Allmikey Khoi Nguyen
Vạn Đông là một nước nhỏ nhưng binh lực cùng với vũ khí ở đây là mạnh nhất, cuộc sống của người dân ở đây luôn rất hạnh phúc và tràn ngập hi vọng.Manjirou cùng với Baji phóng ngựa chạy trên đồng cỏ lộng gió, mái tóc của cả hai tung bay lên khiến phong thái rạng rỡ cùng vô tư của thiếu niên được hiện rõ."Manjirou, hôm nay chúng ta đi ra bờ suối gần cánh rừng chơi đi."Baji cố ý thả chậm tốc độ lại để chờ vị hoàng tử kia đuổi kịp mình, y phóng ngựa đến gần chỗ gã rồi bảo."Dạo này ven rừng hay có thích khách, huynh trưởng nói ta đừng nên đến đó nhiều."Ừm, cũng phải nhỉ, Baji nhếch môi rồi cùng với Mikey cưỡi ngựa đi trên đồng cỏ thoáng đãng, gã nhìn Mikey đang nhắm mắt tận hưởng cơn gió đang thổi tới rồi chớp mắt thật nhiều.Sắp tới gã phải đi ra chiến trường rồi, gã chính là con trai của tướng quân dưới trướng Hoàng đế bệ hạ cho nên theo lẽ thường tình thì gã phải ra chiến trường đấu tranh cho đất nước, nhưng cũng như bao nam nhân khác ở tuổi này thì gã cũng có người mà mình không muốn rời xa.Ngày còn nhỏ, gã được cha mình dẫn đến trước mặt của thái tử Shinichirou, thái tử với phong thái điềm đạm cùng ôn nhu đã khiến cho Baji có ấn tượng rất mạnh, ấy vậy mà người mà gã phò tá lại không phải là vị thái tử ấy mà lại chính là vị đệ đệ của ngài.Sano Manjirou.Sau đó được vài ngày, gã đã nghĩ rằng việc mình hầu hạ cho Manjirou chính xác là một sai lầm. Nhóc con đó so với các vị hoàng tử khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, cưỡi ngựa, bắn cung, đánh đàn, đấu kiếm,... bất kỳ chỗ nào của nhóc con ấy cũng đều bốc ra hơi thở của sự kiêu ngạo và bốc đồng.Nhưng nhóc con sẽ không cãi lại lời của anh trai mình và cũng không bao giờ để những người cạnh mình gặp nguy hiểm, Baji làm thư đồng của Manjirou từ nhỏ, hai người gắn kết như keo sơn để rồi sau đó lại nảy sinh ra một thứ tình cảm khó nói.Baji yêu Manjirou, cái yêu này chính là loại tình cảm giữa nam và nữ, gã yêu y và yêu y đến tận cùng tâm can của mình, Manjirou cũng đã phát hiện ra tình cảm của gã và cả hai đã phát triển, vun vén cho đoạn tình cảm ngọt ngào và nhẹ nhàng này.Mà cuối cùng vẫn là không thể ở cạnh nhau, Baji yêu Manjirou nhưng đất nước vẫn cần một vị tướng quân dẫn dắt và bảo vệ, cả hai người im lặng không nói gì mà ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống ở phía chân trời."Manjirou, sắp tới có lẽ ta sẽ đi ra chiến trường."Lời chôn ở cuống họng cuối cùng cũng đã nói ra, Manjirou chau mày siết chặt lấy dây cương đang nắm ở trong tay. Y biết rồi sẽ có một ngày Baji phải đi ra chiến trường cho nên đã luôn thưa với phụ hoàng cùng huynh trưởng là hãy để mình ra chiến trường giết giặc cùng các tướng sĩ.Nhưng huynh trưởng không cho, huynh ấy biết y có tình cảm như thế nào với Baji và vẫn luôn mắt nhắm mắt mở trước việc hai người lén lút yêu nhau, và huynh ấy không cho y ra chiến trường nguy hiểm chỉ vì một tướng sĩ được."Khi nào ngươi về ?"Baji mỉm cười không nói, nụ cười của thiếu niên ấy vẫn như cũ thật ngông cuồng và rạng rỡ, Manjirou im lặng đi bên cạnh gã rồi khàn giọng nói."Hãy trở về bình yên, đó là mệnh lệnh của ta đấy.""