TruyenHHH.com

(AllMikey) Bách Hợp

22.

Truki0113

Thân phận của nữ nhân bí ẩn mới xuất hiện làm cho mọi người trong phòng đều tò mò và nghi hoặc, Manjirou nhìn đại phu bước ra khỏi phòng mình thì mím môi đầy căng thẳng, đại phu cũng cung kính bảo.

"Tình trạng vị phu nhân trong kia đã không còn nguy hiểm nữa rồi, Mạch mama đừng lo lắng."

Manjirou gật đầu, Sanzu lại nhờ ông ta bắt mạch cho nàng rồi mới cho người dẫn ông về phòng. Kakuchou cũng kêu mọi người về phòng rồi nhìn Manjirou đầy lo lắng.

"Chủ nhân, vị này..."

Manjirou lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm trọng, nàng đưa tay kéo Kakuchou lại rồi thì thầm

"Cứu được vị này thì an toàn của tỷ tỷ sẽ được đảm bảo."

"Chỉ sợ vị đại nhân này không muốn nghe lời của chủ nhân."

"Nhưng mà chúng ta có ơn cứu mạng thì ta vẫn có thể thương lượng với vi đại nhân này."

"Được."

Kakuchou gật đầu rồi đỡ Manjirou ra khỏi phòng, phòng của nàng bây giờ đã bị nữ nhân này chiếm đóng nên nàng phải chuyển đến nơi khác ngủ tạm. Nàng dặn dò người làm để ý nữ nhân trong phòng rồi nhắm mắt để Kakuchou đỡ đi, Ryusei giúp nàng cởi áo khoác ra rồi lấy nước ấm lau tay lau chân cho mình, Kakuchou cũng lấy tay chỉnh lại tóc tai cho nàng rồi sắp xếp lư hương đã được đốt lên bàn cách xa chỗ ngủ của nàng, dù rằng đại phu và các bà đỡ đã căn dặn là thai phụ không được dụng hương nhưng đêm nay Manjirou đã bị kinh hách không ít, phải đốt lên một chút để trấn an nàng.

Taiju nghiêng đầu rồi mở mắt ra nhìn trần nhà lạ lẫm. Nàng ta trước đây là Hoàng Hậu cao quý nhất, nhưng chiến loạn nổ ra, bản thân nàng cũng là con nhà tướng nên liền dứt khoát  bỏ xuống chức trách mẫu nghi của mình để cầm quân bình định nội loạn. Phu quân của nàng, Thiên Hoàng bệ hạ sau trận bạo bệnh đã hoàn toàn không còn khả năng đảm nhiệm chức trách Thiên Tử của mình nữa, các quan thần phía dưới cũng vì thế mà bắt đầu tạo phản, muốn ám sát bệ hạ cũng như Hoàng Hậu là nàng. Hừ, một đám vô danh tiểu tốt mà cũng dám nghĩ đến việc dĩ hạ phạm thượng? Chừng nào nàng còn sống thì đừng mong việc hoang đường như vậy xảy ra!

Chỉ là nàng không thể ngờ là bản thân vậy mà lại bị ám sát gần ngay kỹ viện trấn, trong lúc bỏ chạy thì lại chạy vào hậu viện của Phạm Thiên. Vốn dĩ kỹ viện vào bữa tối được Draken và Ryusei sử dụng yêu thuật để ngăn chặn kẻ khác bén mảng vào nhưng trên người của Taiju có huyết mạch hoàng gia lại sở hữu khí chất đế vương cho nên mấy cái ảo trận của hai chị em này liền vô dụng. Lúc nàng bước vào được mảnh sân thì lại bị Draken phát hiện, nàng muốn ra tay kháng cự lại thì lại ngất đi vì kiệt sức, tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong một căn phòng lạ lẫm rồi.

"Người tỉnh rồi?"

Manjirou đi vào, theo sau chính là Kakuchou đang cầm hộp đồ ăn bằng gỗ nhiều tầng. Nàng đề phòng nhìn Manjirou, Manjirou lại nhẹ giọng chào.

"Thiếp thân Sano Manjirou, thỉnh an Hoàng Hậu nương nương."

Nàng chỉ hơi thấp người vì thân thể bất tiện còn Kakuchou thì lại hành đại lễ vô cùng cung kính.

"Thân thể thiếp thân bất tiện, không thể hành lễ, vẫn mong nương nương bỏ qua cho."

"...."

Taiju im lặng, nghi ngờ trong lòng một chút cũng không giảm, Manjirou thở dài gật đầu kêu Kakuchou mang hộp đồ ăn lại rồi nhẹ nhàng bảo.

"Nương nương đường xa vất vả, thiếp thân đã chuẩn bị một ít điểm tâm. Nương nương hãy yên tâm dùng, thiếp thân xin phép cáo lui."

