TruyenHHH.com

Alllam Khong The Quay Dau


Ánh sáng theo khe cửa khép hờ len lỏi vào phòng, rơi trên đôi mắt nhập nhòe của Hạ Tuấn Lâm, nam nhân mệt mỏi mở mắt, toàn thân y lúc này đau nhức đến khó chịu. Hạ Tuấn Lâm cố gượng người ngồi dậy, xong cánh tay người nằm bên cạnh đã nhanh hơn một bước ép cả người y lại xuống giường.

Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa tỉnh ngủ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lại không quên ôm lấy cả người Hạ Tuấn Lâm vào trong lồng ngực, cảm nhận da thịt kề sát khiến đáy lòng gã dâng lên một loại xúc cảm thỏa mãn kì quái.

Hạ Tuấn Lâm áp tay lên ngực đẩy đối phương ra, đổi lại một cái nhíu mày khó chịu của Nghiêm Hạo Tường. Đối phương tức giận nắm ngược lấy tay Hạ Tuấn Lâm, không vừa lòng đưa lên miệng gặm cắn một hồi.

"Sáng nay ta còn có việc quan trọng phải dậy.", Hạ Tuấn Lâm bất lực, mấy năm kề cận y chợt biết người này vậy mà khó chiều đến vậy, tùy hứng trêu chọc y, lúc ăn cũng cực kì kén chọn. Đặc biệt là khi vừa tỉnh ngủ, tính cách như tiểu ma vương vậy.

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cắn mạnh in lên những ngón tay thon dài vết răng rõ nét, hậm hực mở mắt: "Không thể ngủ thêm chút nữa sao?"

Đôi mắt mơ màng còn mang theo ánh nước khiến Hạ Tuấn Lâm liên tưởng đến một chú gấu nhỏ đang ủy khuất, bất giác bật cười. Nam nhân rướn thân thể mỏi nhừ hôn lên trán người trước mắt, ánh mắt hàm chứa ý cười khiến Nghiêm Hạo Tường bất giác ngẩn ngơ, hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy tình ái do Hạ Tuấn Lâm tạo ra: "Không được, buổi tối lại cùng ngươi ra ngoài thả hoa đăng được không?"

Nghiêm Hạo Tường mím môi, chậm rãi hôn lên khóe mắt đỏ ửng của Hạ Tuấn Lâm: "Được, không được nuốt lời đâu đó."

Dây dưa một hồi cuối cùng hai người cuối cùng cũng xuống được khỏi giường, Nghiêm Hạo Tường trước giúp Hạ Tuấn Lâm mặc quần áo, sau mới tự mình thay y phục.

Cho dù không ai nói với ai một câu nhưng không khí vẫn thật hòa hợp, Hạ Tuấn Lâm nhàn nhã ngồi uống trà xem Nghiêm Hạo Tường cài từng vạt áo phức tạp, đôi mắt hoa đào nhất thời ngẩn ngơ, một tia sáng bất ngờ xuất hiện nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn chén trà, từng gợn nước mỏng manh khẽ động giống như đáy lòng đang bị khuấy đảo không rõ nguyên do của y. Bất giác, Hạ Tuấn Lâm cất giọng gọi Nghiêm Hạo Tường: "Hạo Tường."

Động tác Nghiêm Hạo Tường dừng lại, gương mặt vẫn mang ý cười như vậy nhìn Hạ Tuấn Lâm: "Làm sao vậy?"

Nhưng rồi Hạ Tuấn Lâm chợt giật mình, y giương mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường hồi lâu, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Hạ Tuấn Lâm không biết vì sao lại gọi đối phương như vậy, cũng có thể chỉ đơn giản bất giác thốt ra cái tên đang làm loạn trong lòng mình vậy thôi.

Sắc mặt Nghiêm Hạo Tường cũng cứng lại, động tác trên tay dừng hẳn, nghiêm túc nhìn Hạ Tuấn Lâm ngồi phía xa: "Lâm Lâm, có chuyện gì sao?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, y thở dài: "Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn gọi tên ngươi vậy thôi."

