TruyenHHH.com

Allsanzu Tong Hop Oneshort Ve Anh Yew R18

Cp5: Ransan

Warning: r18, OOC, lệch nguyên tác, typo

CẢnh báo to đùng đây: FIC NÀY SẼ TỤC TỤC VÀ TỤC, không thích mời lướt

Hắn = Ran

Em = Sanzu

-----------------------

Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của nhân viên biên tập trẻ tuổi – Sanzu Haruchiro

Em đã ra trường được 1 năm và hiện tại em đã được nhận làm thực tập viên của một tòa soạn nổi tiếng Nhật bản. Điều đó làm em rất vui và luôn nỗ lực để có thể trở thành nhân viên chính thức.

Bước vào trong tổ biên tập, Sanzu chỉnh chu lại đầu tóc rồi mỉm cười thân thiện với mọi người.

- Xin chào ạ, em là Sanzu Haruchiyo, từ bây giờ em sẽ làm thực tập viên của tổ biên tập, mong được anh chị giúp đỡ ạ!

Chị tổng biên tập làY/n đứng dậy vui vẻ làm quen với em, mọi người trong tổ cũng rất nồng nhiệt chào đón em. Sau đó em đã làm rất chăm chỉ những việc được giao

Và đó là ngày đầu em đi làm

Ngày hôm sau, Một nhân viên đã nghỉ do việc gia đình, nên Y/n quyết định đã để em đi làm thay việc của cô ấy ngày hôm nay, đương nhiên Sanzu đều vui vẻ đồng ý

- Nhiệm vụ của em hôm nay là: Tới nhà của nhà văn Haitani Ran để lấy bản thảo nhé?

Sanzu nghe thấy cái tên này lập tức bất ngờ, vì em rất hâm mộ nhà văn này. Haitani Ran- một nhà văn trẻ tuổi nhưng tài cao, văn chương của anh ấy đều rất hoàn mĩ , chỉ xuất bản hai tác phẩm nhưng Ran đã được rất nhiều người biết đến, trong đó có Sanzu nhà ta, không những thế mà lại còn là Fan cứng ấy chứ...

- Dạ! Em đi liềnnnnnnnn!!

Sanzu hớn hở cầm đồ đạc rồi phóng như điên đến nhà của Ran. Em sắp được gặp idol của mình rồi, ôi, em háo hức quá. Đường đến nhà Ran khá xa, nhưng thế này thì sao chứ, Sanzu vẫn vui vẻ như một đứa trẻ lên ba

Tới nhà Ran, Sanzu mới giật mình, bàng hoàng và bật ngửa. Chúa ơi, không chỉ có em đến để lấy bản thảo, mà còn rất nhiều người đến nữa, em thất vọng quá, cứ ngỡ sẽ được gặp riêng thần tượng chứ. Sanzu không biết mình có thể chen vào trong đó nữa không, nên em đành ngồi ở ngoài chờ vậySanzu mở máy ra nhắn tin cho chị Y/n

Sanzu: Chị à, em tới nhà của anh ấy rồi, nhưng nhiều

               người quá chị ạ ;-; em không vô được

(Y/n đã trả lời bạn)

Y/n: hay em cứ ở đó đi, chúng ta không  cần gấp, với cả việc của em hôm nay chỉ có

        như vậy thôi, bao giờ có bản thảo thì về nhé ( OwO)

Sanzu: Vâng chị :>

( bạn đã gửi kèm một nhãn dán)

( Y/n đã bảy tỏ cảm xúc với tin nhắn của bạn)

Sanzu cất máy đi, giờ còn đông người quá, có lẽ em sẽ đi chơi ở đâu đó nhỉ? Em đứng dậy vào đi chơi quên cmn lối về. Đến lúc em nhận ra thì đã 6h tối...Sanzu tức tốc chạy về nhà Ran để xem tình hình

- Ủa, mọi người về rồi sao?

Sanzu thấy nhà Ran đã vắng vẻ, mọi người cũng đi về hết rồi. Sanzu hít một hơi thật sâu rồi nhấn chuông cửa. Một lát sau, cánh cửa được một người đàn ông mở ra.

