Allshin Conan Dong Nhan Anh Sang Su That
Author: RuniRitaBeta: hosisoramia(Uầy, ba hướng giải cứu.)(Một FBI, một công an, một thám tử, tôi cảm thấy nữ sát nhân thật đáng thương.)(Ba người này đều vũ lực trị rất cao nha.)(Kudo lại có kế hoạch gì? Nhìn thì thấy cậu ấy không có thái độ quá gay gắt với cô ta a.)"Tại sao em lại nghĩ cô ấy sẽ không hại em vậy?" Hagiwara tỏ vẻ nghi hoặc nhìn sang thiếu niên ngồi giữa hai nam nhân khác, hắc mâu không khỏi xoẹt qua một chút ghen ghét."Có lẽ là trực giác đi." Shinichi hơi nghiêng đầu suy nghĩ, trả lời có chút mơ hồ, có lẽ chính cậu cũng không hề chắc chắn với câu trả lời có chút huyền huyễn này."Trực giác của thám tử, nghe còn rất hợp lý." Haibara nhàn nhạt bồi thêm một câu, người sau chỉ khẽ nhún vai bày tỏ miễn bình luận.[Ba nhóm đang tích cực truy lùng tung tích của Conan đều đã tìm ra chút manh mối, trong lúc đó thì nữ hung thủ đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình, vẻ mặt vô cùng sốt ruột."Tại sao cả ba người đều không trả lời chứ?""Em giúp chị tìm cô ấy nha?" Thanh âm trong suốt vang lên từ ghế sau khiến cô ta giật mình, Conan không biết từ khi nào đã ngồi dậy, thiếu niên dựa người vào thành ghế, nở một nụ cười nhu hòa: "Người mà chị đang tìm kiếm ấy.""Cậu... Cậu nhóc? Tại sao...""Nếu chị thắc mắc về chai nước pha thuốc ngủ khi nãy thì em không uống nó nha, em đã lén đổ xuống sàn xe rồi." "..." Người sau á khẩu không trả lời lại được, cô ta nhìn cậu nhóc bằng ánh mắt hoảng hốt."Ba người mà chị muốn tìm chắc hẳn đều có đăng ký thông tin trên mạng nên sẽ dễ tìm ra thôi. Em giúp chị nhé? Chị đang muốn giết người mà... Phải không, Urakawa Serina-neechan?" Thiếu niên nở một nụ cười đáng yêu, nghiêng đầu, híp mắt đối với người sau, nói lên sự thật bằng một giọng điệu vô tư như việc giết người chỉ là một câu chuyện hàng ngày như thế.<Đoạn Conan suy luận phá án với nữ hung thủ xin phép bỏ qua, nó rất dài dòng nên mình sẽ không viết, chi tiết mọi người có thể đọc trong chap 799 manga hoặc anime tập 673, 674.>Conan cùng Serina dừng chân ở một căn chung cư khá cũ, hai người đóng giả làm một đôi mẹ con đến tặng quà tân gia cho từng nhà, Conan lại lần nữa hóa thân thành một đứa trẻ tràn ngập tò mò chạy xộc vào từng nhà để điều tra, hậu quả tất nhiên là có những tình huống dở khóc dở cười xảy ra.Phía bên nhóm Amuro, Ran cũng vừa nhận được tin nhắn từ Conan báo lại rằng mình vẫn ổn."Vậy là nhóc ấy tự nguyện đi theo cô ấy rồi." Amuro trầm ngâm lái xe, nghe Ran nói vậy liền đoán ra sự việc."Nhóc đó lại chơi trò thám tử à?" Mori Kogoro tặc lưỡi."Tính hiếu kỳ của trẻ con và sự tò mò của thám tử cũng khá là giống nhau đấy." Amuro nhếch môi, đôi mắt màu xanh dương nhìn qua gương xe, vẻ mặt mang theo chút lạnh nhạt.Phía sau, là Sera Masumi đang lái xe đuổi theo.Conan cùng Serina chào hỏi xong ba nghi phạm, cũng được hai trong ba người nhờ vứt rác hộ, thiếu niên ném bịch rác vào bãi, phủi tay."Chúng ta gặp cả ba nghi phạm rồi, nhóc đã tìm ra kẻ cướp chưa?" Serina sốt ruột."