Rõ ràng đang cười nhưng lại cực kì gượng gạo, Nghiêm Hạo Tường không thích Hạ Tuấn Lâm như vậy, chỉ là hắn không thể làm được gì cả. Đang lúc nam nhân quay người lại, đằng sau lại vang lên âm thanh của Hạ Tuấn Lâm: "Bạch y không hợp với ngươi đâu, cứ mặc những gì ngươi thấy thích là được rồi."

Bên tai hoàn toàn bị giọng nói mềm mại của Hạ Tuấn Lâm chiếm giữ, Nghiêm Hạo Tường nghiến chặt răng, tái tim vừa đau xót lại vừa hoảng loạn. Nghiêm Hạo Tường đứng đó, giữa căn phòng trống trải đạm mạc cười, cũng cởi bạch y trên người xuống: "Ta không giống hắn sao?"

"Không phải.", Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức trả lời, gần như là hét lên đối với câu hỏi của Nghiêm Hạo Tường. Y cảm nhận được tất cả tuyệt vọng trong lời nói ấy, cũng giống với hiện tại, nơi đáy lòng của Hạ Tuấn Lâm đã dần thay đổi.

Tại nơi Nghiêm Hạo Tường không nhìn thấy, Hạ Tuấn Lâm đã sớm đứng bật dậy, lồng ngực không ngừng đập kịch liệt, rất đau.

Nghiêm Hạo Tường ồ một tiếng, xoay người đối diện với đôi con ngươi mệt mỏi xinh đẹp của người kia, bật cười: "Rốt cuộc là vẫn không giống sao?"

Cổ họng Hạ Tuấn Lâm nghẹn ứ đắng ngắt, không biết qua bao lâu mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh: "Ngươi là ngươi, hắn là hắn, vốn dĩ đã không giống nhau rồi."

Trái tim bị dao đâm đến máu tươi đầm đìa, Nghiêm Hạo Tường nắm chặt tay, lảo đảo lùi lại mấy bước, xong lại bị lời tiếp theo của Hạ Tuấn Lâm làm cho giật mình: "Chỉ là ta thích dáng vẻ ngươi là chính ngươi mà thôi, đừng hiểu lầm."

Hạ Tuấn Lâm nhợt nhạt cười, còn Nghiêm Hạo Tường lại giống như từ vực sâu nắm được lấy một tia ánh sáng. Bỗng nhiên lại cười, khi Hạ Tuấn Lâm lướt qua hắn mới lẩm bẩm: "Hình như cả ta và ngươi đều thay đổi rồi."

Chỉ có tiếng gió đáp lại lời Nghiêm Hạo Tường, theo bóng lưng càng xa của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường chợt buồn bã: "Không, là ta thay đổi, không phải ngươi."

Rõ ràng là Hạ Tuấn Lâm không nghe thấy, Nghiêm Hạo Tường chớp mắt, bỗng thấy bản thân hiện tại thật thảm hại đến không nỡ nhìn. Nhớ lại ánh mắt khiêu khích bản thân dành cho Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường lại thấy nực cười hơn bao giờ hết.

Hắn có tư cách gì cười Lưu Diệu Văn?

Cười tiếng lòng của thiếu niên kia chưa từng được Hạ Tuấn Lâm để tâm tới, hay cười ánh mắt Hạ Tuấn Lâm chưa từng dừng trên người gã?

Nghiêm Hạo Tường không biết, bởi chính hắn cũng giống như vậy.

Chỉ cần để tâm một chút là Hạ Tuấn Lâm có thể nghe được lời của bọn họ nói, nhưng y nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến còn nói gì đến để tâm?

Sảnh đường của Nguyệt điện vẫn uy nghi hùng vĩ như vậy, ngay cả tiểu điện chủ Đặng Giai Hâm cũng mang trên mình dáng vẻ trưởng thành hoàn toàn khác với bộ dạng non trẻ của gã. Bên cạnh là một số trưởng lão chiếm giữ chức vụ quan trọng trong điện. Hướng tầm mắt xuống dưới, Hạ Tuấn Lâm bắt gặp hai vị khách vừa quen lại vừa lạ.

Một người là nhị hoàng tử Trương Chân Nguyên quý khí uy nghiêm, một kẻ là thư đồng xuất thân thư hương thế gia Đinh Trình Hâm tuấn mỹ vô song.