Đó là lẽ đương nhiên, ngươi nhất định phải đợi ta quay về cưới đấy nhé."Manjirou phì cười vỗ vào lưng của Baji, phải là y cưới người này mới đúng chứ không phải là người này cưới y đâu. Tâm trạng của cả hai sau khi được thả lỏng rồi thì cũng trở nên dễ nói chuyện hơn, Baji cùng y ngồi trên thảm cỏ xanh mướt rồi quay sang nhìn Manjirou, y đang ngước đầu ngắm sao và mái tóc vàng của y cũng đang bị gió thổi nhẹ."Manjirou này."Manjirou xoay đầu lại và đôi môi của y bị chiếm lấy, đôi mắt đen láy tựa màn đêm dịu dàng lộ rõ vẻ hoảng hốt, gã giữ lấy gáy của y rồi hôn xuống đầy mãnh liệt, hai người đã hôn nhau rất nhiều lần thế nhưng đây có lẽ chính là nụ hôn sâu đậm, mãnh liệt và chất chứa nhiều tình cảm nhất.Rồi Baji đè y xuống thảm cỏ, y phục cùng với phát quan dần dần được tháo xuống và hai người cũng quấn lấy nhau đầy dịu dàng và mãnh liệt. Manjirou ôm lấy lưng của người kia, trận chiến lần này không chỉ đơn giản là một trận chỉ có địch với địch mà bên kia còn được dẫn dắt bởi một vị hoàng đế văn võ song toàn đã lấy đi rất nhiều mạng sống của binh sĩ Vạn Đông nữa.Mới tuần trước thôi, vị hoàng đế ấy đã đến chỗ của bọn họ, khí chất đế vương cùng với khuôn mặt nghiêm nghị của ngài ta khiến cho Manjirou có chút rùng mình nhưng huynh trưởng ngồi phía đối diện vẫn thong thả tự mình rót rượu rồi cũng tự mình mời rượu vị kia.Tựa như hai người là bạn lâu năm vậy, Manjirou nhìn vào khuôn mặt của huynh trưởng mình rồi lại nhìn đôi mắt màu tử đằng của vị kia. Đôi mắt kia khi nhìn huynh trưởng rất phức tạp và cũng rất... dịu dàng ?"Manjirou ?"Baji hôn nhẹ lên trán rồi gọi tên bé con đang ngẩn ngơ dưới thân mình, y sực tỉnh nhìn Baji rồi ôm Baji chặt hơn, y mím môi nói Baji nhất định phải cẩn thận, phải cẩn thận hết mức có thể vì nếu không có gã thì y không thể nào sống tốt và hạnh phúc được, Baji khẽ cười rồi hôn nhẹ lên đôi môi hồng của y."Ta nhất định sẽ trở về bình an."
~•~Ngày hành quân cuối cùng cũng đến rồi, Manjirou đứng trên tường thành, y nhìn bóng dáng của người mình yêu hòa vào trong dòng người đông đúc, quốc kỳ đen thẫm được giơ cao lên cùng với chữ Vạn (卍) được thêu bằng chỉ vàng đang phất phơ bay trong làn gió cùng tiếng vó ngựa."Manjirou, chúng ta về thôi."Thái tử Shinichirou nhẹ nhàng đỡ lấy vai của em trai mình rồi quay lại ra hiệu cho Ryuguji Ken đưa em về cung, Ryuguji Ken tuân lệnh rồi đi đến đỡ Manjirou đi, là cận vệ của nhị hoàng tử cho nên hắn biết rất rõ quan hệ giữa y cùng với Baji đại nhân là như thế nào.Nhưng Manjirou lấy lại bình tĩnh rất nhanh, y gạt tay của Ryuguji Ken ra rồi tự mình đi lên xe ngựa đã chờ sẵn. Khi y đã vào trong xe rồi thì liền nhẹ nhàng mân mê chiếc vòng tay mà Baji tặng mình từ lúc còn nhỏ.Hồi còn nhỏ nhận được chiếc vòng này còn cười gã là ngốc, chiếc vòng lớn như vậy thì làm sao có thể vừa tay của một đứa trẻ chứ ? Nhưng gã bảo rằng lúc nhỏ không đeo thì khi lớn sẽ phải đeo.Giờ đeo vừa rồi thì người tặng cũng không còn ở đây để xem y đeo nó lên, Manjirou rũ mắt sờ sờ cổ tay của mình rồi thở dài, y cũng rất yêu Baji và từ tận đáy lòng thật sự chỉ mong là người nọ có thể an toàn trở về.Năm ấy Baji 15 tuổi đã ra chiến trường, trận này đã kéo dài suốt ba năm trời rồi nhưng thế cục thì vẫn mãi giằng co không sao nghiêng ngả được.Trong ba năm này, thái tử nước Vạn Đông là Shinichirou cũng thuận lợi đăng cơ, nhị hoàng tử Sano Manjirou cũng được phong Vương, lấy hiệu là Mạch, được dời đến ở tại vương phủ ở phía Tây kinh thành.Tiểu vương gia tròn 18 tuổi rồi nhưng vẫn nhất quyết không chịu thành thân, dù đó là tiểu thư của gia đình danh giá đến mấy thì tiểu vương gia vẫn nhất quyết không chịu thành thân. Ken nhìn y đang nhấc bút chuẩn bị vẽ tranh thì đi lại giúp y mài mực. Trong ba năm qua, hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh và giúp đỡ cho Manjirou nhất nhiều việc nhưng tiểu vương gia từ ngày Baji đại nhân đi ra chiến trường thì tính cách đã trở nên thu liễm không ít.Ngài trở nên xinh đẹp hơn và cũng ít đi ra ngoài hơn, ngài trở nên trầm lặng hơn và cũng ít cười hơn, những món ăn mà ngài yêu thích bây giờ cũng trở nên nhạt nhẽo và vô vị, mọi biểu cảm và mọi suy tư của ngài đều được Draken thu vào mắt và hắn đều hiểu rõ.Sau khi hắn mài mực được một nửa thì bên ngoài liền có người đi vào, người đi vào là một người đàn ông có mái tóc màu trắng và có sẹo ở khóe miệng, khuôn mặt của người kia có vẻ không tốt lắm cho nên Manjirou cũng nhanh chóng đặt bút xuống rồi kêu hắn đi ra bên ngoài."Dạ."Ryuguji Ken đi ra ngoài, hắn đứng trước cửa thư phòng và ngắm nhìn tán cây xanh mát trước sân, không biết là Akashi định nói gì với lại vương gia mà khuôn mặt lại nghiêm trọng đến vậy nữa."Vương gia, tướng quân Baji bị ám sát trong lúc đang giết địch trên sa trường, hiện giờ sống chết không rõ ạ."Sanzu nhìn sắc mặt của Mạch vương gia tái mét, y không thể tin được mà nhìn Sanzu nhưng Sanzu rất nghiêm túc và trên khuôn mặt ấy hoàn toàn không có chút gì là đùa giỡn cả. Manjirou đứng dậy rồi sau đó bị Sanzu nắm vai cản lại, những lễ nghi gì đó hoàn toàn không làm cho Sanzu chùn bước, gã ta nắm vai của Mikey lại rồi nói y hãy bình tĩnh lại."Tướng quân Baji dù bị thương nặng nhưng quân y chắc chắn sẽ tận lực cứu chữa, người không được phép đánh mất bình tĩnh của mình."Manjirou im lặng gạt tay của Sanzu ra rồi đi ra ngoài, y nhìn bầu trời thoáng đãng như vậy thì mọi mệt mỏi cùng lo âu trong lòng cũng phần nào giảm bớt, Ken nhìn vương gia của mình tâm trạng không mấy vui vẻ thì cũng im lặng và âm thầm đi theo sau Manjirou.Rồi vài