Allshua Ke Khac Biet
Jisoo đang chạy trong bóng tối. Anh không biết mình đang chạy trốn điều gì nhưng anh biết rằng nếu anh bị bắt thì điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra. Tay chân anh nặng nề và khó kiểm soát, không thể chạy với tốc độ nhanh mong muốn và anh phải gáng chạy tiếp. Cái gì đó đang đuổi theo anh dường như đến gần hơn; anh có thể cảm thấy lông tơ trên tay mình dựng lên và tuyệt vọng cố gắng chạy nhanh hơn nữa.Ở đằng xa, một ánh sáng xuất hiện, chậm rãi, nhưng vẫn là một tia hy vọng trong đêm tối. Anh chạy nước rút về phía nó bằng tất cả sức lực có thể, hơi thở của anh vang vọng bên tai và ánh sáng càng chói hơn khi anh đến gần; đủ sáng để nhìn thấy một bóng người đang ngủ trên giường, quần áo trắng trên ga trải giường trắng, khung giường làm bằng gỗ sẫm màu.Nỗ lực hết sức, cuối cùng anh cũng đến được chỗ ánh sáng phát ra và cảm giác sợ hãi tan biến ngay lập tức. Jisoo đi chậm lại và bước lại gần khung giường bằng gỗ. Có điều gì đó bên trong anh thôi thúc anh nhìn vào người đó, nhìn vào khuôn mặt đó để anh có thể xác nhận danh tính. Ánh mắt tò mò lướt qua chiếc áo sơ mi trắng và làn da trắng đến mức nhợt nhạt, môi tím tái, mũi cao thẳng, cho đến khi bắt gặp đôi mắt đen vô hồn đầy vẻ oai oán - Jisoo giật mình tỉnh giấc.Anh run rẩy và nước mắt chực trào ra nhưng anh đã kìm chúng lại và với lấy cơ thể ấm áp của Chan bên cạnh - nhưng trên chiếc giường trống không. Trong cơn hoảng loạn, anh sờ soạng xung quanh và những ngón tay tìm kiếm của anh chạm vào bề mặt nhẵn của một chiếc đèn nhỏ và bật nó lên. Anh phải mất một lúc để nhận ra không gian xung quanh ngay cả khi đèn đã bật; anh đang ở một trong những căn phòng dành cho khách trong căn hộ của Jeonghan, ngồi trên chiếc giường mà những Người Năng Lực đã bắt anh nằm gần bốn tiếng trước, theo thời gian của chiếc đồng hồ trên kệ.Jisoo đứng dậy hơi khó khăn. Mặc dù anh đã bôi thuốc mỡ lên vai sau khi tắm trước đó nhưng nó vẫn còn đau và có lẽ nó sẽ vẫn như vậy trong vài ngày. Chan đã hoàn toàn phát hoảng sau khi nhìn thấy Jihoon và gương mặt anh, và Jihoon phải cản Jeonghan không ngay lập tức gọi xe cấp cứu cho họ. Thay vào đó, anh ấy đã để Jisoo lên giường nghỉ ngơi, khi thấy Người Sử Dụng đã kiệt sức như thế nào.Jisoo ra khỏi phòng, lặng lẽ bước vào hành lang tối tăm tĩnh lặng. Mỗi cánh cửa đều đóng và không có ánh sáng nào lọt qua các vết nứt, cho thấy rằng anh là người duy nhất hiện đang thức. Đôi chân trần của anh tạo ra những tiếng sột soạt nhỏ trên sàn gỗ cho đến khi anh dừng lại trước một trong những phòng dành cho khách. Do dự vài giây, cuối cùng anh cũng ấn tay cầm xuống và từ từ mở cửa.Cả hai Người Chiến Đấu đều đang say giấc nồng và trái tim Jisoo đập thình thịch khi nhìn thấy Hansol nằm dài trên giường, mái tóc đen rối tung trên chiếc gối trắng. Nhưng lần này mắt người trẻ nhắm nghiền, lồng ngực phập phồng và tiếng ngáy nhè nhẹ thoát ra khỏi đôi môi hé mở.Jisoo bước lại gần, không biết phải làm gì. Anh thấy rằng Người Chiến Đấu vẫn còn sống và khỏe mạnh nhưng thôi thúc ở lại vẫn chưa biến mất. Hình ảnh rõ nét về khuôn mặt đã chết của Hansol một lần nữa lướt qua tâm trí anh và bất kể anh cố gắng lờ nó đi thế nào, nó vẫn quay trở lại ám ảnh anh. Anh kìm nước mắt và dụi mắt. Với những ngón tay run run, anh nhẹ nhàng vuốt ve má Hansol; anh cần cảm nhận làn da ấm áp, chỉ để chắc chắn rằng...Người trẻ hơn lầm bầm những từ không mạch lạc khi anh chạm vào và nhăn mũi một cách đáng yêu. Jisoo sững người, không muốn đánh thức cậu - nhưng đã quá muộn và Hansol mở mắt ra, chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ. "Cái...? Jisoo? 