TruyenHHH.com

Allquake Mat Khac Tam Drop De Chinh Sua


Sáng hôm sau, lớp trưởng vẫn đến sớm nhất như mọi ngày, cứ tưởng sẽ lại cô đơn lủi thủi một mình thì bàng hoàng nhận ra học sinh mới bá đạo của lớp đã ngồi chình ình ở đây từ bao giờ.

Hai người nhìn nhau đắm đuối suốt 5 phút, cho tới khi ánh mắt lớp trưởng va vào quyển vở trên bàn người ta mới lóng ngóng nhận ra hôm qua có bài tập về nhà! Đã vậy hôm nay sẽ thu tập kiểm tra!

Thế là hai người cùng chụm đầu làm bài, không khí vô cùng dễ chịu. Dương Dĩnh làm xong đề đầu tiên, tự hào khôn xiết dòm sang dò đáp án với Earthquake thì mới nhận ra người ta trình bày khác và cũng ra đáp án khác hoàn toàn với mình.

Dương Dĩnh vừa rồi cảm thấy bản thân thật đáng tự hào: ". . . !!!???"

Earthquake cười trừ, trêu lớp trưởng một lúc rồi cũng dạy lại căn bản giúp bạn. Cậu cảm thấy mình xứng đáng được phiếu bé ngoan.

Hai người cứa hì hục làm bài đến tận khi lớp đã vào đủ. Chuyện tâm linh đó chính là mỗi người bước vào lớp đều nhìn chằm chằm họ rồi như giác ngộ gì đó, lao về chỗ của mình lấy tập sách hí hoáy vẽ rồng vẽ rắn vào đó. Earthquake đi một vòng dạy lại căn bản và củng cố một mớ công thức cho kha khá người, nhìn một lớp đồng lòng thế này chẳng biết tại sao lại sinh ra tâm trạng bà mẹ đơn thân nuôi một lúc bốn mươi bốn đứa con.

Nora: [. . . . .]

.

.

.

"Lớp có làm bài tập đầy đủ, đáng khen." Cô toán vừa khen vừa cất xấp vở bài tập của cả lớp vào túi.

Giới thiệu một chút, cô toán yêu quý của bọn họ tên là Sinh. Cô trẻ trung dễ thương, hiền lành vui tính. Nhưng mỗi tội kiểm tra bài tập liên tục và cho bài khó gấp 3 lần đề thi thật. Ví dụ cụ thể đi: Một trong số các bài mà cô cho điển hình sẽ là một bài tính gồm một dãy số rồng rắn dài tận nửa tờ giấy A4 và phải xài quy tắc, kiểm tra các số trên máy tính đến điên đầu, ấy vậy mà kết quả lại ra một loạt các số khác cũng xấu y vậy; Còn đề thi chỉ cho vài ba số dài bằng một phần ba cái đề cô cho, đã vậy còn ra đáp án tròn trĩnh đẹp đẽ nhìn vô cùng mát mắt.

Nhờ vậy mà Earthquake đã tiến hóa từ một người nhìn toán khá thuận mắt, thành một người chỉ cần nghe tới toán là lại muốn tẩu hỏa nhập ma.

"À đúng rồi." Cô ngừng viết bảng và quay ra hỏi: "Tuần sau các em sẽ bắt đầu chuyển vào ký túc xá rồi nhỉ?"

Phải ha, trường H.T.C danh giá này rộng sắp bằng cả một cái thành phố rồi, bảo không xây nổi một khu ký túc xá thì ai tin đây.

Giai đoạn đầu của năm học sẽ để học sinh tự do trải nghiệm và làm quen dần với trường. Quen rồi thì sẽ phải chuyển vào ký túc xá ở.

Cô tặc lưỡi, hạ giọng tỏ ra thật nguy hiểm: "Cô nhớ có một bạn học sinh năm cuối nào đó từng kể với cô, quanh khu ký túc xá chung của học sinh có truyền tai nhau 1 lời đồn."

