Allsakura Tup Leu Nho Cua Sakura
"Mẹ ơi, mẹ ơi, có người bướm đó..."Tiếng nói ngây thơ vang lên khi một cậu bé với mái tóc vàng rực lao vào nhà, khuôn mặt sáng bừng niềm vui. Cậu vừa nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ, một người với đôi cánh bướm trắng toát như trong truyện cổ tích. Người đó ngồi lặng lẽ dưới gốc cây đào, mái tóc hai màu đen và trắng rối tung trong gió."Hả? Người bướm?" Mẹ cậu quay lại. "Có lẽ con nhìn nhầm thôi, chắc là ai đó đang hóa trang.""Không đâu mà mẹ!" "Anh ấy còn vẫy cánh và rắc ra cả hoa nữa!"Mẹ cậu như bao lần trước chỉ cười xòa rồi xoa đầu con trai. Nhưng Nirei, khi đó mới 5 tuổi không hề xem đây là trò đùa trẻ con. Trong lòng cậu, hình ảnh người bướm đó khắc sâu vào tâm trí như một ước mơ, một sự khao khát không thể giải thích. Cậu luôn mong ngày nào đó sẽ gặp lại người bướm ấy, giống như một định mệnh trong cuộc đời mình.
-
"Người bướm..."Nirei giật mình tỉnh giấc giữa lớp học nhờ tiếng kêu khe khẽ của Sakura. Sakura đứng trước mặt cậu, ánh mắt lo lắng. Trong giấc ngủ miệng cậu đã vô thức lẩm bẩm mãi cụm từ "người bướm." Cậu mơ hồ cảm nhận rằng hình ảnh người bướm khi xưa dần hiện hữu trước mắt qua mái tóc hai màu của Sakura và qua đôi mắt sắc sảo đầy bí ẩn."Sao thế?" Sakura hỏi tay em nhẹ nhàng xoa đầu Nirei, khiến cậu càng thêm bối rối. Tim Nirei đập nhanh hơn gương mặt đỏ ửng vì cảm giác kỳ lạ này. Cậu lúng túng lắp bắp."Tớ... tớ ổn mà. Sakura, mau về chỗ đi, giáo viên sắp vào rồi."Sakura nhíu mày, em chống nạnh ánh mắt đầy bất mãn. "Tao kêu mày dậy vì giáo viên vào đấy."Sakura quay người không hề để ý đến Nirei đang bối rối phía sau. Ánh mắt cậu cứ dán vào mái tóc đen trắng của Sakura, thứ giống đến kỳ lạ với người bướm trong ký ức mờ ảo. Giấc mơ quá mơ hồ nhưng hình ảnh ấy... liệu có phải chỉ là sự trùng hợp?"Cậu nhìn nữa là mắt rớt ra đấy."Suo ngồi bên cạnh lên tiếng kéo Nirei ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ. Suo cũng thích Sakura. Điều này khiến giữa hai người luôn tồn tại một sự căng thẳng một cảm giác ghen tị không thể diễn tả. Cả hai không còn là bạn bè mà chỉ đóng tròn vai như những người đồng hành miễn cưỡng nhưng thực chất là tình địch."Ừ ..."