'rọi thứ ổn chứ?" cậu hỏi giọng khản đặc và cố nén một cái ngáp."Xin lỗi, anh không cố ý đánh thức em. Anh gặp ác mộng nên chỉ muốn kiểm tra..." Jisoo thì thầm trước khi cổ họng nghẹn lại khiến anh không thể nói được và nước mắt anh cứ vậy rơi xuống.Hansol trông bất lực lo lắng. Không biết phải làm gì khi bị đánh thức bởi Người Sử Dụng đang bất an, cậu bắt đầu nói ra bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu để xua tan bầu không khí nặng nề. "Không cần phải xin lỗi, dù sao thì em cũng ngủ không sâu. Anh có thể cho nổ một quả bom bên cạnh Jun mà không làm anh ấy thức giấc, đó là lý do tại sao hồi đó em luôn..." cậu ngừng nói lại khi nhận thấy Jisoo đang run rẩy . "Uhm... Anh có muốn nằm xuống không?" Sự đỏ mặt của cậu gần như không thể nhìn thấy dưới ánh trăng lờ mờ nhưng giọng điệu vụng về của cậu rất dễ nhận thấy.Người Sử Dụng trông cũng không kém phần lúng túng, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu và Hansol vén chăn cho anh chui vào. Hai người họ nằm cạnh nhau trên chiếc giường nhỏ dành cho một người, cứng đơ như khúc gỗ và hầu như không thở - và phản ứng quá nhạy cảm của mình.Sau một khoảng im lặng ngại ngùng, Hansol đã lấy hết can đảm để lên tiếng. "Em thực sự xin lỗi, anh biết không? Đó là phương án tốt nhất mà tụi em có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn nhưng đã không nghĩ đến hậu quả. Và dù sao thì cả hai cũng đã quen với việc đó, họ đã sử dụng bản sao của em cho tất cả các nhiệm vụ hồi đó. Hầu hết là mồi nhử. Vì vậy, em thực sự không nghĩ về việc nó sẽ ảnh hưởng đến anh như thế nào."Sự im lặng lại bao trùm trước khi Jisoo lật người lại, đối mặt với Người Chiến Đấu vẫn đang nhìn lên trần nhà. "Anh không tức giận. Đó là một kế hoạch tốt và nó hiệu quả, anh sẽ vượt qua thôi," anh nói khẽ trong khi dõi theo nét mặt của Hansol bằng đôi mắt của mình. Nó xoa dịu nỗi lo lắng đang bùng cháy trong lồng ngực anh khi nhìn cách đôi môi cậu hình thành từ ngữ và cách lông mày cậu nhíu lại vì lo lắng.Anh ngạc nhiên khi người trẻ hơn cũng quay về phía anh, chiếc giường kêu cót két trước chuyển động đột ngột của cậu, và đưa tay vuốt ve gò má bầm tím của anh bằng một cái chạm nhẹ như lông vũ. "Có đau lắm không? Xin lỗi vì đến quá khuya..."Jisoo chắc chắn rằng Người Chiến Đấu có thể cảm nhận được sức nóng từ làn da đỏ bừng của anh tỏa ra nhưng bàn tay vẫn vững vàng trên mặt anh, chưa từng dừng lại sự chăm sóc nhẹ nhàng. "K-không phải lỗi của em, Hansol. Và nó không đau lắm, anh-" Hơi thở của anh nghẹn lại trong cổ họng khi những đầu ngón tay của Hansol di chuyển nhẹ nhàng về phía môi anh và nhẹ nhàng chạm vào miếng băng cá nhân nhỏ mà Chan đã đặt ở góc miệng anh.Ánh mắt của Hansol dừng lại trên môi Jisoo một lúc lâu trước khi cậu chạm mắt với anh, nhốt Người sử dụng trong đôi mắt đen đầy mãnh liệt của cậu. "Em thực sự thích khi anh gọi tên của em."Những cảm xúc chảy qua mối liên kết mềm mại và ngọt ngào như kẹo bông gòn và Jisoo lại một lần nữa rơi nước mắt khi chúng chạm đến trái tim anh. Kết Đoàn của anh nhận thấy cảm xúc của anh và mỉm cười ôn nhu trước khi dang tay ra và kéo Người Sử Dụng lại gần hơn, cơ thể của họ ép vào nhau một cách hoàn hảo. Jisoo vùi mũi mình vào cổ Hansol và để tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng của mình tuôn ra trong khi người nhỏ hơn ôm lấy anh và mang đến hơi ấm mà anh cần để không gục ngã.
Không chỉ có Người Sử Dụng bị đánh thức quá sớm bởi những tiếng nói lớn."Urgh cái quái gì vậy?" Jun càu nhàu mà không mở mắt, trong khi Hansol lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn trên đầu họ và dụi mũi vào thái dương của Jisoo, người đang mỉm cười trìu mến trước cử chỉ ngọt ngào đó.Cánh cửa phòng ngủ bật mở với một tiếng nổ lớn và không phải một mà là bốn Người Năng Lực lao vào."Jun! Jisoo mất tiêu rồi!" Chan kêu lên và Người Chiến Đấu ngay lập tức ngồi dậy trên giường, hoàn toàn tỉnh táo."Cái gì?!"Jeonghan khẩn trương gật đầu, gương mặt tái nhợt đầy lo lắng. "Anh đến kiểm tra bạn ấy nhưng không có trên giường. Bạn ấy có thể-""Uhm... Mình đây này," Jisoo cắt ngang những giọng nói điên cuồng và cố gắng quay lại đối mặt với các Người Năng Lực, ló ra từ bên dưới tấm chăn của Hansol. Người Chiến Đấu tận dụng cơ hội để rúc sát vào lưng anh hơn nữa.Cảm xúc hiển thị trên khuôn mặt của các Người Năng Lực từ khó chịu (Jihoon) đến nhẹ nhõm (Seungcheol), nhưng phần lớn trông khá sốc khi Người Sử Dụng của họ đang ngủ trên giường với một người không phải Chan.Sau khoảng im lặng, Jun đáp lời. "Oa, anh chui vào lúc nào? Em không biết luôn đấy."Hansol khịt mũi, hơi thở phả vào cổ Jisoo. "Ông ngủ như chết, thậm chí sẽ không biết gì hết nếu có một chiếc xe tăng đâm vào phòng."Jun lườm em trai qua vai Jisoo nhưng chưa kịp trả lời thì Jeonghan đã làm điều đó, giọng khá đanh thép. "Có phiền giải thích xem tối qua hai người đã làm gì để thành ra thế này không?"Jisoo ngồi dậy và dụi mắt ngái ngủ khiến Chan bước đến và quỳ xuống cạnh anh. "Mình đã mơ về... sự kiện của ngày hôm qua và Hansol đã giúp bình tĩnh lại sau khi mình vô tình đánh thức em ấy."Jeonghan trông hơi hối hận và Chan lo lắng vỗ vào chân Người Sử Dụng của em. "Bây giờ anh cảm thấy thế nào, hyung?""