TruyenHHH.com

Allkuroko Xin Loi Chung Ta Quen Nhau Sao

     Kuroko lặng lẽ nằm một góc, nước mắt cứ rơi, lồng ngực quặn thắt.

"Tôi không cần một cái bóng ác độc như cậu! Tetsu!"

"Kurokocchi! Amimurocchi chưa có làm gì cậu hết mà! Đừng bắt nạt cậu ấy nữa!"

"Kuro - chin xấu xa, bắt nạt Amimuro - chin! Nghiền nát cậu!"

"Quả nhiên hôm nay Song Tử xui xẻo vô cùng, Amimuro lại bị đánh."

     Đường đường là đồng đội, là bạn bè, vậy mà lại không bằng một người mới gặp ba tháng... Các cậu thà tin Amimuro chứ không tin tôi... Rõ ràng tôi chưa hề làm gì cậu ta, các người lại năm lần bảy lượt bị cậu ta dụ dỗ.

"Thực buồn cười, mình còn không bằng một người mới gặp ba tháng..."

     Từng lời nói như dao găm vào con tim mong manh. Con tim đó bây giờ đã rách nát, máu tuôn xối xả, thảm hại đến đáng thương. Nhưng mỗi ngày, Amimuro đó tự tìm đến trước mặt, diễn đi diễn lại mấy trò, vô cùng điêu luyện.

     Mà những người "đồng đội" kia lại tin sái cổ, hết lần này đến lần khác lên án hành vi "bạo lực học đường" của Kuroko, duy chỉ có Momoi và Akashi đứng về phía cậu. Họ như ánh dương ấm áp, bên cạnh an ủi Kuroko trong những ngày đông lạnh lẽo, trong sự thù ghét mà "đồng đội" dành cho cậu.

     Hôm nay Kuroko đến phòng tập thật sớm, muốn nhìn tất cả mọi người một lần cuối cùng... Phải, cậu sắp rời đi. Nhưng đến nơi liền thấy Amimuro đã sẵn đó, còn treo trên mặt nụ cười tỏa nắng đến chói mắt, nhưng khi nhìn thấy cậu liền bày ra vẻ mặt khinh bỉ. Chắc bốn người bạn kia sẽ không bao giờ thấy được vẻ mặt này đâu.

    Sau khi tập luyện, Kuroko liền gặp Akashi và Momoi để "nói chuyện":

- A, hiếm khi Tetsuya mới chủ động tìm tớ để nói chuyện đó. - Akashi cười đến là vui vẻ.

- Ừm... Tớ sắp phải chuyển đi... Nên... Sẽ không được gặp các cậu nữa... Xin lỗi, tớ muốn lui bộ Akashi - kun... - Kuroko ấp úng nửa ngày trời mới nói xong câu.

- Tetsu - kun!!! Tại sao vậy!!!! Tại tên bạch liên hoa kia phải không!!!! - Momoi nước mắt nước mũi đã sớm tèm lem, gần như là kích động hỏi Kuroko, vô cùng tức giận.

- Không phải a... Tớ đi vài năm rồi quay về mà! Cậu đừng khóc nữa Momoi - san! - Kuroko bắt đầu luống cuống lau nước mắt cho Momoi, Akashi nhìn hai người như hai đứa trẻ con đang chơi với nhau vậy.

- Được rồi, ngày mai nộp đơn lui bộ lên đây rồi đi. Tối nay đi ăn tiệc chia tay Tetsuya chứ hả? - Akashi hỏi, thực ra là khẳng định, hai cậu dám từ chối không? Đương nhiên không, thế là chuyện Kuroko chuyển đi ngoại trừ huấn luyện viên, Akashi và Momoi biết thì không còn ai biết, cậu như một cơn gió, đi trong âm thầm.

     Kuroko nhắm mắt dưỡng thần, dòng hồi ức tua ngược về ngày mới gặp nhau như một thước phim cũ chất chứa đầy những kỉ niệm.

     Lần đầu tiên gặp Aomine, Kuroko đã bị thu hút bởi sức mạnh của Aomine khi chơi bóng rổ. Ừm, rất mạnh. Sau đó, Aomine đã nhìn thấy cậu, mối lương duyên này cứ thế mà hình thành. Những ngày sau đó, Kuroko được Aomine dạy chơi bóng rổ, rồi vào câu lạc bộ bóng rổ, gặp Murasakibara, Akashi và Midorima.

     Murasakibara mới đầu rất không thích Kuroko, nhưng dần dần, giữa họ cũng nổi lên một thứ tình cảm vượt xa cả đồng đội.

