Allmikey Khoi Nguyen
Thần thiếp trong suy nghĩ của tui là: Thần trong thần tử, thiếp trong thiếp thất mà Mikey ở fic này lại là phi tần cho nên xưng hô 'thần thiếp' là trung tính.
~•~Kurokawa Izana là một vị vua anh minh và tài giỏi, ngay từ khi hắn là hoàng tử thôi thì đế uy trên người đã lộ rõ rồi.Hắn muốn bành trướng lãnh thổ của Thiên Trúc và muốn nắm giữ hết toàn bộ những gì mà tổ tiên của hắn không thể lấy được hoặc là mất đi.Trong đó có cả đất nước Vạn Đông nhỏ bé mà mạnh mẽ kia, Izana nhìn cái tên mà mình luôn khát vọng đang ở trên bản đồ rồi sau đó giả vờ làm thương nhân trà trộn vào đất nước kia. Và tại nơi đó, hắn ta bắt gặp Shinichirou và đã ái mộ con người đó.Người đó là một con người rất ôn nhu và mạnh mẽ, người đó chính là tín ngưỡng cả đời của Izana thế nhưng Izana cũng biết mình sẽ không bao giờ có thể vì ái tình mà buông bỏ cho dục vọng bành trướng quốc gia của mình được.Cho nên khi lên ngôi, hắn thống lĩnh quân đội của mình và đánh vào những vị trí hiểm yếu của Vạn Đông, hắn nghĩ rằng chỉ cần đè bẹp được đất nước đó thì dù là giang sơn hay Shinichirou cũng đều sẽ thuộc về hắn.Đó là cho đến khi hắn bắt gặp Sano Manjirou, người đó có dung mạo và tính cách giống hệt với Shinichirou, và người ấy chính là điểm yếu của kẻ thù khó nhai nhất trên chiến trường của hắn.Hắn đã cho người sử dụng ám chiêu lên người của Baji và thành công uy hiếp Vạn Đông mang Manjirou giao nộp cho Thiên Trúc. Hắn chứng kiến cảnh tượng Manjirou ôm siết lấy bờ vai to lớn của Baji bằng đôi mắt lạnh lùng và khinh miệt.Manjirou chỉ là một quân cờ để cho hắn thâu tóm Vạn Đông mà thôi, hắn sẽ không bao giờ để con người như Manjirou đi vào trái tim của hắn đâu, không đời nào !Rồi khi lâm hạnh Manjirou hắn cố ý gọi tên của Shinichirou và nhìn đôi mắt đen thẫm ấy ánh lên tia lửa giận. Manjirou sẽ hận hắn và một ngày nào đó hắn sẽ tự tay giết chết y, giết chết thế thân của Shinichirou."Rồi đến một lúc nào đó bệ hạ sẽ bị cắn ngược bởi chính sự kiêu ngạo của mình."Hoàng hậu lãnh đạm nói với Izana khi cả hai đang cùng nhau thưởng trà ở nhà thủy tạ, Izana không nói gì mà lặng lẽ uống một ngụm trà, nàng ta biết là Izana không có ý định nghe mình cho nên chỉ ưu nhã lấy một ít mồi rải xuống hồ cho cá ăn.Nàng cảm nhận được mặt hồ ở hậu cung đang dần thay đổi, nó đang biến đổi từ dáng vẻ bình yên sang dáng vẻ hỗn loạn khi bị một viên đá ném xuống mặt hồ, mà viên đá khiến mặt hồ lay động ấy lại chính vị Thục phi mà bệ hạ mang về kia.Thục phi đã luôn bị các phi tần khác cô lập và đâm chọt kể từ khi bước vào hậu cung, nàng ta thân là Hoàng hậu lại chẳng hề có động thái gì để giúp đỡ Manjirou cả, đơn giản là vì nàng ta cũng rất không vừa lòng khi bệ hạ lại tự tiện nạp thêm một nam phi vào hậu cung dù triều thần đều ngăn cản."Thục phi là một người rất an phận, y không để tâm đến tranh đấu nhưng vì bệ hạ mà y đã phải chịu rất nhiều thứ đấy."Hoàng hậu ngày còn nhỏ chính là bạn thân của Izana, nàng ta là một người có chủ kiến và lập trường của riêng mình nhưng vì gia tộc của nàng là gia tộc có công lập quốc cho nên cha nàng và Tiên đế đã thỏa thuận, Izana cũng vì thế mà thú nàng, nàng làm chính thê của Izana đã bao năm lại thêm việc là bạn từ thuở nhỏ nên những gì hắn đang suy tính nàng đều hiểu rõ cả."Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng, xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương."Hoàng hậu xoay đầu lại, người đến chính là Thục phi vừa mới đến đây được một năm, Thục phi xinh đẹp, dịu dàng lại rất an tĩnh cho nên thú thật là nàng có chút yêu thích người này, chỉ là việc y một bước đi lên thẳng phi vị đã khiến cho nàng cùng các nữ nhân trong cung cảm thấy e ngại."