Allnhathoang Aishiteru
gillhoang
_________________________________
Mùa đông lạnh lẽo vừa qua đi, nhường chỗ cho mùa xuân với những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu xuống cánh đồng hoa đào rực rỡ. Những tán cây đào phủ kín triền núi, những cánh hoa màu hồng phấn nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, tạo nên một bức tranh đẹp tựa thiên đường. Ngôi làng nhỏ nằm yên bình bên dãy núi hùng vĩ, nơi cuộc sống chậm rãi trôi qua cùng tiếng suối róc rách và tiếng chim ca líu lo.Trường Giang, một kiến trúc sư trẻ, bước xuống chiếc xe jeep bụi bặm sau hành trình dài từ thành phố. Anh ngẩng đầu nhìn những dãy núi trập trùng phía xa, bầu trời xanh ngắt trên cao, và đặc biệt là những rặng hoa đào đang nở rộ. Trái tim anh bỗng chùng xuống, như bị choáng ngợp trước vẻ đẹp nguyên sơ của nơi này.Nhiệm vụ của anh là khảo sát địa điểm để xây dựng một cây cầu mới bắc qua dòng suối, giúp người dân trong làng đi lại dễ dàng hơn. Nhưng sâu thẳm, Trường Giang không ngờ rằng chuyến đi này sẽ thay đổi cuộc đời anh._____________________________________Buổi sáng ngày đầu tiên ở làng, Trường Giang quyết định đi dạo quanh chợ phiên. Ngôi chợ nhỏ nhưng đầy sắc màu: những bó rau xanh tươi, những rổ trái cây óng ánh, và cả những chiếc khăn thổ cẩm rực rỡ. Anh bước đi giữa dòng người, cảm nhận không khí nhộn nhịp mà yên bình, rất khác xa sự hối hả của thành phố.Khi đang đứng trước một gian hàng bán rau củ, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một chàng trai trẻ. Cậu mặc chiếc áo dài tay màu xanh lam, tay xách một giỏ tre đầy cải mèo và cà rốt. Tóc cậu đen nhánh, mềm mại, khẽ bay theo gió. Đôi mắt sáng, khuôn mặt thanh tú với nụ cười thoảng qua khiến Trường Giang không thể rời mắt.Như một sự thôi thúc vô hình, anh bước tới. “Xin lỗi, tôi có thể hỏi đây là rau gì không?”Chàng trai ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt thoáng ngạc nhiên. “Đây là cải mèo, đặc sản vùng này. Anh muốn mua về nấu thử à?”Trường Giang hơi bối rối. Thực ra anh không có ý định mua gì, nhưng ánh mắt cậu khiến anh không muốn bỏ lỡ cơ hội trò chuyện. “Ừm… đúng vậy. Nhưng tôi không biết chế biến nó thế nào…”Chàng trai mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ấm áp. “Cũng đơn giản thôi, anh có thể luộc hoặc xào với tỏi. Mùi vị hơi đắng nhưng rất thanh mát.”“Cảm ơn em… À, tôi tên Trường Giang. Còn em?”“Nhật Hoàng,” cậu trả lời, rồi khẽ cúi đầu chào trước khi quay đi.Từ hôm đó, Trường Giang thường xuyên đi dạo quanh làng, mong tình cờ gặp lại Nhật Hoàng. Anh cảm thấy nơi này không còn chỉ là một địa điểm khảo sát nữa, mà còn chứa đựng điều gì đó khiến anh muốn ở lại.Một ngày, khi Trường Giang đang ngồi dưới gốc cây đào cổ thụ, tay cầm bút chì phác họa cảnh vật, Nhật Hoàng tình cờ đi ngang qua. Cậu bước tới gần, nghiêng đầu nhìn vào bản vẽ.