Alllamine
Type: Enemy to lovers
_____Lamine Yamal bước vào quán cà phê quen thuộc, nơi em thường đến để tìm kiếm sự bình yên sau những buổi tập mệt mỏi. Hôm nay, không phải nước ép như mọi khi, mà em gọi một ly socola nóng – thức uống giúp em cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn trong những ngày đầy cảm xúc lẫn lộn. Ly socola bốc khói, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nhưng trong lòng Lamine thì không hề ngọt ngào như thế. Mọi thứ về Arda Güler vẫn còn lởn vởn trong tâm trí em.Trận đấu gần nhất với Real Madrid trên sân cỏ La Liga đã để lại quá nhiều cảm xúc hỗn độn. Arda, kẻ luôn khiến Lamine khó chịu, đã khiến em bực mình hết lần này đến lần khác. Cậu ta không chỉ phá hỏng những pha bóng đẹp, mà còn khiến Lamine cảm thấy như đang đối mặt với một bức tường sắt vô hình trên sân.Nhưng Arda không giống những đối thủ khác. Hắn có điều gì đó khiến Lamine vừa ghét vừa không thể ngừng nghĩ về hắn. Cái cách hắn nhìn Lamine bằng ánh mắt tinh nghịch sau mỗi pha cắt bóng, nụ cười nửa miệng khiêu khích sau mỗi lần làm gián đoạn cú sút của em – tất cả như một thử thách mà Lamine không thể vượt qua, dù em không bao giờ muốn thừa nhận điều đó.Lamine nhìn vào ly socola nóng, hương thơm dịu ngọt giúp em dần thư giãn. Em không muốn nghĩ về Arda nữa, nhưng không thể ngăn mình khỏi việc so sánh mọi thứ hắn làm với những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây. Alex – bạn gái cũ của em – đã làm em đau đớn, còn Arda thì... chỉ làm em thêm bối rối.Tiếng chuông cửa vang lên, và Lamine không cần phải nhìn lên để biết ai vừa bước vào. Cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện. Tim em đập nhanh hơn khi Arda Güler bước vào quán cà phê, đôi mắt của hắn nhanh chóng bắt gặp Lamine đang ngồi ở góc quán."Cậu ở đây à?" Arda nói, giọng pha chút ngạc nhiên nhưng có vẻ như hắn đã mong đợi cuộc gặp này. "Lại gặp nhau lần nữa, nhỉ?"Lamine gật đầu, cố gắng không tỏ ra quá bất ngờ. "Ừm... Tôi hay đến đây. Còn anh?"Arda ngồi xuống ghế đối diện Lamine một cách tự nhiên, không hề chần chừ. "Tôi cũng ghé qua khi cần nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay có lẽ là một sự trùng hợp thú vị."Lamine cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ly socola nóng trước mặt mình. Arda không còn vẻ khiêu khích như trên sân bóng, mà có gì đó thân thiện hơn. Điều này khiến Lamine không thể không cảm thấy lúng túng. "Hôm trước... trên sân, anh làm tôi tức điên lên," Lamine bất ngờ thốt ra, giọng điệu pha chút trách móc.Arda bật cười, ánh mắt sáng lên khi nghe điều đó. "Thì đó là việc của tôi mà. Phải khiến cậu phát điên lên mới được."Lamine lườm Arda, nhưng không thể không cảm nhận được sự ấm áp lạ kỳ trong nụ cười đó. "Anh thật sự khó chịu đấy, anh biết không?"Arda nhún vai. "Cậu cũng không phải dễ chịu gì đâu, Lamine."Không khí giữa họ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự căng thẳng và cạnh tranh khốc liệt như trên sân cỏ. Cả hai người ngồi đó, cùng nhau nhâm nhi thức uống trong tay, không còn là hai đối thủ trong một trận đấu La Liga, mà như hai con người đang dần hiểu thêm về nhau.Lamine nhìn vào đôi mắt Arda. "Tại sao anh cứ thích phá đám tôi thế? Trên sân, anh luôn làm như thể tôi là mục tiêu của anh."Arda nhìn chằm chằm vào ly cà phê của mình, đôi mắt trở nên xa xăm. "Tôi không cố ý làm cậu tức giận. Thực ra... cậu thu hút tôi. Từ khi cậu vào đội hình chính, tôi đã không thể ngừng nghĩ về cách cậu chơi bóng. Cậu có gì đó rất đặc biệt, và tôi không