Đỡ hơn nhiều rồi, giấc ngủ thực sự có ích," anh trả lời với một nụ cười nhẹ."Để em nhìn vai anh xem nào," Jihoon đột nhiên nói bằng cái giọng hờn hợt mà thường chỉ dùng với các anh trai của mình và bước đến đỡ anh ra khỏi giường.Jisoo mở to mắt nhìn cậu và siết chặt chăn như thể nó có thể bảo vệ anh. "B-Bây giờ á? Anh còn chưa tắm.""Không quan trọng. Hôm qua em không làm phiền anh vì anh mệt nhưng em cần xem thương tổn thế nào. Và đừng giả vờ như không đau, tôi đã thấy phản ứng của anh mỗi khi sử dụng tay. ""Cậu ấy đang nói về cái gì thế, Jisoo?" Jun hỏi, giọng cậu căng thẳng và cậu không phải là người duy nhất có vẻ không vui.Trốn sau tấm chăn lại càng Jisoo ré lên một tiếng rất khẽ "Anh tự làm mình đau một chút".Chan sốt ruột kéo chăn và để lộ ra Người Sử Dụng đang đỏ mặt. "Và tại sao anh không nói với tụi em ngay lập tức?""Uhm.. Anh mệt và không muốn mọi người lo lắng? Cũng không tệ lắm đâu.""Tụi em sẽ tự nhìn rồi đánh giá." Hansol nói ngắn gọn và lợi dụng vị trí phía sau Jisoo để nắm lấy gấu áo của anh."Hansol, anh tự làm được!" Jisoo giữ lấy chiếc áo như mạng sống thân yêu của mình nhưng cơn đau ở vai khiến anh nhăn nhó."Anh đang làm đau ảnh!" Chan suýt ngã đè lên hai người khi cố cứu Người Sử Dụng nhưng Seungcheol đã đến kịp và kéo em ra khỏi giường. Hansol ngay lập tức buông áo Jisoo ra và giơ hai tay lên, vẻ mặt hối lỗi."Được rồi, mọi người bình tĩnh," Jihoon ra lệnh. "Hansol, cẩn thận đi; Chan, ngồi lên giường của Jun; Jisoo, cởi áo ra. Không bàn cãi nữa."Jisoo đứng dậy và cởi bỏ chiếc áo rộng thùng thình, cẩn thận không dùng vai quá nhiều trong quá trình này. Anh nao núng khi nghe thấy tiếng thở hổn hển từ các Người Năng Lực và vội vàng ngồi xuống giường một lần nữa để che giấu vết thương của mình."Cái khỉ gì đã xảy ra với bạn vậy?!" Jeonghan thốt lên, sự sốc hiện rõ trên khuôn mặt khi nhìn thấy vết bầm xanh tím kéo dài trên phần lớn bụng của Jisoo, chỉ bị lu mờ bởi vết bầm thậm chí còn lớn hơn trên vai trái của anh. "Sao bạn không nói với bọn này?! Anh sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ!"Jeonghan định rời khỏi phòng nhưng Jihoon đã kéo anh ấy lại và khiến anh ấy im lặng chỉ bằng một cái lườm. "Em biết rằng vai của anh là lỗi của em nhưng những gì đã xảy ra với bụng của anh vậy?" cậu bình tĩnh hỏi Jisoo."Không phải lỗi của em đâu, đừng nói vậy. Bọn chúng đã đấm anh khi anh chống cự, gần giống như lý do tại sao mặt anh trông như thế này." Jisoo đã trả lời sự thật và sự căng thẳng trong phòng tăng lên rõ rệt."Lũ súc vật khốn nạn," Hansol gầm gừ, "Đáng lẽ nên khiến chúng đổ máu." Jun và Chan gật đầu trong khi Jeonghan bước đến và ngồi cạnh Jisoo ở chỗ mà Chan đã ngồi cách đây không lâu.Jisoo nhanh chóng mặc lại áo. "Có được không nếu anh hỏi một số câu hỏi về ngày hôm qua không?" anh ngập ngừng hỏi để chuyển chủ đề ra khỏi cơ thể mình và nghiêng người lại gần Jeonghan hơn một chút, người đang vòng tay quanh người anh.Jun nhún vai. "Chắc chắn rồi, cứ việc nhưng không chắc liệu có thể cho anh biết bất cứ điều gì mới không.""Làm sao mà biết tụi anh lúc đó đang ở đâu vậy?""Chà, hình như Jihoon biết đó: ai đó đã gọi điện và cho chúng em địa điểm. Cậu ta không nói tên nhưng nghe có vẻ khá trẻ. Đoán là tầm tuổi chúng ta." Jihoon gật đầu đồng tình. "Khu vực này khá gần với khu vực mà có nhà của tổ chức nên tụi em biết khá rõ về nó. Không khó để tìm thấy hai người sau khi được thông báo về một số địa điểm mà anh đã ở gần. Ngoài ra, đó có lẽ là lý do Jaesang ở đó ngay từ đầu; đoán rằng hắn đang làm một công việc gì đó.""Làm sao em biết hắn?" Seungcheol hỏi một cách hoài nghi nhưng Jun chỉ cười phá lên.Lần này là Hansol trả lời. "Park Jaesang là một côn đồ thấp kém hạ đẳng. Thành phần cấp thấp của tổ chức tụi này làm việc, nó