TruyenHHH.com

allnegav ;; trói

6.

chengan0401_

Căn hộ của Thành An yên ắng một cách lạ thường, chỉ có tiếng máy lạnh chạy đều và ánh sáng từ đèn vàng nhạt hắt lên các bức tường trắng. Đồng hồ trên tường điểm 11 giờ đêm. Minh Hiếu ngồi thoải mái trên chiếc sofa da lớn, cuốn sách trong tay dường như đã sờn góc vì những lần lật giở. Không khí trong phòng phảng phất mùi cà phê nhạt và thoảng nhẹ hương gỗ từ chiếc bàn bên cạnh.

Cánh cửa bật mở, Thành An bước vào, trên người vẫn là bộ đồ từ buổi họp báo cho chương trình nào đó Thành An mới đầu tư từ lúc sáng. Áo sơ mi hơi nhàu, cà vạt lệch một bên, nhưng gương mặt An không lộ chút mệt mỏi nào. Thay vào đó là đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ thoáng trên môi khi thấy Minh Hiếu.

"Hiếu lại đến mà không báo trước à?" Thành An nửa đùa nửa thật, giọng nói kéo dài pha chút nũng nịu.

Minh Hiếu gấp sách lại, đặt sang một bên, ánh mắt vẫn giữ sự dịu dàng thường trực. "Không ai trông thì nhà bé loạn. Bé chơi, để lại một đống rắc rối. Anh mà không đến, chắc mai lại thêm mấy thứ phải dọn."

Câu nói của Minh Hiếu nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu sắc, khiến Thành An thoáng khựng lại. An không trả lời ngay, chỉ bước qua Minh Hiếu, thả mình xuống ghế đơn đối diện. Thành An cởi cà vạt, rũ mái tóc rối, rồi quay sang Minh Hiếu.

"Hiếu mệt ạ?"

"Mệt gì cơ?" Minh Hiếu nhướng mày, tay nhấc tách cà phê còn ấm lên, khẽ nhấp một ngụm.

"Việc cứ phải dọn dẹp hậu quả cho em ấy." Thành An dựa lưng ra sau, đôi mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Minh Hiếu không trả lời ngay. Anh đặt tách cà phê xuống bàn, "Bé nghĩ anh đang dọn dẹp cho bé à?"

"Không phải sao?" Thành An nhếch môi cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ thách thức, tay chỉ vào ly cà phê. "11 giờ đêm mà lại đi uống cà phê."

Minh Hiếu cười nhẹ, một nụ cười khó đoán. "Anh chỉ làm những gì cần thiết thôi. Phần còn lại, tự bé xử lý."

"Còn cà phê ấy à, đêm nay anh định thức cùng bé." Minh Hiếu hất cằm về phía phòng vệ sinh. "Đi tắm nhanh lên."

Khi Thành An bước vào phòng tắm, Minh Hiếu rút điện thoại ra, đọc nhanh một tin nhắn vừa đến. Trên màn hình, trợ lý riêng của Minh Hiếu báo rằng hợp đồng quảng cáo của Đăng Dương vừa bị Thành An đòi hủy vào phút chót. Không hề tỏ vẻ bất ngờ, Minh Hiếu gõ nhanh một câu trả lời:
"Ký lại với HURRYKNG đi."

Tin nhắn được gửi đi trong tích tắc, Minh Hiếu xóa lịch sử hội thoại ngay lập tức.

Thành An quay lại với ly rượu trên tay, mái tóc vẫn hơi ướt sau khi gội. An bước đến gần Minh Hiếu, ánh mắt thoáng nét tò mò.

"Hôm nay Hiếu định thức cùng em kiểu gì?"

Minh Hiếu ngẩng lên nhìn cậu, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười. "An thích kiểu gì? Nghe nói sáng mai em không đủ rảnh rỗi để tối nay thức với anh?"

