TruyenHHH.com

Allnhathoang Aishiteru

hieuhoang

---

Giấc mơ trên con phố nhỏ


Minh Hiếu sinh ra ở một con phố cũ kỹ giữa lòng Sài Gòn, nơi những bức tường loang lổ luôn được phủ kín bởi những hình vẽ graffiti đầy ngẫu hứng. Từ nhỏ, anh đã mê âm nhạc. Mỗi chiều, khi ánh đèn đường bắt đầu sáng lên, anh lại lang thang trên những con hẻm nhỏ, nhịp chân theo điệu rap đang vang lên từ tai nghe. Khi lớn,Minh Hiếu trở thành một rapper đầy triển vọng. Nhưng khác với những người trẻ cùng thời, rap của Minh Hiếu không chỉ là lời nói phóng khoáng hay những câu punchline mạnh mẽ. Âm nhạc của anh như kể một câu chuyện, mỗi bài hát là một mảnh ghép từ những mơ mộng, cô đơn và cả những nỗi đau chưa được chữa lành.

Một ngày nọ, Minh Hiếu được mời đến một buổi giao lưu nghệ thuật đường phố. Sân khấu là một công viên cũ, nơi ánh đèn neon hắt lên những cột bê tông loang lổ, và đám đông đứng vây quanh, chờ đợi điều gì đó đặc biệt. Anh bước lên sân khấu, nhắm mắt và cất giọng:

> “Cuộc đời là một ván cờ, ai cũng tìm cho mình nước đi.
Nhưng liệu rằng khi kết thúc, ta còn lại điều gì?”

Lời rap của Minh Hiếu hòa quyện với giai điệu piano mộc mạc, cuốn hút tất cả những người đang có mặt. Khi bài hát kết thúc, anh ngẩng đầu lên và ánh mắt bất ngờ chạm vào một dáng người giữa đám đông.

Một chàng trai với mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng và ánh nhìn đầy tò mò. Cậu ta đứng im một lúc lâu, rồi khi đám đông bắt đầu tản đi, chàng trai tiến lại gần Hiếu.

“Cậu viết lời bài này à?”

“Ừm, tôi viết,” anh đáp, cố giấu sự lúng túng.

“Tôi là Nhật Hoàng. Cậu rap hay thật đấy. Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng âm nhạc của cậu nghe giống như đang giấu một nỗi buồn gì đó không?”

Minh Hiếu thoáng ngạc nhiên. Chưa ai từng nói với anh như vậy.

“Còn cậu thì sao? Cậu làm gì ở đây?”

“Tôi? Tôi là một tay chơi guitar nửa mùa thôi,” Hoàng cười, nhấc cây đàn trên lưng ra. “Cậu có muốn thử kết hợp không? Tôi nghĩ nhạc của chúng ta có thể hòa quyện được đấy.”

---

Kể từ hôm đó, Nhật Hoàng và Minh  Hiếu bắt đầu gặp nhau thường xuyên. Họ ngồi hàng giờ trong căn phòng nhỏ của Minh Hiếu, nơi những bức tường dán đầy poster của Tupac, Eminem, và những câu lyric viết nguệch ngoạc trên giấy nhớ.

Nhật Hoàng thường mang theo cây đàn guitar gỗ cũ kỹ. Dưới ánh đèn vàng nhạt, cậu bắt đầu chơi những giai điệu đơn giản, còn Minh Hiếu ngồi bên cạnh, viết những dòng lời đầu tiên.

“Cậu có bao giờ nghĩ rằng âm nhạc của cậu là cách để cậu trốn khỏi hiện thực không?” Nhật Hoàng hỏi trong một buổi tối nọ, khi cả hai đang thử nghiệm một bài hát mới.

Minh Hiếu ngẩng lên từ quyển sổ:

“Có lẽ là vậy. Tôi không giỏi nói ra cảm xúc của mình. Nhưng khi viết lời rap, mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.”

Nhật Hoàng gật đầu, rồi chậm rãi nói:

“Tôi nghĩ âm nhạc không chỉ là để trốn tránh. Đôi khi, nó là cách để đối diện.”

Minh Hiếu im lặng. Những lời của Nhật Hoàng khiến anh cảm thấy có điều gì đó rất khác biệt ở chàng trai này.

---

Cả hai quyết định tham gia một cuộc thi sáng tác nhạc. Đó là cơ hội lớn đầu tiên để họ giới thiệu âm nhạc của mình với thế giới.

Những ngày tháng sau đó, họ dành toàn bộ thời gian để sáng tác. Minh Hiếu tập trung vào viết lời, trong khi Nhật Hoàng không ngừng thử nghiệm những giai điệu mới. Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng đàn, tiếng bút cào trên giấy và đôi khi là tiếng cười vang.