Kakuchou cung kính đặt hộp thức ăn xuống bàn rồi hành lễ, Taiju nhìn cả hai người đi ra ngoài rồi lạnh lùng thở ra một hơi. Việc xảy ra ngày hôm nay, có vài phần chính là do ả độc phụ Sano Shinichirou gây ra, bây giờ nàng còn bị rơi vào địa phương do thân muội của ả thì làm sao có thể tin tưởng được? Nàng ta lạnh lùng nhìn hộp thức ăn trước mắt rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Manjirou sau khi uống xong thuốc an thai thì cũng tự mình đi đến chỗ của Taiju để thăm hỏi, nhìn thấy hộp đồ ăn vẫn chưa bị chạm vào, nàng cũng hiểu rõ nên liền nặng nề bảo.

"Nương nương, nghiệp lớn còn chưa thành sao người đã vội buông xuôi rồi? Không ăn uống gì thì làm sao hồi phục thể lực chứ?"

"Phu nhân cũng biết rõ lý do mà, đừng mất thì giờ ở đây giả vờ với bổn cung!"

Quả nhiên là một trong những người đứng đầu hoàng gia, Manjirou cố gắng trấn tĩnh thần hồn hoảng loạn của mình rồi kính cẩn bảo.

"Nương nương hiểu nhầm rồi, thiếp thân không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra cả."

"Ngươi không biết?"

Nàng cười lạnh, đôi mắt phượng sắc như dao liếc thẳng vào thân thể nặng nề của người trước mắt.

"Nếu như ngươi không biết thì cũng sẽ không vội vã chuẩn bị lương thực và xây dựng trận hình ở đây đâu."

"Nương nương, thiếp thân thật sự không hề có ý hại người. Tỷ tỷ cũng càng không có ý định đó."

"Vậy ngươi giải thích làm sao về việc xảy ra bây giờ đây?"

Manjirou chỉ muốn bản thân là một nữ nhân bình thường, nhưng việc đã đến mức này rồi thì không thể không nói được.

"Cho dù tỷ tỷ không làm thì người khác cũng không làm sao? Hoàng hậu nương nương, người cho rằng tỷ tỷ là là người khơi mào chiến tranh, nổi quân tạo phản nhưng tại sao người vẫn không giam tỷ tỷ lại mà để tỷ ấy tự do hoạt động trong cung? Tỷ ấy trong cung, người thì ngoài cung, chẳng lẽ người không Thiên Hoàng sẽ xảy ra chuyện sao."

"Ả ta dám?"

"Tỷ tỷ đương nhiên là dám! Trong trí nhớ của thần thiếp, tỷ tỷ từ lúc còn trẻ đã luôn là một người có tâm tư bí ẩn, thâm sâu và khó dò rồi. Nếu như tỷ ấy thật sự có mưu đồ tạo phản, có âm mưu thí vua đoạt ngôi thì làm gì phải mất công khơi mào lửa chiến?"

Manjirou nhẹ nhàng nói ra suy nghĩ của mình, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí cùng nội dung sắc bén làm cho lông mày của Taiju nhướng lên.

"Nói rất hay, không ngờ là Mạch mama ở ngoài cung lại có thể biết nhiều chuyện trong cung đến thế."

"Thiếp thân có biết hay không, tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ bất kính, thần thiếp chỉ biết rằng tỷ tỷ của mình ở trong cung sống không dễ dàng lại bị người ta hiểu nhầm mà thôi."

Nếu là bình thường, Manjirou tuyệt đối không dám nói quá một câu trước mặt những vị đến từ hoàng gia đâu nhưng bây giờ, vì tỷ tỷ của mình, nàng không ngại phải đắc tội với vị Hoàng Hậu cao cao tại thượng này đâu.

"Người có thể ra tay giết thiếp thân ngay tại đây nhưng xin đừng giết tỷ tỷ, tỷ ấy quá khổ, thiếp thân chỉ mong rằng tỷ ấy được an nhàn sống đến già mà thôi."

Từ lúc Manjirou có ý thức, Shinichirou là người duy nhất sẵn lòng hi sinh mọi thứ chỉ để bảo hộ nàng, nói nàng trơ mắt nhìn tỷ tỷ của mình chết thì có khác gì là đang đoạt mạng của nàng đâu? Vậy nên, thà rằng cá chết lưới rách, nàng tuyệt đối sẽ không để Taiju động chạm đến tỷ tỷ của mình.

"Hoàng Hậu nương nương, thiếp thân kính người cho nên mới ra tay tương trợ, nếu như người thật sự muốn lấy mạng của tỷ tỷ, thiếp thân tuyệt đối sẽ không mềm lòng!"

"...."