"Hiếu biết rõ vậy ạ?" Thành An cười khẩy, đôi mắt lấp lánh lẫn chút tinh ranh như chú mèo con đang thăm dò đối thủ.

Minh Hiếu chỉ nhún vai. "Sài Gòn ban đêm đẹp quá, ngồi đây uống rượu ngắm cảnh thì không chán đâu."

"Đánh trống lảng à?" Thành An nhướng mày, giọng điệu có phần châm chọc. "Hiếu không đến để nói về hợp đồng của ai đó sao?"

"Không," Minh Hiếu đáp ngay,  "Mấy chuyện đó, anh nghĩ bé tự xử lý được mà."

Thành An bật cười, đặt ly rượu lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh Minh Hiếu. "Hiếu làm như em giỏi lắm ấy."

"Giỏi chứ." Minh Hiếu quay sang nhìn Thành An, ánh mắt chứa đựng sự kiên nhẫn lẫn một chút yêu chiều. "Nhưng nếu bé không giỏi, anh vẫn ở đây thôi."

Hai người ngồi đó một lúc lâu, không ai nói gì. Thành An lặng lẽ nhìn ly rượu, trong khi Minh Hiếu đưa mắt ra cửa sổ lớn, nơi ánh đèn của thành phố hắt vào không gian tĩnh lặng.

"Hiếu," Thành An gọi, giọng nhẹ như gió thoảng.

"Ơi?" Minh Hiếu đáp, không quay đầu lại.

"Nếu em không có gì trong tay, Hiếu vẫn ở đây chứ?"

Câu hỏi bất ngờ khiến Minh Hiếu khựng lại trong giây lát. Minh Hiếu quay sang nhìn Thành An, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn dịu dàng.

"Đừng hỏi mấy câu thừa thãi, Thành An. Bé biết câu trả lời rồi."

Thành An mỉm cười, đôi môi cong lên nhưng không giấu được sự dao động trong ánh mắt. "Hiếu, em thích Hiếu ghê."

Minh Hiếu bật cười, "Anh biết."

"Vậy Hiếu có thích em không?" Thành An nghiêng đầu hỏi.

Minh Hiếu không trả lời, chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc cậu. "Bé uống ít thôi. Mai còn phải gặp người ta."

"Người ta?" Thành An nhíu mày, đôi mắt sáng lên vẻ tò mò.

"Đừng giả vờ không biết, bé còn hẹn với Dương sáng mai mà."

Nhắc đến Đăng Dương, ánh mắt vừa sáng lên của Thành An thoáng tối lại. Bĩu môi nốc cạn ly rượu, Thành An vòng tay qua cổ Minh Hiếu kéo về phía mình. "Nhưng anh nói muốn em thức đêm nay mà?"

...

Buổi sáng ở Sài Gòn không quá ồn ào trên tầng cao của căn hộ sang trọng. Thành An vẫn chưa rời giường, đôi mắt lim dim khi ánh nắng ban mai len lỏi qua tấm rèm mỏng. Không gian tràn ngập mùi cà phê pha sẵn, thoảng nhẹ, quyện vào chút hương gỗ ấm áp đặc trưng.

Minh Hiếu đang ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ thư thái nhưng không giấu được sự tập trung trong ánh mắt khi đang chăm chú đọc tài liệu trên máy tính bảng. Thành An thức dậy, vươn vai lười nhác, mái tóc rối bời và ánh mắt vẫn còn vương lại chút ngái ngủ.

"Hiếu..." Giọng An kéo dài, nhỏ nhẹ nhưng đầy ý nhị, giống như cách mèo con cào nhẹ vào cửa đòi chú ý.

Minh Hiếu ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ dịu dàng. "Anh đây, bé muốn ăn sáng chưa?"

Thành An không trả lời ngay, An rời khỏi giường, kéo lê đôi dép bông mềm mại về phía sofa. Thành An trèo lên chỗ Minh Hiếu ngồi, không chút ngần ngại ngồi xổm xuống cạnh, tay chống cằm, đôi mắt long lanh.

