Alloner Lieu Thuoc Cuoi Cung
"Có phải con là đứa trẻ phiền phức, luôn mang xui xẻo cho những người quanh con…"--------------------Moon Hyeonjoon, một đứa trẻ sinh ra trong tình yêu thương, nhưng cuộc sống lại không thương em mấy. Từ nhỏ đã bị bệnh tim, ba mẹ mất trong một vụ tai nạn xe lúc em 7 tuổi. Hyeonjoon tưởng rằng cũng chẳng còn gì làm cho em cảm thấy mất mát hơn thế nữa, vì em đâu còn gì để mất.
Em về sống cùng gia đình cô chú. Bạn của em chỉ là những viên thuốc đắng chát chứ không phải những viên kẹo dụ ngọt trẻ con. Những lúc em phát bệnh, đằng sau những lời hỏi han, chăm sóc có lẽ là những tiếng than vãn của người cô. Phải rồi, khi không lại phải chăm thêm một đứa nhóc bệnh tật trong khi gia đình mình còn chưa lo xong. Cô nói em phiền, chú không thể can ngăn, hàng xóm cũng cho rằng nhận nuôi em mang lại nhiều phiền phức cho gia đình cô chú. Duy chỉ người anh họ của em - con trai cô chú - là luôn chăm sóc và yêu thương đứa nhỏ này thật tâm. Em nhận thức được điều đó chứ, cũng 7 năm "kinh nghiệm" sống trên đời này rồi cơ mà. Nên chẳng bao giờ em dám làm phiền anh hay làm gì phật lòng cô chú cả. Cứ như thế 3 năm ròng rã trôi qua… 10 tuổi, cuộc sống em vẫn trôi qua bình lặng và vô vị như thế. Ai ngờ được số phận chẳng thích trêu ai ngoài em. Nụ cười và đôi mắt sáng trong của em, phải chi ai có thể bảo vệ những nét hồn nhiên này mãi mãi.
Em về sống cùng gia đình cô chú. Bạn của em chỉ là những viên thuốc đắng chát chứ không phải những viên kẹo dụ ngọt trẻ con. Những lúc em phát bệnh, đằng sau những lời hỏi han, chăm sóc có lẽ là những tiếng than vãn của người cô. Phải rồi, khi không lại phải chăm thêm một đứa nhóc bệnh tật trong khi gia đình mình còn chưa lo xong. Cô nói em phiền, chú không thể can ngăn, hàng xóm cũng cho rằng nhận nuôi em mang lại nhiều phiền phức cho gia đình cô chú. Duy chỉ người anh họ của em - con trai cô chú - là luôn chăm sóc và yêu thương đứa nhỏ này thật tâm. Em nhận thức được điều đó chứ, cũng 7 năm "kinh nghiệm" sống trên đời này rồi cơ mà. Nên chẳng bao giờ em dám làm phiền anh hay làm gì phật lòng cô chú cả. Cứ như thế 3 năm ròng rã trôi qua… 10 tuổi, cuộc sống em vẫn trôi qua bình lặng và vô vị như thế. Ai ngờ được số phận chẳng thích trêu ai ngoài em. Nụ cười và đôi mắt sáng trong của em, phải chi ai có thể bảo vệ những nét hồn nhiên này mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com