Quả nhiên là tỷ muội tình thâm, đồng tâm nhất thể, Taiju chợt nhớ đến ngày trước trận chiến xảy ra, Shinichirou cũng đến tìm mình và nói ra những lời tương tự.

Giá như muội muội của nàng cũng được như thế thì thật tốt, nàng trong cung đối phó phi tần, Hakkai bên ngoài giúp nàng trông chừng các vị phu nhân không an phận lẫn những kẻ có cuồng ngôn xấc láo, nội ứng ngoại hợp như vậy, mới đúng là điều tốt nhất... Chỉ là, quan hệ giữa nàng cùng gia quyến cũng không tốt như là Shinichirou và Manjirou. Nàng ta chau mày rồi sau đó cũng thả lỏng người.

"Ngươi muốn tỷ tỷ của ngươi được bình an, bổn cung sẽ thành toàn cho ngươi. Có điều, bổn cung cũng có điều muốn trao đổi với ngươi."

Lúc này Manjirou mới thả lỏng người ra, dưới bụng của nàng cũng vì cảm xúc nóng nảy của nàng mà bắt đầu đau thắt lại.

"!"

Manjirou há miệng kêu lên một tiếng rồi ôm bụng. Đau... Đau quá... Bụng của nàng....

Taiju nhìn thấy khuôn mặt của Manjirou tái mét thì liền gầm lên.

"Sano Manjirou bị động thai, nàng ta muốn sinh rồi!"

Mochi vội mở cửa đi vào, Manjirou bây giờ đã đau đến mức không thể nói được, hạ thân của nàng bắt đầu chảy ra chất nhờn chứng tỏ là đứa nhỏ trong bụng cũng sắp được sinh ra.

"Chuẩn bị phòng mau lên, chủ nhân chuyển dạ rồi!"

"A..."

Manjirou nghẹn ngào la lên, tay nàng bấu chặt vào tay của Mochi, mặt trắng bệt còn mồ hôi thì tuôn ra như suối vậy.

Trong kỹ viện lập tức trở nên hỗn loạn và nháo nhào, Manjirou được đưa vào phòng, tiếng gào đau đớn của nàng khiến cho mọi người sợ hãi và lo lắng vô cùng. Sanzu nghe thấy tiếng la đau đớn của nàng thì gầm lên với Mochi.

"Tại sao khi không chủ nhân lại chuyển dạ hả? Mi ở đó chẳng lẽ không canh chừng đàng hoàng à?"

Nói xong cô liền đi vào phòng sinh để canh chừng Mikey, trong miệng của nàng bây giờ là một miếng vải dày còn  cả mặt thì đỏ rực đến mức tím tái vì đau đớn.

"Ư... Hừ..."

"Cố lên, thở đều, rặn ra từ từ, cố lên!"

Tiếng la của bà mụ truyền vào tai nàng, nàng cắn răng làm theo rồi sau đó cố gắng dùng sức để rặn đứa nhỏ ra, vì là sinh bất ngờ cho nên máu chảy ra rất là nhiều.

Không biết là bao lâu, đứa trẻ đầu tiên, một bé trai cũng ra đời và các bà đỡ lại tiếp tục bận bịu.

"Bụng vẫn còn quá lớn! Có khi nào phu nhân đang mang tam thai!?"

Sanzu cảm thấy máu của mình đều đã bị rút hết ra ngoài. Sinh ba? Sao lại có thể....?

"A....!"

Nhưng tiếng hét của Manjirou đã đánh bay suy nghĩ của cô, cô vội nắm chặt tay của nàng rồi lắp bắp bảo.

"Sinh ba thì sinh ba! Manjirou, đừng sợ, có ta ở đây với ngươi."

"Đau.... Đau quá... Không.... Á.... Không sinh nữa!"

"Được, không sinh... Chỉ lần này thôi thì sẽ không sinh nữa."

Kingyo cắn môi ôm Kohaku vào lòng rồi đưa mắt nhìn vào tấm rèm dày đang che đậy mọi thứ trong phòng. Mẹ của nó sinh đệ đệ và muội muội đau đớn và thống khổ đến vậy sao? Nó, nó không muốn thấy mẹ mình đau đớn như vậy nữa đâu.

"Tỷ tỷ, Manjirou sẽ phải sinh ba đứa, chúng ta phải vào đó để giúp nàng."

Draken nóng nảy muốn đi vào, Ryusei cũng muốn lắm nhưng lại không dám đi vào đó.

"Âm khí trên người chúng ta có thể sẽ giết chết Manjirou, chúng ta không thể vào đó được."

Với cả, sinh hài tử chính thiên mệnh, dù có là Yêu ma quỷ quái, thần tiên hay con người cũng không được phép xen vào. Tiếng gào của Manjirou một lần nữa lại truyền ra và lần này bên trong cũng đã xuất hiện tiếng khóc thứ hai.

