Alllam Khong The Quay Dau
Hạ Tuấn Lâm đưa tay ra phía trước, Mã Gia Kỳ không nói một lời bắt mạch cho y. Đoạn, sắc mặt Mã Gia Kỳ trở kém, suýt chút nữa nổi giận với người trước mắt. Mã Gia Kỳ cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, từ trong tay áo lấy ra một lọ dược.Hạ Tuấn Lâm bắt lấy, nhướn mày khẽ lắc đồ vật trên tay: "Tại sao lần này ít hơn lần trước nhiều vậy?""Nếu muốn chết thì cứ dùng thường xuyên đi.", Mã Gia Kỳ tức đến bật cười, nhất là khi Hạ Tuấn Lâm không chút để ý đến lời nói của y sư như hắn. Hai năm trước, Hạ Tuấn Lâm rời đi, không một ai biết y đi đâu, chỉ là sau khi trở về trên người không chỗ nào là không bị thương, đan điền còn suýt chút bị phế, nếu không phải Mã Gia Kỳ cố sức mạo hiểm thử nghiệm những phương pháp không thuộc về niên đại này thì có lẽ thiên hạ đã không còn một Nguyệt điện công tử Hạ Tuấn Lâm rồi.Từ đó y vẫn luôn phải điều trị thân thể, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cho dù Lưu Diệu Văn có dốc sức điều tra cũng hoàn toàn không có giấu vết, dùng mọi cách tra hỏi cũng không thể lấy được một chút thông tin từ Hạ Tuấn Lâm.Một tháng y rời đi giống như một quãng thời gian chết vậy.Hạ Tuấn Lâm thở dài, y cất bình dược vào trong túi vải treo bên thắt lưng, nhàm chán chống cằm tựa bên bàn đá: "Mã Gia Kỳ, tất cả mọi người đều đã thay đổi, tại sao chỉ có ngươi là vẫn vậy chứ?""Bởi vì ta không thuộc về nơi này.", Mã Gia Kỳ hoàn toàn vô lực đối phó với Hạ Tuấn Lâm, cho dù đối phương có làm gì cũmg chỉ có thể bất lực thở dài.Có lẽ một câu đó đã kích thích sự tò mò của Hạ Tuấn Lâm khiến đôi mắt y trở nên sáng rực, ngay cả sự phấn khích trong giọng nói cũng không thèm che giấu: "Vậy nơi ngươi từng sống như thế nào?"Mã Gia Kỳ nhớ lại một chút, khóe môi câu lên một độ cao tùy ý, lắc đầu nói: "Còn không thú vị bằng nơi này."Sự hưng phấn của Hạ Tuấn Lâm trong nháy mắt bị đạp đổ. Nam nhân nằm xuống, nhắm mắt tận hưởng sự yên bình nơi tiểu viện vắng vẻ này. Thấy Hạ Tuấn Lâm không còn để ý đến mình nữa, Mã Gia Kỳ bất lực vươn vai, cũng chậm rãi yên lặng thưởng trà.Đã từ bao lâu rồi hắn không cố gắng tìm hiểu cảm xúc của Hạ Tuấn Lâm nữa?Mã Gia Kỳ cũng không rõ, đôi lúc muốn tiếp cận mổ xẻ trái tim đối phương, đôi lúc lại muốn từ bỏ. Hắn thấy bản thân thật kỳ lạ, cũng thấy mọi thứ dần trở nên thật mơ hồ không thể kiểm soát."Rồi một ngày ngươi sẽ rời đi sao?"Mã Gia Kỳ rũ mắt nhìn đỉnh đầu người kia, hắn không biết nên trả lời như nào, nếu vĩnh viễn không thể hiểu rõ cảm xúc của con người thì hắn sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này sao?Hắn không muốn rời đi, buồn cười thật. Trong khoảnh khắc nhìn Hạ Tuấn Lâm, Mã Gia Kỳ chợt thấy thay vì tiến sâu vào cảm xúc của đối phương thì hắn nên hiểu rõ bản thân mình trước đi đã.Sau đó không một ai lên tiếng nữa, câu chuyện cứ như vậy rơi vào quên lãng.