Đứng lên đi."Izana không nhạt không mặn nói Manjirou đứng lên, y cũng nghe lời mà đứng lên, lúc này Hoàng hậu mới để ý là y còn mang theo một chiếc đàn tỳ bà rất đẹp.Trong chốn hậu cung tràn đầy thị phi này, việc một phi tần biết đánh đàn hay thêu thùa nấu nướng đều là lẽ thường tình và không mấy lạ lẫm, nhưng đây lại là một nam phi và người đó còn từng là Mạch vương gia rất cao quý của nước Vạn Đông nữa cho nên nàng mới cảm thấy bất ngờ.Izana đặt tách trà xuống rồi thuận miệng hỏi thăm tình hình của y, giọng nói tràn ngập nhu tình cùng cưng chiều khiến Hoàng hậu rợn hết cả gáy, Manjirou rũ mắt không đáp rồi ngồi xuống ghế chỉnh chỉnh đàn.Tiếng đàn trong trẻo và thanh nhã khiến cho Hoàng hậu cùng Izana rất thưởng thức, nàng ngắm nhìn khuôn mặt vô cảm của Thục phi và Izana đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh mình rồi hơi thở dài.Thục phi quả nhiên là bị bệ hạ xem như một món đồ chơi để tiêu khiển rồi, chỉ cần Thục phi đau khổ hay mệt mỏi là bệ hạ sẽ vô cùng vui mừng và hài lòng, nàng không biết vì sao bệ hạ lại ghét Thục phi đến vậy nhưng thân là một vị Hoàng hậu cũng như là thê tử của Izana thì nàng không thể nào lên tiếng giúp đỡ Thục phi được.Huống chi trong đôi mắt tĩnh lặng kia của Thục phi lại hoàn toàn không có chút lo sợ hay chịu thua nào cả, một đóa mộc lan với hương thơm ưu nhã nhưng thân mình lại cứng rắn thật khiến cho Hoàng hậu tò mò rằng y sẽ làm ra việc sóng gió gì về sau đây.Thục phi nhẹ nhàng đứng lên rồi hướng hai người hành lễ, y im lặng đi đến rồi lại im lặng rời đi khiến cho Hoàng hậu vô thức rất muốn biết y đang suy nghĩ điều gì.Rồi từ vô thức đã biến thành nghiêm túc, nàng bỗng chốc nhận ra rằng Thục phi mà nàng nghĩ rằng an tĩnh đã dần dần giơ ra nanh vuốt của mình, bên ngoài y vẫn là một con người an tĩnh và hiền dịu nhưng bên trong y lại âm thầm bành trướng thế lực của mình.15 năm, Thục phi mất 15 năm để nắm được Izana trong bàn tay của mình, Hoàng hậu trầm mặc nhìn đôi mắt màu tử đằng của Izana từ hờ hững lạnh nhạt hóa thành hứng thú rồi cuối cùng là hóa thành yêu thương dạt dào với vị nam phi duy nhất trong hậu cung của mình.Mà Thục phi năm nào đã được tấn phong lên Quý phi và trở thành sự tồn tại không thể nào xem thường được ở hậu cung. Nàng ngắm nhìn các nữ nhân căm ghét Manjirou giờ đây trở nên rụt rè và sợ hãi mà không biết nên nói gì mới phải, Thục phi, à là Thục quý phi mới đúng đã trở thành báu vật trong tay của bệ hạ mất rồi.Ngài mỗi ngày đều ghé qua cung của Quý phi ngồi một chút hoặc là cho gọi Quý phi đến thư phòng để y mài mực cho hoặc thi thoảng là cùng với y thảo luận về tình hình dân an, Thục Quý phi vẫn như cũ là bộ dáng không mặn không nhạt đã triệt để làm bệ hạ nổi lên hứng thú.Ngài muốn thay thế vị trí của Baji Keisuke trong tim của vị nam phi này nhưng dù có cố gắng đến đâu thì mỹ nhân vẫn như cũ tỏ ra lạnh nhạt, Hoàng hậu nhìn Thục Quý phi đang ngồi dưới mình ở ghế ngồi bên trái rồi nhẹ nhàng xoa lên cái bụng căng tròn của mình.Sau hơn 14 năm là Hoàng hậu của Thiên Trúc thì nàng cuối cùng đã thành công mang thai rồi, không phải là do nàng không muốn mà là do Hoàng thượng mỗi lần đến Phụng Nghi cung đều rất hờ hững nên nàng cũng sinh ra chán ghét với việc thị tẩm luôn.Nhìn Thục Quý phi mỗi ngày đều khó chịu ngồi trên ghế khiến cho nàng không ngừng cảm thán, nếu như Thục Quý phi mà là nữ thì chắc bây giờ y đã hạ sinh ra rất nhiều hoàng tử và công chúa cho bệ hạ rồi.Nhưng mà nếu Thục Quý phi có là nữ thật thì y cũng chả thèm tiến cung làm gì đâu, nàng ta thở dài rồi phất tay mời các vị phi tần khác ra về, Thục Quý phi được cho về thì hai mắt có chút sáng rực lên khiến Hoàng hậu không khỏi có chút bất đắc dĩ."Thục Quý phi thật sự là một tuyệt sắc mỹ nhân, dù cho đã 30 rồi nhưng nhan sắc lẫn phong thái vẫn không hao tổn đi chút nào."Một nữ nhân than thở nói, Hoàng thượng là người tham công tiếc việc cho nên thông thường rất ít đến hậu cung, vì thế mà hoàng tử công chúa dưới gối của ngài cũng rất ít ỏi, đến tận lúc này cũng chỉ có ba hoàng tử và bốn công chúa thôi mà trong đó lại có một hoàng tử và ba công chúa đã chết yểu mới khiến người khác phải lạnh lòng.Manjirou đi ra khỏi Phượng Nghi cung, ngoài trời bây giờ tuyết đã rơi rất dày rồi cho nên Sanzu cũng liền đưa cho y noãn lô để sưởi ấm hai tay, y nhận lấy noãn lô rồi sau đó chậm rãi đi về cung của mình nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.Tối ấy Manjirou lại được triệu đến tẩm điện của Izana, nam nhân tóc trắng thấy người đã đến rồi thì đi đến kêu y ngồi xuống dùng thiện với mình, Manjirou lặng lẽ ngồi xuống rồi rót rượu ra