Đương nhiên là rồi..." Conan cười trả lời, nhín vẻ mặt sốt ruột của cô ta, thiếu niên nghiêng đầu: "Nhưng em không nói cho chị đâu.""Thế là thế nào?" Serina nắm chặt hai vai đứa bé, lắc mạnh, tức giận quát lên."Bởi vì em không muốn chị chết." Conan nhu hòa nhìn cô gái tội nghiệp, cặp lam mâu dường như đang xuyên thấu cô gái trước mặt mà nhìn đến một biển lửa."Em đang nói gì thế? Không lẽ em nghĩ chị giết tên cướp thứ ba xong sẽ tự sát sao?" Cô gái rảo bước cùng đứa bé đi bộ trên con đường nhỏ, nở một nụ cười thản nhiên."Không lẽ không phải sao?" Serina không hoảng không hốt giải thích, Conan lại càng củng cố thêm ý định đó của cô."Việc chị tráo đổi điện thoại với tên cướp bị giết ở văn phòng thám tử, mọi liên lạc và lịch sử trong đó đều đã bị xóa hết, việc này làm em có cảm giác chị đã không còn lưu luyến gì nữa rồi... Nên em đã theo chị đến đây, để chị biết rằng bản thân chị và thế giới này vẫn còn ràng buộc với nhau."Cô gái kinh ngạc nghe bé trai nói rõ suy nghĩ, có chút khó thể tin khi những suy nghĩ chín chắn như thế lại xuất phát từ một đứa trẻ."Cơ mà, em đi theo chị vì cũng muốn biết tên cướp thứ ba kia là ai... Nói cho chị cũng không sao, nhưng em muốn chị hứa phải làm theo lời em... Nếu chị tin vào suy đoán của em thì chị hãy giao tên cướp cho cảnh sát, còn chị sẽ đầu thú. Được chứ?" Thiếu niên chân thành nhìn cô gái, cặp lam mâu mang theo từng tia kiên định và tự tin tỏa ra, khiến cô gái ngỡ ngàng.](Tôi hiểu ý định của Conan rồi, cậu ấy đang từ trên người Serina nhìn thấy hình bóng của Aso Seiji.)(Cậu ấy đang ngăn cản bi kịch tái diễn a.)(Ánh mắt của cậu ấy đang vô cùng đau thương.)(Serina và Seiji, đều là những con người đã không còn gì nuối tiếc khi bọn họ đã mất tất cả a.)(Nhưng liệu cô ấy có chịu làm theo lời cậu ấy không?)"Quả nhiên là thế." Hagiwara nói nhỏ một câu, khóe miệng nhấc lên một vòng cung nhỏ, thiếu niên này luôn khiến hắn không thể ngừng lại yêu thương mà."..." Matsuda và Hiromitsu dường như tâm ý tương thông mà quay sang nhìn nhau, bọn họ cũng đều là những kẻ đã buông xuôi với thế giới và được thiếu niên ấy níu kéo.[Hai người lên xe đỗ ven đường, chuẩn bị rời đi, Conan cũng dần đưa ra từng suy luận sắc bén, giải đáp mọi thắc mắc của Serina, người sau một dáng vẻ đã hiểu, có chút buông xuôi sẽ theo thiếu niên tới đồn cảnh sát, nhưng cô cũng không hề nhận ra, nơi cổ tay của thiếu niên, chiếc đồng hồ gây mê đã mở ra, nhưng lại bị chủ nhân của nó lặng lẽ đóng lại."Nhóc suy luận rất tài tình, nhưng vẫn có một chỗ sai sót đấy, căn hộ đó chị chỉ tìm được hai khẩu súng thôi, khẩu thứ ba mà em thấy chỉ là súng giả, bắn không ra đạn đâu."'Không... Không lẽ, vẫn còn một khẩu súng thật?' Conan vẻ mặt biến sắc.Đúng lúc này, cánh cửa xe bên ghế lái phụ bị mạnh mẽ mở ra, người phụ nữ tự nhận là nhà văn lúc nãy, cũng là kẻ cướp thứ ba xông vào, một tay vòng qua cổ túm chặt lấy cổ tay thiếu niên, một tay cầm súng chỉ vào Serina đe dọa."Bọn mày biết quá nhiều rồi, tao không để bọn mày đi dễ vậy đâu! Lái xe đi nhanh!" Tên cướp quát lên, thúc giục Serina, họng súng đè lên thái dương đứa bé.'Chết tiệt... Cổ tay bị nắm chặt quá, mình không dùng súng gây mê được.' Conan sắc mặt tái nhợt."Nhanh lên đừng có lề mề!" Thấy Serina vẫn ngỡ ngàng không chịu lái xe, cô ta nã một phát súng bắn xuyên qua cửa kính.Xe của Subaru cũng vừa lúc xuất hiện, nghe thấy tiếng súng và bóng chiếc xe đằng xa vụt qua, cũng nhanh chóng đuổi theo.Subaru nói tiến sĩ mau gọi điện báo lại tình huống cho thám tử Mori, vừa lúc xe của Amuro cũng đang chạy tới, Amuro nhạy bén phát hiện ra chiếc xe nghi vấn đang ngược chiều, hai tay đánh lái, chiếc xe drift một vòng gây lên từng tiếng ken két, cũng nhanh chóng đuổi theo.Sera Masumi đang theo phía sau cũng đánh lái quay đầu, cắn răng đuổi theo.Trên xe, Haibara bất chợt cảm thấy tim đập nhanh, một cảm giác hồi hộp dâng lên, cô cảm giác được phía sau có một dòng khí tức đang đuổi theo, cảm giác này cô không thích chút nào."Đừng để lộ ra biểu hiện như vậy, chạy không thoát được đâu..." Subaru bất chợt nói một câu kỳ lạ như vậy, nhưng Haibara vẫn hiểu là hắn đang nói với cô, thiếu nữ ngây người nhìn nam nhân bằng ánh mắt nghi hoặc. "Tiến sĩ, bác cầm lái hộ cháu." Subaru nhếch môi nở nụ cười, vừa đối với tiến sĩ nói một câu, liền bỏ tay khỏi vô lăng, mở cửa xe, nhưng chưa kịp làm gì đã phải tránh vào trong vì một chiếc xe khác sát rạt phóng qua, tiến sĩ cuống cuồng tấp xe vào lề đường, cái trán toát ra mồ hôi hột."Mori-sensei, bác ngồi sang phải đi, nhớ nắm chắc dây an toàn." Amuro hơi quay lại cười một tiếng, lại quay sang Ran ngồi ghế phụ, nói bằng chất giọng trầm ấm: "Ran, tháo dây an toàn ra, ngồi dịch sang đây.""Hả? Tháo ra làm gì ạ?" Ran không hiểu ra sao, thanh âm của hắn mặc dù rất nhu hòa nhưng lại khiến cô bất giác làm theo.Lách cách - Đai an toàn vừa tháo ra, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua sau lưng cô, ôm lấy eo của thiếu nữ mà kéo sang."Đ... Đợi đã... Em..." Ran bất ngờ trước tình huống này, hai má nổi lên tầng mây đỏ, lắp bắp nói."Này, cậu làm gì thế hả?" Thám tử Mori ngồi ghế sau cũng trợn mắt, quát lên.Amuro kéo Ran vào sát người mình, tay bẻ lái, chiếc xe đột ngột quay đầu, từng tiếng ma sát vào mặt đường vang lên ken két, xe của Serina không kịp phanh, đầu xe va mạnh vào thân xe phía trước khiến một bên ghế phụ bị móp vào, hai cha con Mori hoảng sợ nhìn vệt lõm kinh khủng mà tái mét cả mặt."Ch... Chuyện gì thế này? Các người là ai thế?" Kẻ cướp hoảng hốt bước xuống xe, không quên ôm chặt con tin, khẩu súng đen ngòm vẫn dán sát lên thái dương đứa trẻ.ẦM!!! Một tiếng động lớn vang lên ngay trên nóc xe, nữ phạm nhân quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ khi thấy một kẻ bất nam bất nữ cưỡi xe máy đứng trên đó."Bay lên nào!!!" Sera trừng mắt nhìn nữ tội phạm, một chân chống xuống nóc xe, tiếng xe rồ ga vang lên, nữ tội phạm còn chưa kịp hiểu tình hình đã bị một bánh xe đập vào mặt ngất xỉu."