TruyenHHH.com

Allkuro Mai La Hinh Bong

Tag: ABO, học đường, OE (?).

Hint: Chiếc Beta bé nhỏ bị (nhiều) Alpha cao cấp để ý (='ω'=)

=====

"Tetsu-kun! Toang rồi, kì mẫn cảm...!" Momoi hớt hải chạy tới, kéo lấy Kuroko đang đọc sách trong lớp học: "Kì mẫn cảm của Daiki-kun và Kise-kun đến cùng một lúc rồi!"

Kuroko chớp chớp mắt, khép sách lại.

.

Với thể chất vận động cực phẩm, hầu hết các thành viên trong đội bóng rổ đều là Alpha.

Càng khỏi phải nói, trong đội tinh anh của trường Trung học Teiko, nơi có những con quái vật được mệnh danh là Thế hệ Kì Tích, tất cả đều là Alpha cấp cao.

Ngoại trừ Kuroko Tetsuya.

Thiếu niên này là một Beta.

Nhưng bằng một cách nào đó, cậu đã sánh vai cùng những con quái vật phi thường kia, đem vô hạn vinh quang về cho Teiko.

Cũng chỉ có Kuroko - một Beta không bao giờ bị ảnh hưởng của pheromone - mới có thể yên bình sống trong đống chất dẫn dụ cấp cao đầy tính xâm lược kia.

.

Akashi Seijuurou là một đội trưởng tài năng, không ai có thể phủ nhận điều đó. Hắn luôn có thể khống chế tốt mọi tình huống, cũng là một kẻ lí trí đến tàn nhẫn, cho nên những thành viên khác (dù muốn hay không) đều phải khuất phục hắn.

Vậy mà ngày hôm nay lại có hai tên Alpha tới kì mẫn cảm.

Điều này... có gì đó không đúng, Akashi sẽ không để Momoi - một Alpha bình thường, lại là con gái, phải chịu áp lực như thế.

Kuroko bình tĩnh cất sách, được Momoi đỡ đến phòng luyện tập.

Vì Kuroko bị đau chân nên mấy ngày này cậu không đi luyện tập.

Với lại... Gần đây, Kuroko biết rằng đội bóng cũng không còn quá cần cậu nữa nên Kuroko cũng không cố chấp gượng ép bản thân.

Chân vẫn còn hơi đau nhức, Kuroko cũng chỉ có thể đi từ từ chậm rãi.

Momoi vô cùng lo lắng và bối rối, cô biết Kuroko rất có trọng lượng đối với mấy gã kia, cậu lại là một beta nên cô chỉ có thể đến tìm cậu.

"Akashi-kun đâu?" Kuroko dò hỏi.

"Cậu ấy..." Momoi gãi đầu: "Cậu ấy không chịu giải quyết, bảo rằng Daiki-kun và Kise-kun đã làm càn quá nhiều, cần dạy cho họ một bài học..."

"Nhưng mà hai người đó sắp đánh nhau tới nơi rồi! Midorima-kun và Murasakibara-kun cũng mặc kệ luôn!"

Kuroko nhíu mày.

Theo lí thì khi đến kì mẫn cảm, Alpha sẽ bị cách ly, chưa kể đến Alpha cao cấp như Aomine và Kise.

Cậu vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng....

Đến cửa phòng luyện tập, sắc mặt Momoi trắng bệch, cấp bậc Alpha của cô chỉ ở hạng bình thường, bị mấy luồng pheromone cao cấp chèn ép đến mức không thể đứng vững.

Kuroko vẫn tỉnh bơ như không, đỡ lấy Momoi, vỗ vai cô an ủi: "Được rồi, tôi sẽ vào xem bọn họ."

"Nhờ cậu..." Momoi đổ mồ hôi, thở dài một hơi: "Nếu thật sự ngoài kiểm soát, cậu hãy báo cho giáo viên ngay nhé!"