“Anh là họa sĩ à?”Trường Giang giật mình, quay sang nhìn cậu. Dưới ánh nắng, khuôn mặt Nhật Hoàng dường như bừng sáng, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. Anh khẽ cười, lắc đầu: “Không, tôi chỉ vẽ cho vui thôi. Em cũng thích hoa đào à?”Nhật Hoàng gật đầu, ánh mắt cậu dịu dàng: “Tôi yêu chúng. Hoa đào là một phần không thể thiếu ở nơi này. Chúng không chỉ đẹp mà còn mang lại cảm giác yên bình lạ lùng.”Từ đó, họ thường xuyên gặp nhau hơn. Trường Giang vẽ những bức tranh về hoa đào, và Nhật Hoàng thường ngồi cạnh, kể cho anh nghe những câu chuyện về làng quê, về những ngày tháng bình dị của cậu.Một chiều nọ, khi cả hai cùng đi dạo bên cánh đồng, gió xuân thổi nhẹ, mang theo hương hoa ngan ngát. Trường Giang vô tình chạm vào tay Nhật Hoàng. Anh giật mình rụt lại, nhưng Nhật Hoàng chỉ mỉm cười, đôi má thoáng ửng đỏ.“Anh có bao giờ cảm thấy muốn ở lại nơi này không?” Nhật Hoàng bất ngờ hỏi.“Có,” Trường Giang trả lời, không hề do dự. “Tôi nghĩ mình đã tìm thấy lý do để ở lại.”Họ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc ấy, không cần nói thêm lời nào, cả hai đều hiểu rằng giữa họ đang hình thành một mối liên kết đặc biệt.Một buổi tối, khi bầu trời đầy sao và không khí xuân ấm áp, họ ngồi bên bờ suối. Tiếng nước chảy róc rách, hòa cùng tiếng gió vi vu và hương hoa đào thoảng qua.Trường Giang quay sang nhìn Nhật Hoàng. “Em biết không, tôi đã đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự yên bình như khi ở bên em.”Nhật Hoàng nhìn anh, ánh mắt cậu long lanh như ánh sao. “Anh nói thế làm tôi ngại quá. Nhưng… tôi cũng cảm thấy như vậy. Từ khi gặp anh, tôi thấy cuộc sống mình có thêm một điều gì đó rất đặc biệt.”Trường Giang khẽ nắm lấy tay cậu, đôi bàn tay ấm áp và mềm mại. “Em có muốn cùng tôi đi xa hơn không? Không chỉ đi qua những con đường làng này, mà là đi qua cả cuộc đời.”Nhật Hoàng không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt cậu đầy tin tưởng, như một lời đồng ý không cần nói thành lời.Những ngày sau đó, Trường Giang và Nhật Hoàng dành nhiều thời gian bên nhau hơn. Họ cùng đi dạo qua những cánh đồng hoa, ngắm mặt trời lặn, và chia sẻ những ước mơ. Trường Giang nhận ra rằng, dù có xây bao nhiêu cây cầu, chẳng cây cầu nào quan trọng hơn cây cầu kết nối giữa trái tim anh và Nhật Hoàng.Mùa xuân qua đi, nhưng với họ, mùa xuân ấy mãi mãi ở lại. Trường Giang quyết định kéo dài thời gian ở làng, không chỉ để hoàn thành công việc mà còn để ở bên người mà anh yêu thương. Dưới tán cây đào nở rộ, họ cùng nhau viết nên một câu chuyện ngọt ngào, dịu dàng như chính hương hoa mùa xuân.
