TruyenHHH.com

Allkuro Maid In Love Trans

MAID IN LOVE

Chương 2.2

Tác giả: Yakuzai

Dịch: Ming2trgda

-------------

"Kuro-chin trong bộ dáng hầu gái nhìn trông ngon quá đi." Khi cả kí túc xá vẫn đang yên giấc, Murasakibara tỉnh dậy đầu tiên và ngay lập tức lết thân xuống bếp tìm mấy gói snack để lấp đầy cái bụng rỗng của mình. Anh mở gói Maiubo yêu thích của mình ra, từ từ thưởng thức vị ngon lành của nó.

Murasakibara chợt miên man nhớ về cặp đùi trắng nõn được đôi tất đen quấn quanh. Nhớ thêm cả gương mặt ửng đỏ của cậu 'bóng ma', hiện giờ trung phong bên Yosen đang cảm thấy nóng rực.

Murasakibara nhìn xuống gói kẹo vani trong tay, anh lại tưởng tượng đến hình ảnh vòng eo xinh đẹp của Kuroko trong bộ hầu gái. Murasakibara biết rõ cảm giác của mình bây giờ, rõ ràng anh đang hứng lên vì 'bóng ma' màu xanh ấy.

Nhờ đi chơi với Mine-chin, sự trong sáng của anh đã bị vấy bẩn từ lâu rồi.

"Muốn ăn Kuro-chin." Murasakibara lẩm bẩm, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc kẹo sữa trắng tinh trong lòng bàn tay rộng lớn của mình, cảm thấy hơi bực bội khi không thỏa mãn được vì 'bóng ma' nào đó.

"Muốn cậu ấy." Murasakibara lặp lại lần nữa, há miệng cắn mạnh một miếng Maiubo.

Murasakibara vẫn đang chìm đắm trong những ý nghĩ hư hỏng của mình, đến nỗi còn không nhận ra có người đang đi về phía mình.

"M-Murasakibara-kun?"  Cậu trung phong tóc tím không thể thề rằng bên dưới của mình vừa giật giật khi nghe thấy âm thanh mà mình đang mong muốn.

Anh từ từ quay đầu lại, thấy Kuroko vừa mới bước ra từ nhà vệ sinh. Đôi mắt anh tối sầm lại khi bắt gặp gương mặt ửng hồng của Kuroko, anh vô thức liếm môi khi nhìn 'cái bóng' lúc này trông ngon lành như thế nào, đặc biệt với bộ dạng không hề phòng bị kia.

Là một người bình thường, Kuroko đương nhiên cũng có nhu cầu sinh lí như bao người khác, nhưng cậu không hề mong chờ được gặp lại đồng đội cũ khi mình vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh đâu. Đã thế cậu còn gọi tên người ta nữa, đúng là ngu mà. Sau đó cậu chỉ muốn tát vào mặt mình một cái vì cái sự ngu ngốc này.

"Kuro-chin..." Kuroko cứng đờ khi nghe thấy âm thanh trầm thấp phát ra. Cậu nhìn lên, thấy cơ thể to lớn của Murasakibara hoàn toàn giam lấy mình, điều này lại càng khiến cậu cảm thấy mình trông nhỏ bé hơn nữa.

Kuroko không hiểu sao mình không những không sợ hãi mà còn muốn nhiều hơn.  

Cậu thích cái cảm giác mà Murasakibara mang đến, thậm chí còn không nói gì khi cậu ấy tiến đến gần hơn. Kuroko hơi há miệng khi thấy bàn tay to lớn kia chạm lên má phải mình, khiến cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt trước mặt.

Kuroko cảm thấy hơi sợ khi Murasakibara không nói một lời nào. Cậu có phần bối rối khi ngón cái của Murasakibara vẫn đang vuốt ve má mình. Kuroko tận hưởng cảm giác này, nó làm cậu thấy hơi thích thú.

"M-Murasakibara-kun..."

Murasakibara chạm ngón cái vào môi cậu, đưa nó lần theo đôi môi mềm mại của Kuroko. Kuroko bấu chặt tay vào bức tường đằng sau, nhận thấy khoái cảm đang chạy dọc khắp cơ thể.