Là Ran, hắn đã ra mở cửa. Sanzu nhìn đến ngây người, thường ngày em nhìn hắn ở trên ti vi với bộ dạng tóc tai được vuốt keo và bộ vest lịch lãm, nhưng bây giờ hắn chỉ mặc đồ ở nhà, tóc tai không được vuốt keo cũng rủ xuống gương mặt đẹp trai của hắn, kèm theo là chiếc kính đen làm nổi bật hơn rất nhiều

- Xin chào, cậu gọi tôi có chuyện gì không?

- A...T-tôi...tôi là Sanzu Haruchiyo, đến từ nhà xuất bản Sakura...hân hạnh được gặp ạ!

- Ồ, tôi nhớ rồi, nhưng mọi ngày là một cô gái mà nhỉ? Sao hôm nay lại là một cậu trai dễ thương thế?- Ran mỉm cười, nụ cười tỏa nắng làm Sanzu điêu đứng

- À,...cô ấy có việc nên nghỉ làm rồi ạ, tôi đến để thay cô ấy lấy bản thảo...

- Ra vậy, nhưng cậu đến muộn quá, tôi đã nộp hết bản thảo cho tòa soạn khác mất rồi

- T-thế ạ...chết rồi,...làm sao bây giờ...-

Sanzu lo lắng, lần đầu đi làm nhiệm vụ quan trọng mà lại không lấy được bản thảo, chị Y/n sẽ mắng mất thôi. Thấy bộ dạng loay hoay của Sanzu, Ran cảm thấy rất đáng yêu, hắn xoa cái đầu hồng của cậu rồi bảo

- Đừng lo, tôi sẽ đi soạn một bản thảo khác cho cậu, còn bây giờ thì vào nhà ngồi chờ tôi nhé?

Sanzu nghe thấy vậy liền vui mừng, cứu tinh của em đây rồi. Không chờ đợi, sanzu gật đầu lia lịa

- Dạ! Được ạ, cảm ơn anh nhiều!

Ran lại cười rồi mời Sanzu vào nhà. Bước vào, Sanzu không khỏi há hốc mồm, nhà gì đẹp dữ chèn, Lại còn to nữa. Em đi lại khắp nhà, to mò nhìn mọi thứ xung quanh.

- Bây giờ tôi sẽ đi soạn lại bản thảo, cậu có muốn lên phòng làm việc của tôi không?

- À...thôi ạ...như thế phiền lắm, tôi ngồi đây được rồi

- Có sao đâu, chắc cậu cũng tò mò muốn xem phòng làm việc của một nhà văn là như thế nào mà đúng không?

Trời, hắn là ai mà biết ghê vậy, đúng là em rất muốn xem phòng làm việc của hắn. Thôi thì nể hắn mời, em lên vậy:)

Lên trên phòng làm việc của Ran, em phải đỡ lấy con tim của mình tránh lọt ra ngoài, Phòng rộng, được bố trí rất gọn gàng và hợp lý theo phong cách cổ điển. Trên bàn làm việc của Ran thì có rất nhiều giấy tờ, cà phê, mực viết, tài liệu,máy tính....toàn những thứ hỗ trợ viết văn. Trên trần nhà còn được treo những quả cầu giống như các hành tinh, tạo thành một giải ngân hà nhỏ ngay trong chính căn phòng.

- Thế nào?

- Tuyệt quá đi...

Ran cảm thấy ở cạnh cậu nhóc này rất vui, cứ nhìn cái dáng vẻ tò mò đến dễ thương của em xem. Sanzu ngồi xuống chiếc ghế đọc sách gần đó, còn Ran thì ngồi vào bàn để soạn bản thảo.

Đến 9h tối, Ran cũng hoàn thành xong 30 trang bản thảo, in chúng ta rồi đưa cho Sanzu.

- Nhanh vậy sao..? cảm ơn anh nha

- Không có gì, mà bây giờ muộn rồi, cậu ăn gì chưa?

- Nói mới nhớ,...tôi chưa có ăn gì cả

- Vậy cậu muốn ăn gì chứ, tôi đi nấu

- Ơ thôi! Tôi về rồi ăn sau cũng được!