Kuroko gật đầu, Momoi mới an tâm rời đi.

Nhìn bóng lưng của Momoi, cuối cùng Kuroko cũng đã biết điểm kì lạ ở đâu rồi.

Alpha đến kì mẫn cảm chẳng khác nào thú hoang dễ mất lí trí, thế quái nào mà chẳng ai báo cáo lên cán bộ nhà trường.

Cũng chẳng thấy tin tức gì.

Mà lại đi tìm một Beta như Kuroko?

Cậu cúi đầu, lục di động.

Đầu tiên là phải báo với bên công tác ABO của trường, sau đó là xin phép nghỉ học (dù cho không ai để ý nhưng bé ngoan không được phép cúp học), lại gõ sẵn một chuỗi số khẩn cấp, lúc này Kuroko mới mở cửa đi vào.

"Ồ, thấy chưa, tôi bảo mà, cậu ấy sẽ đến." Aomine nhướng mày đầy kiêu ngạo.

Kise chạy lẹ tới bên Kuroko, nhìn sắc mặt vô biểu cảm của cậu, chủ động nói: "Kurokocchi không cần lo nha! Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn tớ!"

Murasakibara gặm gặm bánh, mắt không rời khỏi thân ảnh bé nhỏ kia, lơ đễnh hỏi: "Nếu người tới kì mẫn cảm là tôi thì Kurochin có lo lắng tới thăm không nhỉ..."

"Đến lúc đó cậu chẳng khác gì con gấu, động tay một cái là đã làm cậu ta bầm tím rồi, cậu ta chịu quan tâm cậu mới là lạ." Midorima đẩy kính, bình tĩnh đả kích.

Murasakibara buồn chán "À" một tiếng.

Akashi viết gì đó vào sổ nhỏ, ngẩng đầu, tự cho là ôn hòa cười với Kuroko: "Tôi đã bảo Satsuki không cần xen vào."

Ý muốn biện hộ của hắn quá rõ ràng, thậm chí không biết bằng cách nào, Kuroko có thể nhìn ra ý tứ "không liên quan đến tôi" trong mắt hắn.

Bình thường bọn họ cũng hay làm trò con bò, tạo ra đủ thứ rắc rối hỗn loạn, Kuroko thấy không phải lần một lần hai, cậu lại mở di động: "Tôi sẽ gọi điện cho bên cách ly."

Kise rút điện thoại khỏi tay cậu: "Ai nha, tớ đã bảo bọn tớ kiểm soát được."

Kuroko bình tĩnh giải thích: "Không liên quan tới việc kiểm soát được hay không, các cậu sẽ làm ảnh hưởng tới người khác."

Không hiểu sao ánh mắt của Aomine có chút ác liệt: "Nhưng cậu đâu xảy ra vấn đề gì."

Kuroko trả lời bằng một câu cậu thường nói, một sự thật hiển nhiên: "Vì tôi là Beta."

"Momoi-san đã lo lắng lắm đấy, bị các cậu dọa đến trắng bệch cả mặt mày." Kuroko muốn lấy lại di động, Kise né đi không cho cậu toại nguyện.

Kuroko chẳng hiểu mô tê gì, nghi ngờ nghiêng đầu.

Midorima cười.

Đương nhiên, hắn không phải mặt liệt như Kuroko, cười là điều bình thường, nhưng trong tình huống không ra ngô ra khoai gì hiện tại, nụ cười đó cứ lạ lùng kiểu gì ấy.

Akashi cất sổ nhỏ, vẫy tay: "Tetsuya, đến đây."

Bị đàn áp đã quen, Kuroko không thấy hành động đó của Akashi có gì lạ, theo lời đi tới, nhìn gương mặt hiền lành của đội trưởng.

Chỉ nghe hắn nói: "Chân của cậu đã đỡ chưa?"