Cậu ấy chỉ chạm vào môi mình thôi mà! Tại sao cậu lại có cái cảm giác như vậy chứ?

Kuroko khẽ mở miệng một chút và Murasakibara lập tức đưa ngón tay mình vào trong. Phía dưới của Murasakibara cứng dần lên khi ngón tay anh đùa giỡn vòng quanh khoang miệng Kuroko.

"Tớ không biết là Kuro-chin lại quyến rũ thế này đâu." Murasakibara nhếch mép, trông thấy Kuroko đang run lên vì khoái cảm.

"Nè, Kuro-chin? Có phải sướng lắm không?" Đôi mắt Kuroko mở to, cậu không nghĩ là Murasakibara lại có thể lưu manh giống hệt Aomine như vậy.

"Cậu thật dâm đãng, Kuro-chin. Tớ mới chỉ chạm vào môi cậu thôi đấy." Nghe thấy mấy lời tục tĩu ấy, Kuroko cũng lập tức "chào cờ" luôn. 

"M-Murasakibara!" Kuroko thở hắt ra, cơ thể cậu đang dần bị ấn chặt vào tường hơn.

"Eh, xin lỗi cậu, Kuro-chin. Tớ có làm cậu đau không?"

Cảm thấy sự lo lắng của Murasakibara, Kuroko lắc đầu, mặc dù có đang thèm khát đi chăng nữa thì cậu ấy vẫn rất quan tâm đến cậu.

"T-Tớ ổn mà, Murasakibara-kun." Kuroko nhìn cậu trung phong tóc tím với gương mặt ửng hồng, đôi mắt ánh lên vài giọt long lanh.

Murasakibara gầm gừ mấy tiếng trầm thấp trong cổ họng, dường như cảm thấy mình lại cứng hơn một tí.

"Ja, Kuro-chin, tớ có thể--" Còn chưa dứt lời, tiếng kêu của Kuroko khi bị đẩy sang một bên đã cắt đứt câu nói của anh, mà Murasakibara thì vừa ăn trọn một quả bóng rổ vào đầu.

"H-Hể?!? Murasakibara-kun?" Kuroko kêu lên, nhìn thấy cậu trung phong tội nghiệp đang ôm đầu đau đớn. Ngay lập tức, Kuroko cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ và đáng sợ phát ra từ phía sau mình, nó tràn đầy sự thống trị và thôi thúc sự phục tùng sâu trong cậu.

Cậu chậm rãi quay đầu lại và trông thấy Kise Ryouta, sự chiếm hữu mạnh bạo từ cậu ấy đang tỏa ra khắp hành lang. Kuroko nuốt nước bọt khi nhìn thấy cậu bạn luôn sôi nổi và vui tươi lại quay phắt thành một 'kẻ thống trị'*.

(Mình nghĩ ở đây tác giả đang nhắc đến Dom/Sub trong BDSM. Cho bạn nào chưa biết thì là Dominance and Submission: Thống trị và phục tùng.

Tại bộ truyện này cũng có tag D/S, và từ nàu cũng được nhắc đến vài lần ở dưới nữa 😅 )

"K-Kise-kun." Kuroko lắp bắp.

"Này, Murasakibaracchi, cậu đang làm gì Kurokocchi vậy hả?" Kise nhìn chằm chằm vào tên tóc tím, đôi mắt ánh lên sắc vàng rực.


"Hể, Kise-chin còn chưa rõ sao? Tớ đang chuẩn bị ăn snack của tớ nha." Murasakibara nói chầm chậm, lại trở về dáng vẻ em bé như lúc bình thường.

Nghe thấy lời Murasakibara nói, gương mặt Kuroko trông còn đỏ hơn ban nãy, cậu quay đầu bắt gặp nụ cười của Murasakibara.

Kise thở dài, cố điều chỉnh mình đến trạng thái tốt nhất khi đối mặt với cái hành động trẻ con này của Murasakibara.