quá tự hào về việc buôn lậu vũ khí và 'bộ sưu tập' của nó," cậu bé chế giễu và Jisoo nhăn mặt khi nghe từ đó, trong khi Chan nheo mắt nguy hiểm khi nhận ra gì đó."Nó không giống như những Người Sử Dụng khác quan tâm đến cấp bậc, mà chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Đó có lẽ là lý do tại sao nó không bao giờ làm phiền Hansol và tôi; nó thích những món đồ sưu tập của mình dễ thương và xinh đẹp. Có lẽ nó bắt đầu thèm thuồng ngay khi nhìn thấy Jisoo," Jun nói. , biểu hiện ghê tởm của cậu xuất hiện trên cả gương mặt của những Người Năng Lực khác. Jeonghan kéo Người Sử Dụng lại gần hơn và vuốt ve cánh tay anh."Tên đó... đó là người mà chúng ta đã gặp trước đây, phải không ạ?" Chan hỏi sau khoảng im lặng."Đúng vậy. Hắn nhận ra anh trên đường về nhà và các Người Chiến Đấu của hắn đã kéo anh vào một trong những con hẻm nhỏ. Anh nghĩ lúc đầu hắn chỉ muốn trả đũa việc lần trước nhưng sau đó..." Jisoo ngừng lại và rùng mình. "Cuộc gọi của em thực sự đã giúp anh trốn thoát. Anh không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu không có nó nữa," anh kết thúc với một nụ cười yếu ớt và Chan trông như sắp khóc. Seungcheol vỗ vai em và Jun mỉm cười động viên em. "Chà, và sau đó Jihoon xuất hiện và giúp đỡ. Ồ, anh hoàn toàn quên mất nhưng chúng ta có thể hủy giao ước ngay bây giờ."Người Chiến Đấu nhỏ bé trông có vẻ hơi ngạc nhiên trước khi một vệt hồng nhạt phủ trên má. "Em không... Anh biết đấy... Cũng không tệ lắm. Cứ để như thế này đi, tiện mà." Kết Đoàn kia cười toe toét với anh và mặt anh càng đỏ hơn khi cậu lườm lại."Anh rất vui. Cảm giác thật tuyệt khi được kết nối với em," Jisoo nói và Jihoon chỉ im lặng gật đầu, tránh ánh mắt của anh. "Nhưng chính xác thì khả năng của em là gì? Em đã làm điều gì đó khiến những tên đó hét lên trong đau đớn."Jihoon ngước lên, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày trở lại chỗ cũ. "Chính xác là thế; gây ra đau đớn. Đó không phải là một năng lực tốt đẹp."Mọi người đều nhìn cậu rất lâu(à, ngoại trừ anh em của cậu). "Làm thế nào nó hoạt động?" Chan tò mò hỏi, nhưng Người Chiến Đấu nhún vai."Không biết. Cần tiếp xúc với da để nó hoạt động, vì vậy đoán rằng nó có liên quan gì đó đến dây thần kinh và cơ quan cảm nhận cơn đau. Không có nhiều người biết về nó vì nó là năng lực cấp năm và tôi giữ bí mật, đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ cố gắng tìm ai đó có thể giải thích nó.""Thật đáng kinh ngạc khi các năng lực khác nhau hoạt động. Chan cũng cần chạm nhưng chỉ cần chạm vào quần áo là đủ," Jisoo nói thêm với đôi mắt lấp lánh."Của em cũng cần được chạm vào," Jun nói thêm, "thực ra hôm qua anh đã nhìn thấy nó.""Hả? Khi nào cơ?" Jisoo cố nhớ xem mình có thấy điều gì bất thường về Jun hay không nhưng chẳng có gì xuất hiện trong đầu. Sự bối rối của anh rõ ràng và Jun trông hài lòng với chính mình.Hansol đảo mắt nhìn anh trai mình và cười toe toét với Jisoo. "Em cho anh một cái gợi ý: Em chỉ có thể nhân bản một lần."Jisoo vẫn trông có vẻ hoang mang nhưng Jihoon nhướn mày. "Có bốn người đến. Em cũng nhân bản mình được à?"Jun giơ ngón tay cái lên và cười to hơn. "Em cũng nhân bản, không phải bản thân mà là năng lực. Đáng buồn là em cũng nhận những hậu quả đi kèm với chúng, vì vậy em không muốn nhân bản năng lực của Jeonghan.""Woah thật tuyệt," Chan ngay lập tức thốt lên, "vì vậy anh có thể sử dụng tất cả các khả năng? Có giới hạn nào không?""Anh không biết. Chỉ có thể sử dụng chúng khi chạm vào Người Năng Lực và mỗi lần chỉ một cái thôi.""Sẽ rất thú vị nếu biết nó có tác dụng với Chan không, vì em ấy vô hiệu hóa các năng lực," Jisoo trầm ngâm và cả hai Người Năng Lực ngay lập tức vui lên.Chan đã ở bên cạnh Jun trong vài giây và đưa tay ra. "Đợi đã, chúng ta cần một năng lực khác để kiểm tra nó." Cả hai đều nhìn Jihoon, người đã gửi cho họ một nụ cười nham hiểm và thay vào đó họ vội vàng nhìn sang Jeonghan, người rõ ràng là không vui trước viễn cảnh có nguy cơ bị đau đầu nghiêm trọng."Tôi làm được đó," Seungcheol đột ngột lên tiếng và tất cả mọi người, trừ Jihoon, quay sang nhìn anh chằm chằm. Người Chiến Đấu nhỏ dường như không ngạc nhiên chút nào trước sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của