Lớp phó văn thể mỹ cảm thấy đặc biệt tò mò, thấy cô thần thần bí bí thì nhịn không nổi: "Rồi sao nữa ạ? Lời đồn thế nào vậy ạ?"

Cô nhún vai: "Cô cũng chưa thấy bao giờ nên không tin lắm. Các em biết phía sau vườn trường chúng ta có một cái hồ lớn đúng chứ? Các em học sinh đồn thổi với nhau rằng, ban đêm, lúc 0h, nếu em ra đứng cạnh mép hồ rồi nói ra một nguyện vọng, thì nguyện vọng đó chắn chắn sẽ được thực hiện."

Cả lớp chợt xôn xao, không khí có chút chùn xuống vì trong lớp không ít người sợ chuyện tâm linh, nhưng như vậy cũng không thể cản được đặc tính đam mê chuyện bát quái của con người. Đến cả lớp phó văn thể mỹ vừa rồi hăng hái hỏi han cũng lạnh hết cả sống lưng. Còn mỗi Earthquake nhàm chán nhìn ra cửa sổ ngáp một cái.

Cô Sinh thấy cả lớp lạo xạo thì xua tay: "Các em đừng lo, chỉ là lời đồn thôi. Kiểu lời kể vô căn cứ thế này không nên tin là thật đâu nhé."

Sau đó tiết học lại tiếp tục như thể câu chuyện về lời đồn bí ẩn vừa rồi chưa từng được kể. Earthquake lặng lẽ xoay bút bi trong tay, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào cô Sinh một lúc lâu rồi lại xoay đầu thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.

.

.

.

"Hồ giúp thực hiện nguyện vọng?"

Giờ giải lao, Earthquake tìm đến một trong hai bộ đôi bát quái để hỏi chuyện. Cyclone ở gần đó may mắn bị túm được: "Hình như cũng có nghe qua. Nhưng mà cái lời đồn cô cậu kể thiếu mất một đoạn."

Earthquake đưa ly trà sữa vừa cắm ống hút qua cho Cyclone: "Thiếu?"

Đại sứ thân thiện Cyclone luôn khéo léo từ chối đồ ăn thức uống người khác cho, tự dưng ma xui quỷ khiến nghiêng đầu nhấp một ngụm trà sữa: "Ừm. Nguyện vọng chắc chắn sẽ được thực hiện nhưng sẽ có cái giá tương ứng của nó."

Quả nhiên.

Earthquake mãi suy nghĩ mà không để ý mình vô cùng tự nhiên uống tiếp ly trà sữa đang cầm.

Cyclone vừa nuốt ngụm trà sữa liền muốn phun ra: ". . . !? Cậu không mua ly mới uống sao???"

Earthquake khó hiểu: "Mua làm gì?" Tốn tiền. Xong cậu suy nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp: "Cậu uống trà sữa đều phải làm 2 ly một lần à?"

Cyclone: ". . . . ." Không phải cái đó!

Hung thủ khiến đại sứ thân thiện sắp nhồi máu cơ tim chẳng quan tâm mình vừa gây ra tội ác gì, tiếp tục nghiêng đầu hỏi chuyện chính: "Ví dụ thử xem?"

Cyclone: ". . . Ừm... Ví dụ cậu bị tật ở chân và muốn có một đôi chân lành lặn thì đổi lại chân của một người thân thiết xung quanh cậu sẽ trở nên tàn tật. Kiểu vậy." Ánh mắt cậu ta trầm xuống, chồm người lên trước, khuỷu tay đè lên đầu gối, dùng tay phải chống cằm nhìn xa xăm: "Lấy danh nghĩa là thực hiện điều ước nhưng thật ra chỉ là một giao dịch kỳ quái mà thôi."

