Allsakura Tup Leu Nho Cua Sakura
Y/n đã tỉnh lại được vài hôm, cô mơ màng nhìn đăm chiêu vào cánh tay phải đã bị cụt của mình. Chuẩn Phi ngồi bên cạnh, đút từng muỗng yến tẩm bổ cho Y/n. Cô chẳng nhớ vì sao lại mất đi bàn tay, có lẽ sự sợ hãi đã làm chấn thương tâm lý dẫn đến mất trí nhớ ngắn hạn. Chàng làm tròn trách nhiệm người chồng theo lời Anh Dao, chăm sóc cho cô từng li từng tí, nâng niu như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Vì vậy nhiều sự nghi ngờ dành cho Chuẩn Phi dần biến mất nhưng sự sợ hãi vẫn còn đó hiện hữu trong từng ánh nhìn, từng cử chỉ."Mắt nàng đẹp lắm...""Ta thích mắt nàng...."Đó là hai câu Y/n nghe thường ngày, câu nói mà dường như ai cũng nói với cô. Nhiều người khen ngợi rằng mắt của cô là mắt ngọc, to và tròn, rất trong trẻo, tựa như Liễu Như Yên trong lời đồn. Y/n vui lắm, niềm hạnh phúc lấp đầy nỗi đau mất mát. Việc mất đi một bàn tay đã không còn là vấn đề trong đầu cô nữa. Cô là kẻ mù quáng, tin tưởng người chồng yêu, người luôn chăm sóc cô hết lòng.Y/n bắt đầu tham khảo các bài tập về mắt từ những cô gái trong làng. Họ rành về những phương pháp làm đẹp đơn giản như chớp mắt hoặc đảo mắt, những thứ có thể giúp đôi mắt cô thêm phần lấp lánh. Anh Dao, người có đôi mắt đẹp kia cũng bị cô cho là đã thua xa ngàn bậc. Anh Dao đứng trong một góc nhà, nhìn chằm chằm vào Y/n rồi cười ẩn ý trước khi bỏ đi."Nó đã đẹp và tốt hơn rồi....." Anh Dao cười khúc khích, tay cầm một con người giấy. Em nói chuyện với con người giấy đó một cách quái đản, hệt như đang trò chuyện với một người bạn thân thiết. Người giấy được tô điểm giống hệt phiên bản đồ chơi của Y/n từ mái tóc, quần áo, đến nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng không sai lệch chút nào.Em cầm một cây kim lên, cẩn thận đâm vào phía một bên mắt của con người giấy, miệng nhép nhẹ chữ "bùm."Tiếng "bùm" vang lên trong đầu như một lời cảnh báo khiến Y/n giật mình. Cảm giác nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm trí nhưng không rõ ràng mơ hồ như những ký ức đã bị chôn vùi. Cô không biết phải làm gì nhưng một điều chắc chắn là bóng của sự sợ hãi vẫn đang hiện hữu.Đầu cô bỗng vang lên những âm thanh gió kinh dị như những tiếng thì thầm của cơn ác mộng khiến Y/n chỉ có thể ôm đầu mình nhăn mặt. Nó khiến đầu cô quay mòng mòng như chóng mặt và những cơn đau đầu đến tê dại ập đến như những cơn sóng dồn dập."A...ức...đau quá...," Y/n rên rỉ, úp mặt xuống cả mặt bàn trong sự quằn quại. Bỗng một bên mắt trái của cô đau điếng lên như thể có ai đó dùng dao đâm vào vậy. Cảm giác đau đớn làm cô không thể kiềm chế, cổ họng nghẹn lại và một tiếng thét bật ra."ΑΗΗΗΗΗΗΗΗ..."Y/n bàng hoàng lẫn hoảng loạn khi chính cô lại cầm một cây kéo, đâm thẳng vào con ngươi của chính mình. Cơn đau khiến cô không thể suy nghĩ chỉ còn lại một bản năng duy nhất là thoát khỏi sự thống khổ này. Cô muốn dừng lại nhưng đôi tay dường như không thuộc về mình bất chấp đau đớn vội vàng rút mạnh cây kéo ra.Nhưng hành động đó đã gây ra một hậu quả không tưởng. Cảm giác tê tái lan tỏa và trong khoảnh khắc kinh hoàng Y/n nhận ra rằng cô đã lôi luôn cả con ngươi của mình ra khỏi hốc mắt. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ mịt sắc đỏ hòa lẫn với bóng tối và tiếng thét của chính mình như vọng lại từ một nơi xa xôi.Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Y/n chỉ biết ngồi đó và sự đau đớn mà chỉ còn lại sự hoảng loạn triền miên. Cô dùng tay trái bịch lại con mắt máu đang tuôn không ngừng ra , miệng không thể kêu lên nổi . Cơn đau dừng như dừng lại trong phút chốc khi con người bên trái được Chuẩn Phi cầm lên từ dưới đất . Nó hoàn toàn ổn không đường bị đâm vào , hoàn toàn trơn tru và bóng loáng . "....t..trả lại...ch..cho..em.."Y/n lời nói hỗn hển không ra hơi được của mình mà câu xin Chuẩn Phi . Chàng chỉ liếc nhẹ rồi cho vào một túi nhung đỏ khác như cảnh tượng chàng đặt bàn tay phải của cô vào trong hộp . Cơn đau vẫn còn nhưng không đau tới mức như bị cắt tay , nó như là một cảm giác cô đã trải qua rồi nhưng sự run rẩy vẫn ở đấy .