ngày sau, bên ngoài cổng thành có sứ giả của Thiên Trúc đến để đưa thư cầu thân, nội dung trong thư chính là chỉ đích danh Mạch vương gia Manjirou khiến cho triều thần được một phen dậy sóng.Sứ giả tuy quỳ dưới đại điện nhưng khí thế của kẻ chiến thắng lại không thể giấu diếm, kẻ đó nói rằng nếu quý quốc không đưa ra lời hồi đáp trong vòng một tuần thì bên chúng sẽ cho chém đầu các vị tướng lĩnh bên họ, Shinichirou nhướng mày nhìn tên sứ giả kia rồi nhìn đến Manjirou đang nhắm mắt đứng cùng với các quan văn.Đêm đó Manjirou ở lại hoàng cung, Shinichirou nhìn em trai của mình đang quỳ dưới chân mình thì thở dài."Đệ thật sự nghiêm túc muốn đi đến Thiên Trúc sao ?""Nếu điều đó có thể bảo vệ dân chúng cùng những tướng sĩ thì thần đệ sẽ làm."Huống chi Baji cũng đang bị thương và bị bắt ở bên đó, Manjirou rũ mắt nhìn xuống mặt đất rồi nghe tiếng hoàng đế thở dài."Trẫm đã hiểu rồi, đệ chắc cũng đã mệt rồi nên hãy lui về trước đi."Manjirou cảm tạ Shinichirou rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng của hoàng huynh mình, huynh trưởng của y đã sớm không còn là huynh trưởng của mỗi mình y rồi, huynh ấy chính là vua của đất nước này và bản thân y, thân là hoàng đệ cũng như là thần tử thì phải hiểu rõ bản thân mình có nhiệm vụ gì.Chỉ cần người đó vẫn còn sống thì thân này của ta dù có phải chịu đến hàng vạn vết thương đi chăng nữa thì cũng đáng thôi. Manjirou ngồi xuống ghế rồi tự mình rót trà cho mình.Y ngắm nhìn bóng hình của bản thân trên tường rồi giơ tay ra chạm vào, y rất muốn gặp Baji, rất muốn gặp tên ngốc lúc nào cũng tự làm bản thân bị thương, tính tình thì thô bạo ngông cuồng kia nhưng đã không thể gặp được nữa rồi.Tiếng thở dài sầu não không thể nén lại được buông ra, Manjirou đi đến góc phòng và lấy cây đàn tỳ bà mà mẫu hậu yêu thích ngày trước ra, những ngón tay trượt lên dây đàn rồi sau đó nhẹ nhàng tấu lên khúc nhạc du dương cùng thắm thiết.Nghe nói ở Thiên Trúc đó bốn mùa đều tươi đẹp.Nhưng tâm ta lại chẳng thể nảy lên niềm vui.Vì người ta thâm ái ta đã bỏ qua mất rồi.Mấy tháng sau, kinh thành một mảnh đỏ rực, bách tính đứng ở hai bên nhìn cỗ xe màu đỏ thẩm được rất nhiều lính gác đứng ở xung quanh canh chừng.Manjirou ngồi trong xe, một thân hồng y diễm lệ cũng không làm bớt đi được ưu thương nơi khóe mắt của y.
~•~Trong thư phòng của Thiên Trúc bây giờ cũng là cảnh tượng hoàng đế của đất nước này đang phê duyệt tấu chương. Sau khi Vạn Đông đồng ý đưa Mạch vương gia sang nước Thiên Trúc hòa thân thì Izana đã cho rút quân về nước.Hắn là một vị quân vương rất có tính toán, hắn muốn để Manjirou ở đây để sau đó có thể từ từ thâu tóm được đất nước Vạn Đông. Vạn Đông tuy là nước nhỏ nhưng khả năng chế tạo vũ khí cùng với binh lực của bọn họ thật sự rất tuyệt vời, Izana muốn có nguồn năng lực đó cho nên đã đích thân xuất chinh càn quét binh mã của Vạn Đông.Nhưng lại chẳng ngờ được