Allshin Natsushin Cham Nhu Song Gan Nhu Gio
'' Có vẻ 52Hz không còn cô độc nữa ''--------------------------Sáng sớm, Shin vừa mở mắt đã thấy tin nhắn từ bà quản lý khu dân cư Satoda Etsuko:"Cháu đẹp trai, hôm nay đi chợ phiên bán giúp cô mứt dứa nha. Bọn cô già rồi, đứng nắng không nổi.Bên dưới là ảnh: năm hũ mứt dứa nằm ngoan ngoãn trong giỏ mây, kèm theo icon mèo vẫy tay.Shin trợn mắt nhìn điện thoại, chưa kịp từ chối thì đã nhận được tin nhắn thứ hai"Mang theo nụ cười của cháu là bán được hết. Cả đảo này ai cũng muốn nuôi cháu làm rể. Ai mà không bị cám dỗ bởi những lời khen cơ chứ . Và thế là, chưa kịp ăn sáng, Shin đã thấy mình ngồi sau quầy gỗ nhỏ ở góc chợ phiên. Quanh cậu là người, là mèo, là cá khô, là tiếng gọi í ới của bà con xứ đảo."Mứt dứa nhà làm đây! Ai ăn là nghiện, ai nghiện là muốn cưới người bán!"Shin cười toe, đưa tay chỉnh cái bảng hiệu viết nguệch ngoạc bằng phấn trắng. Dưới chân cậu, một con mèo tam thể nằm phơi bụng, kêu gừ gừ.Bỗng một cái bóng cao cao đứng chắn nắng trước quầy. Shin ngước lên.– "Ủa? Natsuki?"Natsuki – chàng trai trầm như đá cuội của đảo – đang ôm một túi cá khô, mặt hơi ngơ.– "...Tôi chỉ tính đi ngang." – "Thế mà lại đứng ngay quầy tôi.?" - Shin nghi hoặc hỏi . – "...Bị gọi lại. Cô bảo tôi phụ cậu bán." Natsuki chậm rãi đáp . – " Cậu ....người biết quảng cáo ?" – "Không." Shin xua tay : "Vậy cậu đứng đây cười mỉm đi. Cho tôi có không khí để bán tình yêu."Natsuki bật cười nhẹ, nhưng không bỏ đi. Anh đứng đó thật. Im lặng được ... ba giây.– "cái gì đây? 'muốn cưới người bán' là cái gì cơ? " – "Sao ? Tôi thật lòng mà." – "Thật lòng với tất cả mọi người à?" – "Thật lòng chỉ với người mua ba hũ trở lên."- – "...Cậu xạo quá."Cả hai nhìn nhau một giây rồi cùng quay đi. Mèo dưới chân ngáp dài, kêu một tiếng.
Nắng lên cao. Gian hàng bắt đầu đông khách.Người phụ nữ tới hỏi: – "Hũ bao nhiêu tiền cháu?" Shin tươi cười: "Hai trăm ạ." Natsuki chen vào: "Một trăm tám." Shin quay phắt: "Cậu đang phá giá hả?" Natsuki tỉnh rụi: "Tôi là khách nội bộ, tôi biết giá gốc." Shin liếc nhẹ: "Từ bao giờ cậu chuyển sang phe đối lập vậy?" Natsuki nhún vai. Khách cười khúc khích: "Mua hai hũ tặng thêm màn đấu khẩu này à?"Một đứa trẻ tới hỏi: "Chú bán gì đó?" Shin cúi xuống:'' gọi là anh'' - " Anh bán mứt dứa và hy vọng." Natsuki ngồi xổm bên cạnh, gãi đầu: "Hy vọng ăn không bị sâu răng." Đứa nhỏ hí hửng: "Con lấy một hũ hy vọng!"Và cứ thế, giữa trời nắng, họ bán sạch năm hũ mứt trong tiếng cười của người qua đường .Cuối ngày. Shin ngồi vắt chân sau quầy, ăn xiên cá viên chiên. Mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt sáng như đèn lồng hội chợ.Natsuki đưa cho cậu một chai nước suối, rồi ngồi xuống cạnh."Hôm nay vui không?"''Có '' - Shin vừa đáp vừa mở nắp chai nước mà uống một ngụm.Gió thổi nhẹ. Con mèo tam thể bò lại, dụi vào chân Natsuki.Shin nhai cá viên, bất chợt nói: – " có biết tại sao tôi hay nói nhiều không?""...Tại cậu không biết dừng lại?" -Natsuki xoa bụng con mèo dưới chân , đáp . "Không. Tại vì những người như cậu... nếu tôi không nói, thì ai nói cho cậu nghe."Natsuki im lặng. Nhưng không được 5 giây. "...Tôi thích mứt chanh dây hơn."Shin cười: "Tôi sẽ làm thử. Nhưng cậu phải bán cùng tôi nữa." "Tôi sẽ suy nghĩ." Natsuki đáp."Nghĩ nhanh, tôi còn đi in bảng hiệu 'kình ngư bán mứt'." " gọi tôi là gì?" Natsuki quay đầu nhìn Shin .ô̶n̶g̶ ̶x̶ã̶ ̶''là kình ngư đó '' Shin còn lè lưỡi khi nói hết câu . "...Chết tiệt." Natsuki gãi đầu rồi nhỏ giọng nói '' còn cậu là hồ điệp, esper chết tiệt''Shin cười to, nghiêng đầu nhìn trời. Trên cao, mây trắng trôi chậm rãi, yên bình như một cái ôm dài. Còn dưới chân, mèo ngủ, người nói, người cười. Chợ phiên kết thúc – nhưng cái nắng nhẹ, cái màu mè của cả ngày hôm đó... vẫn đọng trong mắt Natsuki rất lâu.-------------------------có đôi lời muốn nói : "Esper chết tiệt":Đây là một cách gọi có phần mỉa mai, có thể do Natsuki cảm thấy khó chịu hoặc không muốn thể hiện tình cảm quá rõ ràng với Shin.
