Alllam Su Me Hoac Dong Long Nguoi
Buổi công diễn kết thúc, có hai người phải rời đi, một Ngao Tử Dật, một Diêu Cảnh Nguyên.Trong phòng tập, Hạ Tuấn Lâm vẫn tựa lên vai Ngao Tử Dật, hai người yên lặng xem lại sân khấu riêng của chính mình. "Một sân khấu hoàn hảo.", Ngao Tử Dật nhận xét, rồi lại bật cười một cách ngớ ngẩn khiến Hạ Tuấn Lâm bên cạnh cũng ngốc ngốc cười theo anh, cậu nhóc bấu lấy cánh tay người kia: "Đây mãi mãi là sân khấu đẹp nhất trong lòng em."Ngao Tử Dật tự xin rời đi, Hạ Tuấn Lâm biết, có lẽ chính sự thay đổi của cậu khiến anh chợt nhận ra bản chất nơi sân khấu này, hoặc có lẽ là chính anh cảm thấy ánh đèn sân khấu quá mức tăm tối, mờ ảo hoang đường, muốn từ bỏ nó.Ngao Tử Dật xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, lần này rời đi không biết khi nào mới có thể lại gặp lại cậu nhóc này, vì vậy trong giờ phút này anh muốn nói ra tất cả, cho dù nhận lấy đau đớn, cho dù có phải thất vọng.Nhưng ít nhất Ngao Tử Dật sẽ không phải nuối tiếc."Em còn thích anh không?"Bàn tay Hạ Tuấn Lâm từ bên người Ngao Tử Dật rời đi, cuối cùng dừng trên mặt đất lạnh lẽo.Trong căn phòng trống vang lên một tiếng cười nhẹ, Ngao Tử Dật đạm mạc nói: "Hạ Tuấn Lâm, em chưa từng thích anh, nhưng lại làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng em thích anh."Ngao Tử Dật nâng cằm Hạ Tuấn Lâm, trước sự kinh ngạc của cậu mà hạ xuống một nụ hôn nhẹ, chỉ như chuồn chuồn nước lướt qua rồi lại biến mất vô tung vô ảnh: "Cả anh cũng vậy, cũng đã nghĩ em thích anh, rất nhiều."Một giọt nước rơi xuống gương mặt Hạ Tuấn Lâm, chậm rãi đi qua khóe môi cứng đờ của cậu. Mặn chát, đây là hương vị duy nhất Hạ Tuấn Lâm nếm được, cậu nhẹ nắm lấy tay của Ngao Tử Dật, trong lòng nặng nề đầy đau đớn: "Xin lỗi."Chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, không ngừng xin lỗi, nhưng bất kể nói bao nhiêu lần, thương tổn quá sâu vĩnh viễn cũng không thể vãn hồi."Tại sao phải tàn nhẫn như vậy?"Hạ Tuấn Lâm không rõ, hoàn toàn không biết vì sao bản thân lại như vậy, cứ như vậy lạnh lùng tùy ý làm bậy, khiến những người bên cạnh cậu tổn thương, từng chút một gây lên những lỗi lầm không thể sửa chữa."Anh... hận em sao?"Bọn họ... sẽ hận cậu sao?Hạ Tuấn Lâm run rẩy, khổ sở đỏ hốc mắt, cậu chờ đợi hương vị mặn chát nhưng cuối cùng lại chỉ còn lại một mảng khô khốc. Đau đến khó chịu, nhưng không có cách nào khiến nó dịu đi.Ngao Tử Dật trả lời: "Không có, chỉ là hận chính mình không thể khiến em yêu anh."Ngao Tử Dật rời đi rồi, để lại cho Hạ Tuấn Lâm một lời tỏ tình đầy tuyệt vọng, bởi vì có lẽ nó vĩnh viễn cũng không thể biến thành sự thật. Anh hi vọng lần sau gặp lại Hạ Tuấn Lâm sẽ lại là một cậu em trai nhỏ luôn ríu rít bay xung quanh anh, chứ không phải một Hạ Tuấn Lâm phô diễn những nét giả dối ra ngoài như vậy.Và có lẽ người Ngao Tử Dật yêu suốt những năm tháng thiếu niên ấy là một Hạ Tuấn Lâm vui vẻ thuở ban đầu. Cho nên hiện tại anh mới một lần nữa rời đi một cách không do dự, anh cũng biết bên cạnh em ấy hiện giờ có những người