"Hiếu, hôm nay không bận à? Hiếu vẫn ở đây với em này."

Minh Hiếu cười nhẹ, đặt máy tính bảng sang một bên. "Anh không rảnh, nhưng anh sẽ không để bé thức dậy mà không thấy anh."

Thành An theo thói quen nghiêng đầu, như một con mèo nhỏ tò mò. "Không rảnh ạ? Mấy nay Hiếu lại làm việc đến khuya rồi đúng không?"

"Ừ," Minh Hiếu đáp đơn giản, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt An. "Bé thì sao? Hẹn Dương mấy giờ? Có muốn anh đưa đi không?"

An khựng lại, không trả lời ngay. Thành An rút chân lên, cuộn người lại như một đứa trẻ, đôi môi cong lên nũng nịu. "Hiếu, đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Dương làm em mệt."

Minh Hiếu không đáp, chỉ khẽ xoa đầu An. Hành động ấy khiến Thành An thoáng chớp mắt, như thể đang cân nhắc điều gì đó. An ngả người, tựa hẳn vào lòng Minh Hiếu.

"Hiếu này," Thành An thì thầm, ngón tay mân mê vạt áo của anh, "Hiếu thấy em có phải người xấu không?"

Câu hỏi khiến Minh Hiếu thoáng nhíu mày. Minh Hiếu nâng cằm Thành An lên, buộc An nhìn thẳng vào mình. "Sao tự dưng hỏi thế?"

"Thì... chỉ là em thấy mọi người dạo này thích phán xét em thôi. Họ nói em chơi bời, nói em không nghiêm túc với ai cả."

Minh Hiếu bật cười, tiếng cười trầm thấp nhưng mang đầy sự cưng chiều. "Bé không nghiêm túc thật mà. Cần anh liệt kê không?"

Thành An bĩu môi, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy tay áo Minh Hiếu, giọng nũng nịu hơn. "Hiếu lúc nào cũng bênh họ hết. Hiếu có thương em không thế?"

"Thương chứ," Minh Hiếu đáp, không chút do dự. "Thương đến mức dọn sạch đống lộn xộn bé để lại đêm qua mà không một lời phàn nàn."

Thành An phì cười, mắt cong lên như trăng lưỡi liềm. "Hiếu giỏi thế cơ à? Em không tin đâu."

Minh Hiếu không nói thêm, chỉ nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt đang cong lên kia một nụ hôn mềm. Hành động ấy khiến căn phòng rơi vào khoảng lặng ngọt ngào. Thành An khép mắt, để mặc bản thân chìm đắm trong cảm giác an toàn khi có Minh Hiếu bên cạnh.





Reng reng

Chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cắt ngang bầu không khí yên bình. Quang Anh, dáng vẻ hùng hổ, gương mặt hiện rõ sự khó chịu khác với hình ảnh điềm tĩnh, lý trí thường ngày xuất hiện trên màn hình điện thoại. Minh Hiếu buồn cười nhìn Thành An đang nhăn nhó bĩu môi làm khẩu hình "nó chuẩn bị mắng em này", Hiếu cầm lấy điện thoại từ tay Thành An.

"Nghe."

"Ô! Lại ở đây nữa à, anh Hiếu? Anh chiều An quá đấy, có ngày nó leo lên đầu luôn."

Minh Hiếu ngẩng đầu lên nhìn Thành An, nở một nụ cười nhàn nhạt. "Leo sẵn rồi mà, sao mới sớm đã nóng thế?"

Quang Anh hừ lạnh, ném túi giấy lên bàn tạo ra một âm thanh lớn ở bên kia. "Định mắng nó đây, mà anh lại ở đấy thì thôi, ai dám mắng nữa. Anh Hiếu định chuyển hẳn sang đây sống luôn à?"