___________________________
Thời gian trôi qua nhanh hơn Trường Giang nghĩ. Dự án xây dựng cây cầu ở làng đã gần hoàn thành. Những ngày tháng ở đây, anh đã có cơ hội sống một cuộc đời khác, giản dị và bình yên. Nhưng hơn tất cả, điều đáng nhớ nhất chính là những kỷ niệm giữa anh và Nhật Hoàng.Một buổi chiều muộn, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả cánh đồng hoa đào, Nhật Hoàng và Trường Giang cùng nhau ngồi dưới một tán cây lớn. Trường Giang mang theo một bức tranh vẽ dở, còn Nhật Hoàng cầm trong tay một quyển sách nhỏ.“Cây đào này chắc cũng phải trăm năm rồi,” Trường Giang nói, mắt không rời khỏi khung cảnh trước mặt.“Đúng vậy,” Nhật Hoàng mỉm cười, giọng cậu dịu dàng. “Ngày bé tôi thường ngồi ở đây đọc sách, hoặc chỉ để ngắm hoa rơi. Nó như một người bạn cũ, luôn lặng lẽ bên cạnh.”Trường Giang nhìn cậu, ánh mắt anh tràn đầy sự trìu mến. “Có lẽ sau này, mỗi lần nhớ đến làng, tôi sẽ nhớ nhất cây đào này. À không…” Anh ngừng lại một chút, rồi khẽ cười. “Nhớ em hơn.”Nhật Hoàng quay sang, đôi má cậu thoáng đỏ. “Anh lúc nào cũng biết cách nói làm người khác bối rối.”Buổi tối hôm đó, họ cùng nhau nấu bữa ăn đơn giản trong căn nhà nhỏ của Nhật Hoàng. Trường Giang giúp cậu nhóm bếp, còn Nhật Hoàng chuẩn bị rau củ. Bữa tối chỉ là một nồi cải mèo xào tỏi và bát canh suông, nhưng không khí ấm áp khiến Trường Giang cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất anh từng có.“Anh quen ăn món đắng như cải mèo chưa?” Nhật Hoàng hỏi, đặt một bát cơm trước mặt anh.“Quen rồi,” Trường Giang đáp, đôi mắt ánh lên sự hài hước. “Nhưng nếu em nấu, dù đắng gấp mười lần tôi cũng ăn được.”“Lại nói những lời ngọt ngào nữa rồi,” Nhật Hoàng cười, nhưng ánh mắt cậu lấp lánh niềm vui.Một đêm khác, hai người nằm dài trên bãi cỏ bên bờ suối, ngắm bầu trời đầy sao. Tiếng nước róc rách hòa với tiếng côn trùng vang lên khắp không gian.“Ở thành phố, anh có thường ngắm sao không?” Nhật Hoàng hỏi.“Không. Thành phố nhiều ánh đèn, nhìn mãi cũng chẳng thấy ngôi sao nào,” Trường Giang đáp, giọng anh thoáng chút buồn. “Nhưng giờ tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ nhớ những vì sao ở đây hơn bất kỳ điều gì.”“Chỉ cần nhớ làng, nhớ tôi là đủ rồi,” Nhật Hoàng khẽ nói, giọng nhỏ nhưng đủ để Trường Giang nghe rõ. Anh quay sang nhìn cậu, đôi mắt sáng lên trong bóng tối.“Nhớ em là điều chắc chắn rồi,” anh thì thầm.
Lời Tạm Biệt Dưới Gốc Hoa Đào
Ngày cuối cùng ở làng, Trường Giang hẹn Nhật Hoàng gặp nhau dưới tán cây anh đào lớn. Anh đứng đó, tay chạm nhẹ lên thân cây, cố ghi nhớ từng chi tiết nhỏ.Nhật Hoàng đến, cậu khoác một chiếc áo len dày màu kem, tay ôm một gói nhỏ. Trông cậu vẫn bình thản như thường lệ, nhưng ánh mắt lại phảng phất nỗi buồn.“Anh sắp đi thật sao?” cậu hỏi, giọng nhẹ bẫng.“Ừ, nhưng tôi sẽ quay lại,” Trường Giang đáp, ánh mắt anh nhìn cậu đầy sự kiên định. “Em tin tôi chứ?”Nhật Hoàng khẽ gật đầu. “Tôi tin anh.”Cậu đưa gói nhỏ trên tay cho anh. “Đây là chiếc khăn len tôi tự đan. Anh mang theo để mùa đông không bị lạnh. Cũng để nhớ đến làng… và nhớ đến tôi.”Trường Giang cầm lấy, cảm nhận sự mềm mại của chiếc khăn. Anh mỉm cười, nhưng trong lòng ngổn ngang cảm xúc. “Cảm ơn em. Tôi sẽ trân trọng nó.”Họ đứng đó, bên gốc cây đào rực rỡ, gió xuân thổi nhẹ làm những cánh hoa rơi lả tả. Trường Giang đưa tay chạm nhẹ vào vai Nhật Hoàng, đôi mắt anh dịu dàng.“Chờ tôi, được không?”Nhật Hoàng nhìn anh, đôi mắt long lanh. “Tôi sẽ chờ.”