ly mời Izana uống trước rồi tự tay rót canh ra chén cho hắn, hắn mỉm cười nhìn Manjirou ân cần rót canh ra chén cho mình rồi sau đó cũng gắp một miếng thịt vào chén cho y."Chàng ăn nhiều một chút, trẫm thấy chàng dạo này đã ít thịt đi rồi đấy."Manjirou nhìn miếng thịt nóng hổi trong chén mình rồi nhẹ nhàng bảo bản thân chỉ là không quen với khí trời thay đổi đột ngột thôi, Izana nghe đến đó thì thở dài nhè nhẹ."Chỉ thương cho bá tánh năm nay phải trải qua mùa đông khắc nghiệt nhưng cũng thật may là chúng ta đã biết trước cho nên đã chuẩn bị áo bông và than củi cho họ.""Hoàng thượng anh minh, thời gian qua người đã vất vả rồi cho nên thần thiếp xin tự uống ba ly để tỏ lòng cung kính."Izana nhẹ cười nhìn y uống ba ly rượu đầy, hắn nắm nhẹ lấy tay của y rồi nói rằng nếu không có y mẫn cảm thì đến giờ dân chúng mới là người thiệt thòi, Manjirou im lặng cúi gằm mặt, Izana lại gắp thêm ít đồ vào chén của y rồi kêu y hãy ăn nhiều một chút.Đến khi ăn xong rồi thì Izana nắm lấy tay y, hắn kéo y đến ngồi cạnh mình rồi sau đó hỏi y về một số việc vặt vãnh, Manjirou im lặng nghe hắn nói rồi góp ý nhẹ nhàng cho Izana, hắn mỉm cười nghe y nói rồi sau đó hài lòng kéo Manjirou ngồi lên đùi của mình, y cảm thấy điều này là không hợp với lễ cho nên liền định bụng đứng lên.Izana giữ y lại rồi hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của y, y nhẹ nhàng hé miệng ra rồi bị Izana giữ gáy hôn lên đầy mãnh liệt, Manjirou bị hôn đến gò má ửng đỏ nhưng Izana nào có để tâm, hắn xoa nhẹ vòng eo tinh tế của y rồi sau đó tách môi của cả hai ra."Bệ hạ..."Izana chau mày giữ cằm của Manjirou rồi vuốt ve đầy nhẹ nhàng, hắn đã bao nhiêu lần nói với y rằng hãy gọi y là Izana khi ở riêng đi nhưng xem ra là người này hoàn toàn không để lời của hắn vào lòng rồi."Thục Quý phi à, trẫm đã nói với chàng là hãy gọi trẫm là Izana lúc ở riêng rồi mà."Manjirou gạt tay của Izana ra rồi ngồi ở ghế bên cạnh, y lắc đầu bảo lễ không thể phế rồi sau đó uống trà để làm giảm bớt sự ngại ngùng của mình, hắn nheo mắt nhìn Manjirou rồi sau đó chậm rãi hỏi."Chàng vẫn để việc kia trong lòng sao ?"Manjirou trầm mặt rồi sau đó bị Izana thô bạo kéo lên, hắn bóp lấy cằm của y rồi sau đó ép y phải nhìn về phía mình, trong đôi mắt màu tử đằng ấy chính là sự bình thản cùng độc đoán."Trẫm cho phép chàng được nghĩ về kẻ đã khuất kia nhưng nếu chàng vẫn cứ cố chấp nhớ về tên đó thì trẫm nhất quyết sẽ không để yên đâu."Manjirou trừng mắt nhìn Izana rồi sau đó nghiến răng nói."Bệ hạ muốn giết một kẻ đã chết như thế nào ? Nghiền xương của hắn thành tro sao ?""Phải, trẫm sẽ nghiền xương của hắn ra thành tro rồi sau đó tán hồn của hắn."Izana lạnh lẽo nhìn xuống Manjirou rồi sau đó hài lòng nhìn sắc mặt của y biến đổi, dù đã hơn 15 năm trôi qua rồi nhưng Manjirou vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình khi nhắc về Baji, hắn tối tăm mặt mày xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của y rồi nhẹ nhàng nói."Đã đến giờ rồi, mau về giường nào Manjirou." Y bị kéo đến long sàn và bị hắn ta thô bạo đè xuống. Ngay từ đầu quan hệ của hai người bọn họ đã là gượng ép rồi thì kết cục cuối cùng cũng sẽ là gượng ép mà thôi, hắn giữ tay y ở trên đầu rồi đó từ từ tiến vào.Manjirou cắn môi nén tiếng rên rỉ của mình nhưng Izana lại không cho phép y kìm hãm lại tiếng rên của mình, hắn dùng tay niết nhẹ môi của y rồi ra lệnh cho y rên ra, Manjirou nhìn hắn đầy căm hận rồi quay mặt đi nơi khác để khỏi phải nhìn mặt của kẻ mà mình hận nhất."Manjirou của ta, ngươi là của ta, của ta cả về linh hồn lẫn thể xác."Hắn ta lẩm bẩm nói rồi mê đắm trượt môi mình lên tấm lưng trơn láng ướt đẫm mồ hôi của y, y run rẩy cả người, mái tóc vàng dài như suối tán loạn nằm trên giường hòa cùng với những sợi tóc trắng muốt của hắn.Trẫm sẽ mãi mãi giam cầm ngươi, ngươi không thể chối từ được mảnh tình cảm này đâu. Izana nằm đè lên trên lưng của Manjirou rồi lấy tay mình đan chặt vào tay của y.Mỗi đêm thị tẩm đều là những đêm mặn nồng tràn đầy cảm xúc, Manjirou nặng nề thiếp đi rồi được Izana bế vào phòng tắm.Rèm che rũ xuống che giấu đi hình ảnh hai con người đang quấn quýt lấy nhau.