Earthquake lặng lẽ nhìn sườn mặt của Cyclone. Người này, cứ tưởng cậu ta đơn giản không nghĩ gì nhiều, nhưng đôi lúc lại trông như có rất nhiều thứ giấu giếm. Thật mâu thuẫn.

Có cảm giác rất giống ai đó mà mình quen biết. . . nhưng lại không nhớ ra là ai.

Cậu xoay mặt đi, vươn tay đặt lên đầu Cyclone, xoa nhẹ. Đối phương rõ ràng đã khựng hẳn cả người nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ cúi đầu hưởng thụ xúc cảm ấm áp từ tay người kia truyền đến.

Cả hai đều không nói gì. Cảm giác vô cùng quen thuộc.

Như thể họ đã ở đây, trong tình huống giống như thế này rất nhiều lần. Chỉ là những hành động nhỏ nhặt đơn giản đủ cho đối phương biết mình đang ở bên. Earthquake không tò mò chuyện của Cyclone, cũng như Cyclone không đủ hiếu kỳ để hỏi chuyện của Earthquake. Họ đều muốn đợi người kia tự mở lòng. Cho đến khi đó, họ chỉ cần lựa chọn tin tưởng nhau là được.

Cyclone nhắm mắt lại, thở ra một hơi nặng nề, rồi gục đầu vào vai Earthquake. Cứ như tiếng thở dài vừa rồi đã rút cạn năng lượng của cậu ấy. Cyclone mơ mơ màng màng thủ thỉ: "Trà sữa mua ở đâu thế?"

"Căn tin, chưa từng mua thử sao?"

"Cũng có, nhưng hình như không phải vị này."

"Vị truyền thống."

Cyclone dở khóc dở cười: "Sao lại là truyền thống nhỉ?"

"Rẻ."

Cyclone chẳng biết nói gì nữa. Cậu ấy là cậu ấm nhà giàu nhưng sao nhiều lúc hành xử chẳng khác gì tuýp người nghèo rớt mồng tơi vậy?

Có điều, Cyclone thở dài buồn bã: "Thảo nào, tui toàn mua mấy ly nhìn ngon mắt, ai mà ngờ truyền thống có thể ngon vậy chứ. Tiếc chết tui rồi." Cũng không biết do nó ngon thật hay là do hôm nay cảm xúc có chút thay đổi nữa.

Họ tiếp tục ngồi trong tư thế đó, cậu nói tôi đáp, đều là những chuyện vặt vãnh bình thường, không biết qua bao lâu, Cyclone đột nhiên hạ giọng: "Cầu xin cậu Earthquake, đừng tò mò về cái hồ đó. Tui có cảm giác nó chẳng tốt đẹp gì đâu. . ." Đừng để bản thân bị vướng vào. Không thích thấy cậu bị thương.

Earthquake yên lặng nhìn đỉnh đầu Cyclone, xoay đầu nhìn xuống mũi giày của mình, hút thêm một ngụm trà sữa, cười trừ: "Sẽ không."

Cyclone cảm thấy thật bất an, nhưng hiện tại cậu cũng quá mệt mỏi để hỏi rồi. Earthquake thật đáng sợ, nếu ở bên cậu ấy thoải mái thế này thì lỡ đâu cậu sẽ ỷ lại cậu ấy nhiều hơn mức cần thiết mất.

"Ỷ lại nhiều một chút cũng không sao." Không biết Earthquake bị làm sao, đột nhiên lại nói như thế. Cyclone trợn to mắt vì ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt tía tai đứng lên tạm biệt Earthquake rồi chạy biến.

Earthquake chỉ cười cười vẫy tay nhìn theo. Cái tình tiết kỳ quái bảo mẫu của TC.DITBS nhìn theo hình bóng một trong các nam chính như nhìn con trai mới lớn của mình thế này liệu có ổn không?

.

.

.