"Là một bé gái! Một bé gái."

Đứa thứ hai đi ra như muốn lấy đi nửa mạng của Manjirou, nàng yếu ớt nhìn lên trần nhà, khung cảnh trước mắt đã mờ đi và cả cơ thể cũng đang dần vô lực.

"Phu nhân, phu nhân cố lên!"

Sanzu nhìn thấy Manjirou có dấu hiệu muốn ngất đi và máu tươi dưới thân thì lại đang chảy ra thì nước mắt cũng trào ra, cô rít lên đầy bi thống.

"Manjirou."

Mình mệt quá, nhưng đứa nhỏ của mình thì không thể không sinh ra. Nàng mờ mịt nghĩ rồi sau đó tự cắn vào môi để lấy lại tỉnh táo.

"T...thuốc...kích sản..."

Nàng yếu ớt nói, các bà đỡ đều e ngại còn đại phu ở bên ngoài thì vội vã bảo.

"Nếu phu nhân sử dụng thuốc kích sản thì sẽ không còn mang thai được nữa đâu."

"Mang thai cái rắm!"

Kazutora với Chifuyu gầm lên, chủ nhân đã đến mức này rồi mà kẻ khác còn dám đề cập đến việc sinh nở về sau? Dẹp đi! Ran với Kokonoi, Takeomi cắn răng bảo.

"Dùng! Bắt buộc phải dùng. Ngoài ra phải cứu được cả mẹ lẫn con!"

Sau đó lại là một khoảng thời gian giằng co với tử thần, đứa nhỏ thứ ba này thật sự quá mức khó ra, mà Manjirou thì lại đang kiệt sức cho nên  tình huống khỏi phải nói là cũng biết nghiêm trọng đến mức nào.

Ở trong cung lúc này, tại phủ Quốc Sư, Izana và Shinichirou cũng đang cùng nhau cầu nguyện cho Manjirou.

Ân cao tại thượng, nếu các vị có hiển linh xin hãy phù trợ cho muội muội của tín nữ. Đừng để muội ấy xảy ra chuyện gì, tín nữ chỉ cần muội ấy bình an trải qua kiếp nạn này mà thôi.

Rạng sáng ngày thứ hai, khi mà mặt trời vừa mới nhú thì đứa trẻ thứ ba đã ra đời. Đó cũng là một bé trai nhưng nó nhỏ và tiếng khóc cũng yếu hơn anh chị của mình, Manjirou chỉ có thể thở hắt ra một hơi rồi ngất lịm đi, các bà đỡ cũng vỗ vỗ ngực mà bảo.

"Thần linh phù hộ, phu nhân vậy mà lại không bị băng huyết hay là hao tổn nhiều đến căn cơ, thần linh phù hộ, thần linh phù hộ."

Cả ba đứa trẻ dù sinh non nhưng rất khỏe mạnh, đứa bé đầu tiên là một bé trai rất an tĩnh, ngoại trừ việc khóc lúc mới ra đời ra thì từ đầu đến cuối đều giữ im lặng và ngủ rất ngon; Bé gái thứ hai thì thích cười, từ lúc sinh ra đến giờ, cái môi nhỏ cứ cong cong mãi làm ai nhìn cũng đều cảm thấy vui vẻ; đứa cuối dù có tiếng khóc nhỏ nhưng bú sữa rất là khỏe và nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn tịt nom xấu lắm, tính cách cũng xấu và nghịch ngợm vô cùng, từ nãy đến giờ đã quơ quơ tay vào mặt của chị gái mấy lần làm chị gái cứ nhúc nhích mãi thôi.

Vậy là sau hai ngày một đêm khổ cực thì Manjirou cũng đã thành công sinh hạ ba đứa trẻ, tin này nếu được truyền ra ngoài lúc bình thường thì có lẽ ai ai cũng sẽ kinh ngạc và hâm mộ lắm đây nhưng vì bây giờ đang là chiến tranh, tình hình trong ngoài đều rất xấu cho nên tin tức đều đã được đè ép xuống rồi.

Những người lo lắng cầu nguyện một đêm cuối cùng cũng đã được thả lỏng, Chifuyu khóc đến lả người cuối cùng cũng đã có thể an tâm mà đi vào thăm người. Manjirou được mọi người chăm sóc cẩn thận khí sắc cũng đã trở về bình thường, có điều là nàng vì mất sức quá nhiều cho nên hiện tại vẫn chưa thể tỉnh lại ngay được.

Đợi cho Manjirou tỉnh lại chính là lúc đặt tên cho ba đứa trẻ, mọi người lần lượt đi vào nhìn Manjirou với ba đứa nhỏ rồi đều đi ra ngoài để nàng tịnh dưỡng.
~•~

Sinh ba, sinh ba... Ai mà có phước vậy ta...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com