     Cũng như Midorima đối với Kuroko. Hai người rất không hợp, rất ít khi nói chuyện. Nhưng có một người mỗi giờ mỗi khắc đều lo lắng cho ai đó, mỗi ngày đều dúi vào tay ai đó vật may mắn của hôm nay...

     Vô cùng tình cờ, Kuroko gặp Kise đang tập luyện ở đội ba. Không như những người khác, thiếu niên này nỗ lực hơn bất cứ ai để có thể vươn lên đội một, chơi với những thiên tài thực sự. Nhưng không những bị fangirl quấy nhiễu, còn có người cùng nhóm khó dễ.

     Kuroko đề bạt hắn với Akashi, Kise liền được lên nhóm 1, từ đó những thành viên của nhóm 3 mỗi khi thấy hắn đều sẽ nói mấy lời khó nghe, Kuroko liền đáp trả mấy câu, từ đó không ai dám ho he gì trước mặt Kise nữa. Về sau, Kise trở thành một trung khuyển bám Kuroko, suốt ngày cùng Murasakibara bám dính Kuroko như hai con bạch tuộc.

     Nhưng từ khi Amimuro xuất hiện, mọi thứ đều không còn như vậy nữa...

     Anh trai Kuroko sau khi nghe báo cáo liền vô cùng tức giận mà muốn tóm hết bốn nam nhân kia quăng vào lò lửa. Em trai bảo bối của hắn, vậy mà đám người đó không những thương tổn mà còn chà đạp em hắn. Thư kí cùng Kuroko phải khuyên can rất nhiều anh mới nén giận, trực tiếp "hạ lệnh" cho "triệu hồi" Kuroko sang Mỹ gấp, cậu cũng đành ngoan ngoãn nghe lời.

     Tối đến, bốn người của Thế Hệ Kì Tích lại vẫy đuôi chạy theo Amimuro, còn ba người còn lại đến nhà Kuroko mở tiệc chia tay. Kuroko mua chút đồ ăn vặt, Akashi liền nói cậu để dành mai ăn, hôm nay để tớ nấu lẩu mời các cậu. Kuroko cùng Momoi mắt chữ O mồm chữ A kinh ngạc. Akashi vậy mà biết nấu ăn sao a?!!! Lại nói Akashi cố tình mua bia về chuốc say Kuroko thành "ma men", mà hắn thì vẫn vô cùng bình thản gắp tới gắp lui cho Kuroko ăn.

     Sau khi tiệc tàn, Akashi vui vẻ mà bế Kuroko đang say quên trời quên đất về phòng ngủ, đắp chăn, tắt đèn, sau đó cùng Momoi dọn dẹp sạch sẽ bãi chiến trường mà ba người vừa bày ra. Xong xuôi hết cả, Akashi tự tay viết một lá đơn xin lui bộ. Người viết là hắn, nhưng người rời đi là Kuroko.

     Momoi ngồi cười cười nhìn hắn làm xong công việc mới mở miệng bắt chuyện. Vị đội trưởng đại nhân này rất không thích người khác nói chuyện ngoài công việc khi đang làm việc. Hồi nãy cô có uống một chút, bây giờ mặt hây hây đỏ, mái tóc dài xõa xuống trông vô cùng dịu dàng.

- Sei - kun, tớ rất thích Tetsu - kun đó. Cậu cũng vậy phải không. - Momoi ngà ngà say nở nụ cười vui vẻ, mong chờ phản ứng của Akashi.

- Ừ, có vẻ là thế. Đừng nói là cậu muốn giành với tớ a? - Akashi nhướn mày, mong chờ câu trả lời của Momôi.

- Ai mà dành nổi với Sei - kun chứ hả?! Nhưng mà cậu ấy đi mấy năm mới về đó, không sợ bị ai bắt mất sao?

- Không vội, chờ cậu ấy lớn hơn một chút. Với cả, có bị bắt mất thì cướp về. - Akashi lười biếng trả lời, cảm thấy tương đối vui vẻ.

- Thì ra là vậy. Nhưng tình cảm là thứ gì đó khó nói lắm nha, cậu khéo không thắng nổi đâu. - Momoi mơ màng, thầm nghĩ rút lui thôi, nếu không tên tóc đỏ kia sẽ đem cô nướng chín nếu dám ho he gì tới Kuroko "của hắn" mất.

"Không có Kuroko thì vẫn còn nhiều người khác, cứ để Kuroko trở thành một kỉ niệm của tuổi thanh xuân đẹp đẽ này đi."

-END CHAP 1-


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com