Kuroko theo bản năng cúi đầu, vết bầm vẫn còn khá rõ, và suýt tí nữa tim cậu thót ra ngoài, vì chẳng biết từ lúc nào Murasakibara đã không tiếng động ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm cổ chân cậu.

"Kurochin đúng thật là yếu ớt."

Hắn lẩm bẩm như thế, lại mê mẩn nhìn cổ chân nhỏ xíu kia.

Nơi đó còn không to bằng cổ tay hắn.

Kuroko mím môi, cảm thấy mình nên giải thích rằng, "Tôi không yếu ớt", nhưng sự thật chứng minh, rõ ràng chỉ là một cái siết tay, cổ chân nhỏ đã bị bầm tím, còn khiến Kuroko đau nhức mấy ngày.

Cậu hết cách, chỉ đành mặc kệ Murasakibara.

"Chân vẫn còn hơi đau." Câu này là Kuroko trả lời đội trưởng.

Hắn gật đầu, vỗ xuống chỗ kế bên cạnh mình: "Vậy mau lại đây ngồi đi."

Kuroko lại lâm vào cơn mê.

Cậu bắt đầu hoang mang về mục đích của chuyến đi này.

Chưa đợi Kuroko cử động, Murasakibara đã bợ nách cậu xách lên, đặt xuống ghế ngồi, không cho Kuroko cơ hội phản kháng.

"..."

Bỏ đi.

"Kì mẫn cảm rất nguy hiểm..." Kuroko theo kiến thức sinh lý mình đã học trên lớp, nói qua nói lại một lượt.

Nào là cảm xúc không ổn định, dễ kích phát bạo lực, rồi không thể kiểm soát pheromone, gây ảnh hưởng đến người khác, thậm chí là khiến Alpha khác cũng bị kéo vào thời kì mẫn cảm nóng nảy chung luôn...

Akashi chống cằm, ôn hòa nhìn cậu.

Murasakibara ngồi bên chân cậu, gặm gặm bánh.

Modorima đẩy kính, vẻ mặt điềm nhiên.

Aomine ngáp một cái, lười biếng dựa tường.

Kise cười tít mắt gật gật đầu hưởng ứng.

Cả năm người đều rất tập trung nghe Kuroko nói.

Mấy chữ tiếp theo kẹt ngay cổ họng Kuroko, giọng cậu nhỏ dần, chỉ còn loanh quanh mấy chữ: "Khiến những Alpha khác bị kéo vào kì mẫn cảm."

"..."

Im bặt.

Akashi nhướng mày, có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy Kuroko dừng lại.

Midorima bất lực lắc đầu.

Trong khi đó, Kise đã dùng di động gọi điện cho ai đó: "Giải quyết xong rồi, bọn tôi đã an bình trải qua kì mẫn cảm... Hả, có ai bị thương không á? Không có~"

Murasakibara muốn nhét bánh vào tay Kuroko, lại nghĩ cậu nói đến khô họng rồi, đổi sang một ống thạch.

Aomine cười, như đắc ý, cũng như hồi hộp, hấp tấp hỏi: "Tetsu đã nhận ra điều gì rồi sao?"

Kuroko bình tĩnh hạ mi mắt, nhẹ nhàng bày tỏ.

"Có hai khả năng."

"Một là không có ai trong các cậu tới kì mẫn cảm hết."

"Hai là, tất cả các cậu."

Đều đang trong kì mẫn cảm.

.

"Bingo."

.

Kuroko là một Beta.

Thế hệ Kì Tích mừng vì điều đó, bởi một kẻ tầm thường như Beta sẽ không vì pheromone mà tránh xa bọn hắn, cũng sẽ không vì pheromone mà sợ bọn hắn.

Nhưng, Thế hệ Kì Tích cũng hận chết cái giới tính Beta kia.

Vì ---

Sau lần thứ n bị mọi người chỉ trỏ, dường như đặc tính vô hình của Kuroko bị lỗi, Kuroko trở nên thu hút ánh nhìn, bằng một cách khó hiểu.