Thành An bật cười khúc khích, ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp lánh. "Quang Anh ghen tị đấy hả?"

"Ghen cái đầu mày," Quang Anh lườm An, nhưng giọng điệu vẫn pha chút lo lắng. "Tao mới nghe Duy bảo hôm qua mày với thằng Đăng Dương lại cãi nhau. Chuyện gì thế?"

Thành An nhún vai, vẻ mặt lười biếng. "Chuyện nhỏ thôi. Nó làm tao khó chịu, tao nói vài câu, thế thôi."

Quang Anh thở dài, quay sang Minh Hiếu. "Anh Hiếu không can được nó à? An mà cứ chơi kiểu này mãi thì sớm muộn gì cũng gặp chuyện thôi. Chó có nuôi từ bé thì cũng biết cắn chủ mà."

Minh Hiếu cười, "Cắn cho biết mùi. Anh can không được, để đời dạy đi."

Quang Anh lắc đầu chắn nản. "Thôi cúp đây, anh ở đây em nói chẳng được. Đời nào dạy nổi nó, có mà anh dạy ngược lại đời hộ nó ấy."

"Thành An tối có hẹn đấy nhé, tối tao nói mày sau."

Thành An bật cười khúc khích, liên tục nói nhớ rồi.

Sau khi Quang Anh tắt máy, An quay sang Minh Hiếu, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. "Hiếu, sao anh không bao giờ nói em sai nhỉ?"

Minh Hiếu nghiêng đầu, nét mặt bình thản. "Thì bé có sai đâu."

"Nhưng nếu em sai thật thì sao?"

"Thế thì bé sai bao nhiêu lần rồi, Thành An?" Minh Hiếu nhẹ nhàng hỏi,  "Sai thì sửa, nhưng không ai ép bé được."

Câu trả lời khiến Thành An khựng lại, cảm giác như có một lưỡi dao vô hình khẽ chạm vào tim. An nhìn Minh Hiếu thật lâu, rồi lại cười khúc khích.

"Hiếu thật ngầu đấy."

Minh Hiếu bật cười, kéo An lại gần hơn, để An ngồi gọn trong lòng mình. "Ngầu không thì không nuôi nổi bé đâu. Ngoan ngoãn chút đi."

Thành An bĩu môi khi Minh Hiếu bảo mình ngoan ngoãn, An gọi "Hiếu," gương mặt An vẫn áp vào lòng ngực Minh Hiếu, tay vẫn đang vuốt ve nếp áo của người lớn hơn.

"Anh đây."

"Nếu một ngày nào đó em không còn ai bên cạnh, Hiếu có bỏ em không?"

Minh Hiếu cười khe khẽ, lồng ngực có chút run lên vì tiếng cười cùng tiếng tim đập. "Trời có sập thì anh cũng không bỏ bé."

Minh Hiếu đặt những cái hôn vụn vặt lên tóc, lên tai, lên má và kết thúc bằng nụ hôn sâu trên môi Thành An.

"Anh đây rồi, anh đây."

"Anh sẽ không buông tay em bé của anh đâu."





Khi chiều buông, Minh Hiếu chuẩn bị rời đi. Trước khi rời khỏi căn hộ, Minh Hiếu đặt lên bàn một hộp quà nhỏ, gói ghém cẩn thận.

"Cái gì thế?" Thành An tò mò.

"Quà cho bé ngoan," Minh Hiếu đáp gọn. "Nhớ mở khi anh đi rồi."

Thành An tò mò nhưng không hỏi thêm. Sau khi Minh Hiếu rời đi, An mở hộp quà, bên trong là một chiếc bút máy cao cấp, khắc tên tinh xảo.

Cùng với chiếc bút là một mảnh giấy nhỏ, ghi vỏn vẹn một dòng:

"always be here for you, my little prince.– ĐMH."

Anh sẽ luôn ở đây với em, hoàng tử bé của anh.

Thành An cầm chiếc bút, khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com