"Kurokocchi, mình nghĩ cậu nên đi thôi. Bạn học của cậu đang đợi cô hầu gái của bọn họ đó." Giọng của Kise khiến cho thân hình Kuroko run lên, nó trầm hơn so với mọi ngày rất nhiều, đặc biệt là với bộ dáng của Kise lúc này nữa. Nó làm cho Kise trông quyến rũ hơn thì phải.

"Đ-Được, K-Kise-kun..." Kuroko cúi đầu chào Kise. Sau đó cậu quay sang Murasakibara và vẫy tay.

"Gặp lại sau, Murasakibara-kun."

Murasakibara cũng vẫy tay lại và nở một nụ cười với cậu, làm cho gương mặt Kuroko lại hồng hồng lên chút nữa.

Kuroko gần như muốn khụy xuống khi đi ngang qua Kise, sự thống trị của cậu ấy mạnh đến nỗi dường như cậu còn sinh ra cảm giác muốn phục tùng luôn.

Kise nhận thấy Kurokocchi đáng yêu của mình đã đi rồi, bởi anh không muốn cậu bị vướng vào chuyện này cho lắm.

"Murasakibaracchi, phiền cậu nói cho tớ rằng cậu vừa làm gì với Kurokocchi vậy?" Kise cố hết sức để bình tĩnh lại, nhưng hiển nhiên điều đó khá là khó đối với cậu trai tóc vàng lúc này.

"Tớ định nói với cậu đây, Kise-chin." Murasakibara cầm gói Maiubo ở dưới đất lên và mở ra.

"Tớ muốn ăn Kuro-chin nha." Vừa mới dứt câu, Kise đã nắm lấy cổ áo Murasakibara rồi ấn mạnh anh vào tường gây nên tiếng động lớn.

"Đừng có mà chạm vào cậu ấy." Murasakibara rõ ràng đang khá ngạc nhiên với trạng thái hiện tại của Kise, cậu ấy thường rất sôi nổi và phóng khoáng, còn Kise đang giận sôi máu lên thế này thì thật mới lạ. 

"Nè, Kise-chin. Tại sao cậu lại sửng cồ lên vậy chứ? Kuro-chin có phải của cậu đâu.” Đôi mắt Kise dịu lại khi những gì Murasakibara nói ra làm cho anh trở lại hiện thực. Kise muốn đâm đầu vào tường vì sự ngu ngục của mình quá. Kurokocchi không thuộc về anh, và đó mới là điều làm anh tức giận.

“Đó đó.” Bàn tay to lớn của Murasakibara vỗ nhẹ xuống quả đầu vàng óng của Kise, khuyên giải cậu trai tóc vàng. Thấy hành động đột ngột của Murasakibara, Kise ngạc nhiên đẩy tay anh ra.

“Cậu không phải kẻ duy nhất muốn độc chiếm ở đây đâu, Kise-chin.” Cuối cùng thì Murasakibara cũng đã giải quyết xong được Maiubo, anh lại cầm tiếp gói khoai tây lên.

“Nhớ kĩ điều đó đi.” Murasakibara vừa bóc gói khoai tây vừa đi về hướng ngược lại, để lại Kise vẫn đang đứng hình ở đó.

Rời khỏi kí túc trong tâm trạng rối bời, Kuroko cố gắng tránh mấy ánh nhìn của đồng đội và cả mọi người đội khác đi cậu đi đến cửa. Kuroko vẫn còn chưa định hình lại được sau chuyện vừa xảy ra với Murasakibara và Kise.

Bên dưới cậu hơi co giật khi nhớ lại xem Murasakibara đã giữ cậu lại như thế nào. Kuroko cắn môi, lúc đó cậu đã thấy ánh mắt thèm khát của chàng trung phong bên Yosen, nhưng cậu cũng không đẩy cậu ấy ra. Và cả Kise nữa, cậu lại run bắn lên khi đối mắt với Kise khi ấy.

Uy quyền từ cậu ấy thật mãnh liệt.

