Allkuro Maid In Love Trans
MAID IN LOVE
Chương 3.2
Tác giả: Yakuzai
-----------------
Đến gần sân tập bóng rổ, Kuroko chăm chú quan sát xung quanh từng li từng tí một. Âm thanh của những bước chân nện xuống nền nhà, tiếng la hét và cả tiếng thở hổn hển đều được truyền đến tai cậu cực rõ. Kuroko cúi thấp đầu xuống, nhớ cảm giác được cầm bóng trong tay quá đi mất.Cậu nhớ bóng rổ lắm luôn, Kuroko đã không được tận hưởng cảm giác chạm vào trái bóng suốt mấy ngày rồi. Cậu nhớ tất cả mọi người, nhớ cả ánh sáng của cậu nữa, Kagami Taiga. Đương nhiên là khi Thế hệ kì tích ở đây thì cậu cũng nhớ cả các cậu ấy rồi.Nói thật là Kuroko cũng hơi buồn bực khi phải bỏ lỡ kì tập huấn cho quán cà phê hầu gái này.Kuroko thở dài, cậu biết là mình không thể buồn vì mấy người bạn học được. Họ không có lỗi, cũng tại vì lớp học không đủ con gái nên cậu mới bất đắc dĩ bị chọn đi, ai bảo cậu có có gương mặt phi giới tính làm gì cơ chứ.Cặp đùi to lại càng khiến cho hông cậu trông lớn hơn, làm vòng eo Kuroko nhìn nổi bật hơn hẳn."Phải thay nhanh lên thôi." Kuroko chà chà hai tay lên mặt, chân bước nhanh hơn về cánh cửa phòng thay đồ phía trước. Nhìn thấy căn phòng không có lấy một bóng người, Kuroko vui muốn nhảy cẫng lên luôn, nếu mà có thời gian thì cậu làm thế thật rồi đấy.Kuroko nhanh chóng cởi bỏ đồng phục và khoác lên mình bộ trang phục thỏ con. Thay xong, cậu có hơi tò mò xem mình trông như nào nên cậu mở luôn camera điện thoại lên, đôi mắt mở to khi nhìn thấy hình ảnh mình.Trông dễ thương quá!!"Uầy, đây là mình thật à?" Kuroko vẫn đang tiếp tục tự khen chính mình, nhìn đi nhìn lại bản thân với hai cái tai thỏ.Bộ trang phục này thực sự rất xinh xắn luôn, một chiếc áo len oversize màu xanh nhạt, xung quanh còn được tô điểm bằng cả một bầu trời sao trăng rực rỡ.Ở bên dưới thì chỉ có độc một chiếc quần đùi, nhưng mà vì cái áo len lớn quá nên cậu mặc thành phong cách "áo giấu quần" luôn. Chân cậu đi giày Addidas màu trắng, cả đôi tất bao quanh đùi cậu cũng là họa tiết kẻ sọc trắng xanh.Đằng sau quần của Kuroko là một chiếc đuôi thỏ nhỏ bé xinh xinh màu trắng, không biết là các bạn cùng lớp cậu làm kiểu gì để cho nó gắn chặt như thế được nhỉ? Cái tai trên đầu cậu nhìn cũng hệt như tai thỏ thật vậy, nó còn cứ rủ xuống kìa!"Nhìn thì dễ thương đấy nhưng mà cái tai này che mắt quá." Kuroko bĩu môi, sửa sang lại bộ trang phục một lần nữa trước khi rời đi. Cậu không muốn tình cờ gặp phải mấy người mình thích đâu nên phải đi nhanh thôi."Được rồi, giờ thì đi th-" Cửa vừa mở ra, ngay lập tức Kuroko đã đụng phải một người mồ hôi đầm đìa, vừa thở dốc vừa chuẩn bị mở cửa ra."Kuroko!?" Kagami không nén được kinh ngạc mà kêu lên, khiến cho Kuroko sợ hãi nuốt nước bọt "ực" một cái.Kuroko biết rằng mình đang cực kì xấu hổ và cậu cũng không muốn để cho người mình thích nhìn thấy bản thân trong bộ dáng này một chút nào cả. Họ sẽ cảm thấy thật kì cục khi một thằng con trai lại đi ăn mặc thế này thôi."Chạy