anh trai mình. Seungcheol cười toe toét trước vẻ mặt không thể tin được của họ. "Vì mọi người đều rất hài lòng với Jisoo với tư cách là Người Sử Dụng của mình nên tôi cũng muốn thử. Ngoài ra, khả năng của tôi cũng tương tự như Jeonghan nhưng sau đó tôi không bị đau đầu, nó chỉ làm tôi kiệt sức khá nhiều.""Vậy, năng lực của anh rốt cuộc là cái gì?" Jun cảnh giác hỏi."Anh ta tác động não cậu," Jihoon trả lời với một nụ cười gượng gạo, "sức mạnh của anh ta là Chiếm đoạt."Jeonghan cuối cùng đã gọi cho bác sĩ riêng của gia đình mình, người đã đến căn hộ chưa đầy hai mươi phút sau và xem xét vết bầm tím của Jisoo. Sau nhiều lần sờ nắn và kéo giãn, ông xác định rằng vai bị bong gân và kê cho anh thuốc giảm đau. Ông cũng đã buộc Jisoo phải đeo địu, điều mà Người Sử Dụng không hài lòng chút nào (nhưng những người Năng Lực của anh đã theo sát anh như diều hâu để ngăn anh cởi nó ra). Ngay sau đó Jihoon đã gọi đến giảng viên của Jisoo và gửi cho họ một bản sao giấy chứng nhận của bác sĩ.Sau khi Jisoo lập giao ước với Người Năng Lực cuối cùng (sử dụng con dao găm lạ mắt mà anh đã dùng để liên kết Jeonghan), cả nhóm tập trung tại phòng khách, để kiểm tra xem khả năng của Chan hay Jun sẽ mạnh hơn. Hansol đã bắt đầu đặt cược và tỷ số hiện tại đang là 2-1 nghiêng về Jun (Jisoo đã từ chối cá cược). Jun cũng đã tình nguyện để mình bị chiếm đoạt trước, chỉ để biết cảm giác thực sự như thế nào. Vì vậy, Seungcheol đang ngồi thiền trên chiếc ghế dài, trong khi mọi người đang nín thở chờ đợi xung quanh anh ta, cố gắng tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể."Trời ơi, lạ thật," Jun đột nhiên nhăn mặt nói, "Tôi thực sự có thể cảm nhận được anh ấy trong đầu mình.""Oa, như thế nào?" Hansol hỏi, trong khi vẫn nhìn theo bóng dáng bất động của Seungcheol."Chà, có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy và- là Seungcheol đây. Tôi có thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể hoặc chỉ giọng nói, giống như tôi đang làm bây giờ. Cũng có thể chỉ giao tiếp với cậu ấy trong đầu, tôi thích điều đó hơn vì nó không mệt mỏi bằng việc thực sự tiếp quản cơ thể." Jun sững người và chớp mắt trước khi lắc đầu."Chiếm đoạt là một khả năng mạnh mẽ nhưng với tư cách là một Người Chiến Đấu, tôi khá là vô dụng. Tôi cần tập trung để sử dụng nó nên tôi không thể làm gì được khi dùng nó, mặc dù nó được coi là một khả năng tấn công," Seungcheol tiếp tục giải thích từ cơ thể chính mình."Nó vẫn tuyệt vời," Jisoo nói với một nụ cười rạng rỡ, anh cười khúc khích bởi Người Chiến Đấu mới của mình."Được rồi, chúng ta hãy làm thôi!" Chan kêu lên phấn khích để bảo vệ niềm tự hào về năng lực Người Hỗ Trợ của mình. Cậu và Jun nắm tay nhau và mỗi người nắm lấy áo của Seungcheol tập trung trở lại. Sau vài phút im lặng cả anh và Jun đột nhiên rên rỉ vì đau."Kết quả thế nào?" Jeonghan hỏi, rõ ràng không một chút lo lắng cho sức khỏe của họ.Seungcheol xoa xoa thái dương và nhăn mặt. "Vẫn có thể phát hiện ra Jun nhưng việc nắm bắt tâm trí của cậu ấy khó hơn nhiều so với bình thường, vì vậy năng lực vẫn hiệu quả bằng cách nào đó. Không thể phát hiện ra Chan chút nào, vì vậy đoán em ấy đã thắng."Hansol và Jihoon rên rỉ thất vọng sau khi thua cược, bất đắc dĩ nhìn Jeonghan, người vừa kiếm cho mình hai người giúp việc riêng để dọn phòng và ăn mừng bằng cách ôm Chan quá tự mãn.Người trẻ hơn cười toe toét trước khi em hất tay Jeonghan ra và ngồi vào lòng Jisoo, cẩn thận tránh cánh tay bị thương của Người Sử Dụng. "Chà, em đoán Người Hỗ Trợ vẫn tốt hơn nhỉ."
Không chỉ có Người Sử Dụng bị đánh thức quá sớm bởi những tiếng nói lớn."Urgh cái quái gì vậy?" Jun càu nhàu mà không mở mắt, trong khi Hansol lặng lẽ kéo chăn lên cao hơn trên đầu họ và dụi mũi vào thái dương của Jisoo, người đang mỉm cười trìu mến trước cử chỉ ngọt ngào đó.Cánh cửa phòng ngủ bật mở với một tiếng nổ lớn và không phải một mà là bốn Người Năng Lực lao vào."Jun! Jisoo mất tiêu rồi!" Chan kêu lên và Người Chiến Đấu ngay lập tức ngồi dậy trên giường, hoàn toàn tỉnh táo."Cái gì?!"Jeonghan khẩn trương gật đầu, gương mặt tái nhợt đầy lo lắng. "Anh đến kiểm tra bạn ấy nhưng không có trên giường. Bạn ấy có thể-""Uhm... Mình