Và cậu thích cái cảm giác đó. Đôi mắt Kuroko mở to, dùng cả hai tay vỗ mạnh vào má mình, cố gắng bỏ cái cảm xúc đó đi.

“ Ôi trời ơi, mình tự thấy bản thân thật hư hỏng mà.” Gương mặt Kuroko ánh lên sắc hồng, cậu không thể xóa những gì vừa xảy ra ra khỏi tâm trí được!

(Nguyên văn ẻm nói là "such a whore", có nghĩa là như con điếm á.)

“Không thể tin là ‘crush’ lại chạm vào mình và ‘crush’ khác lại nhìn thấy cảnh đó.” Kuroko lại vỗ mạnh vào hai má mình lần nữa để bản thân có thể tỉnh dậy từ giấc mơ này.

“KUROKO-KUN!” Kuroko biết người vừa gọi tên mình là ai, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì cổ tay mình đã bị nắm lấy.

“Đau quá, Nakamura-san.” Kuroko nhăn mặt đau đớn khi thấy mình đang bị cô bạn cùng lớp mạnh mẽ kéo đi.

“Rất xin lỗi cậu, Kuroko-kun! Nhưng mà bọn mình sẽ mở cửa trong hai mươi phút nữa và cậu còn chưa có mặc trang phục hầu gái đâu! Sao cậu không mang theo bộ đồ rồi thay ngay trong kí túc xá cơ chứ! Sau đó dùng cái ‘Misdisappearing’ của cậu để ra ngoài là được mà?” Nakamura vừa chạy đến lớp vừa thở hổn hển.

“Đó là ‘Misdirection’, Nakamura-san, với cả cậu biết lí do mình không muốn mang bộ đồ ấy về mà.” Kuroko bị cậu ấy đẩy vào trong lớp học. Tất cả mọi người đều đã sửa soạn xong xuôi hết rồi, chỉ còn lại mỗi mình Kuroko vẫn chưa chuẩn bị gì thội.

“Sao cũng được mà! Nè! Thay đồ mau! SATA VÀ SASAKI ĐI ĐÂU RỒI?” Nakamura vừa ném trang phục hầu gái cho Kuroko vừa nói liên tục, đẩy cậu vào phòng thay đồ.

“Họ đang đi chuẩn bị mấy thứ, chắc sắp về rồi đấy!” Một bạn nam trong lớp giải thích với Nakamura.

“Kuroko-kun! Nhanh lên nào! Bọn mình có nhiều khách hàng lắm đó.” Kuroko chắc chắn là không hào hứng cho lắm khi nhìn thấy ánh mắt biến thái của họ đâu.

“Được rồi, cố gắng hết sức nào!” Nakamura vừa hét vừa giơ nắm đấm lên không trung, như đang muốn thể hiện quyết tâm của mình vậy.

“RÕ!” Cả lớp đồng thanh.

---

“Này, tớ nói cậu nghe! Kuroko trông bộ dáng thỏ con nhìn xinh đẹp cực kì!” Sato hét lên với cô bạn thân Sasaki Sakura của mình.

“KHÔNG! Cậu ấy mặc bộ con mèo trông đẹp hơn!” Sasaki cũng hét trả lại bạn mình, cố thuyết phục cô ấy rằng mèo con tuyệt hơn.

“THỎ!”

“MÈO!”

“THỎ, ĐỒ NGỐC NÀY.”

“MÈO, CẬU MỚI NGỐC Ý!”

Tiếng cãi nhau của hai cô to đến mức độ mà mọi người ở trong phòng tập đều nghe thấy rõ ràng luôn. Thường thì họ cũng chẳng thèm quan tâm đâu, nhưng khi nghe thấy tên của Kuroko, đôi tai tất cả đều không hẹn mà vểnh hết lên, đặc biệt là mấy người thuộc Thế hệ kì tích và Kagami. Sau khi nhìn thấy Kuroko trong trang phục hầu gái, bọn họ lại càng tò mò với những gì xảy ra với cậu ấy hơn nữa.

Akashi là người tiên phong đi đầu, anh mở cửa ra để lộ hai cô gái đang đứng cãi nhau xem cái nào hợp với Kuroko hơn.