Đối với sự xuất hiện của hai người họ Hạ Tuấn Lâm cũng không thấy lạ, trong lòng cũng không có chút vẻ gì là vui sướng. Y chậm rãi bước vào trong điện, không cúi cũng không hành lễ, bộ dáng tùy ý khiến khóe môi Đinh Trình Hâm nhếch lên một độ cung tàn nhẫn.

Đợi đến khi Hạ Tuấn Lâm đã yên vị bên cạnh Đặng Giai Hâm thì Đinh Trình Hâm mới nhếch môi cười nói: "Hạ công tử, ngươi vẫn luôn không biết trên dưới như vậy, thật khiến cho người ta thất vọng."

Lưu Diệu Văn nhíu mày, đôi mắt đầy ác ý phóng lại đây, đang định cất lời tiễn khách thì đã bị một cánh tay của Hạ Tuấn Lâm ngăn lại, y nghiêng đầu cười đầy quyến rũ, đuôi mắt quệt chu sa đỏ tươi kinh diễm đến chói mắt: "Ta đã nói từ rất lâu rồi không phải sao? Hạ Tuấn Lâm ta đời này gặp trời không quỳ, gặp đất không lạy, gặp quân cũng sẽ không hành lễ."

Đoạn, Hạ Tuấn Lâm rũ mắt, bộ dáng lười biếng mà khinh thường: "Vậy tại sao ta phải quỳ gối trước một hoàng tử thất thế?"

"Ngươi.", Đinh Trình Hâm tức đến đỏ mắt. Vừa định mắng Hạ Tuấn Lâm thì Trương Chân Nguyên đã kéo tay hắn lại, đột ngột lên tiếng: "Là bọn ta mạo muội, mong Hạ công tử đừng oán trách."

Nhỏ bé khiêm nhường như vậy, một người vốn mang trong mình huyết mạch cao quý nhất lại chấp nhận hạ mình cúi người trước một kẻ bị trời đất bỏ rơi.

Đáng thương thật, Hạ Tuấn Lâm ngẫm nghĩ một chút, nhưng dù Trương Chân Nguyên có chật vật nhưng vẫn là tuyết tùng thẳng tắp, không hổ danh người Tống Á Hiên để trong lòng.

Trương Chân Nguyên đáng thương, y cũng càng đáng thương.

Trong lòng đột nhiên dâng lên ác ý, Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng người, nghiêm túc nói chuyện với người bên dưới: "Nhị hoàng tử, ngươi sẽ thắng được đại hoàng tử sao?"

Chỉ là một câu hỏi vu vơ nhưng lại mang đến sự nặng nề cho toàn điện. Trương Chân Nguyên không trả lời ngay, thay vào đó là Đinh Trình Hâm đã lấy lại được bình tĩnh: "Nếu có sự giúp đỡ của Nguyệt điện, chúng ta có thể thắng."

Đổi lại câu nói đó là một tràng cười của Hạ Tuấn Lâm, y nói: "Không thể, cho dù Nguyệt điện toàn lực tham chiến cũng chỉ khiến hai bên ở thế cân bằng. Trương Chân Nguyên à Trương Chân Nguyên, Ngưng Vũ trở về rồi, ngươi biết không?"

Rốt cuộc trên gương mặt Trương Chân Nguyên cũng xuất hiện một tia biểu tình tan vỡ, gã cười: "Ta biết, vì vậy ta mới tìm đến ngươi."

Hạ Tuấn Lâm cũng bật cười: "Vậy ngươi nói xem tại sao ta phải giúp ngươi."

Ánh mắt Trương Chân Nguyên vẫn vậy, kiên định đến đáng sợ, hai người nhìn thẳng nhau, một chút ánh sáng tàn nhẫn liền khiến Hạ Tuấn Lâm ngây người, rồi lại bị điều kiện Trương Chân Nguyên đưa ra đẩy vào bóng đêm.

"Đổi lại sự sống của Tống Á Hiên."

=============================================================================

Trời ơi những cục kẹo đường ngọt xớt.

04/08/2022.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com