Đêm đã muộn, không ngoài dự đoán Mã Gia Kỳ thấy Lưu Diệu Văn xuất hiện ở cửa, đối phương cũng đã trưởng thành, trở nên thật cao lớn. Hắn từng bước lững thững lại đây, không nói câu nào đi đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm."Cẩn thận một chút, y đang ngủ.", Mã Gia Kỳ nói nhỏ, rồi lại thấy bản thân đang làm chuyện thừa thãi. Hắn chống cằm khó chịu nhìn về phía trước. Hơn ai hết, hắn là người biết rõ nhất mớ rắc rối xung quanh Hạ Tuấn Lâm. Mã Gia Kỳ đã từng vì bản thân hiểu rõ mà vui mừng, nhưng hiện tại hắn chính là vì bản thân hiểu rõ mà khó chịu.Ngón tay Lưu Diệu Văn lướt qua gương mặt tinh tế, Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày, nhưng quanh quẩn bên chóp mũi đều là hương vị quen thuộc thì đầu mày nam nhân dãn ra, tùy ý để Lưu Diệu Văn ôm vào trong lòng.Hoàn toàn không chút phòng bị.Mã Gia Kỳ chỉ biết thở dài, khẽ gật đầu thật nhẹ với Lưu Diệu Văn.Trong đêm tối tăm mờ mịt, Lưu Diệu Văn ôm người biến mất trong bóng đêm.Trở về phòng, Lưu Diệu Văn cẩn thận đặt người lên giường, nhìn dung nhan say ngủ nhu thuận mà đuôi mắt hiện lên một tia ôn nhu. Nam nhân ngồi xuống bên giường, tựa người lên thành gỗ chắc chắn: "Đệ biết huynh tỉnh rồi."Người trên giường vẫn nằm yên không nhúc nhích, Lưu Diệu Văn thấy vậy thì cười thành tiếng: "Nếu huynh không dậy thì ta sẽ gọi điện chủ đến đó."Khóe môi Hạ Tuấn Lâm giật giật, nhớ đến bộ dáng bị chôn trong công việc của Đặng Giai Hâm mà rùng mình. Rõ ràng trước kia nhỏ bé dễ thương đến vậy, nhưng sau khi lớn lên, biết làm việc rồi thì càng ngày càng trở nên đáng sợ, không những vậy còn rất biết chỉnh Hạ Tuấn Lâm. Ngày nào cũng vất cho y một đống văn kiện linh tinh cùng sổ sách, y cũng sắp bị tên nhóc đó làm cho phát điên rồi."Đệ sẽ gọi điện chủ đến đó.", Lưu Diệu Văn thật sự sắp nín cười đến nội thương rồi. Bất đắc dĩ, Hạ Tuấn Lâm đành phải mở mắt, tức giận trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn, lại còn giận dỗi lấy chăn che nửa mặt. Từ góc độ này Lưu Diệu Văn chỉ thấy được đôi mắt hoa đào sáng trong trừng lớn, khóe mắt đỏ vì ngái ngủ, sóng nước mênh mang khiến Lưu Diệu Văn nhất thời không thể nói được gì. Lưu Diệu Văn che mắt, đứng dậy bước nhanh ra phía thư án trong phòng."Thư mật đã mang đến cho huynh rồi, huynh đừng có lười biếng nữa."Đoạn, Lưu Diệu Văn ôm một chồng giấy cao ngất đập lên bàn.Hạ Tuấn Lâm bỗng thấy đầu óc quay cuồng, nam nhân chống tay nửa nằm trên giường, oán hận liếc nhìn người không ngừng bày thêm việc cho mình làm: "Diệu Văn đệ đệ."Lưu Diệu Văn làm như không nghe thấy."Văn Văn.", Hạ Tuấn Lâm mím môi, đáng thương gọi một tiếng.Sức chịu đựng của Lưu Diệu Văn theo từng tiếng gọi mà đi đến giới hạn, thoáng cái nam nhân đã có mặt bên cạnh giường. Hạ Tuấn Lâm cứ tưởng bản thân được tha thì nhoằng một cái đã bị bế lên. Hạ Tuấn Lâm hoảng sợ ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn: "Lưu Diệu Văn đệ làm gì vậy?""Nếu còn không làm việc thì Giai Hâm nhất định sẽ đánh chết huynh mất.", vừa nói Lưu Diệu Văn vừa ôm Hạ Tuấn Lâm đến bên thư án.Hạ Tuấn Lâm quả thực khóc không ra nước mắt, đành yên lặng cầm lấy bút lông.Không gian hiện lên mờ ảo trong ánh đèn vàng vừa yên bình