đây này," Jisoo cắt ngang những giọng nói điên cuồng và cố gắng quay lại đối mặt với các Người Năng Lực, ló ra từ bên dưới tấm chăn của Hansol. Người Chiến Đấu tận dụng cơ hội để rúc sát vào lưng anh hơn nữa.Cảm xúc hiển thị trên khuôn mặt của các Người Năng Lực từ khó chịu (Jihoon) đến nhẹ nhõm (Seungcheol), nhưng phần lớn trông khá sốc khi Người Sử Dụng của họ đang ngủ trên giường với một người không phải Chan.Sau khoảng im lặng, Jun đáp lời. "Oa, anh chui vào lúc nào? Em không biết luôn đấy."Hansol khịt mũi, hơi thở phả vào cổ Jisoo. "Ông ngủ như chết, thậm chí sẽ không biết gì hết nếu có một chiếc xe tăng đâm vào phòng."Jun lườm em trai qua vai Jisoo nhưng chưa kịp trả lời thì Jeonghan đã làm điều đó, giọng khá đanh thép. "Có phiền giải thích xem tối qua hai người đã làm gì để thành ra thế này không?"Jisoo ngồi dậy và dụi mắt ngái ngủ khiến Chan bước đến và quỳ xuống cạnh anh. "Mình đã mơ về... sự kiện của ngày hôm qua và Hansol đã giúp bình tĩnh lại sau khi mình vô tình đánh thức em ấy."Jeonghan trông hơi hối hận và Chan lo lắng vỗ vào chân Người Sử Dụng của em. "Bây giờ anh cảm thấy thế nào, hyung?""Đỡ hơn nhiều rồi, giấc ngủ thực sự có ích," anh trả lời với một nụ cười nhẹ."Để em nhìn vai anh xem nào," Jihoon đột nhiên nói bằng cái giọng hờn hợt mà thường chỉ dùng với các anh trai của mình và bước đến đỡ anh ra khỏi giường.Jisoo mở to mắt nhìn cậu và siết chặt chăn như thể nó có thể bảo vệ anh. "B-Bây giờ á? Anh còn chưa tắm.""Không quan trọng. Hôm qua em không làm phiền anh vì anh mệt nhưng em cần xem thương tổn thế nào. Và đừng giả vờ như không đau, tôi đã thấy phản ứng của anh mỗi khi sử dụng tay. ""Cậu ấy đang nói về cái gì thế, Jisoo?" Jun hỏi, giọng cậu căng thẳng và cậu không phải là người duy nhất có vẻ không vui.Trốn sau tấm chăn lại càng Jisoo ré lên một tiếng rất khẽ "Anh tự làm mình đau một chút".Chan sốt ruột kéo chăn và để lộ ra Người Sử Dụng đang đỏ mặt. "Và tại sao anh không nói với tụi em ngay lập tức?""Uhm.. Anh mệt và không muốn mọi người lo lắng? Cũng không tệ lắm đâu.""Tụi em sẽ tự nhìn rồi đánh giá." Hansol nói ngắn gọn và lợi dụng vị trí phía sau Jisoo để nắm lấy gấu áo của anh."Hansol, anh tự làm được!" Jisoo giữ lấy chiếc áo như mạng sống thân yêu của mình nhưng cơn đau ở vai khiến anh nhăn nhó."Anh đang làm đau ảnh!" Chan suýt ngã đè lên hai người khi cố cứu Người Sử Dụng nhưng Seungcheol đã đến kịp và kéo em ra khỏi giường. Hansol ngay lập tức buông áo Jisoo ra và giơ hai tay lên, vẻ mặt hối lỗi."Được rồi, mọi người bình tĩnh," Jihoon ra lệnh. "Hansol, cẩn thận đi; Chan, ngồi lên giường của Jun; Jisoo, cởi áo ra. Không bàn cãi nữa."Jisoo đứng dậy và cởi bỏ chiếc áo rộng thùng thình, cẩn thận không dùng vai quá nhiều trong quá trình này. Anh nao núng khi nghe thấy tiếng thở hổn hển từ các Người Năng Lực và vội vàng ngồi xuống giường một lần nữa để che giấu vết thương của mình."Cái khỉ gì đã xảy ra với bạn vậy?!" Jeonghan thốt lên, sự sốc hiện rõ trên khuôn mặt khi nhìn thấy vết bầm xanh tím kéo dài trên phần lớn bụng của Jisoo, chỉ bị lu mờ bởi vết bầm thậm chí còn lớn hơn trên vai trái của anh. "Sao bạn không nói với bọn này?! Anh sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ!"Jeonghan định rời khỏi phòng nhưng Jihoon đã kéo anh ấy lại và khiến anh ấy im lặng chỉ bằng một cái lườm. "Em biết rằng vai của anh là lỗi của em nhưng những gì đã xảy ra với bụng của anh vậy?" cậu bình tĩnh hỏi Jisoo."Không phải lỗi của em đâu, đừng nói vậy. Bọn chúng đã đấm anh khi anh chống cự, gần giống như lý do tại sao mặt anh trông như thế này." Jisoo đã trả lời sự thật và sự căng thẳng trong phòng tăng lên rõ rệt."Lũ súc vật khốn nạn," Hansol gầm gừ, "Đáng lẽ nên khiến chúng đổ máu." Jun và Chan gật đầu trong khi Jeonghan bước đến và ngồi cạnh Jisoo ở chỗ mà Chan đã ngồi cách đây không lâu.Jisoo nhanh chóng mặc lại áo. "Có được không nếu anh hỏi một số câu hỏi về ngày hôm qua không?" anh ngập ngừng hỏi để chuyển chủ đề ra khỏi cơ thể mình và nghiêng người lại gần Jeonghan hơn một chút, người đang vòng tay quanh người anh.Jun nhún vai. "Chắc chắn rồi, cứ việc nhưng không chắc liệu có thể cho anh biết bất cứ điều gì mới không.""Làm sao