thôi!" Suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu Kuroko, cậu cũng hít một thật sâu rồi chuẩn bị sử dụng Vanishing Drive.Kuroko sử dụng thành công tuyệt chiêu của mình, nhưng cậu còn chưa kịp mừng thì đã thấy Midorima đang đứng sừng sững trước mặt, lấy thân chặn cậu lại. Trông thế, Kuroko bất ngờ đến nỗi quên mất mình đang làm gì luôn, may là lúc đó bản năng bóng rổ của cậu lại trỗi dậy, thay cậu di chuyển sang hướng khác. Lần này, cậu lại lần nữa bị chặn bởi Kagami."Đ-Đau quá." Kuroko nhăn mặt, cậu vừa va thẳng vào lồng ngực cứng như đá của Kagami rồi bị ngã xuống sàn."Tetsuya." Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Akashi truyền đến, đầu óc Kuroko nhanh chóng trở lại tình huống hiện giờ, đồng thời nó cũng khiến cho Kuroko run lẩy bẩy.Nhìn thấy cậu nhóc đang hoảng sợ, ánh mắt Akashi không biết từ lúc nào đã dịu xuống không ít, anh khụy gối xuống, quỳ trước mặt Kuroko rồi đưa tay ra khiến cậu có hơi nao núng. Hành động đó của Kuroko làm sao có thể qua mắt anh được, Akashi thu tay lại, trái tim bất giác đau nhói lên khi thấy cậu lại sợ anh như thế, đây cũng là điều mà anh không hiểu được.Sao lại trốn tránh bọn họ?Tâm tình hiện giờ của Akashi cũng chính là cảm xúc của những người còn lại. Các cậu chỉ muốn biết rằng tại sao bóng ma của bọn họ lại phải né xa khỏi mình, mặc dù cậu mặc như này thì cực kì đáng yêu luôn, nhưng bọn họ cũng đâu có làm tổn thương cậu chỉ vì thế này.Kuroko mở to mắt, Akashi đang xoa nhẹ hai má cậu, làm cho tầm nhìn của Kuroko chỉ còn mỗi đôi mắt dịu dàng của Akashi, làm tan chảy trái tim cậu."Giờ thì vào trong phòng rồi nói chuyện, được chứ?" Akashi đứng dậy, đưa tay về phía Kuroko."Ừ-Ừm." Kuroko cúi thấp đầu xuống, che đi đôi mắt vẫn đang trợn to và gương mặt đỏ như quả cà chua chín. Cậu đặt tay mình lên lòng bàn tay Akashi, đứng dậy.Sau khi tất cả bước vào phòng, Kagami lập tức khóa trái cửa lại, đảm bảo không ai có thể bước vào làm phiền nữa cả. Kuroko chọn ngồi ở vị trí cách xa nhất, co gập chân lên, hai tay ôm chặt lấy đầu gối như thể đây là lần cuối cùng cậu được ôm thứ gì vậy. Tư thế này lại khiến Kuroko trông càng nhỏ bé hơn, dễ thương đến mức khiến cho trái tim của mấy tên đàn ông kia muốn tan ra hết, nhưng dù nó có đáng yêu đến đâu thì cũng không thể làm vơi bớt được nỗi buồn của bọn họ khi cứ bị Kuroko né tránh như thế được."R-Rất xin lỗi các cậu." Kuroko lắp bắp, giọng cậu bé xíu nhưng bọn họ vẫn nghe thấy rõ ràng cậu vừa mới nói gì, khiến họ nhíu mày khó hiểu. "Kurokocchi, sao cậu lại phải xin lỗi chứ?" Nghe tiếng thở dài của Kise, Kuroko lại vô thức run lên một cái."Thì, thì các cậu sẽ bối rối khi nhìn tớ mặc như thế này, và sau đó các cậu sẽ còn cảm thấy hơi ghê tởm-""Cậu nói gì vậy?" Còn chưa dứt câu, Kuroko đã bị cắt ngang bởi một giọng nói mà cậu không hề muốn nghe một chút nào cả.Kuroko ngẩng đầu lên, thấy hậu vệ ghi điểm hạng nhất của Shutoku đang đứng ngay trước mặt mình."M-Midorima-kun?" Mất một lúc Kuroko mới bật ra được cái