rằng bên Vạn Đông vậy mà lại có một vị tướng quân rất mạnh mẽ, một thương có thể giết chết hàng chục bộ binh, một đấm có thể làm cho kẻ địch nát sọ, thậm chí là khi đánh cùng hắn rồi thì kẻ đó vẫn không hề chùn bước.Kẻ đó chính là Baji Keisuke, Izana mỗi lần nhớ lại đôi mắt tràn ngập sự bất phục ấy là lại cảm khái, nếu như Thiên Trúc mà cũng có được một kẻ mạnh như vậy thì hắn đã phải đỡ đau não biết bao.Cho nên Izana đã ra sức mời mọc Baji rất lâu, thậm chí là còn mang thuốc quý đến để trị thương cho Baji nhưng Baji hoàn toàn không để đế uy của Izana vào mắt, trong lòng của gã chỉ có duy nhất nụ cười ấm áp của Mikey khi cùng gã nắm tay đi trên đồng cỏ mà thôi.Izana nhìn Baji quyết tâm giữ im lặng thì mỉm cười tàn độc, nếu như Baji Keisuke đã cố chấp như vậy thì hắn đành phải ra tay tàn nhẫn vậy. Izana chắp tay ra sau lưng rồi kêu Kakuchou mang một cuộn giấy ra."Nội trong vòng một tuần, nếu Vạn Đông không để Mạch vương gia đến Thiên Trúc hòa thân thì trẫm sẽ chém đầu toàn bộ các tướng lĩnh cũng như càn quét toàn bộ các bá tánh ở Vạn Đông.""Ngươi !"Baji gầm lên, Izana vui vẻ mỉm cười nhìn Baji rồi sau đó xoay người rời đi, Baji cúi gằm mặt nhìn xuống đất rồi sau đó âm thầm cầu nguyện là Manjirou đừng làm điều gì bồng bột.Tình thế này Manjirou bắt buộc phải đồng ý nhưng Baji biết rằng y nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp dễ dàng đến vậy, y sẽ từ chối ! Nhất định là sẽ như vậy.Ba ngày sau đó, Vạn Đông chấp thuận yêu cầu của Thiên Trúc, Izana lần thứ hai được gặp mặt Manjirou.Manjirou một thân thanh y nhẹ nhàng đi vào trại doanh của Thiên Trúc, y hành lễ với Izana rồi sau đó bình thản kêu Izana thả người.Tư thái của tiểu vương gia lúc ấy đã làm cho Izana ấn tượng, hắn có thể thấy rõ là tiểu vương gia ấy rất để tâm đến Baji và Baji cũng rất để tâm đến tiểu vương gia nọ, nhưng mà tiểu vương gia kia về sau sẽ là thê thiếp của hắn cho nên người như Baji không thể nào giữ lại được.Izana quét một nét chu sa lên tấu chương, đôi mắt tử đằng lóe lên một tia tàn độc, hắn ho khan một cái và bên cạnh liền xuất hiện một ám vệ."Giết Baji Keisuke."Rồi sau đó xoay người viết lên một cuộn giấy để sắc phong chức vị cho Manjirou.Xóa bỏ các tiền lệ lúc trước, phong Sano Manjirou lên làm phi, danh là Thục.Sano Manjirou đặt chân vào hậu cung của Hắc Xuyên đế cũng là phi tần đầu tiên được tấn lên Phi vị mà không cần phải trải qua các chức vị khác.Manjirou cúi đầu tạ ơn ân điển mà đế vương ban tặng nhưng trong mắt lại hoàn toàn không chứa tia vui mừng.