còn yêu em ấy hơn cả anh, yêu bằng cả trái tim, yêu bằng những ước mơ, đến mức dù biết rõ không được đáp lại cũng sẽ cho đi.Ngao Tử Dật lại không như vậy, anh không giống bọn họ sẽ vì em ấy mà cố gắng, bởi vì trong những tương lai phía trước anh tưởng tượng ra đều không có em ấy.Khi một mối quan hệ kết thúc, sẽ không ai còn vì ai mà cố gắng cả.Ngao Tử Dật xuống đến tầng hầm, cách không xa chính là xe đưa đón, anh phải rời khỏi đây thật rồi, trước khi đi, Ngao Tử Dật thấy Nghiêm Hạo Tường, anh vẫy cậu nhóc lại, hai người mặt đối mặt rồi tự nhiên mà bật cười.Chua chát biết bao nhiêu."Các người biết chuyện từ bao giờ?"Nghiêm Hạo Tường tựa người vào một chiếc xe gần đó, ánh mắt nhìn lên phía trần nhà: "Một năm trước.""Lâu như vậy a.", Ngao Tử Dật thu lại nét cười, anh khẽ thở dài, trong lòng lại càng trở nên đau đớn: "Sẽ có một ngày em ấy quên đi những cảm xúc ấy, cũng sẽ có một ngày các cậu trở nên tuyệt vọng, rồi mệt mỏi, rồi sẽ giống như tôi.""...Hợp rồi sẽ phải tan..."Thế nhưng đáp lại anh chỉ có một tiếng cười đầy mỉa mai, Ngao Tử Dật kinh ngạc nâng mắt, đối diện với ánh mắt sắc bén của sư tử nhỏ, sự kiên định trong mắt ấy khiến anh phải chết lặng: "Bọn tôi sẽ không như anh, mà cho dù bọn họ có lựa chọn từ bỏ, Nghiêm Hạo Tường tôi cũng sẽ tuyệt đối không buông tay."Xong liền dứt khoát bỏ đi, nhìn bóng lưng cao lớn đi xa, Ngao Tử Dật nắm chặt tay, có một chút tức giận dâng lên trong lòng anh, nhưng rồi cũng bị những tầng cảm xúc phức tạp khác chèn ép mà lắng xuống.Cuối cùng chỉ còn lại trống trải, thôi vậy, Ngao Tử Dật thở dài bước về phía xe, là anh chọn từ bỏ trước, cũng chính là anh bỏ rơi em ấy.Kể từ giờ phút này, Ngao Tử Dật hoàn toàn đánh mất cái quyền được yêu thương Hạ Tuấn Lâm rồi.Để lại một Hạ Tuấn Lâm nhỏ bé run rẩy trong không gian vô định."Mã ca, ôm em..."Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, cả người đều lạnh đến phát run, cậu không ngừng tìm kiếm ấm áp từ người trên thân mình, phòng không mở đèn, rõ ràng là ban ngày nhưng lại cực kì u tối, vừa hay để cho bọn họ thực hiện những hành động không thể đưa ra ánh sáng.Hạ Tuấn Lâm không hỏi vì sao Mã Gia Kỳ lại có mặt ở đây, chỉ cần người nọ cho cậu hơi ấm thì cậu nguyện ý trầm luân.Từng nụ hôn nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt hạ xuống, Mã Gia Kỳ nhanh chóng thoát ra quần áo của bọn họ, mê muội hôn lên mỗi tấc da trắng nõn, trong khi đồng đội của cậu vẫn đang không ngừng tìm cách mang Hạ Tuấn Lâm trở lại thì anh lại ở đây, dùng chính phương thức nguyên thủy nhất để lại trong người em ấy dấu ấn của mình. Mã Gia Kỳ thỏa mãn một cách lạ thường, dẫu chỉ có thể chiếm giữ được Hạ Tuấn Lâm trong chốc lát."Hạ nhi... hôn anh..."Âm thanh từ tính như thiêu đốt tâm trí chàng thiếu niên, Hạ Tuấn Lâm ngước đôi mắt ngập nước, động tình nâng người hôn lên bờ môi ấm áp, môi lưỡi giao triền, nước bọt theo khóe môi hai người chảy ra, tiếng rên rỉ dâm mĩ bị nuốt xuống họng, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại thanh âm vận động khiến cho người khác đỏ mặt."A... Mã ca..."