“EEK!” Sato sớm nhận ra đó là đội trưởng toàn năng Seijūrō Akashi của Rakuzan, cô hét lên khi thấy uy quyền mạnh mẽ tỏa ra xung quanh anh ấy.

Sasaki hoang mang nhìn cô bạn thân của mình nhưng đột nhiên cô cũng rùng mình một cái, cô từ từ xoay người, cuối cùng cô cũng được chiêm ngưỡng toàn bộ Thế hệ kì tích cùng với Kagami đang đứng trước cửa.

“Đ-Đây là T…Thế hệ kì t…tích của T-Teiko! K-Kagami-sam cũng ở đây nữa! Khí chất của bọn họ khác biệt quá! Thật đáng sợ mà!” Sato nghĩ, ôm chặt lấy cô bạn thân của mình, sợ hãi bởi luồng khí mạnh mẽ bao quanh họ.

“Cậu vừa nhắc đến Kuroko hả, cậu ấy làm sao vậy?” Akashi lên tiếng trước tiên, hai tay khoanh lại để lộ cơ bắp khiến bao cô nàng phải đổ gục vì sự quyến rũ đó.

“À thì… Bọn tôi đang thảo luận xem nên chọn đồ thỏ con hay là mèo con thôi.” Sasaki nhanh chóng trả lời, cô muốn rời đi quá.

“Cho cái gì thế?” Kagami hỏi, khoanh tay dựa vào cánh cửa.

“Quán cà phê hầu gái của chúng tớ đang định để mọi người mặc trang phục động vật, và đối với Kuroko thì bọn tớ nghĩ ngay đến thỏ con/mèo con.” Sasaki và Sato đồng thanh nói nhưng lại cho ra hai kết quả khác nhau.

Hai cô gái lại lườm nhau tóe khói.

“Tớ nghĩ là cậu nhầm rồi, mình đã đồng ý là mèo con mà, phải không?” Sasaki mỉm cười, muốn cô ấy phải đáp ứng.

“Ai nói là tớ đồng ý, bọn mình đã cùng chấp thuận thỏ con rồi, đúng chứ?” Sato nghiến răng ra vẻ khó chịu còn các chàng trai lại thích thú quan sát hai cô gái đang chuẩn bị đập nhau tới nơi rồi.

“THỎ, CON ĐŨY NÀY!”

“MÈO CHỨ, CON ÓC CHÓ!”

“THỎ!”

“MÈO!”

"Được rồi, các cô gái tạm thời đình chiến được không? Các cậu làm nhau bị thương bây giờ." Kise bước lên giảng hòa, cả hai cô nàng đều ngừng lại ngay lập tức.

Bọn họ vừa mới được người mẫu nổi tiếng Nhật Bản ngăn lại nha, lại còn kiêm luôn cả tuyển thủ bóng rổ hàng đầu nữa chứ!

"Hay là để bọn tôi giúp các cậu chọn xem cái nào đẹp hơn nhé!" Kagami dựa vào cánh cửa cười tươi khiến mấy bạn gái đỏ mặt, mấy cô nàng gật đầu cái rầm luôn.

"LÀM PHIỀN CẬU!" Cả hai đồng thanh, cùng cúi mạnh người xuống.

"Giờ là phải chọn xem thỏ hay mèo, có phải không?" Kise hỏi lại lần nữa, miệng nở nụ cười khiến hai cô gật đầu lia lịa.

"Kuro-chin mặc bộ đồ thỏ nhìn dễ thương lắm." Murasakibara nhai miếng bánh quy, để cho vụn bánh rơi vãi xuống nền nhà.

“Tử vi Oh Asa đã nói rằng Bảo Bình sẽ không gặp may mắn trong hôm nay nhưng nếu bắt buộc phải chọn, tôi nghĩ mèo là lựa chọn tốt hơn.” Midorima đẩy mắt kính lên, vẫn giữ vẻ tsundere như thường ngày.

