy, vị khách trẻ tuổi đó sẽ đến cửa hàng tôi vào chiều thứ năm hàng tuần, gọi cho mình một ly trà nhài và bánh quế, và ra một góc phòng bên cạnh cửa sổ để thưởng thức. Cậu nhóc này khiến tôi hiếu kì, từ cách ăn nói đến dáng dấp, đều trưởng thành đến đáng kinh ngạc . Tóc đen, bịt mắt và khuyên tai tua dài, cậu nho nhã trong từng cử chỉ. Giống như một sở thích, người chủ quán như tôi rất tận hưởng việc phục vụ và xem cậu thưởng trà. Cậu lúc nào cũng nhìn ra khung cửa sổ với đôi mắt xa xăm, nghĩ ngợi điều gì đó, yên bình và cũng thật cô đơn.Day 15Cậu nhóc đó lại đến nữa nhưng lần này với dáng vẻ rất khác. Đôi mắt đăm chiêu, ánh chút buồn cùng với sự mệt mỏi xen lẫn. Tôi không tiện hỏi và chỉ có thể an ủi cậu thầm lặng bằng cách rót cho cậu một tách trà nhài đậm hơn... Lặng lẽ quan sát cậu qua khung cửa sổ và lẳng lặng nhìn cậu thở dài.Day 22Chắc chắn là có chuyện, tôi lo ngại khi nhìn về phía cậu, nơi có cậu cùng với người đàn ông lớn hơn cậu khá nhiều. Cuộc nói chuyện của hai người đã có nhiều lúc cao trào và hầu hết là phản ứng gay gắt của cậu với ông ta. Cậu khoanh tay, bấu chặt vào hai cánh tay, khuôn mặt và cả người run lên bần bật. Từ xa, tôi chỉ cầu mong cậu có thể trải qua mọi chuyện một cách yên ổn. Day 25Tôi vẫn không hề gặp lại cậu, trời mưa to quá.Day 32 Trời vẫn mưa tầm tã, cậu vẫn không đến và lòng tôi tự quặn thắt lại Day 33 Trời nắng, cậu đến bất ngờ cùng với hai người bạn. Họ cùng cậu nói cười vui vẻ khiến tôi an lòng một chút. Day 35Cậu lại đến, lần này đem theo chàng trai tóc hai màu kia . Họ gọi cho nhau trà và sữa lắc, kéo nhau ra góc quen thân thuộc mà trò chuyện vui vẻ. Nhìn dáng vẻ vui tươi của hai đứa tôi thầm cầu mong cậu sẽ mãi giữ nụ cười này.Day 42 Cậu và chàng trai tóc hai màu lại đến, hai người nắm tay nhau. Tôi vui mừng và sốt sắng đến độ rót tràn cốc trà cho cậu. Nhìn hai đứa nhỏ tranh luận sôi nổi, chính tôi cũng đã nhìn thấy một dáng vẻ trẻ con mà lâu nay cậu đã không có Day 45Họ lại đi đến đây, vui vẻ và gần gũi. Điều tôi nhận ra mới nhất đó là chiếc nhẫn trên tay cả hai. Tôi biết ngay họ sẽ có điều này mà, và khi cậu nhóc hai màu tóc kia đi đến, tôi đã chuẩn bị một phần bánh của cửa hàng tặng cả hai.
" Nhưng - chúng em không gọi món đó"
Cậu ta nhìn vào với khuôn mặt khó hiểu khiến tôi phải giải thích rằng đây là lời tri ân đến khách hàng , cuối cùng thì nhóc cũng ngượng ngùng mà mang đến cho người yêu. Coi như chúc mừng họ luôn Day 55 Trời mưa tầm tã, họ không đến Day 62 Mưa liên tục nhiều ngày , hai cậu bé đó vẫn chưa đến Day 72Họ chỉ bận thôi đúng không....Day 73 Mưa vẫn không ngừng, nhưng hôm nay cậu nhóc tóc hai màu lại đến , chỉ một mình. Cậu đến quầy tôi và gọi một cốc trà nhài mọi khi người yêu cậu thường dùng. Tôi không thể kìm được sự tò mò thì thằng bé liền cất tiếng nói
" Cậu ấy , Suou, muốn cảm ơn anh rất nhiều, cậu ấy tiếc khi không được uống trà của anh lúc cuối"
Thằng bé nói, vai rung lên bần bật, người sũng nước mưa. Tôi thông cảm đặt tay lên vai nó và ngậm ngùi không nói. Tiếng nước sôi vang lên đã tách tôi ra khỏi câu chuyện, tôi quay đi và chỉ để lại thằng bé một câu
" Thằng bé thật sự rất yêu nhóc , anh mong em hay nhớ đến điều này"
Tiếng chuông của vội vã bật ra, trong mưa, thằng bé hớt hải chạy đi. Trên bàn , tách cà phê vừa rót đang bốc khói, tôi tần ngần , nhìn theo mà khẽ thở dài. P/s: còn thi một môn Toán nữa thôi, là t lại được thỏa sức viết fanfic r=))) suy cùng t nhé các bác
.
.
.