-
Từ sau giấc mơ đó, Nirei không thể gạt bỏ hình ảnh người bướm ra khỏi tâm trí. Cậu bắt đầu tìm kiếm và những bức vẽ về người bướm hiện lên chi chít trong những trang giấy của cậu.Nirei dần đắm mình trong các đoạn video về cách chế tạo đôi cánh giả từ những nghệ nhân trên mạng. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó cậu trở nên ám ảnh. Cậu dành hàng giờ đồng hồ mỗi ngày để nghiên cứu về cánh bướm. Những bức vẽ dần trở thành những bản thảo chi tiết cho một đôi cánh hoàn hảo nhưng trong đầu cậu hình ảnh người bướm đã không còn chỉ là một giấc mơ hồn nhiên.Mọi thứ dần trở nên mờ ám, sự điên cuồng trong tâm trí Nirei ngày càng lớn.Như thể có một lời thì thầm nào đó bên tai, thôi thúc cậu tiến xa hơn,hãy làm điều mà cậu hằn mong ước . Giữa đêm khuya, khi ánh đèn mờ ảo trong phòng cậu nhìn chằm chằm vào bản thảo của mình, nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt.-Suo dần cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Nirei. Đôi mắt cậu ta giờ đây luôn nhìn chằm chằm vào Sakura, không còn là ánh mắt si tình thông thường. Mà nó giống như một sự mê đắm, một khao khát không lành mạnh. Suo bắt đầu cảm thấy lo lắng.Sakura với sự tin tưởng vào bạn bè không để ý tới những tín hiệu bất thường. Em vô tư và hồn nhiên thậm chí vẫn còn coi Nirei là người bạn thân thiết. Nhưng Suo lại cảm nhận rõ rằng Nirei đã không còn như trước. Cậu không chỉ muốn thu hút sự chú ý của Sakura mà cậu muốn sở hữu em hoàn toàn. Từ những cử chỉ nhỏ nhất đến ánh mắt, Nirei bộc lộ rõ ham muốn chiếm đoạt như thể cậu ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng Sakura phải thuộc về mình.Suo đã thử cảnh báo Sakura nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nhận được câu nói."Nirei là bạn mà, Suo. Nó sẽ không thể làm gì hại tao đâu." Sakura tin vào bạn bè và chính điều đó khiến cậu trở thành con mồi hoàn hảo cho những ý đồ đen tối của Nirei.Trong những lúc họ cùng nhau chơi đùa, Suo không khỏi căng thẳng khi thấy ánh mắt Nirei không còn là ánh mắt của một người bạn. Mỗi lần Nirei đứng gần Sakura như thể có một thứ gì đó không bình thường vây quanh họ một cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn, mà chỉ mình Suo có thể cảm nhận được.Ngày qua ngày, Nirei không ngừng tiếp cận Sakura nhiều hơn. Cậu trở nên thân mật đến mức khó chịu nhưng lại khéo léo trong cách hành xử khiến Sakura không hề nghi ngờ. Suo, đứng bên ngoài nhìn vào biết rõ rằng đằng sau vẻ mặt hiền lành đó, Nirei đang từng bước thực hiện kế hoạch của mình: tách Suo ra khỏi Sakura.-Suo cảm giác trong lòng có gì đó không ổn từ khi nhận được tin nhắn cuối cùng của Sakura. Hai ngày trước, em đã nói về việc sẽ đi chơi riêng với Nirei nhưng để tránh hiểu lầm Sakura đã chủ động kể cho anh nghe mọi chuyện và hứa sẽ cùng Suo đi chơi vào dịp sau. Dù lo lắng, Suo vẫn tự trấn an mình rằng Sakura luôn biết cách tự bảo vệ và nếu có điều gì không ổn chắc chắn em sẽ tìm cách chạy thoát. Nhưng giờ đã hai ngày trôi qua, Sakura và Nirei đều biến mất không đến lớp, không một lời hồi âm. Sự bất an trong lòng Suo mỗi lúc một dâng cao trái tim anh đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực.Suo buộc phải dò hỏi khắp khu phố, mong có ai đó đã gặp hai người. Những câu trả lời đều mập mờ và không mang lại chút hy vọng nào chỉ có vài người bảo đã nhìn thấy cả hai cách đây đúng hai ngày nhưng sau đó thì không ai gặp lại họ."Anh có thấy thằng nhóc tóc vàng, nhưng Sakura thì không rõ."Lời của Hiigari như tiếng hy vọng , khiến Suo nắm chặt lấy vai anh. "Anh thấy Nirei? Cậu ta ở đâu?""Bình tĩnh... Tao thấy nó ở