_________________________
Ba năm trôi qua, làng nhỏ vẫn bình yên như ngày nào. Những cánh hoa đào vẫn nở rộ mỗi độ xuân về, như chẳng hề thay đổi. Nhưng Nhật Hoàng thì đã khác. Cậu trưởng thành hơn, chững chạc hơn, nhưng trong lòng vẫn giữ nguyên ký ức về Trường Giang.
Vào một ngày đầu xuân, khi Nhật Hoàng đang tưới nước cho những luống hoa trong vườn, cậu nghe thấy tiếng bước chân lạ ngoài cổng. Ngẩng đầu lên, cậu thấy Trường Giang đứng đó, vẫn với dáng vẻ cao lớn, nụ cười ấm áp như ba năm trước.
“Anh về rồi,” Trường Giang nói, giọng anh đầy xúc động.
Nhật Hoàng sững sờ trong vài giây, rồi khẽ mỉm cười. “Anh về thật rồi sao? Em tưởng anh quên mất nơi này rồi.”
“Làm sao tôi quên được?” Trường Giang bước tới, lấy từ túi áo ra một chiếc nhẫn nhỏ. “Tôi đã hứa sẽ quay lại, và lần này tôi muốn em cùng tôi bắt đầu một hành trình mới.”
Nhật Hoàng nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn Trường Giang. Nước mắt cậu rơi, nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
“Em đồng ý,” cậu nói, giọng nghẹn ngào.
Mùa xuân năm ấy, cả làng nhỏ ngập tràn trong tiếng cười. Dưới gốc cây đào cổ thụ, nơi từng chứng kiến lời tạm biệt, giờ đây trở thành nơi khởi đầu cho một câu chuyện mới. Trường Giang và Nhật Hoàng, tay trong tay, cùng nhau bước vào một tương lai đầy hứa hẹn.
______________________________
Sau buổi tiệc cưới tràn ngập niềm vui và tiếng cười, đêm tối cuối cùng cũng buông xuống, mang theo một không gian yên tĩnh và ngọt ngào. Trăng sáng treo trên cao, ánh sáng bạc phủ lên căn phòng tân hôn được trang trí đầy hoa đào. Những cánh hoa phơn phớt hồng rải nhẹ trên nền giường, mang theo hương thơm thoang thoảng dịu dàng, khiến căn phòng trở nên ấm áp và lãng mạn.Nhật Hoàng ngồi trước gương, tay khẽ vuốt dải khăn lụa trên váy áo, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa mong đợi. Cậu lặng lẽ nhìn bản thân trong gương, đôi má hơi đỏ lên khi nghe tiếng bước chân của Trường Giang tiến vào phòng.“Hoàng, em mệt không?” Trường Giang nhẹ nhàng lên tiếng, tiến lại gần phía sau cậu.“Cũng không mệt lắm... chỉ là có hơi hồi hộp.” Nhật Hoàng cúi đầu, giọng nói nhỏ như tiếng thì thầm.Trường Giang khẽ cười, vòng tay ôm cậu từ phía sau, ánh mắt tràn đầy yêu thương. “Hồi hộp vì đêm nay à? Không cần phải lo. Anh ở đây, mọi thứ sẽ ổn thôi.”Nhật Hoàng quay đầu lại, nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh. “Giang… Em thật sự rất hạnh phúc. Em không nghĩ chúng ta lại có thể đi xa đến thế.”“Ngốc, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.” Trường Giang cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu. Anh từ tốn, dịu dàng, như muốn trấn an trái tim đang đập rộn ràng của người trước mặt.Sau khi Nhật Hoàng thay sang bộ áo ngủ màu trắng đơn giản, Trường Giang đã ngồi chờ sẵn bên giường, ánh mắt không rời khỏi cậu dù chỉ một giây. Cậu bước đến, hơi lưỡng lự, rồi khẽ ngồi xuống“Anh nhìn em mãi thế làm gì?” Nhật Hoàng ngượng ngùng hỏi, đôi tay vô thức xoắn vào nhau.