Earthquake vào khoảng giai đoạn đầu ở các thế giới khác sống rất chật vật, nhưng chung quy cũng khá đơn giản: Bị đuổi giết, bị biến thành đối tượng chán ghét của mọi người xung quanh, bị lợi dụng và dính vào đủ kiểu chuyện bất hạnh trong các thế giới đó. Khi đã có thời gian an toàn, lúc này Earthquake vẫn chưa quen với các vận hành của "xuyên không" nên chẳng biết cách thu phục đàn em, cũng không biết cách kết bạn do rào chắn giao tiếp không biết được hình thành từ bao giờ.

Thành ra trong một khoảng thời gian rất dài của chuỗi thế giới đầu tiên, trước khi hắc hóa và muốn báo thù, cậu đã có rất nhiều thời gian rảnh.

Đủ rảnh để tìm đọc rất nhiều loại sách từ nhiều niên đại khác nhau tùy vào thể loại thế giới đang ở. Chỉ có những lúc vô tình bị tóm được, nhốt vào đâu đó, không có gì để đọc, Earthquake mới thở dài, mặt không biến sắc lặng lẽ chịu đựng những ngày tháng tăm tối buồn chán trong khi tưởng tượng ra phân cảnh tiếp theo của câu chuyện mà mình thích trong một quyển sách nào đó để trốn tránh thực tại. Điều đó khiến trí tưởng tượng và khả năng ghi nhớ của Earthquake vô thức được cải thiện đến mức không thể nào hiểu nổi.

Giống như bây giờ.

Earthquake âm thầm đứng trước tấm bảng đề ba chữ "Hồ Ước Nguyện" to đùng, bên cạnh ghi lí nhí cảnh cáo "nguy hiểm, không thử dù chỉ một lần".

Không khí ẩm thấp u ám, xung quanh lạnh ngắt lại thêm tiếng gió rít nhẹ nhàng lướt qua các tán cây, mọi thứ đều trông cực kỳ nguy hiểm. Ấy vậy mà trong não học sinh liều mạng Earthquake bây giờ chỉ toàn là tưởng tượng thiên biến vạn hóa của tương lai "con trai" mình.

Đến tận bây giờ Earthquake mới muộn màng nhớ ra, nhiệm vụ chính tuyến vốn phải là là "Làm mai cho cuộc tình ứ hự của dàn diễn viên chính". Vậy thì những chuyện Earthquake làm bữa giờ chẳng phải đang mang lại hiệu quả nhưng lại bị nghiêng về con đường kỳ lạ sao?

Rõ ràng cũng là se duyên, người ta làm thì trơn tru êm đẹp, sao tới cậu làm lại trở nên quái thai như vậy? Vì sao hồi đầu mình lại đi gây ác cảm với nữ chính vậy nhỉ? Có phải trình tự bị sai ở đâu không? Những câu chuyện không có kịch bản vốn khó xơi thế này sao? Tại sao không phải là bem nhau một trận rồi nhất kiến chung tình luôn đi cho dễ?

Bất quá, chuyện này từ từ rồi tính cũng được. Earthquake mang tâm tư của một bà mẹ đơn thân đang phiền muộn vì không biết bao giờ mới có con dâu, tiến vào Hồ Ước Nguyện vào lúc 11:56.

.

.

.

Lúc này.

Ở ký túc xá, Thunderstorms đặt túi đồ của mình cái bịch xuống cạnh giường, bắt đầu sắp xếp đồ đạt.

Vì phải phụ giúp giám thị chia phòng ký túc nên cậu không tiện về nhà tự lấy đồ, rất tốn thời gian, đành nhờ Cyclone sửa soạn giúp rồi bảo tài xế mang qua cho tiện. Vốn là đồ phải được đưa đến lúc chiều cơ. Nhưng đồ não tàn đó, với thân phận Đại sứ thân thiện, nổi tiếng khắp nơi, sau khi xuống xe trước cổng trường thì bị đám bạn học nhìn thấy rồi bắt lại nhờ chơi giúp một trận bóng rổ.