“Đây là lần đầu tiên tôi đồng ý với Midorima đấy.” Aomine đi tới bên cạnh Kise, vòng tay qua vai anh ấy.

“Tetsu trong bộ mèo con nhìn xinh hơn.” Kise đảo mắt nhìn Aomine.

“Dù tôi có hơi khó chịu nhưng tôi thích ý tưởng chú mèo hơn đấy.” Kise vừa nói vừa nở một nụ cười với hai cô gái, làm cho bọn họ bối rối.

“Hả? Tại sao lại khó chịu?” Sasaki nghiêng đầu.

“Bởi vì tôi lại có thể đồng ý kiến với cái tên này.” Kise bực bội chỉ vào Aomine.

Đôi mắt Aomine giật giật, bắt đầu lóe lên mấy tia lửa rồi nắm lấy cổ áo của Kise. “Hình như lại có đứa thèm bị ăn đập nhỉ, Kise?”

Kise lè lưỡi, đôi mắt Aomine vẫn tràn đầy lửa giận.

“TÊN NÀY—” Aomine tức giận gầm gừ.

“NÀY! NÀY! NÀY! Hai cậu dừng lại ngay!” Kagami đi đến kéo hai người sang hai bên. Hai cô gái mặc dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra lắm nhưng bản năng thôi thúc bọn họ rời đi, trước khi làm điều đấy thì vẫn phải lấy được câu trả lời cái đã.

“À… Kagami, còn cậu thì sao?” Kagami hỏi anh bạn cùng lớp của bọn họ.

“Tớ sẽ chọn thỏ.” Kagami không hề do dự trả lời, khiến cho Aomine và Kise phải trừng mắt nhìn tên át chủ bài của Seirin.

“Hể? Kagamicchi! Sao cậu lại chọn thỏ chứ?” Kise than thở, lắc mạnh thân hình của Kagami.

“Đáng ghét như thế mà tôi cũng đã phải cùng ý kiến với Kise rồi! Vậy mà sao cậu lại đi chọn thỏ hả?” Lần này đến lượt Kagami điên cuồng lắc Kagami.

Kagami muốn trả lời bọn họ nhưng DM mấy người cứ liên tục lắc người tôi thế này thì trả lời bằng niềm tin à?!?

“Được rồi.” Giọng nói ẩn chứa sự tức giận của đội trưởng Rakuzan vang lên, dọa sợ hai cô gái lần đầu tiên chứng kiến Akashi tức giận. Akashi cũng nhân thấy điều đấy, đôi mắt anh dịu lại và hít một hơi thật sâu.

“Xin hãy tha thứ cho hành động sỗ sàng vừa rồi của tôi.” Akashi cúi người, nói lời xin lỗi với hai cô gái.

“K-Không sao đâu.” Sasaki lắp bắp, rõ ràng vẫn còn kinh hãi trước luồng khí đáng sợ tỏa ra từ người đội trưởng đó.

“Tớ đồng ý với ý tưởng thỏ con.” Akashi mỉm cười khiến cho Aomine và Kise bối rối nhìn anh.

“Nhưng mà…”

“Ryota, cậu dám cãi lời tôi à?”

Sự sợ hãi bên trong Kise trỗi dậy, anh kinh ngạc phát hiện ra rằng người vừa mới nói không phải Akashi đế vương kia mà là Akashi hàng thật. Anh đoán là Akashi đã rèn luyện nhân cách của mình vô cùng tốt.

“Câu trả lời đây, cậu có thể chuẩn bị bộ đồ thỏ con cho Tetsuya. Hãy để bộ con mèo cho dịp khác cũng được mà, đúng không nào?” Akashi cười với hai vị bạn học nữ kia, khiến các cô ấy đỏ mặt gật đầu.

“ĐƯỢC!” Họ mỉm cười và chạy đi.

“Cảm ơn các cậu rất nhiều!!!” Sato và Sasaki đồng thanh hét lên.

---

Hết chương 2.2.

---

Mình tạm dừng khoảng 2 tuần để ôn thi học kì nhé, vì covid 19 nên giờ mới thi hk online nè 😢

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com