tên hoàn chỉnh, uy áp mạnh mẽ từ người cậu ấy cứ tỏa ra liên tục, cảm tưởng như nước đang lũ lượt tràn ra khỏi cái cốc vậy, nó bao chặt toàn thân Kuroko khiến cho cậu muốn bật khóc.Từng cử động nhỏ của Kuroko làm sao có thể qua mắt Midorima được, thấy cậu như thế, khí tức trên người anh cũng bất giác nhẹ nhàng hơn."Kuroko, lúc nào tôi cũng thấy khinh thường cậu bởi tôi chưa bao giờ hiểu được cậu nghĩ gì trong đầu cả."Aomine tức giận bẻ các khớp ngón tay, vừa định lao vào đấm thằng tóc xanh lá kia một cái thì bất ngờ bị Murasakibara ngăn lại."Mine-chin, để cậu ấy nói nốt đi." Murasakibara vẫn đang nhai miếng bánh quy trong miệng, một bàn tay thì chặn trước đầu Aomine, giữ không cho cậu tiến về phía Midorima."Murasakibara! Hanashite!" Murasakibara coi như không nghe thấy gì cả, vẫn chỉ say sưa thưởng thức hộp bánh quy của mình. Nghe thấy Midorima bảo là không thích mình, Kuroko cảm giác như tim mình vừa mới bị vỡ tan thành nghìn mảnh luôn. Cậu vẫn nghĩ mình và Midorima không hợp nhau cho lắm, nhưng sao cậu ấy phải nhắc lại làm gì cho đau thêm cơ chứ."Kedo." Midorima lại nói tiếp, khiến cho nắm đấm của Aomine dừng lại giữa không trung, còn đôi tai của Kuroko thì dựng thẳng đứng. "Đây là lần đầu tôi nghe thấy cậu nói ra tiếng lòng của mình." Midorima mỉm cười, khiến tim Kuroko ngừng đập một nhịp, còn cả phòng thì há hốc mồm luôn. "H-Hả?" Midorima nói xong, Kuroko vẫn đờ người ra một lúc, trái tim không thể ngừng nhanh được. "M-Midorimacchi vừa cười lên kìa!" Kise sung sướng hét lên, thậm chí còn nhảy nhót xung quanh, làm phiền đến tên người hổ kia."Im miệng, Kise!" Kagami gắt gỏng với thiếu niên tóc vàng, còn người kia thì chỉ bĩu môi rồi tiếp tục làm hành động khiến Kagami phải sửng cồ lên lần nữa."Tôi không rõ tại sao cậu lại thừa nhận cậu xấu hổ trước bọn tôi hay nghĩ rằng chúng tôi sẽ chán ghét cậu. Không thể nào, cậu rất đáng yêu, Kuroko. Làm ơn hãy ghi nhớ điều này, bởi vì..." Nhìn thấy khuôn mặt Midorima đã đỏ hết cả lên như một kẻ ngốc, Kuroko hơi nhướng mày."Akashi đang chuẩn bị giết mình rồi." Midorima vừa nghĩ vừa thở dài trước khi nói ra cảm xúc thật của mình."Tôi thích cậu, Kuroko." Midorima thổ lộ, còn bộ não của Kuroko đã dừng hoạt động ngay lập tức."Mình...? Thích mình...? DHOWBEKSBWOSBWI CẬU ẤY THÍCH MÌNH?" Trong lòng Kuroko đang thét lên mãnh liệt, như muốn ngất đi trong hạnh phúc luôn.Đột nhiên, một cây kéo từ đâu bay thẳng về phía Midorima. Kuroko kêu lên, còn Midorima thì đã lường trước được chuyện này sẽ xảy ra rồi, anh chỉ thở dài một tiếng, chầm chậm quay người lại và thấy hình ảnh Kagami đang giữ chặt eo của Akashi. Aomine và Kise thì nắm hai bên chân còn Murasakibara cố định vai của cậu ấy."Shintaro, ai cho cậu cái gan đi tỏ tình với Tetsuya trong khi tất cả đã đồng ý là phải làm việc ấy cùng lúc rồi nhỉ?" Akashi tiếp tục vung vẩy cây kéo của mình, khiến cho mọi người phải gắng hết sức để kìm hãm hắn lại.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com