mà biết tụi anh lúc đó đang ở đâu vậy?""Chà, hình như Jihoon biết đó: ai đó đã gọi điện và cho chúng em địa điểm. Cậu ta không nói tên nhưng nghe có vẻ khá trẻ. Đoán là tầm tuổi chúng ta." Jihoon gật đầu đồng tình. "Khu vực này khá gần với khu vực mà có nhà của tổ chức nên tụi em biết khá rõ về nó. Không khó để tìm thấy hai người sau khi được thông báo về một số địa điểm mà anh đã ở gần. Ngoài ra, đó có lẽ là lý do Jaesang ở đó ngay từ đầu; đoán rằng hắn đang làm một công việc gì đó.""Làm sao em biết hắn?" Seungcheol hỏi một cách hoài nghi nhưng Jun chỉ cười phá lên.Lần này là Hansol trả lời. "Park Jaesang là một côn đồ thấp kém hạ đẳng. Thành phần cấp thấp của tổ chức tụi này làm việc, nó quá tự hào về việc buôn lậu vũ khí và 'bộ sưu tập' của nó," cậu bé chế giễu và Jisoo nhăn mặt khi nghe từ đó, trong khi Chan nheo mắt nguy hiểm khi nhận ra gì đó."Nó không giống như những Người Sử Dụng khác quan tâm đến cấp bậc, mà chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài. Đó có lẽ là lý do tại sao nó không bao giờ làm phiền Hansol và tôi; nó thích những món đồ sưu tập của mình dễ thương và xinh đẹp. Có lẽ nó bắt đầu thèm thuồng ngay khi nhìn thấy Jisoo," Jun nói. , biểu hiện ghê tởm của cậu xuất hiện trên cả gương mặt của những Người Năng Lực khác. Jeonghan kéo Người Sử Dụng lại gần hơn và vuốt ve cánh tay anh."Tên đó... đó là người mà chúng ta đã gặp trước đây, phải không ạ?" Chan hỏi sau khoảng im lặng."Đúng vậy. Hắn nhận ra anh trên đường về nhà và các Người Chiến Đấu của hắn đã kéo anh vào một trong những con hẻm nhỏ. Anh nghĩ lúc đầu hắn chỉ muốn trả đũa việc lần trước nhưng sau đó..." Jisoo ngừng lại và rùng mình. "Cuộc gọi của em thực sự đã giúp anh trốn thoát. Anh không chắc điều gì sẽ xảy ra nếu không có nó nữa," anh kết thúc với một nụ cười yếu ớt và Chan trông như sắp khóc. Seungcheol vỗ vai em và Jun mỉm cười động viên em. "Chà, và sau đó Jihoon xuất hiện và giúp đỡ. Ồ, anh hoàn toàn quên mất nhưng chúng ta có thể hủy giao ước ngay bây giờ."Người Chiến Đấu nhỏ bé trông có vẻ hơi ngạc nhiên trước khi một vệt hồng nhạt phủ trên má. "Em không... Anh biết đấy... Cũng không tệ lắm. Cứ để như thế này đi, tiện mà." Kết Đoàn kia cười toe toét với anh và mặt anh càng đỏ hơn khi cậu lườm lại."Anh rất vui. Cảm giác thật tuyệt khi được kết nối với em," Jisoo nói và Jihoon chỉ im lặng gật đầu, tránh ánh mắt của anh. "Nhưng chính xác thì khả năng của em là gì? Em đã làm điều gì đó khiến những tên đó hét lên trong đau đớn."Jihoon ngước lên, vẻ mặt lãnh đạm thường ngày trở lại chỗ cũ. "Chính xác là thế; gây ra đau đớn. Đó không phải là một năng lực tốt đẹp."Mọi người đều nhìn cậu rất lâu(à, ngoại trừ anh em của cậu). "Làm thế nào nó hoạt động?" Chan tò mò hỏi, nhưng Người Chiến Đấu nhún vai."Không biết. Cần tiếp xúc với da để nó hoạt động, vì vậy đoán rằng nó có liên quan gì đó đến dây thần kinh và cơ quan cảm nhận cơn đau. Không có nhiều người biết về nó vì nó là năng lực cấp năm và tôi giữ bí mật, đó là lý do tại sao tôi chưa bao giờ cố gắng tìm ai đó có thể giải thích nó.""Thật đáng kinh ngạc khi các năng lực khác nhau hoạt động. Chan cũng cần chạm nhưng chỉ cần chạm vào quần áo là đủ," Jisoo nói thêm với đôi mắt lấp lánh."Của em cũng cần được chạm vào," Jun nói thêm, "thực ra hôm qua anh đã nhìn thấy nó.""Hả? Khi nào cơ?" Jisoo cố nhớ xem mình có thấy điều gì bất thường về Jun hay không nhưng chẳng có gì xuất hiện trong đầu. Sự bối rối của anh rõ ràng và Jun trông hài lòng với chính mình.Hansol đảo mắt nhìn anh trai mình và cười toe toét với Jisoo. "Em cho anh một cái gợi ý: Em chỉ có thể nhân bản một lần."Jisoo vẫn trông có vẻ hoang mang nhưng Jihoon nhướn mày. "Có bốn người đến. Em cũng nhân bản mình được à?"Jun giơ ngón tay cái lên và cười to hơn. "Em cũng nhân bản, không phải bản thân mà là năng lực. Đáng buồn là em cũng nhận những hậu quả đi kèm với chúng, vì vậy em không muốn nhân bản năng lực của Jeonghan.""Woah thật tuyệt," Chan ngay lập tức thốt lên, "vì vậy anh có thể sử dụng tất cả các khả năng? Có giới hạn nào không?""Anh không biết. Chỉ có thể sử dụng chúng khi chạm vào Người Năng Lực và mỗi lần chỉ một cái thôi.""Sẽ rất thú vị nếu biết nó có tác