thể không muốn tiếp cận cậu."Lời thú nhận của Arda khiến Lamine hoàn toàn bất ngờ. Em đã quen với việc bị thách thức và ganh đua, nhưng không ngờ rằng sự ganh đua đó lại đến từ một cảm xúc sâu kín hơn. "Anh... thích tôi?" Lamine hỏi nhỏ, giọng em chứa đựng sự ngạc nhiên và nghi ngờ.Arda gật đầu, mắt vẫn chăm chú vào Lamine. "Phải. Tôi không biết từ khi nào, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó giữa chúng ta. Và mỗi lần gặp cậu, tôi lại muốn tìm hiểu thêm."Lamine cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng em không biết phải phản ứng thế nào. "Tôi... không biết phải nói gì."Arda cười nhẹ, mắt nhìn vào đôi mắt bối rối của Lamine. "Cậu không cần phải nói gì cả. Tôi chỉ muốn cậu biết điều đó. Còn mọi chuyện thế nào, chúng ta có thể để thời gian trả lời."Lamine im lặng một lúc, rồi nhấp một ngụm socola nóng. Cảm giác ngọt ngào của thức uống làm dịu đi những lo âu trong lòng em. "Thật ra... tôi cũng không ghét anh như tôi tưởng."Arda nhướn mày, nụ cười tinh nghịch hiện lên. "Thật sao? Vậy có nghĩa là tôi có cơ hội?"Lamine bật cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái khi ở gần Arda. "Có lẽ... nhưng đừng vội mừng."Cả hai cùng cười, không khí giữa họ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Tiệm cà phê nhỏ ở góc phố Tây Ban Nha giờ đây không chỉ là nơi dừng chân cho những cầu thủ mệt mỏi, mà còn là nơi bắt đầu một mối quan hệ mới – một mối quan hệ không chỉ dừng lại ở sân cỏ, mà còn có thể tiến xa hơn.Dù trên sân cỏ La Liga, họ vẫn là đối thủ, nhưng khi rời khỏi sân, Lamine và Arda đã tìm thấy một điểm chung khác – đó là sự kết nối mà cả hai đều không thể chối bỏ. Và trong khoảnh khắc ấy, Lamine biết rằng mọi chuyện giữa em và Arda chỉ mới bắt đầu.
_____Lamine Yamal bước vào quán cà phê quen thuộc, nơi em thường đến để tìm kiếm sự bình yên sau những buổi tập mệt mỏi. Hôm nay, không phải nước ép như mọi khi, mà em gọi một ly socola nóng – thức uống giúp em cảm thấy thoải mái và nhẹ nhàng hơn trong những ngày đầy cảm xúc lẫn lộn. Ly socola bốc khói, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, nhưng trong lòng Lamine thì không hề ngọt ngào như thế. Mọi thứ về Arda Güler vẫn còn lởn vởn trong tâm trí em.Trận đấu gần nhất với Real Madrid trên sân cỏ La Liga đã để lại quá nhiều cảm xúc hỗn độn. Arda, kẻ luôn khiến Lamine khó chịu, đã khiến em bực mình hết lần này đến lần khác. Cậu ta không chỉ phá hỏng những pha bóng đẹp, mà còn khiến Lamine cảm thấy như đang đối mặt với một bức tường sắt vô hình trên sân.Nhưng Arda không giống những đối thủ khác. Hắn có điều gì đó khiến Lamine vừa ghét vừa không thể ngừng nghĩ về hắn. Cái cách hắn nhìn Lamine bằng ánh mắt tinh nghịch sau mỗi pha cắt bóng, nụ cười nửa miệng khiêu khích sau mỗi lần làm gián đoạn cú sút của em – tất cả như một thử thách mà Lamine không thể vượt qua, dù em không bao giờ muốn thừa nhận điều đó.Lamine nhìn vào ly socola nóng, hương thơm dịu ngọt giúp em dần thư giãn. Em không muốn nghĩ về Arda nữa, nhưng không thể ngăn mình khỏi việc so sánh mọi thứ hắn làm với những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây. Alex – bạn gái cũ của em – đã làm em đau đớn, còn Arda thì... chỉ làm em thêm bối rối.Tiếng chuông cửa vang lên, và Lamine không cần phải nhìn lên để biết ai vừa bước vào. Cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện. Tim em đập nhanh hơn khi Arda Güler bước vào quán cà phê, đôi mắt của hắn nhanh chóng bắt gặp Lamine đang ngồi ở góc quán."Cậu ở đây à?" Arda