gần..."Lời của Hiigari bị ngắt ngang khi một nam sinh năm hai hớt hải chạy đến, khuôn mặt tái mét giọng lắp bắp trong hoảng loạn."Hiigari-san! Ở cây đào... phía bìa rừng... có án mạng!"Suo và Hiigari lập tức lao đi với lòng rộn lên một nỗi lo sợ không thể diễn tả. Trong cái khu phố nhỏ bé, yên bình này ai có thể gây ra án mạng tại nơi đây?Cả hai dừng chân trước cây đào ngay lập tức bị chôn chặt tại chỗ bởi cảnh tượng trước mắt. Mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nỗi sợ hãi lặng lẽ xâm chiếm họ. Mặt của những người dân đứng xung quanh trắng bệch, không ai nói một lời như thể nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt cổ họng họ.Tiếng cười man rợ vang lên, cắt ngang bầu không khí im lặng chết chóc."Hahaha... Người bướm! Là người bướm đấy! Sakura là người bướm đó!"Nirei với ánh mắt hoang dại, đôi môi méo mó vì nụ cười điên loạn ôm lấy thân xác lủng lẳng treo trên cành đào. Đó là Sakura. Cậu đã khâu những chiếc cánh bướm trắng vào da thịt của em, vết khâu lởm chởm và thô kệch hiện rõ dưới ánh sáng mờ nhạt. Trên lưng, hai vết đâm sâu đến bốn gang tay kéo dài như để tạo không gian cho đôi cánh ác mộng đó gắn vào cơ thể.Khuôn mặt của Sakura bị biến dạng đến mức không thể nhận ra, từng vết khâu, từng cắt đã làm nó biến dạng như một mặt bướm . Không còn là khuôn mặt mà Suo từng biết.Suo cảm giác như ngực mình bị siết chặt không thể thở nổi. Anh muốn hét lên và muốn xé toạc Nirei ra khỏi thân xác của Sakura . Nhưng chân anh như bị đóng băng, không thể cử động. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt không còn là hiện thực mà là một cơn ác mộng không hồi kết.Nirei vẫn tiếp tục cười, ánh mắt đầy sự thỏa mãn. "Tớ đã hoàn thành rồi, Suo. Tớ đã biến cậu ấy thành người bướm... Đẹp lắm, đúng không? Đôi cánh này... cậu ấy luôn xứng đáng với nó."Những lời nói của Nirei như hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng Suo. Mỗi chữ phát ra là một đòn chí mạng, đánh tan nát mọi chút lý trí còn sót lại trong anh.Hiigari, đứng bên cạnh, mặt tái mét, giọng nghẹn lại. "Cậu... Cậu là quái vật."Nhưng Nirei không còn nghe thấy gì nữa. Cậu đã chìm sâu vào cơn điên loạn của mình, biến những giấc mơ méo mó thành hiện thực tàn bạo. Cây đào biểu tượng của sự thanh bình giờ đây đã trở thành chứng nhân cho tội ác kinh hoàng.End.
-
"Người bướm..."Nirei giật mình tỉnh giấc giữa lớp học nhờ tiếng kêu khe khẽ của Sakura. Sakura đứng trước mặt cậu, ánh mắt lo lắng. Trong giấc ngủ miệng cậu đã vô thức lẩm bẩm mãi cụm từ "người bướm." Cậu mơ hồ cảm nhận rằng hình ảnh người bướm khi xưa dần hiện hữu trước mắt qua mái tóc hai màu của Sakura và qua đôi mắt sắc sảo đầy bí ẩn."Sao thế?" Sakura hỏi tay em nhẹ nhàng xoa đầu Nirei, khiến cậu càng thêm bối rối. Tim Nirei đập nhanh hơn gương mặt đỏ ửng vì cảm giác kỳ lạ này. Cậu lúng túng lắp bắp."Tớ... tớ ổn mà. Sakura, mau về chỗ đi, giáo viên sắp vào rồi."Sakura nhíu mày, em chống nạnh ánh mắt đầy bất mãn. "Tao kêu mày dậy vì giáo viên vào đấy."Sakura quay người không hề để ý đến Nirei đang bối rối phía sau. Ánh mắt cậu cứ dán vào mái tóc đen trắng của Sakura, thứ giống đến kỳ lạ với người bướm trong ký ức mờ ảo. Giấc mơ quá mơ hồ nhưng hình ảnh ấy... liệu có phải chỉ là sự trùng hợp?"Cậu nhìn nữa là mắt rớt ra đấy."Suo ngồi bên cạnh lên tiếng kéo Nirei ra khỏi dòng suy nghĩ mơ hồ. Suo cũng thích Sakura. Điều này khiến giữa hai người luôn tồn tại một sự căng thẳng một cảm giác ghen tị không thể diễn tả. Cả hai không còn là bạn bè mà chỉ đóng tròn vai như những người đồng hành miễn cưỡng nhưng thực chất là tình địch."Ừ ..."
