Allshua Kiss Me Baby
.
"Shua à? Sao thế? Sao em không nhận cuộc gọi của tôi? Em làm vậy tôi sẽ giận thật đấy".
"Cút đi thằng chó"
"Sao em lại lạnh lùng như thế? Em chỉ đang khiến anh phát điên hơn thôi""Mày điên sẵn rồi mà"
Bạn muốn chặn người dùng này?
Có/ Không
Bạn muốn chặn người dùng này?
Có/ Không
Bạn có một cuộc gọi từ số điện thoại
+ xxx.0037456
Chấp nhận/ Từ chối
Bạn có một cuộc gọi từ số điện thoại
+ xxx.11286630
Chấp nhận/ Từ chối
"Đừng có ngủ tao sẽ tới tìm mày đấy".
"Không phải chỗ ưa thích của mày là sofa trong phòng thay đồ nhỏ sao?"
"Tao sẽ ban cho mày một chỗ mới"
"Dưới thân tao"
Người dùng + xxx.83204159 đã gửi kèm hình ảnh.
Bạn muốn chặn người dùng này?
Có/ Không
"Lần sau hãy nếm thử và cho tao biết liệu nó có ngon hơn của Choi Seungcheol không nhé?"
Bạn muốn chặn người dùng này?
Có/ Không
.
Một thằng khốn nào đấy đang dọa giết cậu. Hoặc theo ý nó là đụ cậu đến chết.
Joshua biết gã là đàn ông sau khi nghe tiếng thở hồng hộc như lợn qua đầu dây điện thoại, sau khi nhìn thấy hộp quà chứa con gấu bông nhớp nháp tinh dịch ở ngoài cửa và cả khi thấy hình bóng điên rồ ấy thấp thoáng gần cổng công ty. Một thằng chó bệnh hoạn. Thêm một kẻ tự ảo tưởng cậu là của hắn và tuyên bố sẽ giết cậu hoặc bất kỳ gã nào dám lại gần cậu. Và có vẻ như, giết 12 người liên tục là quá sức nên thiểu số còn lại, Hong Joshua, đã được lựa chọn. Căng thẳng thời gian dài khiến cậu phát bệnh. Đèn chớp của máy ảnh làm cậu mệt mỏi và buồn nôn, quá nhiều người xuất hiện khiến cậu bị hoảng sợ và lo âu. Joshua chỉ muốn một kỳ nghỉ dài, vứt điện thoại xuống biển và sống ở một hòn đảo tư nhân, ngày ngày loanh quanh với một chú cún bự và câu mấy con cá lên ăn. Đôi khi, cuộc sống này làm cậu thấy kiệt sức và mệt mỏi. Nhưng Joshua biết, từ lúc cậu lựa chọn công việc này, cậu gần như đã bán nửa linh hồn cho quỷ; hiến sức khỏe của mình như máu để tế lễ, cạnh tranh đến quên cả đạo đức để đạt được tới tương lai và bán đi thời gian mà bản thân có. Joshua vùi sâu cơ thể vào chiếc giường ấm áp, cuộn tròn tấm chăn bao bọc lấy bản thân, thều thào vài ba lời vô nghĩa. Cậu muốn có ai đó ở bên cạnh và được vỗ về trong giấc ngủ an toàn. Dưới sàn nhà, điện thoại lần nữa chớp tắt. Một tin nhắn mới lại đến. Nhưng cậu chẳng buồn với tay để đọc, điều ấy chỉ tổ tốn thời gian thôi. Dẫu sao, chắc lại từ một cái sim rác số lạ nào đấy.Cơ mà có vẻ như nó chẳng định ngừng kêu. Tiêng chuông vang lên lần nữa cùng màn hình nhập nhèm mà cậu đoán là người quen gọi. Joshua luôn để hình nền cho bất kỳ người nào mà cậu đánh giá là đủ quen (hoặc thân, hoặc đạt một tiêu chuẩn nhất định nào đấy) nên dù với cái thị lực chẳng đạt nổi 10/10, Joshua cũng có suy đoán lờ mờ về người đang gọi. Cậu trườn người trên giường, cố kéo dài cơ thể ra như mèo để với lấy cái điện thoại mà không cần leo xuống. Một tay chống dưới sàn, một tay khác cố vươn dài, chấp chới giữa không trung, đôi chân và nửa thân dưới vẫn được ủ trong chiếc chăn ấm áp.Một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi là cậu sẽ với được. Ngón tay mảnh dẻ chạm vào viền điện thoại lạnh buốt, Joshua kéo dịch thân dưới, cậu cần chút nữa để có thể kẹp được điện thoại vào ngón tay mình. Chăn trên giường rơi xuống, quấn vào người cậu vướng víu.