- Đừng khách sáo, tôi ăn một mình cũng buồn lắm

Thế là sanzu ở lại ăn tối cùng Ran. Trong bữa ăn, Ran hỏi khá nhiều về Sanzu. Hắn tò mò về lí lịch của em

- Cậu là nhân viên chính thức à?

- À chưa...hiện tại tôi mới là nhân viên thực tập

- Chà, tôi lại nhớ đến hồi tôi làm thực tập trợ lí nhà văn rồi, thời gian này chắc cũng vất vả phết nhỉ?

- Cũng không hẳn đâu ạ

- Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?

- Tôi năm nay 24 tuổi rồi

Sau đó bữa ăn kết thúc, Sanzu cũng vội vàng cáo từ, Bông Ran giữ tay em lại, hắn yêu cầu trao đổi số điện thoại và messenger, với lí do để trao đổi công việc. Sanzu vui vẻ đồng ý và đưa cho Ran

Sau khi Sanzu rời đi, Ran lên phòng tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng hắn cảm thấy lạ lắm. Hăn nhớ em? Hắn nhớ cái vẻ mặt đáng yêu của em, nhớ những lời nói ngọt ngào của em dù chỉ là những câu xã giao bình thường...bất chợt hắn cảm thấy em khá là thú zị:)

Ngày hôm sau, Sanzu không cần đến nhà Ran để lấy bản thảo nữa, cô nhân viên hôm trước cũng đã đi làm rồi. Không hiểu sao em lại có chút tiếc nuối nhỉ?

Bỗng Ran gọi điện cho sanzu, em vội vàng bắt máy nghe cuộc gọi của Ran

- Này, hôm nay cậu không tới lấy bản thảo sao?

- Hôm nay cô nhân viên kia đi làm rồi và đang trên đường đến lấy bản thảo đó ạ, tôi không cần đi nữa

- ...Đưa máy cho tổng biên tập dùm tôi

Sanzu thấy khó hiểu, nhưng cũng đành đưa máy cho chị Y/n . Sau khi nói chuyện một hồi, y/n dập máy rồi quay sang Sanzu

- Này sanzu, Cậu Ran Haitani muốn em là người sẽ đến lấy bản thảo, thế nên từ nay em hãy đến nhà Ran để lấy hộ chị nhé?

- Ơ?? Nhưng...chị kia..

- Không sao, chị sẽ sắp sếp, giờ thì đi đi nhé

- D-dạ...

Sau đó,Sanzu đi đến nhà Ran với tâm trạng đầy hoang mang

-------

Những ngày sau đó, Sanzu đều đặn tới nhà của Ran để lấy bản thảo. Và ran cũng thấy rất vui khi sanzu tới. Dần dần, theo thời gian, hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Ran cảm thấy mình đã thích sanzu mất rồi. Hắn thích em, thích sự hồn nhiên ngất ngây lòng người của em, thích nụ cười của em, đẹp như thiên sứ.

Thôi chết...hắn lỡ lọt lưới em rồi

Ừ, đương nhiên sanzu cũng thế, từ ngưỡng mộ thần tượng thành Yêu thầm thần tượng, nhưng em không dám nói ra, sợ sẽ ảnh hưởng đến hắn mất. Ở cạnh hắn em thấy vui lắm, dù đôi khi sắp hấp hối vì kìm nén con tim, nhưng vì con đĩ tình yêu, em chịu được.

Nhưng...đến ngày hắn hoàn thành bộ tiểu thuyết, cũng là ngày mà chẳng có thứ gì giữ hai người ở gần nhau nữa

- Này, bao giờ thì anh sẽ xong lần bản thảo cuối cùng vậy?

- Hmm...chắc tầm một tuần nữa

- ừm, cố gắng lên nhé

- đến lúc đó, tôi có chuyện muốn nói với cậu đấy

- chuyện gì thế - Sanzu tò mò hỏi

- Chuyện là....còn lâu mới nói :Đ

- À à, mau nói cho tôi biếttttt

- Không nói đó...