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi nghỉ trên mái nhà, Nhật  Hoàng nhìn lên bầu trời và nói:

“Hiếu, nếu có một ngày tôi không ở đây nữa, cậu vẫn sẽ tiếp tục viết nhạc chứ?”

Minh Hiếu nhìn sang, ngạc nhiên:

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Cậu định đi đâu à?”

Nhật Hoàng chỉ mỉm cười, ánh mắt mơ màng:

“Không, chỉ là... tôi nghĩ ai rồi cũng sẽ rời đi. Quan trọng là những gì mình để lại.”

Minh Hiếu không đáp, nhưng trong lòng thoáng qua một cảm giác bất an.

---

Một tuần trước cuộc thi, Nhật Hoàng đột nhiên biến mất. Không một lời nhắn, không một dấu hiệu nào báo trước. Minh Hiếu tìm đến nhà Nhật Hoàng, nhưng người ta chỉ nói rằng cậu ấy đã chuyển đi.

Căn phòng nhỏ của Minh Hiếu bỗng trở nên trống trải lạ thường. Những bản nhạc dang dở nằm ngổn ngang trên bàn. Minh Hiếu không biết phải làm gì ngoài việc tiếp tục viết, như thể đó là cách duy nhất để lấp đầy khoảng trống mà Nhật Hoàng để lại.

Vài ngày sau, Minh Hiếu nhận được một bưu kiện. Bên trong là một quyển sổ, cùng một tờ giấy ghi chú:

> "Hiếu,
Tôi xin lỗi vì đã rời đi mà không nói lời nào. Tôi không biết liệu mình có thể quay lại hay không, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ làm tốt.
Quyển sổ này là những giai điệu tôi đã viết cho bài hát cuối cùng của chúng ta. Hãy hoàn thành nó. Đó sẽ là món quà của tôi dành cho cậu.
Nhật Hoàng."

---

Ngày diễn ra cuộc thi, Minh Hiếu bước lên sân khấu một mình. Trong tay cậu là cây đàn guitar cũ mà Nhật Hoàng để lại, và trên bàn mixer là một đoạn thu âm giọng hát của Hoàng mà Hiếu tìm thấy trong máy tính của cậu ấy.

Minh Hiếu nhắm mắt, bắt đầu cất giọng:

> “Trước khi em tồn tại, tôi chỉ là một bóng hình mơ hồ.
Em đến, mang theo ánh sáng, rồi rời đi, để lại bóng tối vô bờ...”

Khi bài hát kết thúc, khán giả đứng lên vỗ tay không ngớt. Nhưng anh chỉ cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống khán phòng. Anh biết, ở đâu đó, Nhật Hoàng cũng đang nghe thấy.

Kể từ ngày hôm đó, Minh Hiếu tiếp tục con đường âm nhạc, nhưng trong mỗi bài hát của anh, người ta luôn cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm – nỗi nhớ về một người bạn, một người đã dạy cậu cách đối diện với thế giới.

Và khi nhìn lên bầu trời đêm, Hiếu vẫn thường tự hỏi:

“Hoàng, cậu đang ở đâu? Cậu có nghe thấy tôi không?”

Minh Hiếu quay trở lại cuộc sống thường ngày sau cuộc thi. Âm nhạc của anh bắt đầu được chú ý, và những bài hát mà anh sáng tác cùng  Nhật Hoàng nhanh chóng trở thành hiện tượng trên các nền tảng trực tuyến. Nhưng dù thành công, Minh Hiếu vẫn cảm thấy một phần trong mình trống rỗng.

Nhật Hoàng vẫn là một bí ẩn không lời giải. Dù anh có cố gắng tìm kiếm, mọi manh mối đều dừng lại trước một bức tường im lặng.

Một ngày nọ, Minh Hiếu nhận được một lá thư lạ. Phong bì không có địa chỉ người gửi, chỉ có một con dấu từ Đà Lạt. Bên trong là một tờ giấy cũ với dòng chữ ngắn gọn:

> "Nếu cậu muốn biết câu trả lời, hãy đến nơi chúng ta từng nói về bầu trời."

Minh Hiếu lập tức hiểu đó là Nhật Hoàng. Không chần chừ, anh lên xe chạy đến Đà Lạt, mang theo cây đàn guitar cũ của Nhật Hoàng và quyển sổ nhạc vẫn còn dang dở.

---

Đà Lạt chào đón Minh Hiếu bằng những cơn gió lạnh và màn sương mờ ảo. Đó là nơi Nhật Hoàng từng kể rằng cậu muốn đến – một thành phố yên bình, nơi thời gian dường như ngừng lại.

Minh Hiếu nhớ lại những lời Nhật  Hoàng từng nói: “Nếu có một nơi nào trên thế giới khiến tôi cảm thấy gần gũi với chính mình, đó sẽ là Đà Lạt. Ở đó, tôi không phải chạy trốn.”