~•~Ta luôn tự hỏi rằng Manjirou đã có bao giờ yêu ta thật lòng như cách mà y yêu quyền lực hay không. Sanzu nghĩ vậy khi nhìn Manjirou đang sửa lại dây đàn của mình, Manjirou vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp và nhẹ nhàng như vậy nhưng y đã thay đổi mất rồi.Y bắt đầu yêu quyền lực và điên cuồng bành trướng thế lực của mình, Sanzu lặng lẽ nhìn Manjirou đang dần thay đổi rồi cũng cười rộ lên đầy quái dị.Chỉ cần là Manjirou muốn thì gã sẽ chắp tay dâng cả thiên hạ này lên cho y, gã sẽ là cây kiếm thay y tàn sát những kẻ ngáng đường và gã sẽ là kẻ trung thành nhất có tư cách được ở gần bên cạnh Manjirou.Manjirou sau khi chỉnh xong dây đàn thì bất chợt bị dây đàn cứa mạnh vào tay đến bật máu, Sanzu đi đến cầm tay y lên mút nhẹ thì bị y rút mạnh tay về, Sanzu hụt hẫng nhìn y rút tay về rồi sau đó lặng lẽ đứng lên và đi đến chỗ khác.Gã biết Manjirou không hề yêu gã, Ryuguji Ken hay là Kurokawa Izana, y bây giờ chỉ yêu duy nhất bản thân mình mà thôi.Nhưng dù đã biết rồi thì Sanzu vẫn yêu chủ nhân mình một cách điên cuồng, gã muốn chạm vào Manjirou nhiều hơn và muốn chủ nhân để ý đến gã nhiều hơn.Cho nên gã đã ám sát Kurokawa Izana, Manjirou cứng người nhìn Sanzu bị áp giải đến trước mặt mình và sau lưng là Izana sắc mặt âm trầm thì hai tay liền siết lại."Bệ hạ, tại sao người lại áp giải Sanzu.""Bẩm Thục Quý phi nương nương, Sanzu thị vệ nửa đêm lao vào tẩm điện muốn ám sát bệ hạ nhưng may mà thần phật phù hộ cho nên bệ hạ vẫn an toàn."Manjirou đúng thật là rất muốn giết chết Izana thế nhưng y biết bây giờ không phải là thời điểm để ra tay, y lạnh mắt nhìn Sanzu rồi đi đến và tát vào mặt gã."Tại sao ngươi lại làm vậy ?"Sanzu nhoẻn miệng cười, đôi mắt màu lục bích ấy nhẹ nhàng nhìn lên Manjirou rồi cẩn thận khắc họa hình bóng của y vào trong tâm hồn mình."Vì thần vẫn luôn yêu người, chủ nhân."Cả căn phòng im phăng phắc trước lời thú nhận của Sanzu, Izana nhướng mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Manjirou rồi sau đó chắp tay ra sau lưng, thái giám bên cạnh Manjirou thấy không ổn thì liền đạp Sanzu một cái."Ngươi làm cái gì vậy !?"Manjirou hét lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia lửa giận, y đi lại đỡ lấy Sanzu nhưng Izana đã quyết định kéo mạnh y đến chỗ của mình, y giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay của Izana thế nhưng dù cho có giãy thế nào thì tay của Izana vẫn cứ như gọng kìm mà bóp chặt cổ tay gầy guộc."Quý phi, chàng hãy bình tĩnh lại nào."Manjirou căm tức nhìn Izana mãi cũng quen, y dù rằng có lợi dụng Sanzu nhưng tuyệt đối là không muốn để Sanzu tự tìm đường chết, Sanzu ngẩng đầu rồi xoay người về phía của Manjirou."Chủ nhân, thần yêu người cho nên thần muốn giải thoát người khỏi đây.""Giải thoát ? Ngươi đừng quên rằng việc Quý phi đến đây chính là tự nguyện chứ."Sanzu cười lớn, gã nhìn Izana đầy hằn học rồi sau đó tự cắn một thứ gì đó trong miệng của mình, Manjirou gạt tay của Izana ra rồi xông lại đỡ lấy thân thể đang đổ ập xuống của Sanzu."Haruchiyo ! Haruchiyo, ngươi làm sao vậy ?"Gã mỉm cười nhìn Manjirou rồi sau đó dịu dàng nói."Thần thật sự rất thích nhìn thấy người cười thưa chủ nhân.... thế nên, dù có chết, thần nhất định cũng sẽ bảo vệ người."Tựa như ngày ấy ngài vì bảo vệ tôi mà lao ra đánh đuổi bọn nhóc láo toét kia vậy. Sanzu mỉm cười, hai vết sẹo của gã hơi nhăn lại khiến Manjirou đỏ mắt òa khóc.Sanzu, ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi, Manjirou nhìn thi thể của Sanzu bị lôi đi rồi âm thầm thề.Izana đi đến gạt nước mắt của y đi rồi nhẹ nhàng ôm lấy y."Đừng sợ, có trẫm ở đây rồi."