“Vì em đẹp. Anh không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.” Trường Giang nói bằng giọng trầm ấm, đôi mắt anh sáng lên đầy dịu dàng.Nhật Hoàng mỉm cười, cúi mặt xuống giấu đi sự ngại ngùng. “Anh lúc nào cũng biết cách làm em xấu hổ.”“Vậy để anh làm điều này nữa nhé.” Trường Giang vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. “Hoàng, em biết không, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã biết trái tim mình thuộc về em. Đêm nay, anh muốn cả cuộc đời mình thuộc về em.”Cậu ngước lên, ánh mắt lấp lánh nước. “Giang… Em cũng vậy. Em không mong gì hơn ngoài được bên anh mãi mãi.”Trường Giang không đợi thêm nữa, anh cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng nhưng đầy đam mê. Ban đầu, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng, như một lời trấn an, nhưng dần dần, nó trở nên sâu sắc hơn, mãnh liệt hơn.Nhật Hoàng cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay Trường Giang khi anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cậu lên. Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, trái tim cùng chung nhịp đập. Những ngón tay của anh di chuyển một cách nhẹ nhàng, như sợ làm cậu đau, nhưng vẫn mang theo sự chắc chắn khiến Nhật Hoàng không khỏi rung động.“Hoàng, nếu có gì không thoải mái, cứ nói với anh,” Trường Giang thì thầm bên tai cậu, giọng nói đầy sự quan tâm.
“Em tin anh…” Nhật Hoàng khẽ đáp, tay cậu siết nhẹ lấy tay anh như một sự khẳng định.
Không gian dường như chỉ còn lại hai người. Tiếng gió bên ngoài nhẹ nhàng hòa cùng nhịp tim đang đập mạnh mẽ của cả hai. Trường Giang dành cả đêm để trân trọng từng khoảnh khắc, từng cảm xúc của Nhật Hoàng.“Giang…” Nhật Hoàng khẽ gọi tên anh, đôi mắt ướt nước nhưng đầy hạnh phúc.“Anh đây, Hoàng.” Trường Giang đáp lại, ánh mắt anh tràn đầy sự dịu dàng và trân trọng.“Em yêu anh.”Trường Giang khẽ cười, cúi xuống hôn lên trán cậu một lần nữa. “Anh cũng yêu em, nhiều hơn bất cứ điều gì trên thế giới này.”Đêm đó, ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ, bao phủ lấy hai người họ trong một khung cảnh tràn ngập sự lãng mạn. Những cánh hoa đào ngoài kia cũng như đang nở rộ hơn, chứng kiến tình yêu mãnh liệt và trọn vẹn của hai người.______________________________
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào căn phòng, Nhật Hoàng khẽ mở mắt. Cậu thấy Trường Giang đang nằm cạnh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu.“Dậy rồi sao, phu nhân của anh?” Anh nói đùa, tay luồn nhẹ vào tóc cậu.“Đừng trêu em…” Nhật Hoàng quay mặt đi, nhưng không giấu được nụ cười trên môi.“Được rồi, anh không trêu nữa. Nhưng anh nghĩ, đêm qua chúng ta có khi lại để lỡ một điều bất ngờ đấy.”Nhật Hoàng nhìn anh khó hiểu. “Lỡ gì cơ?”Trường Giang cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cậu. “Chưa biết đâu. Nhưng nếu lỡ có thêm một nhóc con nữa, thì anh hoàn toàn sẵn lòng đón nhận.”“Giang! Anh thật là…!” Nhật Hoàng đỏ mặt, khẽ đánh nhẹ vào vai anh, nhưng trong lòng cậu tràn ngập niềm hạnh phúc.Cả hai cười rộn rã, bắt đầu một ngày mới bên nhau, hứa hẹn một tương lai ngập tràn yêu thương và những bất ngờ đầy thú vị.
Còn..
_________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com