Rồi ngày nhận bản thảo cuối cùng cũng đến, Ran đưa tập giấy cho Sanzu, rồi em cũng tạm biệt hắn mà đi về

Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây sao?

*Dạ, đương nhiên là đéo, nhân danh tác giả, tôi không để Ran dduj sanzu tôi làm đĩ*

Sau khi đưa tập bản thảo cuối cùng cho Y/n cả tổ quyết định đi ăn mừng một bữa, vì chỉ 2 tuần sau khi chỉnh sửa và làm sách thì bộ tiểu thuyết của ran sẽ được xuất bản

Nhưng tâm trạng của Sanzu chẳng thể vui nổi, bây giờ chắc em với Ran sẽ không được gặp nhau nhiều nữa, thậm chí chẳng bao giờ gặp nữa ấy chứ.

Ting! Điện thoại em được gửi một tin nhắn từ Ran. Sanzu vội vàng mở ra xem, Hắn hẹn em đến nhà hắn vì có chuyện muốn nói

Ừ Ha, hắn cũng bảo sau khi hoàn thành bản thảo sẽ nói với em một chuyện mà. Thế là Sanzu đành tạm biệt mọi người rồi chạy đến nhà Ran. Đã thế trên đường trời còn mưa, làm em ướt nhẹp hết

" cốc cốc"

- Vào đi, cửa không khóa – Ran nói vọng từ trong nhà

Sanzu mở cửa ra, bên trong mọi thứ đều tối thui.

- Nè...Anh Haitani?....sao lại tối om vậy nè...?

Bỗng đèn được mở lên, và khung cảnh đập vào mắt em là căn nhà được trang trí đẹp đẽ, và Ran, Hắn đứng đó với một bó hoa. Sanzu ngây người chưa hiểu chuyện gì thì Ran đã nắm lấy tay em.

- Sanzu

- D-dạ?

- Tôi yêu em, Haru!

Sanzu đứng chư trời trồng...cái gì cơ? Hắn nói yêu em...??? em có nghe nhầm không vậy? Sanzu vội vàng hỏi lại hắn

- Anh...anh yêu tôi? Đùa sao??

- Không, tôi không đùa, tôi yêu em, chính là yêu em!

Ran nhìn Sanzu với ánh mắt đầy cương quyết. Sanzu không hiểu từ lúc nào, mắt em ướt rồi. Em ngơ ngác nhìn Ran, rồi em bừng tỉnh, ôm chặt lấy Ran mà nức nở

- Huhu...em cũng yêu anh lắm!!

Bây giờ đến lượt Ran đứng người, gã vui vẻ ôm em vào lòng.

- Thật...thật? em cũng yêu tôi??

- Vâng, là thật!

Sanzu kiễng chân lên, đặt lên môi Ran một nụ hôn nhẹ thay sự đồng ý

Bỗng ran nhìn thấy cơ thể ướt nhẹp của em, đang tính đưa em lên thay đồ thì thấy hai đầu nhũ hồng hào ẩn dưới lớp áo sơ mi của em.Em đi vội qua nên không lấy áo khoác, mặc độc cái áo sơ mi rồi chạy như bay sang đây mà, trời còn mưa nên áo ướt hết, để lộ hết cảnh xuân phía dưới Đầu hắn lại nảy ý tưởng đen tối rồi.

Chẳng nghĩ ngợi nhiều, hắn kéo em vào một màn cháo lưỡi nóng bỏng. Sanzu bất ngờ, nhưng cũng đành mở miệng ra một cạch bị động, hòa quyện với hắn. Kết thúc nụ hôn, Ran bế thẳng Sanzu lên phòng mình. Hắn nhẹ nhàng đặt em xuống giường

- Làm nhé?...- Ran nhẹ nhàng hỏi em, mà dù em có đồng ý hay không hắn vẫn đè em ra dduj thôi à

- V-vâng...nhẹ nhàng thôi nhé?...