~•~Ngày hành quân cuối cùng cũng đến rồi, Manjirou đứng trên tường thành, y nhìn bóng dáng của người mình yêu hòa vào trong dòng người đông đúc, quốc kỳ đen thẫm được giơ cao lên cùng với chữ Vạn (卍) được thêu bằng chỉ vàng đang phất phơ bay trong làn gió cùng tiếng vó ngựa."Manjirou, chúng ta về thôi."Thái tử Shinichirou nhẹ nhàng đỡ lấy vai của em trai mình rồi quay lại ra hiệu cho Ryuguji Ken đưa em về cung, Ryuguji Ken tuân lệnh rồi đi đến đỡ Manjirou đi, là cận vệ của nhị hoàng tử cho nên hắn biết rất rõ quan hệ giữa y cùng với Baji đại nhân là như thế nào.Nhưng Manjirou lấy lại bình tĩnh rất nhanh, y gạt tay của Ryuguji Ken ra rồi tự mình đi lên xe ngựa đã chờ sẵn. Khi y đã vào trong xe rồi thì liền nhẹ nhàng mân mê chiếc vòng tay mà Baji tặng mình từ lúc còn nhỏ.Hồi còn nhỏ nhận được chiếc vòng này còn cười gã là ngốc, chiếc vòng lớn như vậy thì làm sao có thể vừa tay của một đứa trẻ chứ ? Nhưng gã bảo rằng lúc nhỏ không đeo thì khi lớn sẽ phải đeo.Giờ đeo vừa rồi thì người tặng cũng không còn ở đây để xem y đeo nó lên, Manjirou rũ mắt sờ sờ cổ tay của mình rồi thở dài, y cũng rất yêu Baji và từ tận đáy lòng thật sự chỉ mong là người nọ có thể an toàn trở về.Năm ấy Baji 15 tuổi đã ra chiến trường, trận này đã kéo dài suốt ba năm trời rồi nhưng thế cục thì vẫn mãi giằng co không sao nghiêng ngả được.Trong ba năm này, thái tử nước Vạn Đông là Shinichirou cũng thuận lợi đăng cơ, nhị hoàng tử Sano Manjirou cũng được phong Vương, lấy hiệu là Mạch, được dời đến ở tại vương phủ ở phía Tây kinh thành.Tiểu vương gia tròn 18 tuổi rồi nhưng vẫn nhất quyết không chịu thành thân, dù đó là tiểu thư của gia đình danh giá đến mấy thì tiểu vương gia vẫn nhất quyết không chịu thành thân. Ken nhìn y đang nhấc bút chuẩn bị vẽ tranh thì đi lại giúp y mài mực. Trong ba năm qua, hắn vẫn luôn túc trực bên cạnh và giúp đỡ cho Manjirou nhất nhiều việc nhưng tiểu vương gia từ ngày Baji đại nhân đi ra chiến trường thì tính cách đã trở nên thu liễm không ít.Ngài trở nên xinh đẹp hơn và cũng ít đi ra ngoài hơn, ngài trở nên trầm lặng hơn và cũng ít cười hơn, những món ăn mà ngài yêu thích bây giờ cũng trở nên nhạt nhẽo và vô vị, mọi biểu cảm và mọi suy tư của ngài đều được Draken thu vào mắt và hắn đều hiểu rõ.Sau khi hắn mài mực được một nửa thì bên ngoài liền có người đi vào, người đi vào là một người đàn ông có mái tóc màu trắng và có sẹo ở khóe miệng, khuôn mặt của người kia có vẻ không tốt lắm cho nên Manjirou cũng nhanh chóng đặt bút xuống rồi kêu hắn đi ra bên ngoài."Dạ."Ryuguji Ken đi ra ngoài, hắn đứng trước cửa thư phòng và ngắm nhìn tán cây xanh mát trước sân, không biết là Akashi định nói gì với lại vương gia mà khuôn mặt lại nghiêm trọng đến vậy nữa."Vương gia, tướng quân Baji bị ám sát trong lúc đang giết địch trên sa trường, hiện giờ sống chết không rõ ạ."Sanzu nhìn sắc mặt của Mạch vương gia tái mét, y không thể tin được mà nhìn Sanzu nhưng Sanzu rất nghiêm túc và trên khuôn mặt ấy hoàn toàn không có chút gì là đùa giỡn cả. Manjirou đứng dậy rồi sau đó bị Sanzu nắm vai cản lại, những lễ nghi gì đó hoàn toàn không làm cho Sanzu chùn bước, gã ta nắm vai của Mikey lại rồi nói y hãy bình tĩnh lại."Tướng quân Baji dù bị thương nặng nhưng quân y chắc chắn sẽ tận lực cứu chữa, người không được phép đánh mất bình tĩnh của mình."Manjirou im lặng gạt tay của Sanzu ra rồi đi ra ngoài, y nhìn bầu trời thoáng đãng như vậy thì mọi mệt mỏi cùng lo âu trong lòng cũng phần nào giảm bớt, Ken nhìn vương gia của mình tâm trạng không mấy vui vẻ thì cũng im lặng và âm thầm đi theo sau Manjirou.Rồi vài ngày sau, bên ngoài cổng thành có sứ giả của Thiên Trúc đến để đưa thư cầu thân, nội dung trong thư chính là chỉ đích danh Mạch vương gia Manjirou khiến cho triều thần được một phen dậy sóng.Sứ giả tuy quỳ dưới đại điện nhưng khí thế của kẻ chiến thắng lại không thể giấu diếm, kẻ đó nói rằng nếu quý quốc không đưa ra lời hồi đáp trong vòng một tuần thì bên chúng sẽ cho chém đầu các vị tướng lĩnh bên họ, Shinichirou nhướng mày nhìn tên sứ giả kia rồi nhìn đến Manjirou đang nhắm mắt đứng cùng với các quan văn.Đêm đó Manjirou ở lại hoàng cung, Shinichirou nhìn em trai của mình đang quỳ dưới chân mình thì thở dài."Đệ thật sự nghiêm túc muốn đi đến Thiên Trúc sao ?""Nếu điều đó có thể bảo vệ dân chúng cùng những tướng sĩ thì thần đệ sẽ làm."Huống chi Baji cũng đang bị thương và bị bắt ở bên đó, Manjirou rũ mắt nhìn xuống mặt đất rồi nghe tiếng hoàng đế thở dài."Trẫm đã hiểu rồi, đệ chắc cũng đã mệt rồi nên hãy lui về trước đi."Manjirou cảm tạ Shinichirou rồi chậm rãi rời khỏi thư phòng của hoàng huynh mình, huynh trưởng của y đã sớm không còn là huynh trưởng của mỗi mình y rồi, huynh ấy chính là vua của đất nước này và bản thân y, thân là hoàng đệ cũng như là thần tử thì phải hiểu rõ bản thân mình có nhiệm vụ gì.Chỉ cần người đó vẫn còn sống thì thân này của ta dù có phải chịu đến hàng vạn vết thương đi chăng nữa thì cũng đáng thôi. Manjirou ngồi xuống ghế rồi tự mình rót trà cho mình.Y ngắm nhìn bóng hình của bản thân trên tường rồi giơ tay ra chạm vào, y rất muốn gặp Baji, rất muốn gặp tên ngốc lúc nào cũng tự làm bản thân bị thương, tính tình thì thô bạo ngông cuồng kia nhưng đã không thể gặp được nữa rồi.Tiếng thở dài sầu não không thể nén lại được buông ra, Manjirou đi đến góc phòng và lấy cây đàn tỳ bà mà mẫu hậu yêu thích ngày trước ra, những ngón tay trượt lên dây đàn rồi sau đó nhẹ nhàng tấu lên khúc nhạc du dương cùng thắm thiết.Nghe nói ở Thiên Trúc đó bốn mùa đều tươi đẹp.Nhưng tâm ta lại chẳng thể nảy lên niềm vui.Vì người ta thâm ái ta đã bỏ qua mất rồi.Mấy tháng sau, kinh thành một mảnh đỏ rực, bách tính đứng ở hai bên nhìn cỗ xe màu đỏ thẩm được rất nhiều lính gác đứng ở xung quanh canh chừng.Manjirou ngồi trong xe, một thân hồng y diễm lệ cũng không làm bớt đi được ưu thương nơi khóe mắt của y.