Kuroko không thật sự quan tâm tới điều đó, nhưng nó đã ảnh hưởng tới hiệu quả chuyền bóng của cậu, khiến cho những đường chuyền của cậu dễ dàng bị bắt thóp.

Tác dụng duy nhất của Kuroko, trong một thoáng, trở nên vô nghĩa.

"Tại sao..." Kuroko cau mày tự hỏi khi bị huấn luyện viên bắt rời sân.

Cậu ngồi trên băng ghế, cúi đầu, nhìn như chú cún nhỏ đáng thương.

Mà Thế hệ Kì Tích - những kẻ biết rõ nguyên nhân - cũng buồn bực không kém.

--- Kuroko đang bị bao trùm trong một đống pheromone cao cấp, chúng giương nanh múa vuốt không ngừng đe dọa những kẻ xung quanh, khiến một Beta như Kuroko trở nên cực kì nổi bật.

.

"Cậu ấy không nhận ra." Midorima điềm tĩnh kết luận, nếu không nhìn cuộn băng vải bị hắn siết đến căng rách.

Sắc mặt Aomine âm trầm, da hắn vốn đã đen, hiện tại, biểu cảm cũng không được tươi sáng bao nhiêu.

Kise bực bội gõ gõ điện thoại, lẩm bẩm: "Mấy trang web lừa đảo, tại sao pheromone trên người cậu ấy lại phai nhanh như vậy..."

Dù cho cả năm Alpha cùng lúc dùng pheromone bao trùm lên thân thể nhỏ bé kia, mùi hương của Kuroko rất nhanh đã trở nên sạch sẽ tinh khiết, mặc kệ mọi mưu đồ dơ bẩn của mấy gã thú hoang.

Akashi nhìn Kuroko đang buồn bã, ngón tay nhịp nhịp.

Nếu làm quá nữa, Kuroko sẽ bị buộc rời khỏi đội chính thức mất.

Nhưng mà, bọn hắn không kiềm được.

.

Khi Kuroko cởi áo luyện tập đầy mồ hôi ra, Aomine dùng khăn lau tới lau lui trên lưng cậu: "Tetsu ướt đẫm rồi này, cậu có chạy nhiều đến thế đâu."

Kuroko bị lau đến lắc lư.

"Tớ có khăn mà."

"Tiện tay, tôi còn chưa dùng." Aomine nhún vai.

Xạo đó, trên khăn toàn mùi pheromone của hắn, giờ đã ướp đẫm trên người Kuroko.

Akashi đưa một chai nước cho Kuroko.

Kuroko ngoan ngoãn nhận lấy: "Cảm ơn đội trưởng."

Đôi môi kia bị pheromone của Akashi vuốt ve.

Murasakibara ngồi xổm xuống, bàn tay to nắn nắn bắp chân của Kuroko.

Khiến cổ chân cậu vương đầy pheromone của hắn, khi Kuroko khó hiểu nhìn hắn, Murasakibara nói: "Tự dưng tớ thèm giò hầm."

Kuroko: "..."

Đừng vừa sờ chân người khác vừa nói câu kinh dị như thế chứ.

Gã to xác này lười biếng ngồi trên ghế, lại nắn nắn cổ tay của Kuroko.

Cậu nghiêm túc nói: "Cậu đang cản trở tớ thay đồ."

"Ồ." Murasakibara nghe lời buông ra.

Kuroko khom người lấy áo thun, cảm thấy, cái áo này cứ lạ lạ, hình như...

Vải bị giãn rồi? Sao nó lại rộng ra nhỉ...

Có phải cậu mặc nhầm áo của ai không...?

Kuroko nhìn quanh, phát hiện mọi người đều đã mặc đồ xong hết rồi, chẳng còn dư lại miếng vải nào.

Kuroko mơ hồ.

Chắc do mệt quá nên cảm giác sai lệch.