dụng với Chan không, vì em ấy vô hiệu hóa các năng lực," Jisoo trầm ngâm và cả hai Người Năng Lực ngay lập tức vui lên.Chan đã ở bên cạnh Jun trong vài giây và đưa tay ra. "Đợi đã, chúng ta cần một năng lực khác để kiểm tra nó." Cả hai đều nhìn Jihoon, người đã gửi cho họ một nụ cười nham hiểm và thay vào đó họ vội vàng nhìn sang Jeonghan, người rõ ràng là không vui trước viễn cảnh có nguy cơ bị đau đầu nghiêm trọng."Tôi làm được đó," Seungcheol đột ngột lên tiếng và tất cả mọi người, trừ Jihoon, quay sang nhìn anh chằm chằm. Người Chiến Đấu nhỏ dường như không ngạc nhiên chút nào trước sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ của anh trai mình. Seungcheol cười toe toét trước vẻ mặt không thể tin được của họ. "Vì mọi người đều rất hài lòng với Jisoo với tư cách là Người Sử Dụng của mình nên tôi cũng muốn thử. Ngoài ra, khả năng của tôi cũng tương tự như Jeonghan nhưng sau đó tôi không bị đau đầu, nó chỉ làm tôi kiệt sức khá nhiều.""Vậy, năng lực của anh rốt cuộc là cái gì?" Jun cảnh giác hỏi."Anh ta tác động não cậu," Jihoon trả lời với một nụ cười gượng gạo, "sức mạnh của anh ta là Chiếm đoạt."Jeonghan cuối cùng đã gọi cho bác sĩ riêng của gia đình mình, người đã đến căn hộ chưa đầy hai mươi phút sau và xem xét vết bầm tím của Jisoo. Sau nhiều lần sờ nắn và kéo giãn, ông xác định rằng vai bị bong gân và kê cho anh thuốc giảm đau. Ông cũng đã buộc Jisoo phải đeo địu, điều mà Người Sử Dụng không hài lòng chút nào (nhưng những người Năng Lực của anh đã theo sát anh như diều hâu để ngăn anh cởi nó ra). Ngay sau đó Jihoon đã gọi đến giảng viên của Jisoo và gửi cho họ một bản sao giấy chứng nhận của bác sĩ.Sau khi Jisoo lập giao ước với Người Năng Lực cuối cùng (sử dụng con dao găm lạ mắt mà anh đã dùng để liên kết Jeonghan), cả nhóm tập trung tại phòng khách, để kiểm tra xem khả năng của Chan hay Jun sẽ mạnh hơn. Hansol đã bắt đầu đặt cược và tỷ số hiện tại đang là 2-1 nghiêng về Jun (Jisoo đã từ chối cá cược). Jun cũng đã tình nguyện để mình bị chiếm đoạt trước, chỉ để biết cảm giác thực sự như thế nào. Vì vậy, Seungcheol đang ngồi thiền trên chiếc ghế dài, trong khi mọi người đang nín thở chờ đợi xung quanh anh ta, cố gắng tạo ra ít tiếng ồn nhất có thể."Trời ơi, lạ thật," Jun đột nhiên nhăn mặt nói, "Tôi thực sự có thể cảm nhận được anh ấy trong đầu mình.""Oa, như thế nào?" Hansol hỏi, trong khi vẫn nhìn theo bóng dáng bất động của Seungcheol."Chà, có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy và- là Seungcheol đây. Tôi có thể kiểm soát hoàn toàn cơ thể hoặc chỉ giọng nói, giống như tôi đang làm bây giờ. Cũng có thể chỉ giao tiếp với cậu ấy trong đầu, tôi thích điều đó hơn vì nó không mệt mỏi bằng việc thực sự tiếp quản cơ thể." Jun sững người và chớp mắt trước khi lắc đầu."Chiếm đoạt là một khả năng mạnh mẽ nhưng với tư cách là một Người Chiến Đấu, tôi khá là vô dụng. Tôi cần tập trung để sử dụng nó nên tôi không thể làm gì được khi dùng nó, mặc dù nó được coi là một khả năng tấn công," Seungcheol tiếp tục giải thích từ cơ thể chính mình."Nó vẫn tuyệt vời," Jisoo nói với một nụ cười rạng rỡ, anh cười khúc khích bởi Người Chiến Đấu mới của mình."Được rồi, chúng ta hãy làm thôi!" Chan kêu lên phấn khích để bảo vệ niềm tự hào về năng lực Người Hỗ Trợ của mình. Cậu và Jun nắm tay nhau và mỗi người nắm lấy áo của Seungcheol tập trung trở lại. Sau vài phút im lặng cả anh và Jun đột nhiên rên rỉ vì đau."Kết quả thế nào?" Jeonghan hỏi, rõ ràng không một chút lo lắng cho sức khỏe của họ.Seungcheol xoa xoa thái dương và nhăn mặt. "Vẫn có thể phát hiện ra Jun nhưng việc nắm bắt tâm trí của cậu ấy khó hơn nhiều so với bình thường, vì vậy năng lực vẫn hiệu quả bằng cách nào đó. Không thể phát hiện ra Chan chút nào, vì vậy đoán em ấy đã thắng."Hansol và Jihoon rên rỉ thất vọng sau khi thua cược, bất đắc dĩ nhìn Jeonghan, người vừa kiếm cho mình hai người giúp việc riêng để dọn phòng và ăn mừng bằng cách ôm Chan quá tự mãn.Người trẻ hơn cười toe toét trước khi em hất tay Jeonghan ra và ngồi vào lòng Jisoo, cẩn thận tránh cánh tay bị thương của Người Sử Dụng. "Chà, em đoán Người Hỗ Trợ vẫn tốt hơn nhỉ."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com