- Tôi hứa sẽ nhẹ nhàng

Sanzu thật thà tin ngay, sao anh ngu vậy anh ơi, chúc mừng Sanzu, anh lọt hang sói rồi:)

Ran mỉm cười ranh mãnh, hai tay mạnh bạo xé áo em ra thành hai mảnh. Sanzu giật mình, che người lại theo phản xa. Ran bắt lất đôi tay em rồi áp lên đầu giường. Tay hắn cũng thuận tiện mà cởi phăng cái quần của em đi. Cảnh xuân nóng bỏng trước mắt làm hắn không nhịn được mà cúi xuống nhấm nháp cổ em. Hai đầu ti em ửng hồng cương cứng chờ người đụng chạm, Sanzu rên nhẹ trong cổ họng, yêu cầu Ran chạm vào ngực mình

- C-chạm vào ti em đi....ưm...

- Ha, được thôi

Ran mỉm cười rồi dùng tay ngắt nghéo mạnh hai đầu ngực em làm em sướng ưỡn người. Hắn còn ngậm lấy một bên ngực, dùng lưỡi liếm lám rồi mút mạnh nó, đến khi đầu vú em được phủ lớp dịch dãi của hắn, tay còn lại cứ gẩy lên dẩy xuống, rồi thỉnh thoảng day đầu nhũ bên kia.

Phía dưới Sanzu quặn quẹo lại, cậu bé cũng ngẩng cao đầu mà rỉ chút dịch. Em lấy tay tự sục cặc cho mình trong khi Ran chăm sóc ở trên

- Ực...ahh...đ...đã quá...a hức...~

- Không ngờ em dâm đãng thật đấy – Ran vuốt dọc cơ thể ngọc ngà của em

Sanzu mỉm cười, em chẳng quan tâm đâu. Sanzu đẩy nhẹ Ran ra, tự động quay người nằm úp xuống, chổng mông về phía Ran. Cái lỗ đầy nước của em cũng phơi bày trước mắt hắn. Em đưa đẩy nhẹ mông vào đũng quần đã cương đến phát đau của hắn

- Em muốn...em muốn bị đụ đến nát đít....Xin anh hãy dùng con cặc của mình.....đâm nát cái lỗ dâm này đi....

Ran được một màn bỏng mắt, hắn muốn đâm vào lắm, nhưng phải nới lỏng trước đã. Ran dùng luôn 2 ngón tay thọc sâu vào trong lỗ em, chúng cứ đâm chọt rồi ngoáy bên trong làm em đau, nhưng cảm giác sướng đến điên đầu cũng xuất hiện. Em rên la trong sung sướng, mặc kệ hắn đang đau khổ vì chưa được giải phóng cự vật. Mông cũng tự đồng đưa đẩy theo ngón tay hắn, nước dâm cũng chảy ra nhiều, dính nhớp nháp vào đùi em. Sau khi nới lỏng đủ, hắn rút tay ra, rồi dùng lưỡi liếm hết dịch chảy ra từ lỗ nguyệt, không nhịn được mà liếm láp xung quang vách thịt hồng hào đấy, ác ý hơn nữa còn cắn mút đùi trong của em

- Haa...ahhha...đừng...ứm...~~ - em rùng mình một cái rồi bắn tinh đầy ra giường

Cuối cùng thì hắn cũng được cởi bỏ cái quần chết tiệt, một con quái vật bật ra khỏi boxer của hắn là em sợ hãi. Em hối hận rồi, sao em lại quyến rũ hắn nhỉ? Thôi, hôm nay xác định cúc tàn

- Ư...sao nó...to và dài vậy...không vừa đâu...

- Ể, em quyến rũ tôi trồi tính chuồn? Không dễ vậy đâu

Ran rướn người mình lên, liếm mút gáy cổ của Sanzu. Phía dưới cũng đeo bao mà đâm một phát lút cán vào. Sanzu đau đớn ngẩng cao người, Hắn liền bắt lấy hai tay em kéo ra sau, tay còn vại giữ lấy cằm em kéo lại gần mình. A~ cái lỗ này của em cũng phên quá rồi, sướng hết cả cặc, Ran cứ đâm rút thật mạnh vào trong e, dâm thủy cũng tràn lan bắn tung tóe hết ra. Xem này, lồn em đang co rút chặt lấy côn thịt của hắn

- Hừm....cái lồn em còn sướng hơn cả của phụ nữ~

- Ah...đừng...đau..rút....huwmmm~ rút nó ra....ahhh...nhẹ thôi....ức....~~

- Ngoan nào, thả lỏng ra

- Nhẹ..nhẹ thôi....a hức...