~•~
~•~Kurokawa Izana là một vị vua anh minh và tài giỏi, ngay từ khi hắn là hoàng tử thôi thì đế uy trên người đã lộ rõ rồi.Hắn muốn bành trướng lãnh thổ của Thiên Trúc và muốn nắm giữ hết toàn bộ những gì mà tổ tiên của hắn không thể lấy được hoặc là mất đi.Trong đó có cả đất nước Vạn Đông nhỏ bé mà mạnh mẽ kia, Izana nhìn cái tên mà mình luôn khát vọng đang ở trên bản đồ rồi sau đó giả vờ làm thương nhân trà trộn vào đất nước kia. Và tại nơi đó, hắn ta bắt gặp Shinichirou và đã ái mộ con người đó.Người đó là một con người rất ôn nhu và mạnh mẽ, người đó chính là tín ngưỡng cả đời của Izana thế nhưng Izana cũng biết mình sẽ không bao giờ có thể vì ái tình mà buông bỏ cho dục vọng bành trướng quốc gia của mình được.Cho nên khi lên ngôi, hắn thống lĩnh quân đội của mình và đánh vào những vị trí hiểm yếu của Vạn Đông, hắn nghĩ rằng chỉ cần đè bẹp được đất nước đó thì dù là giang sơn hay Shinichirou cũng đều sẽ thuộc về hắn.Đó là cho đến khi hắn bắt gặp Sano Manjirou, người đó có dung mạo và tính cách giống hệt với Shinichirou, và người ấy chính là điểm yếu của kẻ thù khó nhai nhất trên chiến trường của hắn.Hắn đã cho người sử dụng ám chiêu lên người của Baji và thành công uy hiếp Vạn Đông mang Manjirou giao nộp cho Thiên Trúc. Hắn chứng kiến cảnh tượng Manjirou ôm siết lấy bờ vai to lớn của Baji bằng đôi mắt lạnh lùng và khinh miệt.Manjirou chỉ là một quân cờ để cho hắn thâu tóm Vạn Đông mà thôi, hắn sẽ không bao giờ để con người như Manjirou đi vào trái tim của hắn đâu, không đời nào !Rồi khi lâm hạnh Manjirou hắn cố ý gọi tên của Shinichirou và nhìn đôi mắt đen thẫm ấy ánh lên tia lửa giận. Manjirou sẽ hận hắn và một ngày nào đó hắn sẽ tự tay giết chết y, giết chết thế thân của Shinichirou."Rồi đến một lúc nào đó bệ hạ sẽ bị cắn ngược bởi chính sự kiêu ngạo của mình."Hoàng hậu lãnh đạm nói với Izana khi cả hai đang cùng nhau thưởng trà ở nhà thủy tạ, Izana không nói gì mà lặng lẽ uống một ngụm trà, nàng ta biết là Izana không có ý định nghe mình cho nên chỉ ưu nhã lấy một ít mồi rải xuống hồ cho cá ăn.Nàng cảm nhận được mặt hồ ở hậu cung đang dần thay đổi, nó đang biến đổi từ dáng vẻ bình yên sang dáng vẻ hỗn loạn khi bị một viên đá ném xuống mặt hồ, mà viên đá khiến mặt hồ lay động ấy lại chính vị Thục phi mà bệ hạ mang về kia.Thục phi đã luôn bị các phi tần khác cô lập và đâm chọt kể từ khi bước vào hậu cung, nàng ta thân là Hoàng hậu lại chẳng hề có động thái gì để giúp đỡ Manjirou cả, đơn giản là vì nàng ta cũng rất không vừa lòng khi bệ hạ lại tự tiện nạp thêm một nam phi vào hậu cung dù triều thần đều ngăn cản."Thục phi là một người rất an phận, y không để tâm đến tranh đấu nhưng vì bệ hạ mà y đã phải chịu rất nhiều thứ đấy."Hoàng hậu ngày còn nhỏ chính là bạn thân của Izana, nàng ta là một người có chủ kiến và lập trường của riêng mình nhưng vì gia tộc của nàng là gia tộc có công lập quốc cho nên cha nàng và Tiên đế đã thỏa thuận, Izana cũng vì thế mà thú nàng, nàng làm chính thê của Izana đã bao năm lại thêm việc là bạn từ thuở nhỏ nên những gì hắn đang suy tính nàng đều hiểu rõ cả."Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng thượng, xin thỉnh an Hoàng hậu nương nương."Hoàng hậu xoay đầu lại, người đến chính là Thục phi vừa mới đến đây được một năm, Thục phi xinh đẹp, dịu dàng lại rất an tĩnh cho nên thú thật là nàng có chút yêu thích người này, chỉ là việc y một bước đi lên thẳng phi vị đã khiến cho nàng cùng các nữ nhân trong cung cảm thấy e ngại."