Cậu chui đầu vào áo, mái tóc lắc lư đầy mùi pheromone của Midorima.

Midorima cất chiếc áo nhỏ hơn mình một size vào tủ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì kì lạ.

Vốn dĩ hắn muốn đem cái áo này về nhà, nhưng nếu thật sự làm thế, chắc chắn thế cân bằng mỏng manh hiện tại sẽ bị phá vỡ.

Tròng kính lóe ánh sáng không rõ, hắn đương nhiên muốn độc chiếm bảo vật, nhưng người nhăm nhe tới món bảo vật ấy quá nhiều, chúng còn không ngần ngại cá chết lưới rách để tranh giành, nếu thật sự xung đột, có lẽ sẽ không ai nếm được quả ngọt.

Kise nhảy tới cọ cọ Kuroko, than vãn, hôm nay Kurocchi chỉ chuyền cho hắn vài đường bóng, ít hơn những người khác, khiến hắn rất là buồn luôn ó! (ᗒᗩᗕ)

Má bầu bĩnh của Kuroko dính đầy pheromone của Kise.

Cả người cậu hiện giờ, chỗ nào cũng là pheromone cao cấp, cứ không ngừng tạo cảm giác tồn tại.

Momoi vào réo bọn họ, ngớ người nhìn Kuroko bị bao phủ bởi 5 loại màu sắc khác nhau.

"..."

Cái này... cô không dám nói gì.

Mà Kuroko cứ ngây ngô chẳng biết chuyện xảy ra với mình.

.

"Ah... Bầm tím mất rồi." Ánh mắt Murasakibara u ám nhìn Kuroko rụt chân lại.

Cậu hít nhẹ một hơi vì đau.

"Cậu nắm mạnh quá."

"Xin lỗi." Củ khoai lang tím lớn ủ rũ.

Bình thường, Murasakibara cứ hay thích sờ sờ nắn nắn cổ tay và cổ chân của Kuroko, hôm nay không biết hắn bị gì, dùng lực mạnh hơi bình thường, siết lấy cổ chân của Kuroko, khiến chân cậu bầm một mảng.

Cảm giác như bị trật khớp luôn rồi.

Kuroko cau mày nhúc nhích nhẹ cổ chân, cảm giác nhức nhối truyền thẳng tới đại não, khiến cậu mệt mỏi thở dài.

"Đội trưởng, xem ra tôi phải xin nghỉ rồi." Kuroko bình tĩnh nói.

Akashi nhìn vết bầm kia, lại nhìn Murasakibara cúi đầu khui bánh, lát sau mới gật đầu: "Đương nhiên, nhớ dưỡng thương cẩn thận."

"Bọn tôi đều đợi cậu."

Kuroko gật đầu: "Được."

Nhưng bản thân cậu biết, lời đó chỉ như lời an ủi tốt tính mà thôi.

Vì dù không có cậu, bọn họ vẫn sẽ là chủ sàn đấu, mạnh mẽ, như ngọn giáo sắt bén, xuyên thủng mọi chướng ngại.

Mà Kuroko, cũng sắp trở thành một trở ngại như thế.

Ưu thế vô hình dường như đã biến mất, Kuroko không thể nào theo kịp bước chân của bọn họ, cậu hoang mang, cố gắng chạy nhanh hơn nữa, đến mức sức cùng lực kiệt, nhưng những bóng lưng kia đã sớm bỏ cậu lại thật xa.

Thiên tài.

Đó là khoảng cách của thiên tài và kẻ tầm thường.

Kuroko không ít lần thấy Akashi nhíu mày trầm tư nhìn mình, vẻ mặt bực dọc của Aomine và Kise, thái độ thờ ơ của Midorima và Murasakibara.

Tất cả, đều khiến cậu thu mình lại dưới một vỏ bọc mà cậu cho là cứng rắn.

Cứ vậy đi.