Cyclone lúc đó không ngần ngại: "Ừ hứ!"

Thế là đống đồ đạc cất công sửa soạn bị quăng một bên, buồn tủi đợi tận ba tiếng đồng hồ cạnh ghế đá.

Thunderstorms khi biết tin: ". . . . ."

Nhớ lại chỉ có đau đầu. Anh bạn sấm sét quạo quọ tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, Thunderstorms hình như thấy được một tia sáng lóe lên nơi cổ tay của mình. Cậu cứ nghĩ là mình nhìn lầm, nhưng sau đó một cảm giác bất an lạ thường ập đến. Như thể. . . có gì đó rất kỳ lạ đang chậm rãi luân chuyển. . .

.

.

.

Earthquake cổ quái nhìn sinh vật bí ẩn đang đứng giữa hồ cười khúc khích.

Cách đây 15 phút cậu đã lên tới nơi rồi bắt đầu nhớ lại các cách để khởi động Hồ Ước Nguyện. Vừa hoàn thành nghi thức thì mặt hồ sáng lên, nó lấp lánh nhẹ sau đó sáng dần, đến khi Earthquake buộc phải nhắm mắt lại do cường độ sáng quá lớn thì mặt hồ mới có dấu hiệu trở về bình thường.

Lần nữa mở mắt ra, Earthquake đã trông thấy một người đứng ở giữa hồ. Nói đúng hơn thì cảm giác không giống "người" cho lắm. Kẻ nọ có mái tóc hồng nhạt mượt mà dài đến thắt lưng, tròng mắt xám tro cùng mắt phượng dài hẹp khẽ cong lên khiến hắn trông khá nguy hiểm, khuôn mặt không tính là hoàn mỹ nhưng có thể xếp vào hàng đẹp trai, dáng người cao ráo cân đối. Hắn mặc bộ vest trắng đơn giản và mang áo choàng màu đỏ. Trông tổng thể khá giống một vị hoàng tử của thời đại nào đó.

Điều khiến Earthquake nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái là vì. . .

Hắn cất tiếng: "Hừ hừ hừ."

Earthquake: ". . . . ."

. . . từ đầu tới giờ thằng khứa này chỉ đứng đó cười hừ hừ nhìn cậu chứ chả làm cái mẹ gì cả.

"Hừ—ứ!!!"

Ngay khi hắn bật ra chữ hừ tiếp theo, Earthquake đã quay đầu, muốn đi về. Cậu không rảnh ở đây dây dưa với đồ thiểu năng, cứ nghĩ là yêu quái gì đáng sợ lắm, muốn xem thử nên mới đến, sự thật thật quá tàn khốc. Earthquake hiện tại thấm thía câu nói "tò mò sẽ chết người".

Kẻ giữa hồ vừa thấy con mồi tỉnh bơ xoay người, mặt mày ủ rũ bỏ đi thì có hơi giật mình. Ủa tui là hiện thân của cái hồ nè? Bộ chưa đủ rõ hay sao? Hay tui chưa đủ sáng? Tui còn là một trong những đứa đẹp trai nhất ở đây nữa, sao không thèm nhìn tui lấy hai cái đã đi về vậy?

Hắn tủi thân muốn chết, trong lòng mắng nhân loại vô tâm kia cả ngàn lần, không cam tâm hét lên: "Ê này, ngươi đến đây làm gì?" Sau đó giọng điệu đổi sang dụ dỗ, rõ ràng là đã vào trạng thái làm việc: "Có phải ngươi muốn cái gì không?~"

Earthquake dừng bước, trước ánh mắt mong chờ của hắn, cậu quay đầu lại, nụ cười quỷ mị như ẩn như hiện, trịnh trọng tuyên bố: "Ta muốn gì? Ta dám nói nha, chỉ sợ ngươi làm không được thôi."