-
Từ sau giấc mơ đó, Nirei không thể gạt bỏ hình ảnh người bướm ra khỏi tâm trí. Cậu bắt đầu tìm kiếm và những bức vẽ về người bướm hiện lên chi chít trong những trang giấy của cậu.Nirei dần đắm mình trong các đoạn video về cách chế tạo đôi cánh giả từ những nghệ nhân trên mạng. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó cậu trở nên ám ảnh. Cậu dành hàng giờ đồng hồ mỗi ngày để nghiên cứu về cánh bướm. Những bức vẽ dần trở thành những bản thảo chi tiết cho một đôi cánh hoàn hảo nhưng trong đầu cậu hình ảnh người bướm đã không còn chỉ là một giấc mơ hồn nhiên.Mọi thứ dần trở nên mờ ám, sự điên cuồng trong tâm trí Nirei ngày càng lớn.Như thể có một lời thì thầm nào đó bên tai, thôi thúc cậu tiến xa hơn,hãy làm điều mà cậu hằn mong ước . Giữa đêm khuya, khi ánh đèn mờ ảo trong phòng cậu nhìn chằm chằm vào bản thảo của mình, nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt.-Suo dần cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Nirei. Đôi mắt cậu ta giờ đây luôn nhìn chằm chằm vào Sakura, không còn là ánh mắt si tình thông thường. Mà nó giống như một sự mê đắm, một khao khát không lành mạnh. Suo bắt đầu cảm thấy lo lắng.Sakura với sự tin tưởng vào bạn bè không để ý tới những tín hiệu bất thường. Em vô tư và hồn nhiên thậm chí vẫn còn coi Nirei là người bạn thân thiết. Nhưng Suo lại cảm nhận rõ rằng Nirei đã không còn như trước. Cậu không chỉ muốn thu hút sự chú ý của Sakura mà cậu muốn sở hữu em hoàn toàn. Từ những cử chỉ nhỏ nhất đến ánh mắt, Nirei bộc lộ rõ ham muốn chiếm đoạt như thể cậu ta bị ám ảnh bởi ý nghĩ rằng Sakura phải thuộc về mình.Suo đã thử cảnh báo Sakura nhiều lần, nhưng mỗi lần đều nhận được câu nói."Nirei là bạn mà, Suo. Nó sẽ không thể làm gì hại tao đâu." Sakura tin vào bạn bè và chính điều đó khiến cậu trở thành con mồi hoàn hảo cho những ý đồ đen tối của Nirei.Trong những lúc họ cùng nhau chơi đùa, Suo không khỏi căng thẳng khi thấy ánh mắt Nirei không còn là ánh mắt của một người bạn. Mỗi lần Nirei đứng gần Sakura như thể có một thứ gì đó không bình thường vây quanh họ một cảm giác lạnh lẽo và rùng rợn, mà chỉ mình Suo có thể cảm nhận được.Ngày qua ngày, Nirei không ngừng tiếp cận Sakura nhiều hơn. Cậu trở nên thân mật đến mức khó chịu nhưng lại khéo léo trong cách hành xử khiến Sakura không hề nghi ngờ. Suo, đứng bên ngoài nhìn vào biết rõ rằng đằng sau vẻ mặt hiền lành đó, Nirei đang từng bước thực hiện kế hoạch của mình: tách Suo ra khỏi Sakura.-Suo cảm giác trong lòng có gì đó không ổn từ khi nhận được tin nhắn cuối cùng của Sakura. Hai ngày trước, em đã nói về việc sẽ đi chơi riêng với Nirei nhưng để tránh hiểu lầm Sakura đã chủ động kể cho anh nghe mọi chuyện và hứa sẽ cùng Suo đi chơi vào dịp sau. Dù lo lắng, Suo vẫn tự trấn an mình rằng Sakura luôn biết cách tự bảo vệ và nếu có điều gì không ổn chắc chắn em sẽ tìm cách chạy thoát. Nhưng giờ đã hai ngày trôi qua, Sakura và Nirei đều biến mất không đến