-Cứ vài tuần Y/n lại bị lấy mất một bộ phận mà chẳng rõ nguyên nhân. Những vết thương khâu không khép lại mà nó bắt đầu lan rộng trên cơ thể . Ngày qua ngày, cô nhận ra một phần cơ thể mình cứ dần dần mất đi. không một lời cảnh báo.... không dấu vết gì rõ ràng..... Đôi khi là một ngón tay, một bên tai hay những móng tay , móng chân. Những thứ tưởng chừng như chẳng mấy quan trọng nhưng cảm giác mất mát ấy càng lớn dần trong y/n như những cơn ác mộng liên tiếp.Cô cảm giác được sự nguy hiểm đang cận kề. Một tiếng cười khe khẽ trong góc phòng.... một cái bóng thoáng qua khi cô quay đi.. ...hay chỉ đơn giản là cảm giác lạnh buốt trên da dù không có gió. Cô luôn có cảm giác như ai đó đang theo dõi như thứ gì đó muốn lấy đi nhiều hơn từ cô. Y/n đã thử bỏ trốn. Lần đầu tiên cô chạy khỏi căn nhà mà cô từng coi là nơi an toàn và là nơi mà những chuyện khủng khiếp này đã bắt đầu. Nhưng ngay khoảnh khắc cô định băng qua cánh cổng, đôi chân cô không còn cử động được nữa. Đôi chân bỗng dưng tan biến trong một cơn đau nhức đến tận xương. Cô ngã xuống nền đất lạnh, cảm nhận sự bất lực và vô vọng ngấm dần vào tim.Cô biết mình không thể bỏ trốn. Mỗi khi cô cố gắng tìm cách thoát ra cơ thể cô lại mất thêm một phần dần dần từng chút một.-Chuẩn Phi bước qua những bậc thang, tay chàng vẫn nắm chặt cái đầu đẫm máu, đôi mắt ánh lên vẻ điên dại. Gương mặt của chàng nhợt nhạt không còn dấu vết gì của con người từng mang trong mình sự tội lỗi và sợ hãi."Phần..cuối của em đây.."Anh Dao thắp nén xong rồi nhẹ nhàng quay lại nhìn chàng . Ánh mắt em nhẹ nhàng nhìn xuống chiếc đầu kia . Nó đúng nghĩa là một cái đầu không tai , không mũi và không mắt . Chỉ còn chiếc môi xinh xắn kia cũng sẽ bị em nhanh chóng vá nó lại .Em thì thầm, một nụ cười thoáng hiện trên môi."Chàng thực sự đã làm điều này vì em... Tình yêu của chàng thật mạnh mẽ""Ta sẽ làm mọi thứ vì em...Chỉ cần em ở bên ta."Chuẩn Phi thốt lên, giọng đầy cuồng loạn . Anh Dao tiến lại gần, nắm lấy tay Chuẩn Phi và trong khoảnh khắc đó chàng không còn là con người nữa. Chàng chỉ là một kẻ điên mù quáng trong tình yêu mà em đã khéo léo điều khiển.-Căn phòng ngập trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến đang lung lay theo gió, soi mờ những bộ phận cơ thể của Y/n. Từng phần một, từ đôi chân, đôi tay đến những ngón tay mảnh khảnh đã được hiến tế nằm rải rác khắp nơi. Trên bàn thờ, Anh Dao hoàn tất việc niệm chú đôi môi em khẽ mỉm cười khi cầm trong tay lọ ngải được luyện từ chính thân xác của Y/n.Anh Dao lướt tay trên lọ ngải rồi quay lại nhìn Chuẩn Phi đang quỳ dưới chân em. Ánh mắt chàng vô hồn nhưng trong sâu thẳm là một cơn khát khao mãnh liệt mong muốn được thỏa mãn dù bản thân chẳng còn biết mình đang làm gì."Chàng có biết Y/n đã cho chúng ta điều gì không, Chuẩn Phi?" Anh Dao cất giọng dịu dàng, ánh mắt kỳ lạ. Chàng chỉ nhìn em trân trân không lời đáp lại nhưng cũng không cần. "Ả ấy đã trao cả cơ thể, cả linh hồn để chúng ta được ở bên nhau mãi mãi."Anh Dao bước đến gần nâng cằm Chuẩn Phi lên buộc chàng phải nhìn vào mắt em. "Em đã hứa sẽ không bao giờ để chàng rời xa em nữa và giờ thì điều đó đã trở thành hiện thực. Chàng là của em... mãi mãi."Chuẩn Phi khẽ run nhưng vẫn gật đầu như một kẻ mộng du. Giọng nói của Anh Dao tràn đầy uy quyền khiến chàng không thể không tuân phục. "Vợ ta... nàng ấy... đã không thể ngăn cản được tình yêu của chúng ta." Chàng khẽ thốt lên như thể nhận thức chậm chạp của chàng cuối cùng cũng bắt kịp với hành động mình vừa làm."Ả ta không còn tồn tại nữa." "Tất cả chỉ còn là ngải. Và bây giờ nó thuộc về hai ta.""Tất cả... vì em," Chuẩn Phi nhắm mắt lại, cảm nhận từng lời của Anh Dao như mệnh lệnh tuyệt đối, "Ta sẽ làm mọi thứ vì em, chỉ cần em bên ta."Anh Dao cúi xuống hôn nhẹ lên môi Chuẩn Phi nụ hôn ."Tốt. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Chàng sẽ không bao giờ rời xa em nữa, phải không?""Không bao giờ," Chuẩn Phi đáp lại."Tốt lắm"Anh Dao mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc Chuẩn Phi. "Hãy sống cùng em... và đừng bao giờ quay đầu lại."Anh Dao và Chuẩn Phi giờ đây bị ràng buộc bởi lời nguyền ngải đen sống trong cái gọi là "hạnh phúc" đầy bệnh hoạn mãi mãi không có lối thoát.End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com