Cậu yêu bóng rổ, nhưng nếu không thể kiên trì, Kuroko rất hiểu chuyện mà buông tay.

Chỉ là, hãy để cho cậu níu kéo thêm chút nữa.

.

Sau ngày hôm đó, Kuroko không còn gặp Thế hệ Kì Tích nữa, bọn họ không tìm cậu.

.

Murasakibara bị Aomine đấm một cú rõ mạnh.

"Mẹ nó cậu điên à? Kì mẫn cảm tới thì thôi, sao lại làm Tetsu bị thương hả?"

Kise cũng u ám không kém, cái dáng vẻ tươi cười trước mặt Kuroko biến mất đâu biệt tăm.

"Cậu dọa Kurocchi rồi."

Akashi và Midorima đều thờ ơ, đương nhiên bọn hắn chẳng vui vẻ gì với chuyện này nên không hề can ngăn.

Ngược lại, vì Murasakibara để lại dấu vết trên người Kuroko mà cả đám đều sắp phát điên tới nơi.

Báu vật bọn hắn thèm thuồng, nhưng lại không dám đụng tới dù chỉ một chút, lại bị gã này nhúng chàm trước.

Murasakibara liếm khóe môi, dửng dưng chẳng đáp.

Chỉ là đầu ngón tay kín đáo ma sát, như tận hưởng lại hương vị.

Biểu cảm này bị Akashi bắt được, hắn cười, "Tôi không tiếc khi giết cậu đâu Atsushi."

Murasakibara đảo mắt, ngoan ngoãn lại.

Năm tên Alpha cao cấp, cứ như thế mà xao động vì một Beta.

Murasakibara tới kì mẫn cảm, kéo theo Kise và Aomine trở nên nóng nảy, chỉ có Midorima và Akashi là bình tĩnh.

Mọi thứ dần vượt kiểm soát khi Kuroko - người đã biến mất khỏi bọn họ vài ngày nay - xuất hiện trước cửa phòng tập luyện.

Bởi vì trong lúc máu não tăng xông, Aomine đã nói: "Nếu cậu ấy biết tôi tới kì mẫn cảm, chắc chắn sẽ tới tìm tôi."

Đương nhiên, hắn sẽ không nói về chuyện hắn đã ám thị cho Momoi về tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cứ như thế, một vụ cược hoang đường vô nghĩa diễn ra trong mơ hồ.

Akashi ngầm dẫn dắt Momoi, khiến cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ Kuroko.

Đáng lẽ, cậu chỉ cần báo cáo với bên cách ly mà không cần đến gặp bọn họ trực tiếp.

Nguy hiểm luôn chực chờ, dù Kuroko là Beta.

Nhưng cậu đã đến, và khi Aomine đắc ý đạt đến chiến thắng, Akashi và Midorima cũng vượt tầm khống chế, cũng vào kì mẫn cảm.

Những luồng pheromone xao động như thú hoang trong căn phòng này, bao bọc lấy Kuroko, mơn trớn từng tấc da lộ ra của cậu, cưng chiều cậu, cũng muốn nhấn chìm cậu.

Nhưng Kuroko là Beta nên cậu hoàn toàn không hề nhận ra.

Cậu sẽ chẳng bao giờ biết được, có năm kẻ điên phát cuồng vì cậu.

.

End.

.

Đôi lời:

Ừm, tôi không biết các bạn hiểu ý tôi không...

Nhưng tôi viết rất vui vẻ ╮(. ❛ ᴗ ❛.)╭

Còn kết cục thì các bạn tự tưởng tượng đi ha, tôi khá tệ trong mấy khoảng đó nên...

Ừm, nhấm nháp chút mật ngọt là được rồi.

Ps: Tôi nghĩ tôi vẫn sẽ tiếp tục khai thác đề tài "nhất B đa A" này, vì thật sự rất kích thích đó ٩( ᐛ )و

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com