Điểm đến trong lá thư là một quán cà phê nhỏ nằm bên sườn đồi. Bước vào, Minh Hiếu ngay lập tức bị thu hút bởi những bức tranh treo trên tường: toàn bộ đều là chân dung của những người vô danh, vẽ bằng những nét bút giản dị nhưng chân thật. Ở góc cuối quán, một người phụ nữ trung niên đứng chờ anh.

“Cậu là Minh Hiếu phải không?” bà hỏi, giọng nhẹ nhàng.

“Vâng, tôi đây. Bà... biết Nhật Hoàng à?”

Người phụ nữ gật đầu, đưa cho Hiếu một quyển sổ tay khác.

“Nhật Hoàng để lại cái này cho cậu. Cậu ấy nói rằng cậu sẽ đến, và khi gặp cậu, tôi phải đưa quyển sổ này.”

---

Quyển sổ tay mà Minh Hiếu nhận được là một cuốn nhật ký. Những dòng chữ bên trong mang đầy cảm xúc và suy nghĩ của Nhật Hoàng – những điều cậu chưa bao giờ nói ra.

> “Ngày...
Âm nhạc của Hiếu giống như ánh sáng. Cậu ấy không biết điều đó, nhưng mỗi lần chúng tôi chơi nhạc cùng nhau, tôi cảm thấy như mình có thể sống thêm một ngày nữa, bất chấp mọi thứ.”

Minh Hiếu lật qua từng trang, và đến một đoạn, trái tim cậu như bị bóp nghẹt.

> “Tôi mắc bệnh tim bẩm sinh. Bác sĩ nói tôi không còn nhiều thời gian. Tôi biết mình không thể ở bênMinh Hiếu lâu hơn, nhưng tôi không muốn cậu ấy biết. Minh Hiếu cần âm nhạc của mình, không phải gánh nặng của tôi. Nếu một ngày tôi phải rời đi, tôi hy vọng âm nhạc của chúng tôi sẽ sống mãi.”

Minh Hiếu ngồi thẫn thờ trong quán cà phê, quyển sổ nằm trên bàn. Anh không biết mình nên cảm thấy gì: giận dữ vì Nhật Hoàng đã giấu anh mọi chuyện, hay đau đớn vì giờ đây anh chẳng thể làm gì để thay đổi quá khứ.

Người phụ nữ lại đến gần:

“Nhật Hoàng rất yêu âm nhạc của cậu. Ngay cả khi cậu ấy biết mình không còn thời gian, cậu ấy vẫn cố gắng sáng tác.”

---

Trở về Sài Gòn, Minh Hiếu mang theo quyển nhật ký và những nốt nhạc dang dở của Nhật Hoàng. Anh quyết định thực hiện một dự án đặc biệt – một album nhạc kết hợp giữa lời rap của mình và những giai điệu mà Nhật Hoàng đã viết trong nhật ký.

Album được đặt tên là "Trước Khi Em Tồn Tại", như một lời tri ân đến người bạn đã thay đổi cuộc đời anh.

Mỗi bài hát trong album kể lại một câu chuyện: về giấc mơ của Nhật Hoàng, về những ngày tháng họ cùng sáng tác, về nỗi đau khi phải chia xa. Những đoạn thu âm giọng guitar của Nhật  Hoàng được giữ nguyên vẹn, như thể cậu ấy vẫn đang chơi nhạc cùng Minh Hiếu.

Ngày album phát hành,Minh Hiếu tổ chức một buổi biểu diễn nhỏ tại nơi từng là sân khấu đường phố đầu tiên của cậu. Khi bài hát cuối cùng vang lên, Hiếu ngẩng lên bầu trời đêm và thì thầm:

“Hoàng, cậu nghe thấy không? Âm nhạc của chúng ta đã chạm đến trái tim mọi người.”

---

Thời gian trôi qua, âm nhạc của Minh Hiếu trở thành biểu tượng cho sự kết nối giữa những con người xa lạ, cho tình bạn, và cho sức mạnh của những giấc mơ chưa hoàn thành.

Minh Hiếu không bao giờ ngừng viết nhạc, nhưng trong mỗi bài hát của cậu, Hoàng vẫn luôn hiện diện – một nốt trầm sâu lắng, một giai điệu lặng thầm.

Có những đêm, Minh Hiếu lại nhìn lên bầu trời, nhớ về người bạn đã ra đi, và cảm thấy một niềm an ủi kỳ lạ. Bởi cậu biết, dù Hoàng không còn ở đây, âm nhạc sẽ luôn giữ họ gần nhau.

> “Trước khi em tồn tại, tôi là một mảnh ghép vỡ vụn.
Sau khi em rời đi, tôi trở thành bài hát dành riêng cho chúng ta.”

_______________________________

Đăng vội chap này, bảnh phải ôn thi cuối học kì. Nên xin phép sủi nhé🙇‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com