lớp, không một lời hồi âm. Sự bất an trong lòng Suo mỗi lúc một dâng cao trái tim anh đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực.Suo buộc phải dò hỏi khắp khu phố, mong có ai đó đã gặp hai người. Những câu trả lời đều mập mờ và không mang lại chút hy vọng nào chỉ có vài người bảo đã nhìn thấy cả hai cách đây đúng hai ngày nhưng sau đó thì không ai gặp lại họ."Anh có thấy thằng nhóc tóc vàng, nhưng Sakura thì không rõ."Lời của Hiigari như tiếng hy vọng , khiến Suo nắm chặt lấy vai anh. "Anh thấy Nirei? Cậu ta ở đâu?""Bình tĩnh... Tao thấy nó ở gần..."Lời của Hiigari bị ngắt ngang khi một nam sinh năm hai hớt hải chạy đến, khuôn mặt tái mét giọng lắp bắp trong hoảng loạn."Hiigari-san! Ở cây đào... phía bìa rừng... có án mạng!"Suo và Hiigari lập tức lao đi với lòng rộn lên một nỗi lo sợ không thể diễn tả. Trong cái khu phố nhỏ bé, yên bình này ai có thể gây ra án mạng tại nơi đây?Cả hai dừng chân trước cây đào ngay lập tức bị chôn chặt tại chỗ bởi cảnh tượng trước mắt. Mọi âm thanh xung quanh dường như biến mất chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và nỗi sợ hãi lặng lẽ xâm chiếm họ. Mặt của những người dân đứng xung quanh trắng bệch, không ai nói một lời như thể nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt cổ họng họ.Tiếng cười man rợ vang lên, cắt ngang bầu không khí im lặng chết chóc."Hahaha... Người bướm! Là người bướm đấy! Sakura là người bướm đó!"Nirei với ánh mắt hoang dại, đôi môi méo mó vì nụ cười điên loạn ôm lấy thân xác lủng lẳng treo trên cành đào. Đó là Sakura. Cậu đã khâu những chiếc cánh bướm trắng vào da thịt của em, vết khâu lởm chởm và thô kệch hiện rõ dưới ánh sáng mờ nhạt. Trên lưng, hai vết đâm sâu đến bốn gang tay kéo dài như để tạo không gian cho đôi cánh ác mộng đó gắn vào cơ thể.Khuôn mặt của Sakura bị biến dạng đến mức không thể nhận ra, từng vết khâu, từng cắt đã làm nó biến dạng như một mặt bướm . Không còn là khuôn mặt mà Suo từng biết.Suo cảm giác như ngực mình bị siết chặt không thể thở nổi. Anh muốn hét lên và muốn xé toạc Nirei ra khỏi thân xác của Sakura . Nhưng chân anh như bị đóng băng, không thể cử động. Mọi thứ trước mắt trở nên mờ nhạt không còn là hiện thực mà là một cơn ác mộng không hồi kết.Nirei vẫn tiếp tục cười, ánh mắt đầy sự thỏa mãn. "Tớ đã hoàn thành rồi, Suo. Tớ đã biến cậu ấy thành người bướm... Đẹp lắm, đúng không? Đôi cánh này... cậu ấy luôn xứng đáng với nó."Những lời nói của Nirei như hàng ngàn mũi kim đâm vào lòng Suo. Mỗi chữ phát ra là một đòn chí mạng, đánh tan nát mọi chút lý trí còn sót lại trong anh.Hiigari, đứng bên cạnh, mặt tái mét, giọng nghẹn lại. "Cậu... Cậu là quái vật."Nhưng Nirei không còn nghe thấy gì nữa. Cậu đã chìm sâu vào cơn điên loạn của mình, biến những giấc mơ méo mó thành hiện thực tàn bạo. Cây đào biểu tượng của sự thanh bình giờ đây đã trở thành chứng nhân cho tội ác kinh hoàng.End.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com