Lẻ giữa hồ nhất thời bị chấn động, hắn chợt không biết hắn là yêu quái hay người kia mới là yêu quái: "Thì ngươi nói thử xem, biết đâu bổn yêu làm được thì sao." Hắn đã lấy lại phong độ, như thể cái rùng mình lạnh thấu tim gan vừa rồi chỉ là ảo ảnh, trưng ra nụ cười đa cấp: "Chỉ là, ngươi phải sẵn sàng trả giá cho mong muốn của mình."

Earthquake không do dự: "Vậy được, điều ước của ta là, ta muốn ngươi giết hộ ta một kẻ tên là HTC."

". . . Tên gì mà lạ vậy?"

Ừ, ta cũng thấy y vậy đó: "Đó là tên của một kẻ rất thân với ta."

Con yêu quái vẫn trầm ngâm giữa hồ, không phải là nó không muốn di chuyển, mà do nó không tài nào nhúc nhích được. Bản thân nó là loại quái hiện thân cho dục vọng, sẽ thỏa mãn mong muốn để đổi lấy một thứ có giá ngang với điều ước của con người, tác động được tới con người và thay đổi được vận mệnh đã là sức mạnh gần như đã nghịch thiên rồi.

Chính vì thế, càng mạnh càng cần có quy tắc hạn chế, nó có mạnh hơn nữa cũng chỉ là một phần của Thiên Đạo. Nó có thể thực hiện mọi ước muốn của con người, với điều kiện là điều ước đó phải nằm trong khả năng của nó, nếu không nó sẽ bị cố định trên mặt hồ, không thể dùng ma pháp, không thể di chuyển, không thể làm gì khác.

Nó ngỡ ngàng nhìn thiếu niên trước mắt, điều kẻ đó ước. . . hắn không làm được? Hắn có thể phục hồi cho người khuyết tật, có thể thay đổi vận số của một người, có thể ban cho một người mọi thứ mà người đó muốn, cũng đã từng giúp kẻ giao dịch giết người khác.

Chỉ cần trả cái giá ngang ngửa. Chuyện như giết bạn, giết đồng nghiệp, giết cấp trên, giết người thân, . . . nó đều đã từng làm qua rồi. Con người có nhiều kẻ vô cùng độc ác vô nhân tính mà.

Nhưng tại sao?

"Bạn của mi là người như thế nào?" Tại sao ta không giết được?

Earthquake suy nghĩ một lúc, nhướng mày khinh bỉ: "Là một kẻ vô liêm sỉ."

Trên trời đột nhiên đánh xuống một đường sấm lớn sáng hẳn một vùng trời, như đang giận dỗi vì lời cay nghiệt vừa thốt ra của cậu. Yêu quái xinh đẹp điếng hết cả người, ánh mắt không thể tin nhìn người đối diện: "Kẻ tên HTC đó. . . là Thiên Đạo?"

Earthquake: ". . . . ." Cậu thật sự không ngờ sẽ có sấm sét đúng lúc đó. Trước khi đi có ngó qua dự báo thời tiết, người ta bảo đêm nay trên 75% sẽ có bão lớn.

Đứng trước tình huống không biết nên giải thích thế nào. Earthquake đành xua tay: "Thôi không ước nữa. Sắp bão rồi. Ta phải về đây."

Trong đầu thầm mắng cả một trời tiếng chửi thề, rốt cuộc là ai xúi cậu lết xác lên đây giờ này vậy? Để cậu biết được, chắc chắn sẽ dìm kẻ đó xuống sông.

Nora câm nín nhìn chủ nhân đang muốn tự dìm mình xuống sông, nghiêm túc cân nhắc chu toàn cho tương lai bị "góa chủ". Có lẽ vì đã quá quen nên tâm hồn rô bốt đối với sự việc thế này đã chết lặng.

"Đợi đã!" Từ đằng sau vẫn còn vang tiếng gọi với theo của con yêu quái kia: "Dù sao cũng đã có duyên gặp. Ta tên là Tasik, không biết quý danh của ngài là gì?"