vừa ấm áp. Nếu không có tiếng gõ cửa làm phiền thì nhất định Lưu Diệu Văn sẽ cười thành tiếng, ảo tưởng đêm nay sẽ là một đêm hạnh phúc vui vẻ.Tay cầm bút lông của Hạ Tuấn Lâm vẫn không dừng lại, cả hai người đều biết người đến giờ này là ai. Thấy Lưu Diệu Văn không nhúc nhích, Hạ Tuấn Lâm chỉ đành hắng giọng: "Đệ về nghỉ ngơi trước đi, không cần bồi ta xử lý công việc đâu."Bàn tay Lưu Diệu Văn nắm chặt hiện cả tia máu, xong hắn cũng không nói gì. Lưu Diệu Văn vâng lời đặt thanh mực vào nghiên, chậm rãi ra mở cửa.Không ngoài dự đoán, người bên ngoài là Nghiêm Hạo Tường, hai người đơn giản gật đầu chào hỏi qua loa, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng lách mình vào bên trong, bỏ mặc Lưu Diệu Văn ngẩn người đứng bên ngoài.Trăng đêm nay thật sáng, sao dày đặc phủ kín cả nền trời, xong Lưu Diệu Văn lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp đêm nay.Đúng là đáng thương, hắn cứ tưởng có thể vô tung vô tích trộm lấy một đêm bình yên bên người đó, kết quả lại thật buồn cười, cuối cùng vẫn là một mình hắn đa tình.Lưu Diệu Văn khép cửa, rời khỏi nơi đã từng ấm áp cùng quen thuộc đến vậy.Trong phòng, Hạ Tuấn Lâm mắt cũng không thèm nhấc, nhưng Nghiêm Hạo Tường có thể thấy được khóe môi vẫn luôn nâng lên của đối phương, xinh đẹp quyến rũ đến mức hắn cũng vô thức cười theo.Nghiêm Hạo Tường cẩn thận đi đến đằng sau Hạ Tuấn Lâm, cả cơ thể to lớn bao bọc lấy bóng lưng bạc nhược, sau đó Nghiêm Hạo Tường hạ lên đỉnh đầu Hạ Tuấn Lâm một nụ hôn nhẹ."Đừng nghịch, ta vẫn còn chưa làm xong đâu."Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng oán trách khiến lòng Nghiêm Hạo Tường ngứa ngáy, giống như vừa được một dòng nước ấm tưới qua: "Vậy ta mài mực giúp ngươi nhé.""Ngươi làm giúp ta.", rốt cuộc Hạ Tuấn Lâm cũng buông bút, ngẩng đầu nhìn tình nhân. Nghiêm Hạo Tường cũng mỉm cười nhìn lại y, trong đầu chợt xoay chuyển một suy nghĩ. Đoạn, Nghiêm Hạo Tường cười đầy ẩn ý, ung dung cúi đầu hôn Hạ Tuấn Lâm."Ngươi làm gì vậy.", Hạ Tuấn Lâm tức giận đẩy mặt đối phương ra, hiện tại y cực kì mệt mỏi, rất không muốn chơi đùa với đối phương.Chỉ là còn chưa đẩy được cổ tay Hạ Tuấn Lâm đã bị nắm lấy, Nghiêm Hạo Tường không nói không rằng đảo khách thành chủ, chỉ hai ba động tác đã kéo được Hạ Tuấn Lâm rời ghế. Chính bản thân hắn lại ngồi xuống, rồi lại ôm lấy Hạ Tuấn Lâm để y ngồi lên đùi mình.Hạ Tuấn Lâm: "....""Ta giúp ngươi.", hơi thở ấm nóng phả lên trên tai khiến eo lưng Hạ Tuấn Lâm mềm nhũn, cuối cùng đành mặc kệ Nghiêm Hạo Tường làm loạn.Nghiêm Hạo Tường bật cười, lát sau thực sự nghiêm túc xử lý công việc, mà Hạ Tuấn Lâm trong lòng hắn lại ngoan ngoãn mài mực. Nhưng không được bao lâu Hạ Tuấn Lâm lại tức giận ném thanh mực ra xa, quay người lại đập lên mặt Nghiêm Hạo Tường một cái."Ngươi đồ dâm tặc, cho ta xuống.""Không thể."===========================================================================Đã nói rồi mà, ngọt vậy mà không tin à -.-29/07/2022.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com