~•~Trong thư phòng của Thiên Trúc bây giờ cũng là cảnh tượng hoàng đế của đất nước này đang phê duyệt tấu chương. Sau khi Vạn Đông đồng ý đưa Mạch vương gia sang nước Thiên Trúc hòa thân thì Izana đã cho rút quân về nước.Hắn là một vị quân vương rất có tính toán, hắn muốn để Manjirou ở đây để sau đó có thể từ từ thâu tóm được đất nước Vạn Đông. Vạn Đông tuy là nước nhỏ nhưng khả năng chế tạo vũ khí cùng với binh lực của bọn họ thật sự rất tuyệt vời, Izana muốn có nguồn năng lực đó cho nên đã đích thân xuất chinh càn quét binh mã của Vạn Đông.Nhưng lại chẳng ngờ được rằng bên Vạn Đông vậy mà lại có một vị tướng quân rất mạnh mẽ, một thương có thể giết chết hàng chục bộ binh, một đấm có thể làm cho kẻ địch nát sọ, thậm chí là khi đánh cùng hắn rồi thì kẻ đó vẫn không hề chùn bước.Kẻ đó chính là Baji Keisuke, Izana mỗi lần nhớ lại đôi mắt tràn ngập sự bất phục ấy là lại cảm khái, nếu như Thiên Trúc mà cũng có được một kẻ mạnh như vậy thì hắn đã phải đỡ đau não biết bao.Cho nên Izana đã ra sức mời mọc Baji rất lâu, thậm chí là còn mang thuốc quý đến để trị thương cho Baji nhưng Baji hoàn toàn không để đế uy của Izana vào mắt, trong lòng của gã chỉ có duy nhất nụ cười ấm áp của Mikey khi cùng gã nắm tay đi trên đồng cỏ mà thôi.Izana nhìn Baji quyết tâm giữ im lặng thì mỉm cười tàn độc, nếu như Baji Keisuke đã cố chấp như vậy thì hắn đành phải ra tay tàn nhẫn vậy. Izana chắp tay ra sau lưng rồi kêu Kakuchou mang một cuộn giấy ra."Nội trong vòng một tuần, nếu Vạn Đông không để Mạch vương gia đến Thiên Trúc hòa thân thì trẫm sẽ chém đầu toàn bộ các tướng lĩnh cũng như càn quét toàn bộ các bá tánh ở Vạn Đông.""Ngươi !"Baji gầm lên, Izana vui vẻ mỉm cười nhìn Baji rồi sau đó xoay người rời đi, Baji cúi gằm mặt nhìn xuống đất rồi sau đó âm thầm cầu nguyện là Manjirou đừng làm điều gì bồng bột.Tình thế này Manjirou bắt buộc phải đồng ý nhưng Baji biết rằng y nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp dễ dàng đến vậy, y sẽ từ chối ! Nhất định là sẽ như vậy.Ba ngày sau đó, Vạn Đông chấp thuận yêu cầu của Thiên Trúc, Izana lần thứ hai được gặp mặt Manjirou.Manjirou một thân thanh y nhẹ nhàng đi vào trại doanh của Thiên Trúc, y hành lễ với Izana rồi sau đó bình thản kêu Izana thả người.Tư thái của tiểu vương gia lúc ấy đã làm cho Izana ấn tượng, hắn có thể thấy rõ là tiểu vương gia ấy rất để tâm đến Baji và Baji cũng rất để tâm đến tiểu vương gia nọ, nhưng mà tiểu vương gia kia về sau sẽ là thê thiếp của hắn cho nên người như Baji không thể nào giữ lại được.Izana quét một nét chu sa lên tấu chương, đôi mắt tử đằng lóe lên một tia tàn độc, hắn ho khan một cái và bên cạnh liền xuất hiện một ám vệ."Giết Baji Keisuke."Rồi sau đó xoay người viết lên một cuộn giấy để sắc phong chức vị cho Manjirou.Xóa bỏ các tiền lệ lúc trước, phong Sano Manjirou lên làm phi, danh là Thục.Sano Manjirou đặt chân vào hậu cung của Hắc Xuyên đế cũng là phi tần đầu tiên được tấn lên Phi vị mà không cần phải trải qua các chức vị khác.Manjirou cúi đầu tạ ơn ân điển mà đế vương ban tặng nhưng trong mắt lại hoàn toàn không chứa tia vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com