nói, giọng pha chút ngạc nhiên nhưng có vẻ như hắn đã mong đợi cuộc gặp này. "Lại gặp nhau lần nữa, nhỉ?"Lamine gật đầu, cố gắng không tỏ ra quá bất ngờ. "Ừm... Tôi hay đến đây. Còn anh?"Arda ngồi xuống ghế đối diện Lamine một cách tự nhiên, không hề chần chừ. "Tôi cũng ghé qua khi cần nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay có lẽ là một sự trùng hợp thú vị."Lamine cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào ly socola nóng trước mặt mình. Arda không còn vẻ khiêu khích như trên sân bóng, mà có gì đó thân thiện hơn. Điều này khiến Lamine không thể không cảm thấy lúng túng. "Hôm trước... trên sân, anh làm tôi tức điên lên," Lamine bất ngờ thốt ra, giọng điệu pha chút trách móc.Arda bật cười, ánh mắt sáng lên khi nghe điều đó. "Thì đó là việc của tôi mà. Phải khiến cậu phát điên lên mới được."Lamine lườm Arda, nhưng không thể không cảm nhận được sự ấm áp lạ kỳ trong nụ cười đó. "Anh thật sự khó chịu đấy, anh biết không?"Arda nhún vai. "Cậu cũng không phải dễ chịu gì đâu, Lamine."Không khí giữa họ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, không còn sự căng thẳng và cạnh tranh khốc liệt như trên sân cỏ. Cả hai người ngồi đó, cùng nhau nhâm nhi thức uống trong tay, không còn là hai đối thủ trong một trận đấu La Liga, mà như hai con người đang dần hiểu thêm về nhau.Lamine nhìn vào đôi mắt Arda. "Tại sao anh cứ thích phá đám tôi thế? Trên sân, anh luôn làm như thể tôi là mục tiêu của anh."Arda nhìn chằm chằm vào ly cà phê của mình, đôi mắt trở nên xa xăm. "Tôi không cố ý làm cậu tức giận. Thực ra... cậu thu hút tôi. Từ khi cậu vào đội hình chính, tôi đã không thể ngừng nghĩ về cách cậu chơi bóng. Cậu có gì đó rất đặc biệt, và tôi không thể không muốn tiếp cận cậu."Lời thú nhận của Arda khiến Lamine hoàn toàn bất ngờ. Em đã quen với việc bị thách thức và ganh đua, nhưng không ngờ rằng sự ganh đua đó lại đến từ một cảm xúc sâu kín hơn. "Anh... thích tôi?" Lamine hỏi nhỏ, giọng em chứa đựng sự ngạc nhiên và nghi ngờ.Arda gật đầu, mắt vẫn chăm chú vào Lamine. "Phải. Tôi không biết từ khi nào, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó giữa chúng ta. Và mỗi lần gặp cậu, tôi lại muốn tìm hiểu thêm."Lamine cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng em không biết phải phản ứng thế nào. "Tôi... không biết phải nói gì."Arda cười nhẹ, mắt nhìn vào đôi mắt bối rối của Lamine. "Cậu không cần phải nói gì cả. Tôi chỉ muốn cậu biết điều đó. Còn mọi chuyện thế nào, chúng ta có thể để thời gian trả lời."Lamine im lặng một lúc, rồi nhấp một ngụm socola nóng. Cảm giác ngọt ngào của thức uống làm dịu đi những lo âu trong lòng em. "Thật ra... tôi cũng không ghét anh như tôi tưởng."Arda nhướn mày, nụ cười tinh nghịch hiện lên. "Thật sao? Vậy có nghĩa là tôi có cơ hội?"Lamine bật cười nhẹ, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái khi ở gần Arda. "Có lẽ... nhưng đừng vội mừng."Cả hai cùng cười, không khí giữa họ trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Tiệm cà phê nhỏ ở góc phố Tây Ban Nha giờ đây không chỉ là nơi dừng chân cho những cầu thủ mệt mỏi, mà còn là nơi bắt đầu một mối quan hệ mới – một mối quan hệ không chỉ dừng lại ở sân cỏ, mà còn có thể tiến xa hơn.Dù trên sân cỏ La Liga, họ vẫn là đối thủ, nhưng khi rời khỏi sân, Lamine và Arda đã tìm thấy một điểm chung khác – đó là sự kết nối mà cả hai đều không thể chối bỏ. Và trong khoảnh khắc ấy, Lamine biết rằng mọi chuyện giữa em và Arda chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com