Đứng lên đi."Izana không nhạt không mặn nói Manjirou đứng lên, y cũng nghe lời mà đứng lên, lúc này Hoàng hậu mới để ý là y còn mang theo một chiếc đàn tỳ bà rất đẹp.Trong chốn hậu cung tràn đầy thị phi này, việc một phi tần biết đánh đàn hay thêu thùa nấu nướng đều là lẽ thường tình và không mấy lạ lẫm, nhưng đây lại là một nam phi và người đó còn từng là Mạch vương gia rất cao quý của nước Vạn Đông nữa cho nên nàng mới cảm thấy bất ngờ.Izana đặt tách trà xuống rồi thuận miệng hỏi thăm tình hình của y, giọng nói tràn ngập nhu tình cùng cưng chiều khiến Hoàng hậu rợn hết cả gáy, Manjirou rũ mắt không đáp rồi ngồi xuống ghế chỉnh chỉnh đàn.Tiếng đàn trong trẻo và thanh nhã khiến cho Hoàng hậu cùng Izana rất thưởng thức, nàng ngắm nhìn khuôn mặt vô cảm của Thục phi và Izana đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên cạnh mình rồi hơi thở dài.Thục phi quả nhiên là bị bệ hạ xem như một món đồ chơi để tiêu khiển rồi, chỉ cần Thục phi đau khổ hay mệt mỏi là bệ hạ sẽ vô cùng vui mừng và hài lòng, nàng không biết vì sao bệ hạ lại ghét Thục phi đến vậy nhưng thân là một vị Hoàng hậu cũng như là thê tử của Izana thì nàng không thể nào lên tiếng giúp đỡ Thục phi được.Huống chi trong đôi mắt tĩnh lặng kia của Thục phi lại hoàn toàn không có chút lo sợ hay chịu thua nào cả, một đóa mộc lan với hương thơm ưu nhã nhưng thân mình lại cứng rắn thật khiến cho Hoàng hậu tò mò rằng y sẽ làm ra việc sóng gió gì về sau đây.Thục phi nhẹ nhàng đứng lên rồi hướng hai người hành lễ, y im lặng đi đến rồi lại im lặng rời đi khiến cho Hoàng hậu vô thức rất muốn biết y đang suy nghĩ điều gì.Rồi từ vô thức đã biến thành nghiêm túc, nàng bỗng chốc nhận ra rằng Thục phi mà nàng nghĩ rằng an tĩnh đã dần dần giơ ra nanh vuốt của mình, bên ngoài y vẫn là một con người an tĩnh và hiền dịu nhưng bên trong y lại âm thầm bành trướng thế lực của mình.15 năm, Thục phi mất 15 năm để nắm được Izana trong bàn tay của mình, Hoàng hậu trầm mặc nhìn đôi mắt màu tử đằng của Izana từ hờ hững lạnh nhạt hóa thành hứng thú rồi cuối cùng là hóa thành yêu thương dạt dào với vị nam phi duy nhất trong hậu cung của mình.Mà Thục phi năm nào đã được tấn phong lên Quý phi và trở thành sự tồn tại không thể nào xem thường được ở hậu cung. Nàng ngắm nhìn các nữ nhân căm ghét Manjirou giờ đây trở nên rụt rè và sợ hãi mà không biết nên nói gì mới phải, Thục phi, à là Thục quý phi mới đúng đã trở thành báu vật trong tay của bệ hạ mất rồi.Ngài mỗi ngày đều ghé qua cung của Quý phi ngồi một chút hoặc là cho gọi Quý phi đến thư phòng để y mài mực cho hoặc thi thoảng là cùng với y thảo luận về tình hình dân an, Thục Quý phi vẫn như cũ là bộ dáng không mặn không nhạt đã triệt để làm bệ hạ nổi lên hứng thú.Ngài muốn thay thế vị trí của Baji Keisuke trong tim của vị nam phi này nhưng dù có cố gắng đến đâu thì mỹ nhân vẫn như cũ tỏ ra lạnh nhạt, Hoàng hậu nhìn Thục Quý phi đang ngồi dưới mình ở ghế ngồi bên trái rồi nhẹ nhàng xoa lên cái bụng căng tròn của mình.Sau hơn 14 năm là Hoàng hậu của Thiên Trúc thì nàng cuối cùng đã thành công mang thai rồi, không phải là do nàng không muốn mà là do Hoàng thượng mỗi lần đến Phụng Nghi cung đều rất hờ hững nên nàng cũng sinh ra chán ghét với việc thị tẩm luôn.Nhìn Thục Quý phi mỗi ngày đều khó chịu ngồi trên ghế khiến cho nàng không ngừng cảm thán, nếu như Thục Quý phi mà là nữ thì chắc bây giờ y đã hạ sinh ra rất nhiều hoàng tử và công chúa cho bệ hạ rồi.Nhưng mà nếu Thục Quý phi có là nữ thật thì y cũng chả thèm tiến cung làm gì đâu, nàng ta thở dài rồi phất tay mời các vị phi tần khác ra về, Thục Quý phi được cho về thì hai mắt có chút sáng rực lên khiến Hoàng hậu không khỏi có chút bất đắc dĩ."Thục Quý phi thật sự là một tuyệt sắc mỹ nhân, dù cho đã 30 rồi nhưng nhan sắc lẫn phong thái vẫn không hao tổn đi chút nào."Một nữ nhân than thở nói, Hoàng thượng là người tham công tiếc việc cho nên thông thường rất ít đến hậu cung, vì thế mà hoàng tử công chúa dưới gối của ngài cũng rất ít ỏi, đến tận lúc này cũng chỉ có ba hoàng tử và bốn công chúa thôi mà trong đó lại có một hoàng tử và ba công chúa đã chết yểu mới khiến người khác phải lạnh lòng.Manjirou đi ra khỏi Phượng Nghi cung, ngoài trời bây giờ tuyết đã rơi rất dày rồi cho nên Sanzu cũng liền đưa cho y noãn lô để sưởi ấm hai tay, y nhận lấy noãn lô rồi sau đó chậm rãi đi về cung của mình nghỉ ngơi để nghỉ ngơi.Tối ấy Manjirou lại được triệu đến tẩm điện của Izana, nam nhân tóc trắng thấy người đã đến rồi thì đi đến kêu y ngồi xuống dùng thiện với mình, Manjirou lặng lẽ ngồi xuống rồi rót rượu ra ly mời Izana uống trước rồi tự tay rót canh ra chén cho hắn, hắn