Allmikey Ngau Hung
CP: Ryuguji Ken x Sano Manjirou
Bối cảnh: vào một ngày mưa nặng hạt ở Tokyo
________________Một buổi chiều bình thường như bao ngày khác, chỉ là không khí có chút ẩm ướt, mây đen từ từ kéo đến như thể báo hiệu trời sắp mưa. Gã bước đi trên đường một cách nặng nề. Draken ghét mưa, hay đơn giản hơn là gã ghét những cơn mưa không báo trước. Bởi chúng sẽ làm cho quần áo gã ướt đẫm và dính vào người. Rất khó chịu!Draken cố chạy thật nhanh để tìm chỗ trú mưa gần nhất. May thay, ở cách đó không xa có một trạm xe buýt. Không đông lắm, chỉ có hai người đang ngồi đợi xe tới. Gã chạy nhanh về phía đó, tránh cho mấy hạt mưa thấm vào người.Gió bắt đầu thổi to hơn, những cái cây bên đường cũng ngả nghiêng theo chiều gió.-Chết tiệt! Mấy cơn mưa bất chợt lúc nào cũng là đáng ghét nhất. Draken thầm nghĩ như vậy"Tí tách, tí tách" những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, ở phía xa, có bóng dáng của một người đang chạy lại, trên tay còn cầm một cái túi giấy. Người nọ chạy nhanh lại. Cậu ta có một mái tóc dài màu vàng nhạt, trên mặt và tóc vẫn còn vươn vài giọt nước mưa. Miệng khép mở thở gấp vì chạy quá nhanh-Phù, vừa kịp lúc. May mà vẫn chưa dính nước mưa. Cậu trai khẽ lẩm bẩmEm quay sang nhìn gã, khiến gã bất ngờ. Draken thề với trời, mình và em chả quen biết gì nhau. Vậy mà đôi mắt đen thăm thẳm của em nhìn gã, thể như cả hai đã quen biết nhau từ thuở nào.-Nhìn anh có vẻ bực bội chuyện gì đó. Muốn ăn cùng không? Vừa nói xong, Manjirou liền lấy trong túi giấy ra hai cái taiyaki. Một cái cho em và một cái cho gã.-Không cần. Draken đáp lại-Hể, không ngờ có người lại ghét taiyaki đó. Nó ngon vậy mà có người còn chê ỏng chê eo. Không ăn thì thôi chứ biết làm sao giờ. Tiếc ghê! Người khác nhìn vào thì có vẻ như Manjirou đang tự nói một mình. Nhưng với Draken thì không, gã biết em đang nói móc mình.-Hôm nay là ngày quái gì vậy? Từ chiều đến giờ xui như chó ấy!-Rồi rồi, tôi ăn là được chứ gì. Mau đưa đây và ngưng kiểu nói móc đó đi. Draken bất lực, đành nhận lấy chiếc taiyaki trong tay em.Mệt ghê! Sao không ăn ngay từ đầu, để cho em đỡ tốn nước bọt.Manjirou nở một nụ cười thật tươi. Quả nhiên không có ai có thể từ chối sự mời gọi của taiyaki mà.-Nè nè, anh tên gì?-Hỏi tên người ta mà không nói tên mình là vô duyên lắm đấy.-Có cái tên mà làm thấy gớm. Em phồng má, phụng phịu nói-Sano Manjirou, còn anh?-Ryuguji Ken
_________________xin lỗi vì chương này không đủ 1000 từ tại vì tôi chia nó thành 2 chương.chương này không liên quan đến tình cảm lắm, chỉ đơn giản là lần đầu gặp mặt của hai ẻm thôi.mong các cậu cảm thấy hài lònghỏi nè, sao các cậu tìm thấy truyện của tớ vậy? chính chủ còn không tìm thấy truyện của mình đây =))cảm ơn các cậu đã ủng hộ, một ngày tốt lành <3
Bối cảnh: vào một ngày mưa nặng hạt ở Tokyo
________________Một buổi chiều bình thường như bao ngày khác, chỉ là không khí có chút ẩm ướt, mây đen từ từ kéo đến như thể báo hiệu trời sắp mưa. Gã bước đi trên đường một cách nặng nề. Draken ghét mưa, hay đơn giản hơn là gã ghét những cơn mưa không báo trước. Bởi chúng sẽ làm cho quần áo gã ướt đẫm và dính vào người. Rất khó chịu!Draken cố chạy thật nhanh để tìm chỗ trú mưa gần nhất. May thay, ở cách đó không xa có một trạm xe buýt. Không đông lắm, chỉ có hai người đang ngồi đợi xe tới. Gã chạy nhanh về phía đó, tránh cho mấy hạt mưa thấm vào người.Gió bắt đầu thổi to hơn, những cái cây bên đường cũng ngả nghiêng theo chiều gió.-Chết tiệt! Mấy cơn mưa bất chợt lúc nào cũng là đáng ghét nhất. Draken thầm nghĩ như vậy"Tí tách, tí tách" những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, ở phía xa, có bóng dáng của một người đang chạy lại, trên tay còn cầm một cái túi giấy. Người nọ chạy nhanh lại. Cậu ta có một mái tóc dài màu vàng nhạt, trên mặt và tóc vẫn còn vươn vài giọt nước mưa. Miệng khép mở thở gấp vì chạy quá nhanh-Phù, vừa kịp lúc. May mà vẫn chưa dính nước mưa. Cậu trai khẽ lẩm bẩmEm quay sang nhìn gã, khiến gã bất ngờ. Draken thề với trời, mình và em chả quen biết gì nhau. Vậy mà đôi mắt đen thăm thẳm của em nhìn gã, thể như cả hai đã quen biết nhau từ thuở nào.-Nhìn anh có vẻ bực bội chuyện gì đó. Muốn ăn cùng không? Vừa nói xong, Manjirou liền lấy trong túi giấy ra hai cái taiyaki. Một cái cho em và một cái cho gã.-Không cần. Draken đáp lại-Hể, không ngờ có người lại ghét taiyaki đó. Nó ngon vậy mà có người còn chê ỏng chê eo. Không ăn thì thôi chứ biết làm sao giờ. Tiếc ghê! Người khác nhìn vào thì có vẻ như Manjirou đang tự nói một mình. Nhưng với Draken thì không, gã biết em đang nói móc mình.-Hôm nay là ngày quái gì vậy? Từ chiều đến giờ xui như chó ấy!-Rồi rồi, tôi ăn là được chứ gì. Mau đưa đây và ngưng kiểu nói móc đó đi. Draken bất lực, đành nhận lấy chiếc taiyaki trong tay em.Mệt ghê! Sao không ăn ngay từ đầu, để cho em đỡ tốn nước bọt.Manjirou nở một nụ cười thật tươi. Quả nhiên không có ai có thể từ chối sự mời gọi của taiyaki mà.-Nè nè, anh tên gì?-Hỏi tên người ta mà không nói tên mình là vô duyên lắm đấy.-Có cái tên mà làm thấy gớm. Em phồng má, phụng phịu nói-Sano Manjirou, còn anh?-Ryuguji Ken
_________________xin lỗi vì chương này không đủ 1000 từ tại vì tôi chia nó thành 2 chương.chương này không liên quan đến tình cảm lắm, chỉ đơn giản là lần đầu gặp mặt của hai ẻm thôi.mong các cậu cảm thấy hài lònghỏi nè, sao các cậu tìm thấy truyện của tớ vậy? chính chủ còn không tìm thấy truyện của mình đây =))cảm ơn các cậu đã ủng hộ, một ngày tốt lành <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com