Ran chẳng thèm nghe em nói, cứ thế thúc thật mạnh vào trong em. Tiếng Phành phạch đầy dâm đãng vang đều đều. Sanzu thì sướng đến trợn mặt

- Ahhh...cặc....sướng ahhh....hưmm...ahh...tuyệt,....cặc của anh tuyệt quá.....Nyaaa

- Nói xem, cặc ai làm em sướng?

- Cặc của,....của Ran Haitani!...haaahummmm....

Ran cười to, hôm nay hắn không địt chết em hắn đi chuyển giới, Hắn bế em ra ban công, muốn đổi chỗ hành sự đây mà. Hắn cẩn thận để em ngồi lên lan can. Sanzu sợ hãi, em ôm chặt lấy cổ hắn

- Không...ngã em mất...

- Đừng lo, bám chặt tôi thì sẽ không ngã

- - Nhưng,...mọi người sẽ nhìn...-Sanzu xấu hổ rúc mặt vào ngực hắn, đáng yêu quá.

- Nếu em nhỏ tiếng thì chẳng có ai để ý đâu

Ran lại tiếp tục đâm thật mạnh vào trong lỗ lồn em. Tay gã banh rộng hai chân em ra. Còn sanzu thì chật vật kìm ném tiếng rên của mình dù đang rất sướng, nhưng nếu bị phát hiện thì mai em chẳng dám ra đường mất. Sanzu lấu tay bịt miệng mình lại, khó khăn kìm nén. Ran phì cười, phía dưới gã vẫn thúc đẩy điên cùng. Hắn cũng đang thích mê cái lỗ này đây, đâm vào như hàng ngàn cái miệng mút lấy cặc hắn ấy, nghe tiếng rên đầy khó khăn của em cũng làm hắn hưng phân, thúc mạnh và nhanh hơn nữa.

- Em..em ra....ahhhh!!

Sanzu ôm chặt ran rồi bắn ra, ran sau đó cũng hừm một cái rồi bắn vào trong em. Nhìn em sụi lơ cùng cái lỗ đầy tinh dịch của mình lại làm hắn nứng. Đêm hôm đó, Ran đã thao nát em không thương tiếc

Sáng hôm sau, Sanzu khỏi đi lại luôn, em nằm bẹp trên giường. À, nhân tiện sau cái đêm đó, Ran và Sanzu đã yêu nhau. Sanzu đã được làm nhân viên chính thức còn tác phẩm của Ran đã bán chạy khắp Nhật bản. Em cũng chuyển đến nhà Ran để ở cùng cho tiện công việc, cũng tiện cho việc thỏa mãn cơn hứng tình của Ran bất cứ lúc nào luôn. Hai người họ sống hòa thuận vui vẻ với nhau vào những ngày tháng sau đó. Một ngày nọ

- Nè, anh tính tác phẩm tiếp theo anh sẽ viết cái gì thế?

- Có lẽ...sẽ là một chuyện tình

- ể? Thật á, em tưởng anh chủ yếu viết về trinh thám chứ?

- Lần này..anh muốn viết một tiểu thuyết ngôn tình, dựa theo tình yêu của hai đứa mình

Sanzu bất ngời khi nghe quyết định của ran, sau đó em cũng nhiệt tình ủng hộ. Ran mỉm cười dịu dàng, rồi ôm em vào lòng. Hắn yêu em quá, và giờ trông em thật ngon, hắn lại bế em lên hành sự tiếp ngay sáng sớm, sau đó chỉ còn tiếng la hét thất thanh của Sanzu

Với một cây bút trong tay..

Anh sẽ viết nên chuyện tình đôi ta

--------------------------------

Fic này thích vcl :)) tôi vã cặp này nhất luon ấy

À, từ bây giờ có thể tôi sẽ viết tục hơn ấy, mấy côn thích tôi viết tục hay nhẹ nhàng như trước? :Đ

Tiếp theo là cp nào đây nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com