Day 12Lần nào cũng vậy, vị khách trẻ tuổi đó sẽ đến cửa hàng tôi vào chiều thứ năm hàng tuần, gọi cho mình một ly trà nhài và bánh quế, và ra một góc phòng bên cạnh cửa sổ để thưởng thức. Cậu nhóc này khiến tôi hiếu kì, từ cách ăn nói đến dáng dấp, đều trưởng thành đến đáng kinh ngạc . Tóc đen, bịt mắt và khuyên tai tua dài, cậu nho nhã trong từng cử chỉ. Giống như một sở thích, người chủ quán như tôi rất tận hưởng việc phục vụ và xem cậu thưởng trà. Cậu lúc nào cũng nhìn ra khung cửa sổ với đôi mắt xa xăm, nghĩ ngợi điều gì đó, yên bình và cũng thật cô đơn.Day 15Cậu nhóc đó lại đến nữa nhưng lần này với dáng vẻ rất khác. Đôi mắt đăm chiêu, ánh chút buồn cùng với sự mệt mỏi xen lẫn. Tôi không tiện hỏi và chỉ có thể an ủi cậu thầm lặng bằng cách rót cho cậu một tách trà nhài đậm hơn... Lặng lẽ quan sát cậu qua khung cửa sổ và lẳng lặng nhìn cậu thở dài.Day 22Chắc chắn là có chuyện, tôi lo ngại khi nhìn về phía cậu, nơi có cậu cùng với người đàn ông lớn hơn cậu khá nhiều. Cuộc nói chuyện của hai người đã có nhiều lúc cao trào và hầu hết là phản ứng gay gắt của cậu với ông ta. Cậu khoanh tay, bấu chặt vào hai cánh tay, khuôn mặt và cả người run lên bần bật. Từ xa, tôi chỉ cầu mong cậu có thể trải qua mọi chuyện một cách yên ổn. Day 25Tôi vẫn không hề gặp lại cậu, trời mưa to quá.Day 32 Trời vẫn mưa tầm tã, cậu vẫn không đến và lòng tôi tự quặn thắt lại Day 33 Trời nắng, cậu đến bất ngờ cùng với hai người bạn. Họ cùng cậu nói cười vui vẻ khiến tôi an lòng một chút. Day 35Cậu lại đến, lần này đem theo chàng trai tóc hai màu kia . Họ gọi cho nhau trà và sữa lắc, kéo nhau ra góc quen thân thuộc mà trò chuyện vui vẻ. Nhìn dáng vẻ vui tươi của hai đứa tôi thầm cầu mong cậu sẽ mãi giữ nụ cười này.Day 42 Cậu và chàng trai tóc hai màu lại đến, hai người nắm tay nhau. Tôi vui mừng và sốt sắng đến độ rót tràn cốc trà cho cậu. Nhìn hai đứa nhỏ tranh luận sôi nổi, chính tôi cũng đã nhìn thấy một dáng vẻ trẻ con mà lâu nay cậu đã không có Day 45Họ lại đi đến đây, vui vẻ và gần gũi. Điều tôi nhận ra mới nhất đó là chiếc nhẫn trên tay cả hai. Tôi biết ngay họ sẽ có điều này mà, và khi cậu nhóc hai màu tóc kia đi đến, tôi đã chuẩn bị một phần bánh của cửa hàng tặng cả hai.
" Nhưng - chúng em không gọi món đó"
Cậu ta nhìn vào với khuôn mặt khó hiểu khiến tôi phải giải thích rằng đây là lời tri ân đến khách hàng , cuối cùng thì nhóc cũng ngượng ngùng mà mang đến cho người yêu. Coi như chúc mừng họ luôn Day 55 Trời mưa tầm tã, họ không đến Day 62 Mưa liên tục nhiều ngày , hai cậu bé đó vẫn chưa đến Day 72Họ chỉ bận thôi đúng không....Day 73 Mưa vẫn không ngừng, nhưng hôm nay cậu nhóc tóc hai màu lại đến , chỉ một mình. Cậu đến quầy tôi và gọi một cốc trà nhài mọi khi người yêu cậu thường dùng. Tôi không thể kìm được sự tò mò thì thằng bé liền cất tiếng nói
" Cậu ấy , Suou, muốn cảm ơn anh rất nhiều, cậu ấy tiếc khi không được uống trà của anh lúc cuối"
Thằng bé nói, vai rung lên bần bật, người sũng nước mưa. Tôi thông cảm đặt tay lên vai nó và ngậm ngùi không nói. Tiếng nước sôi vang lên đã tách tôi ra khỏi câu chuyện, tôi quay đi và chỉ để lại thằng bé một câu
" Thằng bé thật sự rất yêu nhóc , anh mong em hay nhớ đến điều này"
Tiếng chuông của vội vã bật ra, trong mưa, thằng bé hớt hải chạy đi. Trên bàn , tách cà phê vừa rót đang bốc khói, tôi tần ngần , nhìn theo mà khẽ thở dài. P/s: còn thi một môn Toán nữa thôi, là t lại được thỏa sức viết fanfic r=))) suy cùng t nhé các bác
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com