Earthquake lạnh sống lưng, có vẻ tên này vẫn còn chút "cổ". Nghĩ thì nghĩ vậy, cậu vẫn nên nói cho người ta, nghĩ nghĩ, cuối cùng Earthquake cười tà ác, trả lời: "Ta tên. . . Thunderstorms."

Thunderstorms: "Ắt xì."

"Ngài Thunderstorms, ta nghĩ mình nên cho ngài biết chuyện này." Hắn cung kính cuối đầu. Vì đối phương ước một chuyện hắn không làm được, nên hiển nhiên giao kèo không thể hình thành. Vừa nãy người ta đã nói không ước nữa nên nó cũng không cần ở yên đó chờ chết, hiện tại nó đang đứng ở mép hồ, đối diện cách Earthquake tầm ba mét.

Earthquake không nhanh không chậm hỏi: "Chuyện gì?"

"Ngài hẳn đã nhận ra, đây là một thế giới không bình thường."

Cậu hồi tưởng lại một chút, đúng là có điểm bất thường, trừ việc đây là thế giới từ quyển tiểu thuyết chỉ mới xong một tí ra, có những chi tiết vốn không nên tồn tại. . .

. . . tỉ như, dấu vết ánh sáng kỳ lạ quấn quanh tay cậu trong chớp nhoáng sáng nay.

Mỹ nam yêu quái quan sát biểu cảm Earthquake một lúc rồi nói tiếp: "Việc ta xuất hiện ở đây vốn không phải do tâm linh mà ra. Mà là ta bị rơi ra từ một thế giới tồn tại song song với thế giới này."

Ánh mắt Earthquake nổi lên sự hứng thú.

"Ngài biết ma quỷ chứ? Ở thế giới con người có quan niệm, chết rồi sẽ đến "thế giới bên kia", và nơi ma quỷ sẽ ở sau khi lìa đời gọi là "cõi âm". Con người tin rằng các linh hồn đã chết vẫn đang tồn tại ngay cạnh họ, sống cuộc sống mới của chúng cùng lúc với họ, chỉ là cả hai không thấy, không chạm được nhau do quy tắc mà Thiên Đạo lập ra."

Hắn cười nhẹ: "Nhưng thật ra, con người chết rồi, linh hồn sẽ vào luân hồi. Nếu cứ "sống tiếp ở thế giới bên kia" sẽ trái với quy tắc của Thiên Đạo. Nơi mà họ cho là "thế giới sau khi chết" kia thực chất là thế giới song song của bọn ta - các sinh vật siêu nhiên - nơi đó gọi là "vùng đất thất lạc"."

Earthquake thỏa mãn tiêu thụ khái niệm thú vị này, đồng thời lại thấy thật vi diệu vì nó đang dần trùng khớp với suy đoán trong đầu cậu.

Kẻ kia nhận ra người đối diện có hứng muốn nghe tiếp, liền cung kính mỉm cười, tiếp tục: "Ở Vùng đất thất lạc, mọi thứ từ cách sinh hoạt đến phân chia giai cấp, điều tương đối giống với thế giới con người, chỉ khác là ở đó không có con người mà chỉ có các yêu quái, quái vật có sức mạnh siêu nhiên. Giống tiểu nhân."

Sắc mặt mỹ yêu trầm xuống, lúc đó, Earthquake nghe được điều mà mình đang mơ màng nghĩ tới.

"Hai thế giới sắp sáp nhập rồi, thưa ngài."

[. . .T.B.C. . .]

Tiểu kịch trường:

Cục kẹo màu vàng: Tặng cho Sấm cưa cừa một con yêu quái. <( ̄︶ ̄)>

Sấm cưa cừa: . . . Tôi không cần, tặng bản thân cậu cho tôi đi.

Tác giả: Sấm cưa cừa không thích vòng vo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com