mỉm cười nhìn Manjirou ân cần rót canh ra chén cho mình rồi sau đó cũng gắp một miếng thịt vào chén cho y."Chàng ăn nhiều một chút, trẫm thấy chàng dạo này đã ít thịt đi rồi đấy."Manjirou nhìn miếng thịt nóng hổi trong chén mình rồi nhẹ nhàng bảo bản thân chỉ là không quen với khí trời thay đổi đột ngột thôi, Izana nghe đến đó thì thở dài nhè nhẹ."Chỉ thương cho bá tánh năm nay phải trải qua mùa đông khắc nghiệt nhưng cũng thật may là chúng ta đã biết trước cho nên đã chuẩn bị áo bông và than củi cho họ.""Hoàng thượng anh minh, thời gian qua người đã vất vả rồi cho nên thần thiếp xin tự uống ba ly để tỏ lòng cung kính."Izana nhẹ cười nhìn y uống ba ly rượu đầy, hắn nắm nhẹ lấy tay của y rồi nói rằng nếu không có y mẫn cảm thì đến giờ dân chúng mới là người thiệt thòi, Manjirou im lặng cúi gằm mặt, Izana lại gắp thêm ít đồ vào chén của y rồi kêu y hãy ăn nhiều một chút.Đến khi ăn xong rồi thì Izana nắm lấy tay y, hắn kéo y đến ngồi cạnh mình rồi sau đó hỏi y về một số việc vặt vãnh, Manjirou im lặng nghe hắn nói rồi góp ý nhẹ nhàng cho Izana, hắn mỉm cười nghe y nói rồi sau đó hài lòng kéo Manjirou ngồi lên đùi của mình, y cảm thấy điều này là không hợp với lễ cho nên liền định bụng đứng lên.Izana giữ y lại rồi hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của y, y nhẹ nhàng hé miệng ra rồi bị Izana giữ gáy hôn lên đầy mãnh liệt, Manjirou bị hôn đến gò má ửng đỏ nhưng Izana nào có để tâm, hắn xoa nhẹ vòng eo tinh tế của y rồi sau đó tách môi của cả hai ra."Bệ hạ..."Izana chau mày giữ cằm của Manjirou rồi vuốt ve đầy nhẹ nhàng, hắn đã bao nhiêu lần nói với y rằng hãy gọi y là Izana khi ở riêng đi nhưng xem ra là người này hoàn toàn không để lời của hắn vào lòng rồi."Thục Quý phi à, trẫm đã nói với chàng là hãy gọi trẫm là Izana lúc ở riêng rồi mà."Manjirou gạt tay của Izana ra rồi ngồi ở ghế bên cạnh, y lắc đầu bảo lễ không thể phế rồi sau đó uống trà để làm giảm bớt sự ngại ngùng của mình, hắn nheo mắt nhìn Manjirou rồi sau đó chậm rãi hỏi."Chàng vẫn để việc kia trong lòng sao ?"Manjirou trầm mặt rồi sau đó bị Izana thô bạo kéo lên, hắn bóp lấy cằm của y rồi sau đó ép y phải nhìn về phía mình, trong đôi mắt màu tử đằng ấy chính là sự bình thản cùng độc đoán."Trẫm cho phép chàng được nghĩ về kẻ đã khuất kia nhưng nếu chàng vẫn cứ cố chấp nhớ về tên đó thì trẫm nhất quyết sẽ không để yên đâu."Manjirou trừng mắt nhìn Izana rồi sau đó nghiến răng nói."Bệ hạ muốn giết một kẻ đã chết như thế nào ? Nghiền xương của hắn thành tro sao ?""Phải, trẫm sẽ nghiền xương của hắn ra thành tro rồi sau đó tán hồn của hắn."Izana lạnh lẽo nhìn xuống Manjirou rồi sau đó hài lòng nhìn sắc mặt của y biến đổi, dù đã hơn 15 năm trôi qua rồi nhưng Manjirou vẫn không thể khống chế được cảm xúc của mình khi nhắc về Baji, hắn tối tăm mặt mày xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của y rồi nhẹ nhàng nói."Đã đến giờ rồi, mau về giường nào Manjirou." Y bị kéo đến long sàn và bị hắn ta thô bạo đè xuống. Ngay từ đầu quan hệ của hai người bọn họ đã là gượng ép rồi thì kết cục cuối cùng cũng sẽ là gượng ép mà thôi, hắn giữ tay y ở trên đầu rồi đó từ từ tiến vào.Manjirou cắn môi nén tiếng rên rỉ của mình nhưng Izana lại không cho phép y kìm hãm lại tiếng rên của mình, hắn dùng tay niết nhẹ môi của y rồi ra lệnh cho y rên ra, Manjirou nhìn hắn đầy căm hận rồi quay mặt đi nơi khác để khỏi phải nhìn mặt của kẻ mà mình hận nhất."Manjirou của ta, ngươi là của ta, của ta cả về linh hồn lẫn thể xác."Hắn ta lẩm bẩm nói rồi mê đắm trượt môi mình lên tấm lưng trơn láng ướt đẫm mồ hôi của y, y run rẩy cả người, mái tóc vàng dài như suối tán loạn nằm trên giường hòa cùng với những sợi tóc trắng muốt của hắn.Trẫm sẽ mãi mãi giam cầm ngươi, ngươi không thể chối từ được mảnh tình cảm này đâu. Izana nằm đè lên trên lưng của Manjirou rồi lấy tay mình đan chặt vào tay của y.Mỗi đêm thị tẩm đều là những đêm mặn nồng tràn đầy cảm xúc, Manjirou nặng nề thiếp đi rồi được Izana bế vào phòng tắm.Rèm che rũ xuống che giấu đi hình ảnh hai con người đang quấn quýt lấy nhau.