Đôi chân dài trắng nõn vòng qua vòng eo săn chắc, Hạ Tuấn Lâm không chút ngượng ngùng làm gần lại khoảng cách của hai người, khoái cảm khiến cả người cậu đỏ ửng, vô lực mặc cho đối phương mạnh mẽ tiến công.Chỉ có khi cảm nhận xúc cảm sung sướng mới khiến cảm xúc trong lòng Hạ Tuấn Lâm trở nên chân thực. Sóng tình như thủy triều nhấn chìm hai người, đợi đến khi người dưới thân hoàn toàn vô lực mà chìm vào mê man, Mã Gia Kỳ mới dừng lại, anh yêu thương hôn lên khóe mắt đỏ ửng của em, trên môi vẫn còn vương ý cười giúp Hạ Tuấn Lâm tẩy rửa.Xong xuôi mọi việc cũng đã đến xế chiều, Mã Gia Kỳ rời khỏi phòng, Nghiêm Hạo Tường đã đứng sẵn bên ngoài, vừa thấy anh đi ra liền lạnh mặt muốn đi vào. Thoáng thấy không khí có phần căng thẳng, Mã Gia Kỳ nhịn không được chậc một tiếng, anh lên tiếng gọi: "Đợi đã, chúng ta nói chuyện một chút."Nghiêm Hạo Tường khựng lại, rồi cũng theo chân Mã Gia Kỳ ra ngoài ban công. Gió lạnh cuối ngày khiến hai người thanh tỉnh đôi chút, Mã Gia Kỳ lên tiếng trước: "Tử Dật đi rồi sao?"Nghiêm Hạo Tường gật đầu, trong mắt không nhìn ra bất luận chút cảm xúc gì, dù là đau khổ khi chia ly, hay là vui mừng khi tình địch biến mất, Mã Gia Kỳ đột nhiên cảm thấy đôi mắt vô thần ấy lại giống Hạ Tuấn Lâm một cách kỳ lạ, trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi, Mã Gia Kỳ vội nói: "Em... đừng giống em ấy.""Sẽ không đâu.", Nghiêm Hạo Tường nghiêng người, trên gương mặt rốt cuộc cũng xuất hiện sự mệt mỏi, Mã Gia Kỳ thở phào nhẹ nhõm, anh nắm lấy bả vai em trai, nhất thời lại không biết nói cái gì. Nghiêm Hạo Tường lại mở miệng: "Bởi vì yêu cậu ấy nên em sẽ tuyệt đối sẽ không giống cậu ấy.""...Nếu giống cậu ấy thì ai sẽ bảo vệ cậu ấy đây?"Lời nói khiến cho Mã Gia Kỳ ngẩn người, anh khẽ bật cười: "Bất luận sau này em ấy có thế nào thì chúng ta vẫn sẽ luôn ở phía sau em ấy, đợi em ấy quay đầu."Cũng không phải lời nói xuông, là một lời hứa, sự kiên định ăn mòn từng tấc từng tấc da thịt của bọn họ, để lộ ra tình yêu đơn thuần nhất. Mã Gia Kỳ cầm điện thoại, bên trên hiện một bức ảnh chụp bệnh án của một người, mỗi một câu chữ đều như mũi kim đâm vào lòng anh đầy đau đớn.Anh sẽ không bao giờ quên ngày đó, cái ngày mà tất cả bọn họ bị bao trùm bởi một tầng không khí u ám như địa ngục, cảm giác khó thở vĩnh viễn khiến anh không muốn nhớ lại lần thứ hai."Tiếp theo giao mọi chuyện cho Đinh nhi đi, anh ấy biết nên phải làm thế nào.", đoạn, Mã Gia Kỳ lại tiếp: "Em vẫn cứ muốn hành động một mình như vậy mãi sao?"Khóe môi Nghiêm Hạo Tường mấp máy, hắn không phát ra bất cứ một âm thanh nào, ánh mắt tăm tối nhìn về phía bầu trời, giống như đang muốn đưa ra một quyết định trọng đại.Một mình âm thầm đứng phía sau cậu ấy, hay nắm giữ cậu ấy trong tay?Nghiêm Hạo Tường không rõ, nhưng lại biết dã thú trong người đã sớm không thể giữ được.==================================================================09/04/2022.Muốn SE quá :>
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com