Đúng như dự đoán, sự cố chấp kéo Joshua ngã xuống sàn. May thay, tấm thảm lông trải sàn đủ mềm để không làm vị người mẫu bị đau. Chẳng muốn leo lên giường lại nữa, Joshua kéo cả chăn xuống dưới, nằm đè lên nó trước khi với tay lấy cái điện thoại. Là Seokmin. - Alo? Joshua đáp với đôi mắt ửng đỏ vì mệt, giọng nói và cơ thể rã rời. Seokmin thấy đầu anh vùi vào thảm trải sàn qua video, cậu hốt hoảng kêu:- Sao thế? Anh ngã à? Chân anh bị đau trở lại hả? Cổ chân của Joshua là một thứ yếu ớt, mỏng manh như cổ thủy tinh. Sau vài năm làm nghề, nó vẫn thường kêu gào mỗi khi anh quá sức. - Anh ổn. Anh muốn ngủ. Không biết vì sao, Joshua cứ đụng tới Seokmin là nụng nịu. Giống như một chú mèo nhỏ, gặp người đáng tin cậy là khoe bụng mềm. Nếu có Seokmin thì chẳng còn gì sợ nữa, muốn làm gì thì làm, muốn ăn gì thì ăn, kể cả không chịu đi làm cũng được. Lười đi bộ thì em cõng, lười ăn cơm thì em yêu đút cho... nói chung Seokmin là đội trưởng tinh thần, thủ lĩnh chiều chuộng, tổng tư lệnh simp Joshua Hong. - Seokmin hát dỗ anh ngủ đi. Joshua mở lời, khụt khịt lùi vào trong chăn, mặc kệ em thao thao bất tuyệt bảo hãy lên giường. "Có giỏi thì sang mà bế anh" – Joshua ngang thế đấy, chẳng mấy khi mà được mạnh mồm. Anh biết thừa Seokmin đang lưu diễn ở nước ngoài chứ nếu cậu mà ở đây thì Joshua đừng có thách, bế anh lên giường là phụ làm cái khác mới là chính thôi.Seokmin chẳng biết anh muốn nghe gì và cậu cũng chẳng biết hát ru. Cậu bắt đầu từ những bản tình ca anh thích rồi hát cả nhạc thiếu nhi mỗi khi thấy Joshua hài lòng mà rúc sâu thêm một chút. Tiếng hát ngọt ngào, mạnh mẽ, vỗ về một Joshua đang mệt nhoài. Miễn là điện thoại còn kết nối, Joshua sẽ chẳng bị làm phiền bởi cuộc gọi hay tin nhắn nào khác nữa, thứ duy nhất anh nghe sẽ chỉ là tiếng thì thầm của em người yêu, tiếng hỏi thăm và dỗ dành. Thế là đủ. Ở bên kia đầu dây, Seokmin nhìn anh lớn dịu dàng như mèo, rồi chốc chốc lại bật cười khiến cả phòng quay lại nhìn. Vở kịch vừa kết thúc, mọi người xung quanh đang thay đồ cũng phải nhẹ nhàng mỗi khi đi qua Seokmin. Vài người ngó đầu qua nhưng chẳng nhận ra ai cả. Tấm thảm dày cộp che đi mọi thứ chỉ để hở chỏm tóc nâu của người đang nằm. Vậy là mọi người mặc định đấy là người yêu của Seokmin, bởi lẽ, chẳng có ai sẵn sàng hát cho người khác cả tiếng đồng hồ như vậy cả, rồi lâu lâu lại thì thầm lời chúc ngủ ngon. Cả đoàn biết ý mà rời đi, để lại Seokmin một mình ca hát; vài người còn lặng lẽ đồng cảm, có vợ nũng nịu thật khổ quá đi. Trong một chốc, Joshua chẳng còn nhớ gì về chuyện bị đe dọa hay bị làm phiền nữa. Trốn chạy trong giấc mơ, Joshua thấy mình được ai đó đón lấy trong lòng, cõng trên vai và chạy nhanh về phía ánh sáng, được ai đó nắm tay và chỉ dạy từng điệu khiêu vũ nhẹ nhàng. Dẫu chẳng biết chuyện gì sẽ xảy tới nhưng Joshua biết, đêm ấy mình đã có một giấc ngủ rất ngon.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com