~•~Ta luôn tự hỏi rằng Manjirou đã có bao giờ yêu ta thật lòng như cách mà y yêu quyền lực hay không. Sanzu nghĩ vậy khi nhìn Manjirou đang sửa lại dây đàn của mình, Manjirou vẫn là một mỹ nhân xinh đẹp và nhẹ nhàng như vậy nhưng y đã thay đổi mất rồi.Y bắt đầu yêu quyền lực và điên cuồng bành trướng thế lực của mình, Sanzu lặng lẽ nhìn Manjirou đang dần thay đổi rồi cũng cười rộ lên đầy quái dị.Chỉ cần là Manjirou muốn thì gã sẽ chắp tay dâng cả thiên hạ này lên cho y, gã sẽ là cây kiếm thay y tàn sát những kẻ ngáng đường và gã sẽ là kẻ trung thành nhất có tư cách được ở gần bên cạnh Manjirou.Manjirou sau khi chỉnh xong dây đàn thì bất chợt bị dây đàn cứa mạnh vào tay đến bật máu, Sanzu đi đến cầm tay y lên mút nhẹ thì bị y rút mạnh tay về, Sanzu hụt hẫng nhìn y rút tay về rồi sau đó lặng lẽ đứng lên và đi đến chỗ khác.Gã biết Manjirou không hề yêu gã, Ryuguji Ken hay là Kurokawa Izana, y bây giờ chỉ yêu duy nhất bản thân mình mà thôi.Nhưng dù đã biết rồi thì Sanzu vẫn yêu chủ nhân mình một cách điên cuồng, gã muốn chạm vào Manjirou nhiều hơn và muốn chủ nhân để ý đến gã nhiều hơn.Cho nên gã đã ám sát Kurokawa Izana, Manjirou cứng người nhìn Sanzu bị áp giải đến trước mặt mình và sau lưng là Izana sắc mặt âm trầm thì hai tay liền siết lại."Bệ hạ, tại sao người lại áp giải Sanzu.""Bẩm Thục Quý phi nương nương, Sanzu thị vệ nửa đêm lao vào tẩm điện muốn ám sát bệ hạ nhưng may mà thần phật phù hộ cho nên bệ hạ vẫn an toàn."Manjirou đúng thật là rất muốn giết chết Izana thế nhưng y biết bây giờ không phải là thời điểm để ra tay, y lạnh mắt nhìn Sanzu rồi đi đến và tát vào mặt gã."Tại sao ngươi lại làm vậy ?"Sanzu nhoẻn miệng cười, đôi mắt màu lục bích ấy nhẹ nhàng nhìn lên Manjirou rồi cẩn thận khắc họa hình bóng của y vào trong tâm hồn mình."Vì thần vẫn luôn yêu người, chủ nhân."Cả căn phòng im phăng phắc trước lời thú nhận của Sanzu, Izana nhướng mày nhìn sắc mặt tái nhợt của Manjirou rồi sau đó chắp tay ra sau lưng, thái giám bên cạnh Manjirou thấy không ổn thì liền đạp Sanzu một cái."Ngươi làm cái gì vậy !?"Manjirou hét lên, đôi mắt đen láy ánh lên tia lửa giận, y đi lại đỡ lấy Sanzu nhưng Izana đã quyết định kéo mạnh y đến chỗ của mình, y giãy dụa muốn thoát ra khỏi tay của Izana thế nhưng dù cho có giãy thế nào thì tay của Izana vẫn cứ như gọng kìm mà bóp chặt cổ tay gầy guộc."Quý phi, chàng hãy bình tĩnh lại nào."Manjirou căm tức nhìn Izana mãi cũng quen, y dù rằng có lợi dụng Sanzu nhưng tuyệt đối là không muốn để Sanzu tự tìm đường chết, Sanzu ngẩng đầu rồi xoay người về phía của Manjirou."Chủ nhân, thần yêu người cho nên thần muốn giải thoát người khỏi đây.""Giải thoát ? Ngươi đừng quên rằng việc Quý phi đến đây chính là tự nguyện chứ."Sanzu cười lớn, gã nhìn Izana đầy hằn học rồi sau đó tự cắn một thứ gì đó trong miệng của mình, Manjirou gạt tay của Izana ra rồi xông lại đỡ lấy thân thể đang đổ ập xuống của Sanzu."Haruchiyo ! Haruchiyo, ngươi làm sao vậy ?"Gã mỉm cười nhìn Manjirou rồi sau đó dịu dàng nói."Thần thật sự rất thích nhìn thấy người cười thưa chủ nhân.... thế nên, dù có chết, thần nhất định cũng sẽ bảo vệ người."Tựa như ngày ấy ngài vì bảo vệ tôi mà lao ra đánh đuổi bọn nhóc láo toét kia vậy. Sanzu mỉm cười, hai vết sẹo của gã hơi nhăn lại khiến Manjirou đỏ mắt òa khóc.Sanzu, ta nhất định sẽ trả thù cho ngươi, Manjirou nhìn thi thể của Sanzu bị lôi đi rồi âm thầm thề.Izana đi đến gạt nước mắt của y đi rồi nhẹ nhàng ôm lấy y."Đừng sợ, có trẫm ở đây rồi."
~•~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com