TruyenHHH.com

Allsakura He Thong Cong Luoc Cua Meo Con

Dù không cam lòng nhưng cuối cùng Sakura cũng bắt buộc phải chấp nhận hiện thực.

Cậu còn nhớ con hệ thống chết bầm này có nói phải công lược ít nhất năm người thú mạnh nhất mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ.

Nó chỉ nói công lược chứ không nói công lược bằng cách nào, chỉ cần cậu cho mấy tên đó ăn mấy đấm là ngoan ngoãn nghe lời ngay, thế không phải là công lược thành công rồi à? Quá là dễ.

Được rồi nhưng mà nhìn lại cái thân thể tàn tạ với thể lực yếu kém này làm Sakura phát sầu. Như thế này thì làm ăn được gì, đến cả chạy còn chạy không nổi để hai tên ất ơ kia bắt lại thì nói gì đến việc đánh đấm.

Cuối cùng Sakura quyết định xuống nước trước đến khi thân thể khoẻ lại, nhân lúc tên này mất cảnh giác thì mới ra tay.

"Sakura Haruka."

Umemiya nhướng mày, anh tưởng em ấy sẽ không trả lời.

"Tên em đẹp lắm."

Lần đầu được khen khiến Sakura xấu hổ, cái người mới vừa nghĩ kế hoạch cho người ta ăn đấm bây giờ lại bối rối, cả khuôn mặt đỏ lên như quả cà chua.

Đột nhiên Umemiya khựng lại, sau đó anh quay người đi đến bàn tròn giữa phòng, Sakura thấy anh lấy một ống tiêm đặt lên tay mình, rồi từ từ tiêm chất lỏng trong đó vào.

Sakura chuyển từ xấu hổ sang tò mò, cậu đi đến gần muốn nhìn rõ, rồi bị Umemiya ôm lấy kéo ra xa.

"Nguy hiểm."

Cậu đâu có làm gì, chỉ là tò mò anh ta đang làm gì thôi mà, Sakura có chút tức giận, giơ chân đá anh một cái.

Ngay khi chân Sakura đạp vào người Umemiya, kim tiêm trên tay anh cũng vì thế mà rớt xuống đất, vỡ tan.

Mắt thấy kim tiêm vốn nguyên vẹn giờ lại vì hành động bốc đồng của mình mà vỡ thành từng mảnh, Sakura hối hận chạy vọt vào trong gốc trốn.

Cậu không phải cố ý, tại tại tên đó cầm không chắc!

"Ta không có ý làm tổn thương em, thứ đó rất nguy hiểm có thể làm em bị thương." Umemiya bất đắc dĩ nhìn Sakura hoảng loạn biến thành mèo con co người trốn trong gốc, nhẹ nhàng giải thích.

"Không sao, không phải là lỗi của em, là do ta bất cẩn."

Quắc tay về phía bé mèo con trong gốc, Umemiya cười cười, nói "Đến đây."

Mèo con có vẻ chần chừ một lúc rồi mới chầm chậm tiến đến, Umemiya dang hai tay bế bé mèo con lên.

Chỉ tay về phía kim tiêm đáng thương đã vỡ nát dưới đất, anh giải thích.

"Đây là thuốc ức chế mà mỗi giống đực điều phải có trong trường hợp không có giống cái xoa dịu."

Mèo nhỏ meo meo hai tiếng như đáp lại.

Umemiya cười cười tay vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo con.

"Được rồi giờ em biến lại thành người đi, ta có việc cần trao đổi với em."

Một phút, hai phút rồi năm phút trôi qua, mèo nhỏ vẫn im lặng không có dấu hiệu biến trở lại thành người. Umemiya bối rối, nhấc bỏng cả người mèo nhỏ lên cao, nhìn vào mắt mèo đang mở to vì kinh ngạc.

"Sao vậy, bị thương ở đâu sao, hay là bị miếng thủy tinh nào bắn trúng rồi."

Mèo nhỏ vùng vẫy, lấy tay che đầu tỏ vẻ khó chịu, nội tâm gào thét.

Tại mi mà ông đây đếch thể biến trở lại thành người được nữa rồi nên là im đi.

Như là hiểu ra vấn đề Umemiya lập tức yêu cầu bác sĩ đến đây.

"Thân thể giống cái này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là cạn kiệt dinh dưỡng nên chưa thể tự hoá hình thêm lần nữa."

Umemiya cau mày, đợi bác sĩ rời đi anh sẽ chuyền một chút năng lượng vào cơ thể cậu.

Sakura cuối cùng cũng có thể biến trở lại thành người, cậu mềm nhũn ngã trên người Umemiya. Một tay anh ôm lấy cậu bế bỏng lên, đi đến bên giường đặt cậu xuống.

"Nhà em ở đâu, để ta liên lạc với người nhà em, trước hết thông báo an toàn của em cho họ."

Sakura rất muốn nói nhà tao không phải ở đây. Nhưng rồi cuối cùng vẫn bị hệ thống cản lại, còn bị nó đe doạ nếu có ý định nói mấy câu đại loại vậy nữa nó sẽ cho cậu ở lại nơi này mãi mãi luôn, đồ chó hệ thống!

"Tôi không có nhà, họ đã ném tôi ra ngoài." Sakura cụp mắt, run cả người vì tức.

Thế mà có ngày cậu lại phải đi nói mấy lời này để lấy sợ thương cảm của người khác.

Umemiya không biết điều đó, anh còn tưởng cậu đang run lên vì khóc, điều này khiến anh trở nên bối rối.

Anh vẫn luôn cho rằng trên thế giới này, giống cái là loài được yếu quý nhất, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt. Không ngờ thế mà vẫn còn tồn tại một giống cái đáng thương đến như thế.

"Nếu không phiền, sau này hãy để ta bảo vệ em được không?" Umemiya nghiêm túc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com