..." Conan bị cô ta buông ra, ngã ngồi xuống mặt đất, khuôn mặt nhỏ có chút kinh ngạc, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Sera nhào tới ôm chặt lấy, khiến thiếu niên một trận bối rối.Phía trên cây cầu vượt cách đó không xa, một nữ nhân có mái tóc vàng óng, thân hình no đủ được khoe trọn bởi lớp áo da, cô ta lúc này đang ung dung ngồi trên một chiếc motor, nhìn xuống phía dưới, nơi hai chiếc xe đang hư tổn nặng và bốc khói, nở một nụ cười bí hiểm."Có vẻ là lấy được lòng tin rồi nhỉ? Ngươi sẽ giữ lời hứa với ta chứ? Bourbon." Vermouth gọi một cuộc điện thoại, nói vài câu khó hiểu, ánh mắt tràn ngập trìu mến nhìn đứa bé trai và Ran.Cũng trùng hợp là, cả ba người Amuro, Subaru cùng Sera đều đang chăm chú lắng nghe một cuộc điện thoại.]<Thám tử lừng danh Conan: Dạ khúc thám tử - END.>(Ấy, tình huống này...)(Chịu thôi, bất ngờ như vậy là nằm ngoài dự đoán.)(Á a... Sao Furuya-san lại làm thế?)(Nhưng tự dưng thấy hai người họ đẹp đôi.)(Subaru... Không, phải là Akai-san chứ, đối với Haibara cũng có chút đặc biệt đâu.)(Nhưng có vẻ đây là thời điểm hai người đó mới tiếp xúc với Conan, nhìn bọn họ khá lạnh nhạt.)(Vermouth đẹp quá, mlem!!!) "Sao tôi có cảm giác ba người này đang ganh đua vậy chứ?" Sato khoanh tay có chút bất đắc dĩ nói."Bọn họ cứ như ba đứa trẻ đang tranh đua khoe tài vậy." Takagi gãi gãi cằm, có chút toát mồ hôi hột."Chà, xem ra nhóm simp của cậu cũng khá trăng hoa đấy." Haibara quay sang liếc mắt nhìn thiếu niên, hai mắt hơi mở lớn, biểu cảm của thiếu niên khiến nữ khoa học gia có chút bất ngờ, thiếu nữ nhếch môi nở một nụ cười lý giải."Shinichi, đừng hiểu lầm, lúc đó là trường hợp khẩn cấp, anh không có ý gì với Mori-san cả." Rei nhạy cảm thấy luồng khí tỏa ra từ người thiếu niên có chút không đúng, vội vã giải thích."..." Thiếu niên hơi trầm ngâm một chút, quay sang nở một nụ cười tươi rói, thanh âm nhàn nhạt: "Không sao Rei-san, đó là việc riêng của anh.""Shinichi?" Rei ngây ngốc nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản, hắn thở dài bất lực che mặt."Nhóc con, em đang ghen à?" Akai nhếch môi, lục mâu hả hê nhìn gã công an tóc vàng đang vẻ mặt rối rắm, bàn tay to nhấc lên muốn xoa đầu thiếu niên như thường lệ, không ngờ người sau lại tránh đi, khiến hắn có chút ngây người, cánh tay dừng lại giữa không trung. Phải biết rằng thiếu niên mặc dù luôn bất mãn khi bị hắn xoa đầu nhưng chưa bao giờ dùng vẻ mặt ghét bỏ mà tránh né hành động này của hắn, đây vẫn là lần đầu tiên đâu."Akai-san, hành vi đó chỉ nên dành cho cô gái anh thích thôi." Trước ánh mắt nghiền ngẫm của nam nhân, thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, né tránh ánh mắt của hắn."Shinichi, em..." Akai cau mày, đang muốn nói thêm gì đó, thanh âm của Minh chen ngang vang lên."Buổi chiếu phim hôm nay kết thúc ở đây, hẹn các vị vào buổi chiếu phim lần tới. Bây giờ, chào tạm biệt quý vị."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com