Gọi trống không:Natsuki có thể không muốn gọi thẳng tên Shin để tránh lộ liễu tình cảm, hoặc đơn giản là một cách xưng hô thân mật trong cuộc trò chuyện.
"Đứa ngốc":Natsuki có thể dùng từ này để chỉ Shin, đặc biệt là khi Shin làm những điều ngốc nghếch, hoặc khi Natsuki muốn thể hiện sự quan tâm một cách kín đáo.
chết thật chú giấu kĩ quá , AI nó còn biết . ...
Nắng lên cao. Gian hàng bắt đầu đông khách.Người phụ nữ tới hỏi: – "Hũ bao nhiêu tiền cháu?" Shin tươi cười: "Hai trăm ạ." Natsuki chen vào: "Một trăm tám." Shin quay phắt: "Cậu đang phá giá hả?" Natsuki tỉnh rụi: "Tôi là khách nội bộ, tôi biết giá gốc." Shin liếc nhẹ: "Từ bao giờ cậu chuyển sang phe đối lập vậy?" Natsuki nhún vai. Khách cười khúc khích: "Mua hai hũ tặng thêm màn đấu khẩu này à?"Một đứa trẻ tới hỏi: "Chú bán gì đó?" Shin cúi xuống:'' gọi là anh'' - " Anh bán mứt dứa và hy vọng." Natsuki ngồi xổm bên cạnh, gãi đầu: "Hy vọng ăn không bị sâu răng." Đứa nhỏ hí hửng: "Con lấy một hũ hy vọng!"Và cứ thế, giữa trời nắng, họ bán sạch năm hũ mứt trong tiếng cười của người qua đường .Cuối ngày. Shin ngồi vắt chân sau quầy, ăn xiên cá viên chiên. Mặt lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt sáng như đèn lồng hội chợ.Natsuki đưa cho cậu một chai nước suối, rồi ngồi xuống cạnh."Hôm nay vui không?"''Có '' - Shin vừa đáp vừa mở nắp chai nước mà uống một ngụm.Gió thổi nhẹ. Con mèo tam thể bò lại, dụi vào chân Natsuki.Shin nhai cá viên, bất chợt nói: – " có biết tại sao tôi hay nói nhiều không?""...Tại cậu không biết dừng lại?" -Natsuki xoa bụng con mèo dưới chân , đáp . "Không. Tại vì những người như cậu... nếu tôi không nói, thì ai nói cho cậu nghe."Natsuki im lặng. Nhưng không được 5 giây. "...Tôi thích mứt chanh dây hơn."Shin cười: "Tôi sẽ làm thử. Nhưng cậu phải bán cùng tôi nữa." "Tôi sẽ suy nghĩ." Natsuki đáp."Nghĩ nhanh, tôi còn đi in bảng hiệu 'kình ngư bán mứt'." " gọi tôi là gì?" Natsuki quay đầu nhìn Shin .ô̶n̶g̶ ̶x̶ã̶ ̶''là kình ngư đó '' Shin còn lè lưỡi khi nói hết câu . "...Chết tiệt." Natsuki gãi đầu rồi nhỏ giọng nói '' còn cậu là hồ điệp, esper chết tiệt''Shin cười to, nghiêng đầu nhìn trời. Trên cao, mây trắng trôi chậm rãi, yên bình như một cái ôm dài. Còn dưới chân, mèo ngủ, người nói, người cười. Chợ phiên kết thúc – nhưng cái nắng nhẹ, cái màu mè của cả ngày hôm đó... vẫn đọng trong mắt Natsuki rất lâu.-------------------------có đôi lời muốn nói : "Esper chết tiệt":Đây là một cách gọi có phần mỉa mai, có thể do Natsuki cảm thấy khó chịu hoặc không muốn thể hiện tình cảm quá rõ ràng với Shin.
Gọi trống không:Natsuki có thể không muốn gọi thẳng tên Shin để tránh lộ liễu tình cảm, hoặc đơn giản là một cách xưng hô thân mật trong cuộc trò chuyện.
"Đứa ngốc":Natsuki có thể dùng từ này để chỉ Shin, đặc biệt là khi Shin làm những điều ngốc nghếch, hoặc khi Natsuki muốn thể hiện sự quan tâm một cách kín đáo.
chết thật chú giấu kĩ quá , AI nó còn biết . ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com